Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 43: Lễ vật huyền quy




Cô là ai?” Dạ Vô Thần giật mình, sát khí vừa thu lại phóng ra một cách quá đáng.

Cô ta…biết thân phận thật sự của hắn! Cần diệt trừ! Cô ta không thể sống!

“Ukm…” Huyền Minh Hương nháy môi, khẽ cười. Sau đó quay người, chạy đi…và bỏ lại một câu… “bí mật!”

“Gặp huynh sau!”

“Reng~”

Tiếng chuông báo hiệu vào lớp cũng vừa vang lên.

“Thần…cô ta vừa nói gì?” Huyền Minh Hương vừa rời đi, Lãnh Hàn Thiên lại gần Dạ Vô Thần khẽ hỏi.

“Dạ Vô Thần…” Hắn khẽ nói. Chỉ với ba chữ, cũng đủ làm người ta kinh hoảng.

“Cái gì?” Lãnh Hàn Thiên kinh ngạc. Sao cô ta biết được?

“Cô ta…có cần giết không?” Lãnh Hàn Thiên hỏi, sát khí cũng bắt đầu ùa ra.

Vì…cô ta biết quá nhiều…

“…” Dạ Vô Thần không trả lời, đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc ác độc…

………………………………………………

“Nya~ Vi Vi…sao hôm nay đến thăm tớ thế này?” 

Trước cửa của nhà song Hương, hai cô bé với khuôn mặt xinh xắn. 

“À…ừ…tôi có cảnh quay ở ven chỗ này…” Cô bé với mái tóc màu lục xinh xắn được thả hoàn toàn ra phía sau. Khuôn mặt khả ái xinh đẹp, đôi mắt to tròn đen óng, dáng người loli nhỏ nhắn, kết hợp là một làn da trắng hồng mềm mại. Cô bé đang mang trên mình bộ đồ cổ trang màu lam trông rất có khí chất, nhưng dáng vẻ ngập ngừng nói, trông khá rụt rè như vừa làm việc xấu gì đó mà bị phát hiện.

“Quay phim cổ trang ư?” Cô bé còn lại chính là chủ nhân căn nhà Huyền Minh Hương, cô với mái tóc đen được buộc cao, bộ đồ ở nhà thoải mái, đúng chất dân lười biếng, nhìn trang phục của Mộc Thanh Vi đánh giá, thắc mắc hỏi. 

“Ukm! Cảnh nữ chính cứu nam chính ở công viên gần đây?” Cô bé gật đầu, nhàm chán nói. Bộ phim chán ngắt, còn trẻ trâu kinh khủng.

“Cái công viên đó mà cũng quay được hả?” cô nhớ hình như công viên đó khá là nhỏ nhưng cũng rất lãng mạn đó, trồng đầy hoa luôn.

“Bởi vì chỗ quay cần nhiều hoa, bởi vì nữ chính đi hái thuốc tình cờ gặp nam chính, mà trong thành phố ở đây mới có nhiều hoa nhất cũng thích hợp nhất.” Cô bé cũng là Mộc Thanh Vi trả lời.

“Vậy hả? Bao giờ cậu quay?” Không phải đi quay hả? Sao lại đến nhà mình chơi nhỉ?

“Cũng không vội lắm, đang trong giờ nghỉ trưa, tôi lén đến đây chơi. Không sao chứ?” 

“Rất vui nha! Lâu lắm rồi mới có người đến chơi. Vào nhà đi!” Nói rồi Huyền Minh Hương vui vẻ kéo cô ấy vào nhà trong khi bạn ấy chưa kịp phản ứng.

………………………………………………….

“Uống trà đi, mà sao cậu biết nhà tớ mà đến.” Đặt bánh và trà lên bàn, cô thắc mắc hỏi. 

“Cậu nói vang vọng cả căn tin, ai mà chẳng biết.” Câu chuyện hồi trưa, cô bé này nổi bật cả căn tin, cô chỉ là chú ý một chút thôi. Là chú ý một chút.

“Vậy à…không sao hết. Mà cậu đến đây có chuyện gì không?” Cho dù có nghe lén, cũng không sao có người đến chơi cũng vui.

“Ukm…chuyện là…” Uống một ngụm nước trà, cô ấy phân vân nói.

“Chuyện liên quan đến Nguyệt Nguyệt one-chan hả?” Huyền Minh Hương thắc mắc hỏi. Không lẻ, onee – chan vẫn không tha thứ cho Vi Vi sao? Hay là không quan tâm cô ấy? Cần cô tư vấn ư?

“Không…tôi với Minh Nguyệt vẫn rất tốt” Cô ấy lắc đầu khẽ nói. Tạm thời cô ấy vẫn lạnh nhạt với cô, không xa cách cũng như thân thiện. Ít ra cô vẫn còn cơ hội làm bạn với cô ấy từ đầu…

“Vậy các bạn trong lớp không ưa cô?” Hình như cô hỏi hơi ngu. Idol mà không ai ưa hả?

“Không, họ khá thân thiện.” Họ thân thiện đến nổi bám cô như xác sống thấy miếng thịt tươi ý.

“Vậy có chuyện gì sao?” Kì à nha~ mọi chuyện đều tốt mà. Hay là cô đến đây chỉ để chơi với mình. Cảm động a~ mà hình như không đúng cho lắm…nhìn mặt cô ấy hình như muốn nói cái gì đó quan trọng lắm ý~

“Thì..là vấn đề ở căn tin hồi trưa, chuyện của cô và cậu bạn…Vô Thần đó!” Nghĩ một hồi, cô ấy quyết tâm. Khó khăn nói. Tuy thân phận người này không thể nói ra, nhưng Huyền Minh Hương đã giúp cô một lần, lần này cô phải giúp cô ấy. Cô ấy tuyệt đối không thể lại gần hắn ta. Hắn ta thật sự không thể chọc vào a!

“Sao? Cậu ấy có vấn đề gì à?” 

“Không, chỉ có điều…cô nên tránh xa hắn chút?” Mộc Thanh Vi lo lắng nói. 

“Sao lại tránh xa, anh ấy có thân phận đặc biệt gì à?” Cô là siêu sao đoán mò a~ trừ thân phận đặc biệt thì chỉ có Vi Vi thích anh ấy thôi mới bắt mình tránh xa. Mà trường hợp sau chắc chắn không phải rồi. Vi Vi thích Lãnh Hàn Vũ mà~

“Đúng vậy, thân phận của hắn cô cho dù có mơ cũng không với tới đâu. Hắn có thể làm cho Huyền thị một đêm sụp đổ đấy.” Mộc Thanh Vi âm trầm nói. 

“Nghe ghê vậy ~” Sốc à nha! Thân phận gì mà ghê vại?

“Cô nghe đến ‘Tam Đại Thế Gia’ chưa?” Mộc Thanh Vi nói. Mà cô hỏi hơi thừa, Huyền thị là một đại gia tộc tuy không thể sánh nhưng ít nhiều cũng biết về tam đại thế gia.

“Chưa…” Chưa bao giờ nghe qua. Cô ở đây chưa tới 1 tháng, nghe bằng niềm tin à?

Nhưng khác với thực tế, Mộc Thanh Vi nói, thì giọng nói của Hương hương thật – chan lại vang lên, trông có vẻ khá tầm tư.

“Tam Đại Thế Gia…bao gồm Mộ gia, Hoàng gia và Dạ gia. Là những gia tộc đứng hàng đầu trong giới thượng lưu, không một đại gia tộc nào dám đắc tội. Mỗi thế gia đều có cương vị rất lớn trên thương trường phải nói chiếm vị trí gần nữa thương trường trong lĩnh vực họ quản lí, Mộc gia chuyên về y học, đào tạo ra rất nhiều bác sĩ nổi tiếng thế giới. Hoàng gia thì về thương trường mua bán, chiếm hơn nữa thị trường, riêng về Dạ gia thì về hắc đạo, bá chủ của giới hắc đạo tuy ở trong tối nhưng không một đại gia tộc nào dám đắc tội nếu không muốn bị thanh tẩy trong một đêm. Mỗi sát thủ Dạ gia đào tạo ra đều đi không thấy hình tới không thấy bóng. Có thể nói trong ba thế gia không nên đắc tội nhất chính là Dạ gia.” 

“Nghe hoàng tráng quá nhỉ?” Một motip quen thuộc trong truyện ngôn tình, nhưng không sao… càng đông càng vui~ Chỉ có điều trong nguyên tác không có đề cập mấy cái nhân vật này thôi…chính xác mà nói không có một chương có họ.

”Đúng là hơi khó tin, nhưng đó là sự thật, tuy hơi ảo nhưng…trong thế giới của tôi…bọn họ tồn tại…” Hương Hương khẽ nói. Mong cô ấy tin…mặc dù thật sự rất ảo, nhưng bọn họ rất giỏi…thật sự rất giỏi a~

“Không thể nào…trong giới thượng lưu sao cô lại không biết chứ?” Mộc Thanh Vi ngạc nhiên, cô gái này ko biết thật hay đùa vậy?

“Đùa đó! Tôi biết rồi.” 

“Hả?” Mới nói không biết giờ biết. Đùa vui nhể?

“Vậy họ liên quan gì đến tôi?” Huyền Minh Hương giả - chan thắc mắc hỏi. 

“Cậu bạn Vô Thần đó tên thật là Dạ Vô Thần…Là Dạ gia tam đại thiếu gia?” Mộc Thanh Vi khó khăn nói.

“Không thể nào…không phải Dạ gia chỉ có hai vị thiếu gia thôi sao?” Hương Hương kinh ngạc nói. Và cô cũng thuật lại lời của cô ấy.

“Đúng vậy. Đó là bên ngoài, vị thiếu gia cuối cùng rất ít khi lộ mặt ngoài công chúng, nên đa phần mọi người chỉ biết Dạ gia có hai vị thiếu gia, nhưng vị thiếu gia còn lại cũng là Dạ Vô Thần hắn lại cực kì nổi danh ở giới hắc đạo, phàm là người trong giới hắc đạo không một ai không biết hắn.” Vi Vi trầm giọng trả lời.

“Ủa? Không lẽ…Vi Vi cũng là người trong giới hắc đạo hả?” 

“Đúng vậy!” Hơi ngạc nhiên, nhưng Mộc Thanh Vi không phủ nhận gật đầu.

“Cậu là minh tinh mà, còn vụ này sao?” Càng ngày càng lệch nguyên tác nha~ Mà cũng không phải, trong nguyên tác hoàn toàn cũng không nhắc tới thân phận cha mẹ Yo Yo. 

“Tôi họ Mộc, Mộc gia không phải gia tộc gì lớn trên thương trường nhưng lại là gia tộc trực thuộc quản lí Dạ gia, có địa vị cao trong giới hắc đạo. Cô không biết cũng phải. Trước đây, tôi từng gặp qua hắn ta trong khi đến giao nhiệm vụ cho cha tôi.” 

“Vậy thân phận cao thế lại đi làm minh tinh?” Chỉ như vậy đủ ăn rồi, làm minh tinh tranh giành show diễn, suốt ngày diễn kịch làm chi cho tốn công. 

“Đây là sở thích của tôi. Tôi thích đứng trên sân khấu. Tôi không muốn nhúng tay vào giới hắc đạo, thế giới showbiz tranh giành còn tốt hơn cái thế giới suốt ngày lấy giết người làm chủ.” Mộc Thanh Vi khinh thường nói. Cô ghét bàn tay mình dính máu, cô không thích giết người. Làm con cháu giới hắc đạo không phải chỉ ăn, phải giết người cả đó.

“Vậy cô trốn nhà?”

“Sao cô biết?” Mộc Thanh Vi kinh ngạc, cô đúng là trốn nhà gia nhập showbiz, sao cô ấy biết hay vậy?

“Tôi đoán ~” Đã nói cô là siêu sao đoán mò mà! Gia đình bắt cô ấy làm sát thủ, thì chỉ có nước trốn nhà mới gia nhập showbiz được thôi! Hèn gì cô ấy biết bang phái nào mạnh mà kêu đi bắt cóc nữ chính. Chỉ có điều cô ấy không biết rằng nam chính còn kinh khủng hơn thôi! Xui cho nữ phụ!

“Nhưng tôi đến đây chỉ có một mục đích. Cô biết không Minh Hương, tuy không hiểu Dạ Vô Thần lại dấu thân phận nhập học ở đây. Nhưng hắn cực kì nguy hiểm, nếu cô không muốn chết thì đừng tiếp xúc gần hắn.”

“Nguy hiểm vậy sao? Đứng gần hắn sẽ chết?” Huyền Minh Hương thuật lại lời trọng tâm. Đôi mắt chớp chớp. Khẽ cười.

“Đúng! Hắn rất nguy hiểm, dưới trướng của hắn còn có bốn vị sát thủ xếp hạng đầu trong bảng xếp hạng truy nã quốc tế. Mỗi cách giết người của họ rất tàn độc. Chỉ có điều chưa ai thấy qua cách giết người của hắn thôi…” Vi Vi nghiêm trọng nói, thật sự cô rất sợ. Khi nhìn thấy hắn, cô tột độ hoảng sợ. Hắn rất xuất sắc nhưng cô chưa từng mơ tưởng…vì hắn ác độc…đến cả ác ma cũng không bằng…cô thật sự kinh sợ. Tha thứ không bao giờ có trong từ điển của hắn… Nhưng…Minh Hương đã giúp cô một lần…thật sự…cô không muốn cô ấy…

“Vi Vi…cô có biết vì sao cô làm nhiều việc như vậy hắn vẫn không yêu cô?” Huyền Minh Hương khẽ cười. Nghiêng đầu hỏi cô ấy.

“Tại vì anh ấy đã yêu Minh Nguyệt rồi.” Vi Vi hơi buồn nhưng vẫn trả lời.

“Thật sự vậy sao?” Huyền Minh Hương nghi ngờ, hỏi “Vi Vi, cô có biết vì sao tôi biết cô sai người bắt cóc Nguyệt Nguyệt tỷ tỷ mà tôi vẫn đi theo không?”

“Hả? Cô biết trước rồi?” Vi Vi kinh ngạc nói. Cô ấy biết sao? Cũng đúng, mọi chuyện cô ấy giống như đều biết. Cô ấy thật đặc biệt…

“…Ngươi biết không…từ trước đến nay…ta không bao giờ làm việc mà không chắc chắn cả…cho dù họ có bắt tôi, thì người bị ăn hành đầu tiên chỉ có thể là one-chan, cho dù họ có tống tiền tôi thì người chịu thiệt là ba mẹ tôi…”

“Mỗi việc làm…đều phải chừa đường lui cho bản thân ta…”

“Ngươi biết không? Lãnh Hàn Vũ không yêu người…chỉ vì cái lòng dạ yếu đuối của ngươi mà thôi…”

“Ngay cả tỏ tình cũng không dám …khi ngươi cố gắng làm hắn chú ý đến ngươi, hắn làm gì? Hắn đến cả sự tồn tại của ngươi cũng không biết?” 

“Thà bị…từ chối một lần, còn hơn tương tư một lần buồn cả đời…”

“Tình yêu của mỗi người khác nhau…của ngươi là gì? Của ta…là mạnh mẽ đoạt lấy!”

“Mộc Thanh Vi! Cô có biết không? Trước khi yêu, phải nghĩ vì sao mình yêu hắn, đó có thật sự là yêu không? Cô là người đến trước, cho dù không có được tình yêu, cũng phải đoạt lấy, phải nhân lúc hắn không có tình yêu mà đoạt lấy, để khi hắn có rồi, lại làm người thứ ba, làm nữ phụ?” 

“Chuyện này…” Mộc Thanh Vi âm trầm…cô ấy nói không sai. Thà bị từ chối một lần, còn hơn tương tư buồn cả đời…cô cũng cảm nhận được. Chính vì không cam lòng, cô mới bắt Nguyệt Nguyệt. Chỉ có điều…cô yêu sai người thôi~ thứ mà cô thích chỉ là…nhan sắc…người cô yêu bây giờ…chỉ có Nguyệt Nguyệt thôi…

“Cô có tin tôi không?” 

“Mà cũng không sao?”

“Nếu tôi chết, cô đi làm đám tang cho tôi nhé!” Nói rồi nháy mắt với cô một cái. 

“Hả…” Chết? Cô ấy nói trông thật tầm thường. 

“Cô không quay sao? Hơn nữa tiếng rồi đó!” Nói rồi, cô nháy mắt. Khiến cô ấy chợt nhớ đến bộ phim.

Liền vội cáo từ. Trước khi đi, cô ấy cũng không quên dặn cô cẩn thận.

Tình yêu là gì? Là mạnh mẽ đoạt lấy! 

Lâu lắm rồi, mới gặp lại huynh ấy! Cơ hội này nhất định phải đoạt lấy! Cố lên~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.