Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 42: Mặt mũi bầm dập




"Nghe Lý công công nói, gần đây Hoàng Thượng bận rộn công vụ. Thứ cho nô tì cả gan, Hoàng Thượng phải bảo trọng thân thể mới đúng. Món canh tương cá muối này rất được, Hoàng Thượng nếm thử xem."

Thân phi mở miệng, lúc này mới kéo suy nghĩ của Quân Mặc Ảnh lại, thoáng bất mãn nhíu mày, sau đó mới "Ừ" một tiếng.

"Lúc ngươi ở Tây Khuyết, rất thân Thiển phi sao?" Quân Mặc Ảnh thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tùy ý hỏi.

"Đúng vậy." Thân phi gật đầu: "Lúc trước trong nhóm tỷ muội trúng cử, chỉ có Thiển phi và nô tì có quan hệ tốt nhất."

"À" Quân Mặc Ảnh nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhếch môi: "Vậy vì sao trước khi Thiển phi mất trí nhớ, trẫm chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới nàng?!"

Ánh mắt Thân phi chợt lóe, miễn cưỡng cười nói: “Nô tì sợ Hoàng Thượng không thích, không dám ở trước mặt hoàng thượng nhắc tới việc này."

Nàng cũng không nói rõ vì sao không thích, nhưng hai người đều hiểu trong lòng.

Một năm kia, ngay cả mặt Phượng Thiển đế vương cũng chưa thấy qua, như thế nào có khả năng vui vẻ bỏ qua chính là áp dụng phương thức xử lý lạnh, hay là có người ở giữa làm khó dễ, nhưng mặc kệ là thế nào, thức thời cũng không có người tùy tiện đề cập người tên là Phượng Thiển kia.

"Trừ bỏ không nhắc tới trước mặt trẫm, trẫm cũng không thấy ngươi quan tâm nàng cái gì." Quân Mặc Ảnh nói trực tiếp, không giữ cho nàng một chút đường sống.

Thân phi ngẩn người, đột nhiên hiểu được, vì sao hôm nay đế vương đồng ý đến cung Thi Họa của nàng.

Là vì muốn làm rõ mục đích chân chính nàng tiếp cận Phượng Thiển sao?

Thân phi tươi cười lại có vài phần chua sót, không đợi nàng mở miệng, Quân Mặc Ảnh lại nói: “Từ trước là thấy trẫm không thích, cho nên bất hòa, nay lại thấy trẫm vui vẻ, cho nên lại tiếp cận?!"

"Hoàng Thượng, nô tì tuyệt không có ý này!" Thân phi hoảng sợ, cuống quít lắc đầu: "Nô tì biết, Hoàng Thượng không phải là người có thể tùy tiện để một người xoay trái xoay phải, không có loại tâm tư này."

Quân Mặc Ảnh nhíu chặt mày.

"Vậy nếu trẫm nói cho ngươi, cố tình Phượng Thiển không bao gồm trong một người tùy tiện kia, ngươi còn có thể nói như vậy sao?"

Ngực Thân phi run lên, chân mềm xuống thiếu chút nữa ngã ra khỏi ghế.

Không bao gồm như thế nào gọi là không bao gồm?!

Những người khác đều là "Một người tùy tiện", chỉ có Phượng Thiển không phải sao?!

Nàng nhếch môi: “Hoàng Thượng minh giám, nô tì biết Hoàng Thượng ghét nhất xấu xa trong hậu cung, tuyệt không dám có tâm tư như vậy. Còn về Thiển phi, xưa nay nô tì đều coi nàng là muội muội, sở dĩ lúc trước không dám tiếp xúc nhiều với nàng, cũng là sợ quan tâm đặc biệt sẽ khiến nàng bị nô tài ghen ghét, cuối cùng ngược lại hại nàng. Nay không có phần lo lắng này, nô tì mới dám…"

"Được rồi, trẫm chỉ tùy tiện hỏi hỏi, ngươi không cần khẩn trương như vậy." Sắc mặt Quân Mặc Ảnh hạ xuống, chặn lời nàng.

Lúc này Thân phi mới nhẹ nhàng thở ra, lại không khỏi oán thầm: "Nếu đây cũng là tùy tiện hỏi, vậy có phải trong đại đường hình bộ cũng có thể gọi uống trà nói chuyện phiếm hay không? 

Một lát sau, tiểu thái giám đưa bữa tối đi xuống, Thân phi xung phong nhận việc châm nước trà cho đế vương.

Quân Mặc Ảnh đồng ý.

Chờ nàng trở về, không ngờ thay đổi một bộ xiêm y.

Vân sam màu đỏ tía, càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của nàng, mi dày cong vút, mắt đẹp như sao, cười rạng rỡ, mị hoặc lan tràn. Cài trâm cài hình bướm búi tóc phi thiên kế, tăng thêm vài phần gợi cảm. Không giống mới vừa rồi bị gió thổi có chút hỗn độn, vừa thấy chính là tỉ mỉ ăn diện. Trong tay nàng còn đang cầm một đĩa trà, bên cạnh là một bộ tách trà làm bằng sứ thanh hoa.

Chợt liếc mắt nhìn một cái, khiến người mê mệt.

Quân Mặc Ảnh thản nhiên nhìn nàng: “Thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc Thân phi phải đi pha trà, hay là đi thay quần áo?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.