Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 18: Lần này không thể bỏ qua




Thím Lý không dám lơ là, lập tức gọi điện thoại báo lại tình hình với Nguyễn Thiên Lăng.

Nguyễn Thiên Lăng nhận được điện thoại xong, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng cô lại bỏ trốn.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, anh liền phủ định suy đoán này. 

Ba dượng của cô còn ở trong tù, chưa được thả ra, cho nên cô sẽ không thể bỏ trốn vào lúc này được, nếu không thì ba dượng cô sẽ không có cơ hội ra tù.

Mẹ cô vừa mổ xong, cô cũng sẽ không ích kỷ mà bỏ trốn bỏ rơi bà.

Cách giải thích duy nhất chính là đã có chuyện gì đó xảy ra với cô. 

Đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, anh mặc áo khoác vào rồi đi ra khỏi văn phòng, nói với thư ký: “Hủy bỏ tất cả cuộc họp hôm nay, có người tìm tôi thì nói tôi có việc, không ở công ty.”

“Chủ tịch, chiều hôm nay anh còn phải gặp phó tổng giám đốc tập đoàn BOG của Mỹ...”

“Thay tôi xin lỗi với ông ta, hẹn ông ta lần sau gặp mặt...” Nguyễn Thiên Lăng không chút do dự nói, anh dặn dò thư ký rồi bước nhanh vào thang máy. 

Xuống dưới rất nhanh, anh vừa lái xe đi tìm Giang Vũ Phi khắp nơi vừa gọi điện thoại, dặn dò thủ hạ đi tìm cô.

Người ở bên ngoài đã đi hết, Giang Vũ Phi không nghe được bất kì âm thanh nào.

Cô đập cửa kêu cứu, nhưng đã kêu rất lâu, đến nỗi khàn cả giọng cũng không có ai đến cứu cô. 

Cô bị bọn họ nhốt trong một căn phòng nhỏ, không có gì trong phòng cả, không gian rất nhỏ hẹp, hai tay dang ra là đã có thể sờ được hai vách tường.

Trong phòng không có cửa sổ, chỉ có một cái lỗ nhỏ ở phía trên cánh cửa, để không khí có thể lọt vào.

Bên ngoài lỗ nhỏ có ánh sáng chứng tỏ bây giờ là ban ngày, nếu như đến tối, nơi này chắc chắn sẽ tối om, không nhìn thấy cái gì cả. 

Giang Vũ Phi không kêu nổi nữa, cô chỉ có thể đập vào cánh cửa phòng, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng điện thoại di động không ngừng vang lên ở bên ngoài.

Bọn họ ném điện thoại của cô ở bên ngoài, bên ngoài không có người, mà cô cũng không có cách nào lấy được điện thoại.

Trời dần dần tối đi. 

Nguyễn Thiên Lăng phái người đi tìm nhưng không có kết quả gì cả, đến anh cũng không tìm được Giang Vũ Phi, điều đó đủ để chứng tỏ giờ phút này tình trạng của cô hết sức nguy hiểm.

Nguyễn Thiên Lăng không do dự nữa, anh lập tức báo cảnh sát.

Có thêm lực lượng cảnh sát, hi vọng tìm được cô sẽ lớn hơn một chút. 

Từ sở cảnh sát đi ra, anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ Nhan Duyệt.

Anh bắt máy, giọng nói trầm thấp: “Chuyện gì vậy?”

“Lăng, anh đang ở đâu vậy? Chúng ta đi Dạ Hoàng chơi đi, hôm nay mọi người đều đến, chỉ còn chúng ta thôi đó.” Nghe giọng cười của Nhan Duyệt, tâm trạng vui vẻ của cô ta hoàn toàn không thể lây sang Nguyễn Thiên Lăng được. 

“Anh có việc rồi, một mình em đi đi. Vậy nhé, anh cúp máy trước đây.” Nguyễn Thiên Lăng không có tâm trạng tán dóc với cô ta, anh tắt điện thoại rồi tiếp tục lái xe đi tìm Giang Vũ Phi.

Một mình Nhan Duyệt đi tới Dạ Hoàng, Đông Phương Dục hỏi cô ta một cách kì quái: “Anh Lăng không đến sao?”

“Anh ấy nói có việc bận nên không đến. Tối rồi, cũng không biết anh bận việc gì nữa.” 

Đôi mắt Hứa Mạn hơi sáng lên, cô ta đi đến kéo cánh tay Nhan Duyệt: “Nguyễn đại ca không đến thì thôi, nào, chúng ta uống rượu, chút nữa chơi với bọn họ vài ván.”

Nhan Duyệt cùng cô ta ngồi xuống sofa, Lưu Thiến Thiến rót cho hai người họ hai ly rượu, Nhan Duyệt khoát tay nói: “Gần đây chị không khỏe cho nên không uống rượu.”

“Không khỏe chỗ nào?” Lưu Thiến Thiến quan tâm hỏi cô ta. 

“Không sao đâu, chỉ là cảm mà thôi, bác sĩ nói không thể uống rượu.” Cho dù Nhan Duyệt đến nhưng tâm trạng lại rất nặng nề, không vui nổi để mà chơi với bọn họ.

Hứa Mạn biết cô ta đang lo lắng điều gì, cô ta nhất định là lo lúc này Nguyễn Thiên Lăng đang ở bên Giang Vũ Phi.

“Duyệt Duyệt, chị đi với em, em có chuyện muốn nói với chị.” Hứa Mạn kéo cô ta đứng dậy, đi ra bên ngoài. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.