Mất Trí Nhớ - Trường Nhiên

Chương 4: Có chết đâu?




Ngày hôm sau, Thanh Liễu chống thân thể bủn rủn đến chính viện.

Tiết thị thấy nàng hành động chậm chạp, vành mắt xanh đen, tâm tình có chút phức tạp. Tuy rằng con trai con dâu tình cảm tốt, có hi vọng có thể sớm cho bà thêm một đứa cháu trai, bà đúng là rất vui vẻ. Nhưng thấy con trai ép buộc con gái nhà người ta thành như vậy, làm nương không khỏi có chút chột dạ.

Ăn cơm xong bà liền đuổi Lâm Trạm đi vào trấn dàn xếp gánh hát, để Thanh Liễu có thể yên tĩnh.

Lâm Trạm lưu luyến không rời, kéo tay vợ không lỡ bỏ ra.

Thanh Liễu từ sáng đã không thèm để ý đến hắn, ai bảo hắn cứ dính vào, rõ ràng đã nói chỉ làm ba lần, kết quả lần lượt nuốt lời, bản thân nàng mơ mơ màng màng cũng không biết bị hắn ép buộc đến rất muộn. Hôm nay dậy cả người đau nhức, xuống giường mặc quần áo cũng khó làm nàng phát khóc. Sau lại đến trước mặt nàng phục thấp làm nhỏ, sớm biết vậy lúc trước cần gì.

Lâm Trạm thấy Thanh Liễu thật sự không để ý đến mình, không có biện pháp chỉ đành phải bỏ tay ra, cưỡi ngựa vừa đi vừa ngoái đầu lại.

Thanh Liễu mặc dù không để ý đến hắn nhưng vẫn đứng ở trước nhà, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn mới quay lại vào nhà.

Tiết thị cười nhìn nàng, Thanh Liễu đỏ mặt cúi đầu.

Tiết thị vẫy tay gọi nàng, đợi nàng đến bên cạnh, kéo tay nàng nói: “Bé ngoan, thấy con và Trạm nhi tình cảm tốt như vậy, nương an tâm.

Thanh Liễu cúi đầu dạ một tiếng.

Tiết thị lại nói: “Có điều, tính tình Trạm nhi ta biết, mặc kệ ở bên ngoài như thế nào, ở trước mặt người trong nhà vẫn đều như một đứa bé. Con đó, không thể chuyện gì cũng theo nó, bằng không hắn sẽ nhảy lên tận trời.

Thanh Liễu thấp giọng nói: “Huynh ấy đối con rất tốt.”

Tiết thị cười nói: “Lòng nó đối con tự nhiên là tốt, nhưng tính tình giống chó kia của hắn, càng thích ai thì càng thích lăn lộn người đó, hồi nhỏ Hồng nhi ngày ngày bị nó bắt nạt đến khóc. Con đấy, đối hắn không thể quá mềm yếu, bằng không hắn sẽ leo tường dỡ ngói.”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Tiết thị nói đến đây thấy Thanh Liễu vẫn còn có chút lơ mơ, dứt khoát nói thẳng: “giống như chuyện vợ chồng trong phòng, nếu con cảm thấy trên người không thoải mái cứ trực tiếp cự tuyệt nó là được, không thể chính mình chịu đựng.”

Thanh Liễu a một tiếng, trên mặt đỏ ửng, “Chuyện này cũng có thể cự tuyệt ạ? Nhưng là như vậy mới có thể sinh thêm mấy đứa nhỏ mà.”

Tiết thị vui vẻ nói: “Con gặp qua ai một lần sinh hết mấy đứa chưa? Bụng chỉ có một, một lần sinh đôi đã phải cám ơn ông trời, ai nói cho con có thể sinh thêm mấy đứa?”

Thanh Liễu cắn môi, mặt đỏ bừng, không có mặt nói chuyện. Còn có ai, còn không phải là tên trứng thối kia, còn lừa nàng nói cái tư thế nàng ở bên trên một lần có thể sinh ba đứa. Nàng lại ngây ngốc bị gạt lần nữa.

Tiết thị thấy vậy liền biết lại là chuyện tốt con trai lớn của bà làm, trong lòng bà nghẹn cười, dặn dò Thanh Liễu về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, đợi nàng đi rồi mới nằm sấp trên bàn cười như điên.

Thật vất vả bình thường trở lại, thấy Lâm lão gia đi đến bà cười cảm thán nói: “Thanh Liễu với Trạm nhi thật đúng là trời sinh một đôi.”

Xem tính cách con trai lớn của bà, nếu cưới một người tính tình yếu đuối hoặc nóng nảy, vậy khẳng định ngày nào cũng phải khóc rống, cũng may để hắn gặp được Thanh Liễu.

Mà đứa nhỏ Thanh Liễu này, chuyện khác đều rất có khả năng, cố tình trên chuyện nam nữ lại như tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, Lâm Trạm nói cái gì là cái đó, khó được tính cách lại tốt, bị đùa nóng nảy cũng không loạn giở tính trẻ con.

Hai người một người thích đùa, một người khác lại vừa đùa là đúng, không phải là vừa vặn góp thành một đôi sao.

Buổi chiều Lâm Trạm đã cưỡi ngựa trở về, đi chính viện gặp qua nương hắn rồi lại đi đông viện.

Thanh Liễu đang ngồi trước bàn luyện chữ, nghe thấy hắn tiến vào, mí mắt cũng không nâng.

Bước chân Lâm Trạm hơi dừng, xem ra vợ còn chưa nguôi giận, hắn cũng không dám dính vào, đàng hoàng tử tế ngồi chờ ở một bên.

Thanh Liễu một hơi luyện xong, cầm lên xem, cảm thấy xem như vừa lòng mới để sang một bên hong khô, thu thập sách bút.

Lâm Trạm chần chừ chậm rãi lại gần, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc vòng vàng hiến qua, giọng mang lấy lòng, “Vợ nàng xem cái này này, to không, thấy có được không?”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )

Vòng tay kia thật sự chói mắt, Thanh Liễu không muốn nhìn cũng nhìn thoáng qua, thân vòng ước chừng rộng khoảng hai ngón tay rưỡi, đầu to như cái khoen trên mũi trâu vậy, nặng nề nằm trong tay Lâm Trạm. Thanh Liễu cảm thấy nếu thật sự có người đeo cái vòng này lên, chỉ sợ không được bao lâu tay sẽ gãy.

Lâm Trạm không chút tự biết, còn mang theo chút tranh công đắc ý nói: “Hôm nay ta đi vào cửa hàng liếc mắt liền thấy nó, vợ, nếu nàng đeo lên khẳng định rất đẹp.”

Thanh Liễu thấy hắn không giống nói đùa, ngẫm lại đống trang sức trong hộp nữ trang càng không biết nói gì, rốt cuộc mắt người này mọc kiểu gì?

Nàng thấy Lâm Trạm cầm vòng tay định đeo lên tay nàng, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Cái này quá to, ta đeo không thích hợp, chàng cất đi trước đi.”

Lâm Trạm thấy nàng nguyện ý nói chuyện, vội hỏi: “Vợ, nàng còn giận không?”

Thanh Liễu liếc hắn một cái, nói: “Ai bảo chàng cứ như vậy, rõ ràng đã nói…”

Lâm Trạm đau đầu, “Ta chính là không nhịn được, vợ, dáng vẻ nàng khi ở trên giường rất đẹp.”

Thanh Liễu đỏ mặt quát khẽ, “Đừng nói lung tung.”

Lâm Trạm cười hì hì, như con cẩu đến gần ôm nàng, hai tay vuốt ve lên cơ thể mềm nhũn của vợ một hồi, “Vợ, nàng thật tốt.”

Thanh Liễu mặt đỏ bừng, lại nói; “Chàng còn gạt ta, nói, nói có thể lập tức sinh được mấy đứa…”

“Ạch…” Con mắt Lâm Trạm chuyển động, “Ta không lừa nàng, làm nhiều mấy lần là có thể sinh thêm mấy đứa.”

Thanh Liễu nói: “Nương đã nói rồi, một cái bụng chỉ có thể sinh một đứa.”

Lâm Trạm ra vẻ giật mình, “Thật à?”

Thanh Liễu nghi ngờ nhìn hắn, “Chàng thật sự không biết?”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di~Hương~Viện )

Lâm Trạm vội nói: “Thật mà vợ, nàng xem nàng cũng không biết, lại chưa từng có ai nói với ta, ta đương nhiên cũng không biết rồi.”

Thanh Liễu nửa tin nửa ngờ, nàng biết Lâm Trạm khẳng định đang lừa nàng, nhưng vốn cũng không có ý định truy cứu đến cùng, thật sự so đo có thể được cái gì, giữa vợ chồng không cần rõ ràng như vậy, không bằng tạm thời tin lời của hắn.

Nàng nói: “Vậy ta tin chàng, nhưng là người ta không thoải mái, hai hôm nay đều không thể lại làm chuyện này.”

Lâm Trạm lập tức mặt ủ mày chau, có điều nói đến cùng đều là chính hắn gây ra, không lời nào để nói đành phải đồng ý.

Bình an vô sự qua hai ngày, đến giữa trưa ngày mười lăm tháng ba, cả nhà Lâm gia xuất phát, chia ra ngồi trên ba chiếc xe ngựa chạy về phía sân khấu trong thôn.

Hôm qua Diêu sư phụ đưa quần áo mới làm đến, Thanh Liễu được hai bộ áo xuân, một bộ hồng đào, một bộ vàng nhạt, ngoài ra còn có ba bốn đóa hoa lụa cùng màu.

Hôm nay nàng mặc bộ màu hồng đào, trên búi tóc cài một đóa hoa, một cây trâm vàng mã não ngày ấy Lâm Trạm đưa, trên tay đeo một đôi vòng tay bạch ngọc, trên mặt cũng thoa chút son, cả người nhìn qua như một nụ hoa ngày xuân mới đâm chồi.

Bên dưới sân khấu kịch đã đầy ắp người, tuy rằng ngày xuân ngày mùa thế nhưng vì để hôm nay có thể đến xem hí khúc mọi người đã sớm hoàn thành việc đồng áng từ hai ngày trước. Hôm nay còn dậy từ sáng sớm, chuyển ghế nhà mình đến chiếm chỗ, còn có rất nhiều người từ thôn khác chạy đến đều chen chen chúc chúc ngồi bên dưới sân khấu.

Khi xe ngựa Lâm gia đến, bên dưới sân khấu rộn ràng im lặng một hồi, rất nhanh lại càng thêm ồn ào huyên náo.

“Lâm đại thiện nhân đến rồi.”

“Ngựa tốt!”

“Đây là chủ nhà bỏ tiền lần này à?” Có người ngoài thôn đến tiến lên hỏi người bản thôn.

Người bị hỏi hưng phấn nói: “Đúng vậy, đây là Lâm đại thiện nhân của Lí gia câu chúng ta! Ngươi xem, nhìn thứ tự bước xuống xe ngựa là biết.”

(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di-Hương -Viện )

Người ngoài thôn híp mắt nhìn ra ngoài một hồi, nói: “Cùng nhau xuống chính là Lâm phu nhân à? Không nghĩ đến lão gia phu nhân đều còn trẻ như vậy, trong hai chiếc xưa ngựa đằng sau là ai?”

Người nọ nhón mũi chân, rướn cổ lên nhìn, nói: “Là đại công tử với nhị công tử cùng hai vị thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia.

Người ngoài thôn hỏi: “Phía sau là đại công tử à?”

“Phía trước mới phải.”

“Ơ? Sao tiểu thiếu gia kia là nhị công tử sinh ra?”

“Còn không phải vậy sao.”

Người ngoài thôn ngạc nhiên nói: “Đại công tử lớn tuổi không sinh được cũng thôi, ta thấy đại nãi nãi kia nhìn qua còn trẻ hơn nhị nãi nãi, chẳng lẽ đại công tử trước đó từng cưới một lần, đây là cưới lần hai?”

Người bản thôn còn ngạc nhiên hơn cả hắn, “Sao ngươi ngay cả đến chuyện này cũng không biết? Chuyện nhà Lâm đại thiện nhân mười dặm bát hương đều nghe nói, chẳng lẽ ngươi không phải người địa phương?”

Người nọ cười gượng nói: “Ta là trong núi đại Diêu, hôm nay xuống núi đi chợ, nghe nói ở đây có hát tuồng mới đến góp vui.”

Người bản thôn ồ lên rồi hưng trí bừng bừng nói đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe.

Đợi hai người nói xong lại ngẩng đầu, người Lâm gia đã ngồi trên vị trí, ngồi hai bên là hai nhà thông gia.

Lâm gia vị trí ngồi đối diện sân khấu kịch, dựng một cái đài khác, bên trên che lều vải, trên đài bày mất cái bàn, trên bàn đặt mấy đĩa bánh ngọt với hạt khô, bên cạnh còn dùng bếp lò nhỏ hâm trà.

Mọi người dưới đài không ít người ngửa đầu nhìn bọn họ, nhìn thấy người Lâm gia cùng nhạc gia nhà Nhị công tử cũng thôi, dù sao người ta vốn là nhà giàu, không phải người cùng đường với bọn họ.

Nhưng khi nhìn thấy cả nhà Lý Đại Sơn mặc quần áo mới tinh ngồi trên đài cao ăn bánh ngọt uống trà liền có người đỏ mắt không thôi. Đặc biệt thấy Thanh Liễu ăn mặc hoàn toàn là dáng vẻ của đại thiếu nãi nãi nhà giàu, nơi nào còn nhìn ra được mấy tháng trước nàng chỉ là một cô nương nhà nông lên núi chặt củi, ra đồng làm ruộng.

Mấy người phụ nhân trẻ tuổi tầm mắt lần lượt đảo qua trâm vàng trên đầu nàng, vòng ngọc trên tay cùng bộ đồ mới trên người nàng, trong lòng chua xót áp thế nào cũng không xuống.

Có một người bĩu môi nói với một người khác: “Các ngươi xem chỗ kia, đó không phải Dương Hạ thôn Thanh Điền à?”

“Đúng là hắn, bên cạnh hắn chính là vợ hắn à?”

“Hừ, vậy thì đúng là thú vị. Ngươi nói nàng ngồi trên đài, bưng cái giá thiếu nãi nãi, nhìn dưới đài là tình lang cũ, trong lòng là tư vị gì?”

“Chuyện này không thể nói lung tung đâu, Thanh Liễu và Dương Hạ đã sớm lui thân, trước kia cũng không có bao nhiêu qua lại, nào có thể nói tình lang với không tình lang được?”

“Ngươi cũng nói là bọn họ từng đính thân, ai biết ngầm như thế nào? Nói không chừng người ta cũng đã từng tình chàng ý thiếp rồi đấy? Chính là không biết nếu đại công tử biết, còn có thể tiếp tục bỏ mặc nàng ta như vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.