Mất Trí Nhớ Lão Bà

Chương 7: Em ăn đi!




Ghềnh Dạ Tình là một mỏm đá nhô ra ngoài dòng Dương Tử, tợ một mũi thuyền muốn chẻ sóng ra khơi. Không tự nó có tên Hòn Dạ Tình mà cái tên đó do Vị Phong và Á Mỵ đặt ra. Đứng trên hòn Dạ Tình, Khắc Vị Phong dõi mắt ra ngoài khơi dòng Dương Tử. Khắc Vị Phong nhớ lại những khoảnh khắc hôm nào, chàng đã gặp Á Mỵ tại hòn Dạ Tình này. Cũng trong một đêm như thế này. Lắng nghe những lượn sóng vỗ nhẹ vào chân ghềnh Dạ Tình, Khắc Vị Phong ngỡ như đó là tiếng nói thì thầm của dòng Dương Tử đang muốn chia với chàng. Chia sẻ những gì mà chàng đang phải khoác lên số phận mình.

Buông một tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nghĩ thầm: “Không biết đến bao giờ mới có thể quay lại Dương Châu để tái hợp với Á Mỵ và những tiểu đệ ở Hoàn Mai trang?”

Nghĩ đến điều đó Khắc Vị Phong cảm nhận một nỗi buồn nặng trĩu đè nặng lên tâm thức mình. Phía trước chàng mù mịt, gần như chẳng có lấy một tia hy vọng vượt qua cái họa mà chàng không ngờ nó đến bất ngờ, chẳng khác nào một lượn sóng dữ, vùi ngay những ước mơ hoài bão tận cùng của đáy thất vọng

Buông tiếp một tiếng thở dài nữa. Vị Phong lắc đầu như thể muốn vơi đi nỗi chán nãn, thất vọng đang ngồn ngộn hiện ra trong tâm tưởng và bi ai trong tâm tưởng. Chàng nhẩm nói: “Trời cao nhứt định có mắt. Huống chi Diệp Diệp tiểu thư sẽ phò độ cho Khắc Vị Phong này.”

Một chiếc đèn lồng xuất hiện xa xa. Nhận ra chiếc đèn lồng đang tiến về phía mình. Vị Phong hoan hỷ vô cùng. Làm sao chàng không hoan hỷ phấn khích khi biết người cầm chiếc lồng đèn kia chỉ có thể là Tần Á Mỵ.

Chiếc lồng đèn càng lúc càng tiến gần về phía chàng. Khắc Vị Phong hơi bất ngờ, khi nhận ra Tần Á Mỵ vận một tấm áo choàng có mũ, che dung diện.

Mặc dù ngạc nhiên và bất ngờ nhưng Khắc Vị Phong cũng không quan tâm đến điều đặc dị đó. Trong chàng là nỗi vui mừng khôn tả mà quên hẳn đi tình cảnh của mình. Khi người cầm đèn lồng dừng lại cách chàng non trăm trượng, Khắc Vị Phong bèn lên tiếng.

- Á Mỵ… huynh tưởng đâu muội không đến được.

Vừa thốt ra dứt câu nói đó, Khắc Vị Phong thả bước về phía nàng. Khi chân vừa dợm bước thì sự biến xảy ra. Sự biến cực kỳ nhanh đến Khắc Vị Phong gần như không có phản ứng gì.

Chàng chỉ chớp thấy chiếc đèn lồng vung lên trước mắt mình rồi rơi xuống đất thì hổ khẩu đã bị khống chế. Chiếc mũ trùm trên đầu của người cầm chiếc lồng đèn lật ra sau khi lộ chân diện của vị cao nhân Thượng Quan Đại Phu.

Vừa khống chế hổ khẩu của Khắc Vị Phong bằng trảo công. Thượng Quan Đại Phu vừa nói:

- Đạo vương Khắc Vị Phong… Ngươi không ngờ là ta phải không?

Khắc Vị Phong thối lại một bộ nhưng Thượng Quan Đại Phu giật lại. Vươn tiếp tả trảo bóp chịt vào yết hầu chàng. Quá đỗi bất ngờ bởi người đến gặp chàng tại ghềnh Dạ Tình không phải là Tần Á Mỵ mà là Thượng Quan Đại Phu. Khắc Vị Phong buột miệng nói:

- Sao lại là tôn giá?

Thượng Quan Đại Phu rọi hai luồng sát nhãn sáng ngời chiếu vào mặt Khắc Vị Phong:

- Ngươi bất ngờ cũng như ta bất ngờ thôi. Không ngờ Đạo vương Khắc Vị Phong cũng chỉ là một tiểu tử, hỷ mũi chưa sạch.

Không màng đến lời nói của Thượng Quan Đại Phu cứ như không nghe đến lời nói vừa rồi của lão kỳ nhân, Khắc Vị Phong buột miệng hỏi:

- Tôn giá đã hại Á Mỵ rồi sao?

Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:

- Bổn nhân sao có thể hại nghĩa nữ của mình được. Bổn nhân biết ngươi chờ ở đây là chờ Tần Á Mỵ đó.

Câu nói này của vị kỳ nhân, Vị Phong đã nghiệm ra vì sao Á Mỵ không đến mà thay vào đó là vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu. Chàng bâng quơ nói:

- Vãn bối đã hiểu rồi.

Thượng Quan Đại Phu nhìn vào mắt chàng:

- Tiểu tử đã hiểu ra mọi chuyện rồi à?

Khắc Vị Phong gật đầu.

Thượng Quan Đại Phu trừng mắt nhìn vào mắt chàng, rồi ôn nhu nói:

- Ngươi đã hiểu… vậy ngươi định liệu như thế nào?

Vị Phong miễn cưỡng hỏi:

- Tôn giá muốn vãn bối xử chuyện này thế nào?

- Hãy trả lại những thứ mà ngươi đã lấy trong Vọng Nguyệt lầu.

Khắc Vị Phong gật đầu:

- Khắc Vị Phong rất sẵn lòng trả lại cho tôn giá những thứ mà mình đã lấy trộm trong Vọng Nguyệt lầu.

- Tốt lắm… tiểu tử làm vậy là tự biết nhìn ra kết cục của mình nếu như không gởi lại những thứ mà ngươi đã lỡ lấy nó.

Thượng Quan Đại Phu gằn giọng nói:

- Ai phái ngươi vào Vọng Nguyệt lầu lấy trộm những báu vật của bổn nhân?

- Tại hạ không muốn mạo phạm đến tiên sinh, nhưng vãn bối không có sự lựa chọn nào cả. Bởi bấy giờ vãn bối bị người ta thúc ép.

- Ai thúc ép?

- Ma Kiếm Vương Tạo.

Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu rồi rút trảo công khống chế yết hầu của Vị Phong về. Lão vừa rút trảo công vừa nói:

- Bổn nhân cũng nghĩ như vậy. Thế ngươi đã trao những thứ ngươi lấy trong Vọng Nguyệt lầu cho Ma Kiếm chưa?

Vị Phong lắc đầu:

- Chưa… vãn bối còn giữ.

Chàng thốt dứt câu, Thượng Quan Đại Phu thọc ngay tả thủ vào ngực áo chàng xục xạo. Lão cau mày rút tay lại nhìn Vị Phong nói:

- Sao những thứ đó không có trong người ngươi?

- Vãn bối không đem theo bên mình.

- Hóa ra là như vậy… tiểu tử để những báu vật ở đâu?

Vị Phong lưỡng lự nhìn Thượng Quan Đại Phu, từ tốn nói:

- Vãn bối sẽ đích thân đem đến cho tiên sinh. Dâng trả lại hai món báu vật Ngọc Kỳ Lân và miếng Da Dê.

Chàng lắc đầu:

- Ồ không… còn một thứ nữa. Còn có miếng ngọc bối của Di quận chúa nữa.

Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu:

- Tiểu tử biết chuyện và ngoan ngoãn lắm. Nhưng bổn nhân không cần ngươi mang đến đâu. Bổn nhân tự đi lấy lại, chỉ cần ngươi chỉ cho bổn nhân biết ngươi dấu những thứ đó ở đâu là được rồi.

- Những thứ đã lấy được ở trong Vọng Nguyệt lầu chỉ vãn bối lấy được mà thôi.

Đôi chân mày rậm của vị kỳ nhân thoạt nhíu lại. Mặc dù biểu lộ vẽ bất mãn trước câu nói của Vị Phong, nhưng miệng lão lại điểm nụ cười xởi lởi.

Thượng Quan Đại Phu nói:

- Được bổn nhân sẽ đưa tiểu tử đi lấy những thứ mà ngươi đã trộm được trong Vọng Nguyệt lầu.

Lão buông tiếng thở dài hỏi Vị Phong:

- Đêm hôm đó ngươi ở trong Vọng Nguyệt lầu?

- Vãn bối không phủ nhận.

- Ngươi đã chứng kiến mọi việc?

Vị Phong im lặng không trả lời Thượng Quan Đại Phu.

Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:

- Ngươi đúng là Đạo vương, trước khi tiểu tử rời khỏi Vọng Nguyệt lầu, ngươi còn uống cạn bầu rượu bồ đào Thổ Phồn tửu. Ngươi có biết cả Trung Nguyên chỉ có hai bầu rượu duy nhất. Một là của ta. Hai là của thiên tử. Một bầu rượu thổ phồn Trung Nguyên đệ nhất tửu đáng giá bao nhiêu biết không?

Chàng lắc đầu:

- Vãn bối không biết.

- Dù có một vạn lạng kim ngân, cũng không mua được một bầu rượu như vậy.

- Vãn bối thất lễ với tiên sinh.

- Tiểu tử không cần nói những lời đó. Ngươi một mình xâm nhập Vọng Nguyệt lầu, đủ biết lá gan của ngươi lớn như thế nào, hẳn ngươi không biết quyền uy của ta ư?

- Vãn bối bị buộc phải làm chuyện đó.

- Tiểu tử có thể từ chối sự bức ép của Vương Tạo.

Vị Phong lắc đầu:

- Y dồn vãn bối vào đường cùng, không còn cách nào để thoái thác. Mặc dù vãn bối biết việc làm của mình sẽ mạo phạm đến đại nhân… nhưng vãn bối chẳng còn sự lựa chọn nào nữa.

Thượng Quan Đại Phu ve chòm râu đen mượt rồi từ tốn nói.

- Thôi được… cứ xem như tiểu tử bị bức ép mà không còn sự lựa chọn nào buộc phải mạo phạm đến bổn nhân… bổn nhân bỏ qua tất cả cho tiểu tử nhưng tiểu tử phải trao lại tất cả những gì mình đã lấy trong Vọng Nguyệt lầu cho bổn nhân.

Khắc Vị Phong gật đầu:

- Vãn bối rất sẵn lòng trả lại tất cả cho tiên sinh. Trả lại bằng cả sự ngưỡng mộ, dâng bằng hai tay.

- Tốt.

- Nhưng vãn bối có một đòi hỏi với tiên sinh.

Thượng Quan Đại Phu nheo mày nói:

- Phải chăng tiểu tử muốn bổn nhân gỡ tội cho ngươi?

Vị Phong lắc đầu:

- Không phải gỡ tội mà minh oan cho vãn bối.

- Minh oan là sao?

- Vãn bối không hại Diệp Diệp tiểu thư. Tiên sinh và Di quận chúa đều biết. Hai người có thể làm chứng cho vãn bối.

Thượng Quan Đại Phu nhìn Vị Phong:

- Tiểu tử nói thử xem… bổn nhân làm chứng như thế nào?

Vị Phong nghiêm mặt nói:

- Tiên sinh… chẳng lẽ tiên sinh không biết phải làm chứng như thế nào à?

- Bổn nhân muốn nghe ngươi nói.

Mặt Vị Phong sa sầm. Chàng miễn cưỡng nói:

- Cái đêm xảy ra vụ án Diệp Diệp trong Vọng Nguyệt lầu… tiên sinh và Di quận chúa có mặt ở đó cùng với tại hạ chứ không phải chỉ có mỗi mình vãn bối. Lúc tiên sinh và Di quận chúa ân ái với nhau, thì vãn bối đã lấy những thứ tiên sinh để trên bàn, rồi rời khỏi Vọng Nguyệt lầu. Vụ huyết án của Diệp Diệp chưa xảy ra. Nhưng sáng hôm sau thì Diệp Diệp lại chết trong Vọng Nguyệt lầu. Chuyện có kỳ bí không?

Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói:

- Chẳng lẽ vãn bối đi trộm đồ, và ngang nhiên hành sự chiếm đoạt trinh tiết của Diệp Diệp, giết nàng ngay trước mặt hai người… mà cả hai đều không biết sao?

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nói:

- Tiểu tử nên nghĩ lại… tự ngươi đã làm ra cái chết của Diệp Diệp. Nếu tiểu tử không xuất hiện ở Vọng Nguyệt lầu lấy những báu vật của bổn nhân và Di quận chúa thì Diệp Diệp đâu có chết.

Chân diện Vị Phong cau hẳn lại:

- Tiên sinh nói vậy, đã thú nhận mình là người giết Diệp Diệp.

Thượng Quan Đại Phu cười khẩy rồi nói:

- Tiểu tử nên nhớ đêm hôm đó, bổn nhân không có mặt tại Vọng Nguyệt lầu.

Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại:

- Sao có thể nói như vậy được… chính Khắc Vị Phong chứng kiến tiên sinh và Di quận chúa có mặt tại Vọng Nguyệt lầu.

- Nếu nói như vậy, thì bổn nhân nói lại. Đúng, ta và Di quận chúa có mặt tại Vọng Nguyệt lầu lúc ngươi có mặt ở đó. Nhưng rồi sau đó ta và Di quận chúa bỏ đi. Có thể ngươi quay lại lần thứ hai.

Lão vừa nói vừa bóp chịt hổ khẩu của Khắc Vị Phong. Vị Phong nhăn mặt những tưởng kinh mạch mình sẽ bị đứt đoạn bởi trảo công tàn nhẫn của vị kỳ nhân Thượng Quan Đại Phu.

Thượng Quan Đại Phu nhếch môi nói:

- Không ai dằn được lòng tham khi nó trỗi lên, đúng không nào. Huống chi lòng tham của một gã đạo chích còn gấp nhiều lần hơn những kẻ bình thường. Tiểu tử đã quay lại Vọng Nguyệt lầu với ý định lấy thêm những báu vật khác. Và rồi ngươi đã gặp Diệp Diệp trong Vọng Nguyệt lầu.

Vị Phong lắc đầu:

- Vãn bối không quay lại Vọng Nguyệt lầu khi đã bỏ đi.

- Làm sao biết được? Nhưng ngươi đừng cắt lời bổn nhân. Tiểu tử đã quay lại Vọng Nguyệt lầu, bắt gặp Diệp Diệp. Có lẽ những gì ngươi thấy giữa bổn nhân và Di quận chúa khiến ngươi động dục tình mà hành sự bất đạo với Diệp Diệp.

Lão hừ nhạt, gằn giọng nói:

- Có đúng không?

Vị Phong trừng mắt nhìn vào mặt Thượng Quan Đại Phu:

- Tiên sinh có lối suy diễn đó… vậy có thể cho vãn bối suy diễn theo cách của tiên sinh không?

- Tiểu tử nói thử xem.

Buông tiếng thở dài, Vị Phong nói:

- Sau khi vãn bối rời khỏi Vọng Nguyệt lầu… tiên sinh và Di quận chúa phát hiện ra có người đã đột nhập vào và lấy những báu vật của hai người đi. Tiên sinh và Di quận chúa tương kế tựu kế, để gán cho Khắc Vị Phong một cái tội tày đình kia. Tuyệt đường sinh lộ của vãn bối. Và hơn thế nữa… vãn bối không còn đất dung thân trong Trung Thổ. Bắt buộc vãn bối phải xuất đầu lộ diện… không sớm thì muộn, tiên sinh và Di quận chúa cũng phát hiện ra Đạo vương là ai. Và cuối cùng là có thể đoạt lại những thứ đã mất sau đó giết luôn vãn bối để không còn ai biết chuyện gì đã xãy ra tại Vọng Nguyệt lầu trong đêm hôm đó nữa.

Điểm một nụ cười giả lả, Thượng Quan Đại Phu nói:

- Tiểu tử… ngươi suy luận cũng tinh tế đó.

Thượng Quan Đại Phu hừ nhạt nói:

- Phải chi ngươi đừng đột nhập vào Vọng Nguyệt lầu, ngươi đâu phải là kẻ băng hoại không đất dung thây.

Lão nhìn vào mắt Khắc Vị Phong:

- Bổn nhân chỉ có thể cho ngươi một cơ hội sinh tồn. Ngươi phải nhận lãnh tất cả những gì ngươi đã gây ra tại Vọng Nguyệt lầu. Nhận lãnh tất cả cái tội đã giết Diệp Diệp, và trả lại những thứ mà ngươi đã lấy của bổn nhân và Di quận chúa.

Vị Phong lắc đầu. Chàng chưa kịp phản bác lại lời nói của Thượng Quan Đại Phu thì hổ khẩu buốt nhói đau thấu đến tận óc. Vị Phong buột miệng thốt:

- Ôi…

Thượng Quan Đại Phu trừng mắt nhìn Vị Phong:

- Hóa ra ngươi không có chút nội lực nào. Ngươi không phải là người của võ lâm, hay đúng hơn, ngươi không có võ công. Mà ngươi chỉ có tài khoét tường, đào lỗ chui vào nhà người.

Lão lắc đầu:

- Bổn nhân không ngờ một gã tiểu tử không có võ công mà dám bỡn cợt Thượng Quan Đại Phu. Nhưng bổn nhân sẽ bỏ qua cho tiểu tử tất cả, còn cho tiểu tử một sinh lộ, nếu ngươi làm theo ý của bổn nhân… bổn nhân sẽ dụng chính thanh danh của mình mà bảo chứng cho ngươi. Tội của ngươi sẽ xin với thiên tử ân giảm, chỉ đày ngươi ra quan ngoại thôi.

Vị Phong cắn răng trên vào môi dưới.

- Tiểu tử đồng ý chứ?

- Vãn bối không muốn làm kẻ băng hoại, bất nhân, bất đạo, bất nghĩa. Mặc dù Khắc Vị Phong là Đạo vương, nhưng không phải hạng người mà tiên sinh và Di quận chúa gắn lên người vãn bối.

Lời còn đọng trên miệng chàng thì Thượng Quan Đại Phu bóp chịt trảo công khống chế hổ khẩu của Khắc Vị Phong. Cảm giác nhói buốt đau đớn từ hổ khẩu lại lan đến tận óc khiến chàng sây sẩm mặt mày. Mồ hôi rịn ra trán mặc dù trời bên ngoài vẫn se lạnh bởi những luồng gió sông thổi vào chàng.

- Ngươi sẽ chết nếu cãi lại ý của lão nhân.

Vị Phong nghiến răng nén cái đau vào trong không thốt tiếng rên nào.

Chàng gượng cười nhìn Thượng Quan Đại Phu trang trọng nói.

Tiên sinh có thể giết vãn bối… nhưng một khi vãn bối chết thì những thứ mà vãn bối đã lấy của tiên sinh đã theo vãn bối xuống a tỳ đó.

Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu nhíu lại. Trảo công khống chế hổ khẩu Vị Phong thoạt lỏng ra.

Khắc Vị Phong ôn nhu nói:

- Vãn bối tự cột mình vào tất sẽ cởi ra. Tiên sinh cột vãn bối vào cái chết của Diệp Diệp tiểu thư, tiên sinh cũng phải tự cởi cho vãn bối.

Thượng Quan Đại Phu chặn ngang lời nói của Khắc Vị Phong:

- Ý của tiểu tử sao?

- Vãn bối trả lại bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân cùng miếng ngọc bội của Di quận chúa… nhưng đổi lại tiên sinh và Di quận chúa phải giải oan cho vãn bối.

Đôi chân mày Thượng Quan Đại Phu nhíu lại. Vị Phong vẫn chú nhãn quan sát Thượng Quan Đại Phu. Lão suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy ngươi cho bổn nhân biết, ai là hung thủ giết Diệp Diệp.

Vị Phong sững sờ với câu hỏi này của vị kỳ nhân Trung Nguyên. Chàng miễn cưỡng lắc đầu nói:

- Vụ huyết án Diệp Diệp tiểu thư xảy xa, lúc đó vãn bối không có mặt tại Vọng Nguyệt lầu, nên đâu thể biết hung thủ là ai.

- Ngươi không biết thì làm sao bổn nhân minh oan cho ngươi được.

Vị Phong lắc đầu. Từ tốn nói:

- Vãn bối nghĩ tiên sinh và Di quận chúa biết.

- Tiểu tử nói vậy thì bổn nhân cho ngươi biết… bổn nhân chỉ biết ngươi là hung thủ giết Diệp Diệp thôi.

Dung diện Vị Phong đanh hẳn lại. Chàng gay gắt nói:

- Nếu tiên sinh nghĩ như vậy thì hãy giết vãn bối cho rồi. Thà chết còn hơn làm một gã băng hoại.

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu, nhìn Vị Phong nói:

- Tiểu tử không còn sự lựa chọn nào đâu… mà phải theo ý của bổn nhân ngươi mới được sống.

Lão thở ra rồi nói tiếp:

- Tiểu tử phải là thủ phạm thì cứ xem như đây là số phận. Số phận mà gã Ma Kiếm Vương Tạo kia gắn lên ngươi.

Thượng Quan Đại Phu vuốt râu từ tốn nói tiếp:

- Tiểu tử không là hung thủ thì tâm người trong sạch. Ngươi không có tội với tâm của mình là được rồi. Còn ai cũng có số phận cả. Đã là số phận thì không ai cãi lại được.

Lão nói rồi trừng y quang chiếu vào mắt Vị Phong.

Vị Phong nhận ra trong hai luồng uy quang có sát nhãn của thần chết.

Chàng thở dài, nhỏ nhẻ nói:

- Tiên sinh nói… vãn bối phải nhận số phận đó à? Số phận của một kẻ băng hoại mà mình không muốn?

Thượng Quan Đại Phu gật đầu:

- Không thể cãi được số phận đâu.

Nghe Thượng Quan Đại Phu thốt ra câu nói này, Khắc Vị Phong rủa thầm trong đầu mình: “Lão dâm đãng… đê tiện… lão là hung thủ chứ còn ai vào đây nữa. Lão nhờ có bộ mặt đạo mạo, phương phi cốt cán, và tiếng tăm để che đậy lòng dạ bỉ ổi của lão thôi.”

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Vị Phong vẫn không biểu lộ vẻ bất nhẫn và cay cú với lời Thượng Quan Đại Phu.

Buông tiếng thở dài, Vị Phong từ tốn nói:

- Đúng là số phận.

Nụ cười giả lả hiện lên miệng Thượng Quan Đại Phu…

- Tiểu tử đã nghiệm ra được rồi à?

Vị Phong ngẩng lên nhìn Thượng Quan Đại Phu:

- Dù vãn bối không muốn cũng phải chấp nhận nó. Bởi đây là số phận. Một số phận bất thành văn cho Khắc Vị Phong. Một số phận mà vãn bối có muốn cãi lại cũng không được.

Thượng Quan Đại Phu từ tốn nói:

- Bổn nhân sẽ giúp tiểu tử tồn sinh.

- Sống trong bộ lốt một con người băng hoại bị người đời nguyền rủa?

- Dù sao vẫn còn tồn sinh còn hơn chầu diêm chúa. Bất cứ sinh vật nào tồn tại trong cảnh giới này cũng đều muốn sống huống chi là con người. Bổn nhân nghĩ, tiểu tử cũng muốn sống.

Vị Phong buông tiếng thở dài, rồi nói:

- Đúng như tiên sinh nói. Con kiến, con trùn còn muốn sống, huống chi là Khắc Vị Phong, một con người.

Chàng nhìn vào mắt Thượng Quan Đại Phu:

- Nhưng không biết tiên sinh có giữ nổi cái mạng của vãn bối trong sự phẫn nộ của mọi người không.

- Danh tiếng của ta đủ bảo chứng cho tiểu tử một cái mạng. Hãy nói cho ta biết những thứ ngươi lấy đang ở đâu?

- Vãn bối sẽ nói.

Nói dứt câu Vị Phong lại lắc đầu:

- Mà không… vãn bối sẽ đi lấy cùng với tiên sinh. Bởi vãn bối có nói rõ chỗ dấu thì tiên sinh cũng không thể nào lấy được đâu.

Thượng Quan Đại Phu cau mày:

- Ngươi đừng giở trò đấy nhé.

Vị Phong cười khẩy rồi nói:

- Sao tiên sinh lại có thể nghi ngờ vãn bối giở trò được nhỉ. Đây đã là số phận của vãn bối. Một số phận không cãi sửa được mà.

Thượng Quan Đại Phu suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Bổn nhân không thể đi cùng với tiểu tử.

- Nếu tiên sinh không đi cùng, Khắc Vị Phong sẽ dẫn ai đi lấy những thứ đó với mình đây. Tại sao tiên sinh lại ngại đi cùng với vãn bối. Hay danh tiếng lẫy lừng của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh không cho tiên sinh sánh bước cùng với Đạo vương Khắc Vị Phong?

Chàng nhếch môi mỉm cười nói tiếp:

- Vãn bối dù sao cũng là Đạo vương của Dương Châu đó.

Thượng Quan Đại Phu vẫn lộ vẻ bối rối trong khi Khắc Vị Phong nghĩ thầm: “Bất cứ ai cũng muốn diện kiến loài quỷ này, nhưng ta thì không, thế mà loài quỷ lại mò đến.”

Chàng vừa nghĩ vừa nhìn lão.

Vị Phong từ tốn nói:

- Hay tiên sinh hãy quay về, vãn bối sẽ tự tìm đến tiên sinh.

Thượng Quan Đại Phu lắc đầu:

- Ta không tin ngươi đâu.

- Thế vãn bối biết làm gì cho tiên sinh nhỉ.

Thượng Quan Đại Phu nghiêm giọng nói:

- Ngươi chỉ cần nói cho bổn nhân biết ngươi giấu những thứ đó ở đâu.

- Vãn bối đã nói rồi… nếu không có vãn bối tiên sinh đến đó người ta cũng không đưa ra đâu.

- Bổn nhân tin mình sẽ lấy được.

Vị Phong ve dáy tai rồi nói:

- Dương Châu về đêm yên lặng lắm… tiên sinh đừng ngại. Chẳng ai phát hiện ra tiên sinh đâu.

Thượng Quan Đại Phu trừng mắt nhìn Vị Phong

- Tiểu tử… bổn nhân đến đấy một mình. Ngươi biết vì sao rồi. Một Thượng Quan Đại Phu không thể sánh bước song hành với Đạo vương Khắc Vị Phong. Ta không muốn sau này khó xử khi đứng ra xin cho ngươi.

Vị Phong khẽ gật đầu:

- Có lẽ tiên sinh nói đúng.

Thượng Quan Đại Phu khẽ gật đầu. Lão từ tốn nói:

- Ta nhường ngươi một bước… ngươi nên kính ta một trượng.

Vị Phong mỉm cười.

Chàng nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Chàng cứ nhìn lên trời mà tưởng như hóa thành tượng đá.

Thượng Quan Đại Phu cau mày hỏi:

- Tiểu tử… ngươi làm gì thế?

- Tiên sinh… mong tiên sinh miễn thứ cho vãn bối.

- Ta không hiểu ý ngươi.

Lão vừa thốt dứt câu thì phải nhăn mặt bởi khứu giác ngửi mùi xú uế nồng nồng xông vào. Lão gắt giọng nói:

- Ngươi……

Vị Phong nhìn lại Thượng Quan Đại Phu. Nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi chàng. Vị Phong từ tốn nói:

- Tiên sinh ráng chịu đựng, đừng nói, nó bay vào miệng tiên sinh đó. Vãn bối thất lễ.

Trong khi thốt ra câu nói đó thì sắc diện Vị Phong từ từ đỏ lên với những nét trông thật nực cười.

Thượng Quan Đại Phu lắc đầu:

- Ngươi không phải lúc.…

Lão vừa nói vừa buông hổ khẩu chàng thối lại hai bộ.

Thượng Quan Đại Phu dừng bước, Vị Phong nhìn lão rồi nói.

- Đa tạ tiên sinh. Vừa rồi vãn bối cho tiên sinh nơi cất giấu báu vật mà Khắc Vị Phong đã lấy của tiên sinh và Di quận chúa đó. Tiên sinh hãy đến đó mà tìm… Dương Châu có vô số nhà xí mọi nhà xí nào cũng đáng để tiên sinh tìm đến. Cáo từ.

- Ngươi.

Cùng với lời nói cụt lủn đó. Thượng Quan Đại Phu toan lao đến Vị Phong.

Nhưng chàng đã kịp nhảy tõm xuống dòng Dương Tử mất hút. Thượng Quan Đại Phu đứng trên ghềnh Dạ Tình dõi mắt xuống dòng Dương Tử. Lão cảm nhận một cơn phẫn nộ bùng cháy trong nội thể rồi lan đến đỉnh đầu khiến cho mặt lão đỏ bừng.

Thượng Quan Đại Phu rít giọng:

- Tiểu tử… đê tiện… ngươi phải hối hận… ngươi phải hối hận.

Đào thoát khỏi Thượng Quan Đại Phu, từ ghềnh Dạ Tình, Khắc Vị Phong men theo dòng Dương Tử rồi lên bờ. Chàng hoàn toàn bất ngờ và hụt hẫng khi biết được sự phản bội của Tần Á Mỵ. Trong cảm giác trống rỗng và hụt hẫng đó, bất giác Vị Phong nghĩ đến những gã tiểu hành khất đã chung sống với chàng ở tại Hoàn Mai Trang. Nghĩ đến họ, Vị Phong cảm thấy lo lắng vô cùng.

Vị Phong quay lại về Hoàn Mai trang. Đứng trong bóng tối, Vị Phong nhìn về phía Hoàn Mai trang. Một sự im lặng mà chàng rởn cả cột sống.

Một sự im lặng tạo cho cái gì bất an đối với chàng. Vị Phong như một bóng ma, lẩn trong bóng tối đột nhập vào Hoàn Mai trang.

Một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt chàng. Năm cái xác nằm chồng lên nhau. Tất cả đều bị hạ thủ nơi tam tinh với những ánh mắt ngây dại đờ đẫn.

Chàng nghẹn lời:

- Tiểu Cẩu… Tiểu Khẩu… Tiểu Khứu… Tiểu Vị… Tiểu Ngôn… các đệ đấy ư?

Vị Phong nhắm mắt lại. Tim chàng những tưởng vỡ tung ra. Nước mắt tràn xuống má nhưng Vị Phong chẳng thể nói được lời nào.

Mãi một lúc sau, Vị Phong mới bật ra những câu nói vô nghĩa.

- Tại sao lại như thế này chứ… các đệ của ta có tội gì… các tiểu đệ của ta có tội gì… ai… ai…

Cơn phẫn nộ bừng cháy trong tâm thức Khắc Vị Phong. Chàng đứng phắt lên toan chạy khỏi Hoàn Mai trang mà gào lên cho hả giận.

- Khắc đại ca.

Tiếng của Tiểu Bạch như đánh động lại thần thức mụ mẩm của Vị Phong đang bị vùi vào sự thịnh nộ, cuồng loạn.

Vị Phong nhìn lại Tiểu Bạch:

- Tiểu Bạch.

Chàng cũng kịp nhìn thấy Đại Thủ đang bò ra từ bóng tối. Vị Phong bước đến ôm chầm lấy Tiểu Bạch và Đại Thủ. Chàng nghẹn lời nói:

- Tiểu Bạch… Đại Thủ… ai đã làm chuyện này?

Tiểu Bạch nhìn chàng. Nước mắt buông dài xuống hai bên má.

- Đại ca…

Đại Thủ ôm lấy Vị Phong:

- Đại ca… đệ sợ lắm… dẫn đệ rời khỏi Dương Châu.

Vị Phong gật đầu:

- Đại ca sẽ dẫn Tiểu Bạch và Đại Thủ rời Dương Châu… nhứt định đại ca sẽ dẫn Tiểu Bạch và Đại Thủ rời khỏi Dương Châu.

Chàng từ từ dịu cơn phẫn nộ, trầm giọng hỏi Tiểu Bạch:

- Tiểu Bạch… muội biết ai chứ?

- Tiểu Bạch biết.

Vị Phong đanh giọng hỏi:

- Ai?…

- Muội sẽ nói nhưng đại ca hứa đừng tìm người ta trả thù.

Vị Phong gật đầu:

- Đại ca hứa.

Tiểu Bạch nhìn chàng nhỏ giọng nói:

- Muội… biết y là người của Tần gia.

Vị Phong cau mày:

- Tần gia… chẳng lẽ là người của Tần tỷ tỷ?

Tiểu Bạch gật đầu:

- Hắn từ trong Tần gia đi ra, và đến thẳng Hoàn Mai trang giết tất cả mọi người.

Tiểu Bạch nhìn sang Đại Thủ.

- Đại Thủ may mắn thoát chết vì không có mặt ở nhà mà đi tìm muội.

- Hãy nói rõ cho huynh biết hắn là ai?

Tiểu Bạch lắc đầu:

- Tiểu Bạch không biết tên hắn. Tần tỷ tỷ đến đây… Tần tỷ tỷ giờ là nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu. Tỷ ấy đến đế cắt mối quan hệ với đại ca và chúng tiểu đệ tiểu muội. Tỷ ấy không muốn quan hệ với đại ca nữa… và…

Vị Phong cướp lời nàng:

- Á Mỵ tỷ tỷ đã nói…

Chàng bỏ lững câu nói giữa chừng, lắc đầu như xua đuổi những ý tưởng trong đầu mình ra ngoài.

Vị Phong nhìn Tiểu Bạch từ tốn nói:

- Vậy sao Tiểu Bạch biết gã là hung thủ?

- Tiểu Bạch sợ Tần tỷ tỷ thố lộ chân diện của đại ca. Thố lộ đại ca là Đạo vương nên tìm đại ca và phát hiện ra gã hưng thủ từ trong Tần gia đi thẳng một mạch đến đây. Nếu y không là người của Tần gia sao lại từ Tần gia bước ra?

Vị Phong cười rồi nói:

- Muội suy nghĩ rất đúng… Y có đặc điểm gì không?

Tiểu Bạch gật đầu.

Đại Thủ nói:

- Cái gã đó rất khôi ngô tuấn tú… đẹp hơn cả đại ca nữa.

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Đại Thủ:

- Ngươi biết gì mà nói.

Nàng nhìn Vị Phong, nhỏ giọng nói:

- Y có nốt ruồi dưới càm. Một nốt ruồi lớn lắm và có râu nữa.

Tiểu Bạch nhìn Đại Thủ:

- Nhưng người có nốt ruồi như vậy là những kẻ gian ác, vô tâm độc địa. Làm sao đẹp hơn đại ca được.

Đại Thủ gật đầu. Quệt mũi rồi nói:

- Y không đẹp hơn Khắc đại ca của đệ rồi.

Vị Phong khoát tay:

- Không cần đến chuyện đó.

Đại Thủ nói:

- Đại ca… nếu đại ca có rời khỏi đây, cho tiểu đệ theo với.

Y vừa bật khóc vừa nói:

- Đại Thủ không ở lại đây đâu… Đại Thủ sợ lắm… Đại thủ chỉ muốn theo đại ca thôi. Đi đâu cũng được nhưng không ở đây.

Tiểu Bạch nhìn chàng.

Vị Phong cắn răng trên vào môi dưới.

Tiểu Bạch nói:

- Đại ca… mọi nơi trong thành Dương Châu đều được lệnh tuần phủ đại nhân đóng cả rồi. Không ai được ra, cũng chẳng có người vào, làm sao chúng ta rời khỏi đây?

Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nghiêm giọng:

- Huynh sẽ tìm cách đưa muội và Đại Thủ rời Dương Châu.

Đại Thủ hỏi:

- Đại ca dùng cách gì?

Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Đải Thủ:

- Ngươi còn con nít, mũi chưa hỹ sạch. Không phải việc của ngươi mà ngươi xen vào làm gì, làm chộn rộn thêm cho đại ca mà thôi.

Vị Phong nhìn lại Đại Thủ:

- Tiểu đệ yên tâm… huynh nói có cách là có cách mà.

Nhìn lại Tiểu Bạch, Vị Phong nghiêm giọng nói:

- Tiểu Bạch, sự thể đã như thế này rồi… Tiểu Bạch phải dẫn Đại Thủ rời khỏi đây. Chỗ này không còn an toàn nữa.

- Tiểu Bạch đi đâu với Đại Thủ?

Buông một tiếng thở dài, Vị Phong suy nghĩ rồi nói:

- Muội còn nhớ Du Thư Quân, điếm chủ thảo điếm không?

Tiểu Bạch gật đầu:

- Muội biết.

Chàng ghé miệng vào tai Tiểu Bạch thầm thì, rồi nghiêm giọng nói:

- Muội chuẩn bị những thứ đó. Huynh sẽ đến đón muội và Đại Thủ.

Tiểu Bạch gật đầu:

- Muội sẽ làm theo lời đại ca.

Đại Thủ hỏi:

- Nếu đại ca không đến thì sao?

Tiểu Bạch trừng mắt quay sang ĐẠi Thủ:

- Ngươi biết gì mà xen vào?

Vị Phong nhìn Đại Thủ, chàng vuốt tóc Đại Thủ:

- Đệ suy nghĩ đúng đó.

Nhìn lại Tiểu Bạch, Vị Phong nghiêm giọng nói:

- Nếu như đại ca không đến đón muội và Đại Thủ…

Buông một tiếng thở dài, Vị Phong nói tiếp:

- Muội thay tiểu ca lo cho Đại Thủ. Và nhớ phải rời bỏ Dương Châu. Hãy xem như Dương Châu không còn là chốn dung thân của muội và Đại Thủ nữa.

Lệ trào ra khóe mắt Tiểu Bạch. Mặc dù chỉ mới mười sáu tuổi nhưng Tiểu Bạch đủ trí khôn để nhận ra ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Vị Phong.

Hai cánh môi nàng mím lại. Tiểu Bạch nấc nghẹn, một lúc sau mới gượng nói:

- Muội và Đại Thủ mong đại ca đến đón đi.

Nàng quẹt nước mắ tnói tiếp:

- Đại ca nhất định phải đến đón muội và Đại Thủ… Đại ca hứa đi…

Vị Phong phải kềm lắm mới không bật ra tiếng thở dài. Chàng gượng cười rồi gật đầu:

- Nhứt định… Đại ca sẽ đến đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.