Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 45: Ngũ linh pháp




" Về cẩn thận nhé! Nhớ viết thư hỏi thăm mình đấy!" Tiêu Ý Hân sụt sùi ôm chầm lấy cô

Sau khi trải qua màn chào hỏi đầy nước mắt với mẹ, đầy sát khí với anh trai cùng màn chào hỏi không ngôn từ ngắm nhan sắc với cha, Lam Diệp Phù đi đến sân bay, với sự đưa tiễn đầy tiếc nuối của cô bạn Tiêu Tiêu

" Được rồi! Cậu sẽ làm tôi ngạt thở trước khi về mất!"

Đây quả thực là màn chào hỏi thiếu oxi!

" Xin lỗi cậu! Tại mình buồn quá!" Tiêu Ý Hân lúc này mới buông cô ra, lau nước mắt " Cô giáo người Mỹ kia đâu rồi?"

Cô thắc mắc vì không thấy Shylir đi với đoàn

" Cô ấy ở luôn tại nước Mỹ rồi!" Lam Diệp Phù thở dài " Hợp đồng dạy học của cô ấy chỉ kéo dài đến hết tháng 3 này. Mà nhân tiện đến Mỹ, cô ấy trở về luôn, trung tâm cho phép cô ấy kết thúc hợp đồng trước thời hạn

Mặc dù tôi là người chọn địa điểm du lịch...à nhầm, tham quan học hỏi, nhưng mà cô ấy cũng đã định đến nơi này rồi, chỉ muốn thống nhất ý kiến thôi! Dù khá tiếc nuối với trung tâm, nhưng cô ấy cũng còn cần tìm công việc khác nữa! Shylir mới 20 tuổi, cũng mới là một thực tập sinh!"

" Vậy à..." Tiêu Ý Hân cười trừ, đối với sự tiếc nuối của cô bạn cũng không biết nói gì

" Còn 15 phút nữa sẽ lên máy bay, em thu xếp tốt đi!" Chị quản lí trung tâm nhắc nhở

" Vâng ạ!" Lam Diệp Phù gật đầu, thế nhưng lại sực nhớ ra một chuyện

Tối qua cô nhận được một tin nhắn nặc danh, nói rằng hôm nay Nam Cung Tử Phi sẽ phẫu thuật mắt

Ngước nhìn lên phía trước, cô liền thấy Roghester nổi tiếng thế giới

Thật trớ trêu! Khoa nghiên cứu này ở gần sân bay, mà cô còn 15 phút nữa trước khi máy bay cất cánh!

Đây là muốn cô lựa chọn sao?

Đi hay không đi?

Cô muốn đi, thế nhưng hiện tại cô cùng với thiếu niên tàn nhẫn Nam Cung Tử Phi không có quan hệ gì, người cô thích không phải là một thiếu niên ôn nhu dịu dàng tên Thiên Phi sao?

Cô có lí do gì để đến? Có tư cách gì để đi?

" Sao vậy?" Tiêu Ý Hân thắc mắc thấy cô nhìn chằm chằm vào tòa nhà to đùng cách đó không xa

" Nè...Tiêu Tiêu!" Mặt cô khá nghiêm túc, cũng khá bi ai " Tôi...có một người bạn...bị mù"

Cô ấp úng nói

" Tôi với cậu ấy khá thân! Thế nhưng một ngày tôi nhận ra rằng cậu ta lừa dối tôi, tôi không biết gì về cậu ta cả! Hôm nay...cậu ta phẫu thuật!"

" Cậu lưỡng lự sao?" Tiêu Ý Hân hiểu ý

Cô gật đầu

" Muốn đi hay không, không phải là do cậu quyết định ư? Cho dù là con người đó như thế nào, cũng chính cậu là người cảm nhận! Giống như tôi, mặc dù trước kia thích Doãn Diệc, nhưng bên cạnh hắn chưa bao giờ cảm thấy an toàn! Cậu đã giúp tôi rất nhiều, tôi cũng muốn ít nhất một lần giúp đỡ cậu!

Mình không khuyên cậu đi hay không đi, chỉ là...hãy làm theo ý cậu muốn!"

Ý cô muốn?

Cô muốn đi, không phải sao?

Mặc dù hắn lừa dối cô, thế nhưng, cô vẫn thích hắn

Nếu không đi, chắc chắn cô sẽ hối hận

Mà cô...không muốn để bản thân áy náy

Hắn có cần cô hay không, cô cũng mặc kệ. Chỉ một lần thôi!

Bọn họ...có hay không còn cơ hội gặp lại?

" Ê...Jena? Em đi đâu vậy?" Chị quản lí hoảng hốt khi thấy cô chạy đi

" Chị yên tâm, cô ấy sẽ trở về đúng giờ mà!" Tiêu Ý Hân trấn an, nháy nháy mắt

Lam Diệp Phù đeo ba lô sau lưng, chạy rất nhanh về phía trước

Nếu không, cô sẽ không kịp làm cái gì cả

Nhìn lên tòa nhà cao tầng khủng bố phía trước, cô dừng lại, thở hồng hộc

Nơi này không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, khao nghiên cứu này có nhiều nhánh, mà đây là trụ sở chính. Vì vậy, chỉ có những người có thân phận đặc biệt mới được đặc cách vào

Nếu cô đường đường chính chính đi bằng cửa, sẽ rước thêm nhiều rắc rối giống như lần trước

Chi bằng...trèo vào?

Hắn là phẫu thuật tầng 4 a!

Ở Vân Thiên Bang, cô đã từng trải qua huấn luyện của Đại sư huynh a

Hơn nữa...không phải xuất hiện bằng cách này sẽ rất đặc sắc sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.