Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 47: Gần đến trần đô




"Phòng đó đã có người rồi ạ, xin Ngũ Công Chúa hãy tuân thủ quy tắc ở nơi này." Tên dẫn đường cười nói nhắc nhở. Đây là Lạc Tuyết Hội Đấu Giá, chứ không phải là Hoàng Cung, muốn làm gì là làm, muốn cái gì là có cái đó. Hoàng Cung thì ghê gớm lắm sao? Hừ! Hắn khinh.

"Hừ! Ta muốn phòng đó! Ta có thấy ai ở phòng đó đâu? Lừa người à?" Chiến Hoan Hoan tức giận nói. Dù có thì đã sao? Thân phận có hơn nàng và hoàng huynh không?

"Hoàng Huynh? Ngũ muội? Hai người cũng đến đây à?" Nghe bên ngoài ồn ào với những giọng nói quen thuộc, Chiến Thiên Kỳ liền nở nụ cười, ánh mắt lóe lên tia cân nhắc, sau đó chạy ra trước cửa phòng rồi dừng lại, không đi ra ngoài. Hắn rất ngoan ngoãn nghe lời nương tử, không đi ra khỏi phòng nga!

"Chiến Thiên Kỳ? / Tên ngốc tử? Sao ngươi lại ở đây?" Chiến Thành Long và Chiến Hoan Hoan đồng thời kinh ngạc nói. Tên ngốc này sao có thể lại ở nơi này chứ? Không phải là đang ở trạm dịch được Khinh Thương và Khương Hàn canh giữ sao?

"Hi hi... nương tử dẫn ta đến đây đó, nương tử thật đẹp nga, còn có nàng rất thương ta." Còn rất mạnh nữa, nhưng mà hắn đâu có ngu mà nói cái này cho hai người kia biết.

"Phượng Thanh Loan dẫn ngươi đến đây? Vậy nàng ta đâu rồi? Còn có! Tại sao ngươi lại có thể vào trong đó? Mau ra đây ngay!" Chiến Hoan Hoan nhíu mày lại kiêu ngạo nói, ánh mắt có lướt qua một tia nghi ngờ.

Phượng Thanh Loan sao có thể đến đây được? Nên biết rằng đây là chốn đông người, lời đồn rằng, Phượng Thanh Loan rất nhát gan, không dám xuất hiện ở nơi đông người, chẳng lẽ nàng ta không giống như lời đồn? Có nghĩa lời đồn là giả? Không phải đi!

"Nương tử đi kiếm tiền để nuôi ta rồi, nương tử bảo ta ở trong này, không được đi ra ngoài, ta rất ngoan nha, ta không có đi ra ngoài! Cho nên ta sẽ không nghe lời của Ngũ muội đâu!" Ta chỉ nghe lời của nương tử! Hừ hừ... muốn ra lệnh cho hắn? Còn lâu nhé!

"Tên ngốc tử kia và Phượng Thanh Loan tại sao có thể vào phòng khách quý mà ta và Hoàng Huynh lại không thể? Hai người bọn họ có tiền sao? Có thân phận cao hơn ta và Hoàng huynh sao? Nói chung! Ta muốn phòng đó!" Chiến Hoan Hoan tức giận đùng đùng hất mặt kiêu ngạo nói với tên dẫn đường.

Chiến Thành Long lựa chọn trầm mặt mà nhìn, cũng coi như là hắn ngầm đồng ý và dung túng cho Chiến Hoan Hoan. Dù sao ở đây cũng là Chiến Quốc, Lạc Tuyết Hội Đấu Giá có lớn mạnh đến đâu thì cũng phải có chút kiêng kỵ.

Chiến Hoan Hoan chưa để cho tên dẫn đường nói liền chỉ về phía Chiến Thiên Kỳ, hung hăng nói "Ngươi đi ra, ta muốn phòng này! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách gì mà ngồi ở phòng đó? Con hoang đúng là con hoang! Đồ không có mẫu thân! Phụ Hoàng không thương ngươi là đúng rồi! Hừ! Phế vật!"

"Ngươi!..." Chiến Thiên Kỳ lùi về sau một bước, tay túm chặc y phục của mình, đầu cúi gằm xuống, che dấu đi sát khí chợt lóe trong nháy mắt. Nhìn qua đáng thương cực kỳ.

"Ngũ Công Chúa! Xin hãy chú ý ngôn từ một chút! Đây không phải là Hoàng Cung! Muốn làm gì thì làm!" Tên dẫn đường, là một cô nhi, từ nhỏ không có tình yêu thương của gia đình, nghe Chiến Hoan Hoan nói như vậy, liền nâng cao giọng tức giận nói, nếu không phải do thân phận của hai người này thì hắn đã ra tay đánh người rồi.

"Ở đây ngươi có quyền lên tiếng sao? Ngươi thân phận có bằng ta không?" Chiến Hoan Hoan đẩy tên dẫn đường ra một đến khinh thường nói, sau đó đi đến trước mặt Chiến Thiên Kỳ, đưa tay kéo hắn ra ngoài.

Chiến Thiên Kỳ thấy vậy liền nhanh tay, bám vào cái cửa phòng la hét như một đứa trẻ con  "Aaaa! Thả ta ra, Ngũ muội thật xấu xa! Buông ta ra! Ta không ra ngoài đâu, nương tử sẽ giận."

"Nương tử ngươi cũng giống ngươi, chỉ là một tên phế vật thôi! Hai ngươi không có quyền gì mà ngồi ở trong này cả! Đi ra ngoài cho ta! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Hừ!" Chiến Hoan Hoan tức giận nói, nàng cảm thấy thật bất bình, hắn là một tên ngốc tại sao có thể ngồi phòng khách quý còn nàng và hoàng huynh lại đi ngồi phòng thường hoặc là ghế xung quanh kháng đài? Nàng muốn ngồi phòng khách quý cùng Hoàng huynh.

"Hắn là người của ta, còn ngươi là cái thá gì?" Âm thanh lạnh lẽo bỗng vang lên một cách đột ngột, không khí dường như bị kết băng lại, lạnh lẽo tột cùng.

Chiến Thiên Kỳ nghe thấy âm thanh này thì mừng quýnh lên, đưa mắt cầu cứu nhìn sang, hô lên "Nương tử cứu ta a! Có người xấu muốn bắt cóc ta! Lúc nãy còn chê ta và nói xấu nương tử nữa, hừ hừ... còn muốn lôi ta ra khỏi đây, ta rất nghe lời nương tử, không có ra ngoài nha!"

Thanh Loan lạnh lẽo mà liếc mắt Chiến Thiên Kỳ một cái, từng bước một mà đi tới trước mặt Chiến Hoan Hoan và Chiến Thiên Kỳ, đưa tay ra túm lấy cổ áo của Chiến Thiên Kỳ nhất lên, kéo hắn đứng lui sau lưng mình.

"Ngươi!" Chiến Hoan Hoan lúc đầu là kinh ngạc mà nhìn Thanh Loan, sau lại thấy vậy liền tức giận mà chỉ và mặt của Thanh Loan mà hô lên.

Thanh Loan thấy vậy liền rũ mắt xuống, khóe môi khẽ công lên một độ công lạnh lẽo, khí tràng lập tức trào ra, áp lực ngay tức khắc đè bẹp Chiến Hoan Hoan.

Chiến Hoan Hoan không chút phòng bị nào liền bị áp lực đè đến quỳ xuống, hộc ra một ngụm máu, kinh hách mà nhìn Thanh Loan, vẫn chưa hiểu chuyện này là chuyện gì, nói chính xác hơn là nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với nàng, vì nó xảy ra quá nhanh.

Chiến Thành Long nhanh chóng tạo ra một tấm chắn trước mặt Chiến Hoan Hoan, nhanh chóng chạy  đến nâng Chiến Hoan Hoan ngồi dậy, từ trong không gian lấy ra một viên đan dược nhị phẩm đem cho Chiến Hoan Hoan ăn vào. 

"Phượng Thanh Loan! Ngươi có biết ngươi đang làm gì?" Chiến Thành Long lạnh giọng với Phượng Thanh Loan, ánh  mắt nhìn Phượng Thanh Loan có chút cảm xúc phức tạp.

"Ta làm gì đến lượt ngươi quản sao?" Thanh Loan nhíu mày lại hừ lạnh nói, nhanh chóng tạo thêm áp lực cho Chiến Hoan Hoan và Chiến Thành Long. Chiến Thành Long này cư nhiên cùng cấp bậc với nàng, không hổ là thiên tài của Chiến Quốc, thực lực cũng không tệ, nàng vừa mới tăng cấp, chưa củng cố lại thực lực, nếu mà đấu với hắn thì... không hẳn là thua, tuy nhiên cũng là lưỡng bại câu thương.

"Ngươi cần gì phải làm như vậy? Không sợ đắc tội đến Chiến Quốc hay sao? Hay là muốn Phượng Quốc không còn con đường phục hưng nào nữa? Không ngờ ngươi không giống như lời đồn một chút nào, chuyện này là do Hoan Hoan làm sai, ta thay nó xin lỗi." Chiến Thành Long nhíu mày lại lạnh lùng nói.

"Ngươi đây là uy hiếp ta?" Thanh Loan cười lạnh nói, đã lâu rồi... chưa có ai quang minh chính đại như vậy uy hiếp nàng. A~ 

"Thập Cửu Công Chúa nghĩ nhiều rồi." Chiến Thành Long cười lạnh nói, sau đó đánh tan áp lực của Thanh Loan, nâng Chiến Hoan Hoan dậy rời đi.

"Hoàng huynh..." Chiến Hoan Hoan không cam lòng nhỏ giọng hô lên.

"Có gì về rồi nói, nơi này là Lạc Tuyết Hội Đấu Giá, muội nên thu tâm tư của mình lại đi, chịu khó một chút." Chiến Thành Long có chút ôn nhu nói với Chiến Hoan Hoan. Nháo đến như vậy là đủ rồi, Thanh Loan... haizz... vẫn là không nên có tâm gì với nàng ta thì hơn.

Thanh Loan nhìn một màn như vậy, đôi mắt liền rủ xuống, sự lạnh lùng trong đáy mắt bắt đầu vơi đi, thanh vào đó là sự ôn nhu mềm mại.

"Nương tử..." Chiến Thiên Kỳ có chút lo lắng lắc lắc cánh tay Thanh Loan, nhỏ giọng hô lên.

"Vào thôi, sắp tới giờ đấu giá rồi." Thanh Loan xoa xoa đầu Chiến Thiên Kỳ lạnh nhạt nói, sau đó kéo tay hắn vào phòng, Nham Kiều va Chi nàng có nhờ hai người bọn họ một chút việc chắc một lát nữa mới trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.