Mặt Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 177: Đào Chân Tường




“Thật là đáng giận!” Lãnh dược sư mắng to ra tiếng.

Lãnh quản gia trong lòng vui vẻ, nhưng ý cười của hắn còn chưa truyền đến đáy mắt thì lại thấy Lãnh dược sư đã đánh hắn ngã trên mặt đất, oán hận nói: “Nhất định là tên nô tài thúi nhà ngươi ngạo mạn vô lễ làm nàng phải đợi! Hừ! Nếu không tìm được cô nương kia, xem ta thu thập ngươi như thế nào!”

Nói xong, Lãnh dược sư còn chưa hết giận mà đạp Lãnh quản gia một cái, hắn vẫn mặc bộ quần áo dơ bẩn kia chạy nhanh ra ngoài.

Lãnh quản gia ôm cái đầu bị đá đến nghiêng ngả, hậm hực đến mức sắp điên.

Hắn đến bây giờ vẫn chưa hiểu, vì sao một tờ giấy nhỏ xíu lại có sức hấp dẫn đến thế, khiến chủ nhân nhà hắn không thèm màng tới viên đan dược phải luyện mất bảy bảy bốn mươi chín ngày, trực tiếp chạy mất.

Thế nhưng Lãnh quản gia có thể ngồi trên vị trí này nhiều năm cũng không phải đồ ngốc, hắn nghiêng ngả lảo đảo bò dậy, đuổi theo Lãnh dược sư, chạy tới cổng lớn.

Lãnh dược sư chạy như bay tới cửa, nhìn đến một đám người đen nghìn nghịt đang đứng ở cổng, lại không biết vị cô nương nào mới là người viết ra đơn thuốc thượng cổ.

Mà đám người đen nghìn nghịt đang đứng ở cổng kia cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Lãnh dược sư, cho nên cũng không nhận ra người dơ bẩn chật vật trước mặt chính là người mà bọn họ luôn mong muốn được gặp.

Vừa kịp lúc này Lãnh quản gia cũng ra tới, hắn đi nhanh đến chỗ Tô Lạc, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, không hề là vênh váo tự đắc mà là khom lưng uốn gối cầu người.

Hắn cười nịnh đứng trước mặt Tô Lạc: “Vị cô nương này xin dừng bước, chủ nhân nhà ta tự mình tới, ngài xem…”

Tô Lạc bình tĩnh mà liếc mắt nhìn hắn, nhìn theo theo tầm mắt của hắn.

“Đơn thuốc Sinh Cơ…” Lãnh dược sư vẻ mặt kích động hưng phấn, mở miệng định dò hỏi.

Tô Lạc nhẹ cười đưa ra một tờ giấy.

Lúc trước Tô Lạc chia đơn thuốc Sinh Cơ thành ba phần, phần thứ nhất đã đưa cho Lãnh dược sư, phần nàng đang cầm này chính là phần thứ hai.

Tô Lạc bình tĩnh mà nhìn Lãnh dược sư, nàng cũng không tin như vậy còn không dụ được ông ta.

Quả nhiên, như Tô Lạc đã nói, người như Lãnh Diễm thuần túy chỉ là dược si, hắn có mọi đặc điểm của một nhà nghệ thuật, lôi thôi lếch thếch, không câu nệ tiểu tiết, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đầu dành cho sự nghiệp luyện đan, phấn đấu cả đời vì nó. Những thứ khác trong mắt hắn chỉ là rác rưởi.

“Ta muốn thỉnh Lãnh dược sư đi cứu một người, không biết Lãnh dược sư có thể hay không?”

Tô Lạc thấy Lãnh dược sư như đang vùi cả khuôn mặt vào giữa tờ giấy, cười nhạt.

“Phần đơn thuốc cuối cùng kia…” Lãnh dược sư khó nén kích động.

“Nếu có thể trị tốt cho người bệnh, ta tự nhiên sẽ hai tay dâng lên đơn thuốc cuối cùng kia.” Tô Lạc cười nhìn hắn: “Nhưng mà, nếu Lãnh dược sư không nắm chắc, vậy cứ coi như ta chưa nói qua những lời này.”

Nói xong, Tô Lạc xoay người đi.

“Được! Lão phu theo ngươi đi cứu người!” Lãnh dược sư bị hai phần đơn thuốc kia câu hết cả hồn vía, lòng ngứa ngáy không chịu được, hận không thể sỡ hữu toàn bộ, sau đó nghiên cứu bảy ngày bảy đêm.

“Lãnh dược sư quả nhiên là người biết giá trị của nó, không giống một số người, ha hả.” Tô Lạc cười như không cười mà nhìn lướt qua Lãnh quản gia.

Lúc này trên mặt Lãnh quản gia có một dấu giày rất rõ ràng, thực hiển nhiên là bị người ta dẫm lên.

Lãnh dược sư lạnh lùng trừng hắn một cái: “Khi trở về sẽ xử lí ngươi!” Nói xong, hắn dẫn đầu bò lên trên xe ngựa, thúc giục Tô Lạc: “Chạy nhanh, mau lên xe, còn chờ cái gì?”

Thực hiển nhiên, hai phần ba đôn thuốc thượng cổ kia của Tô Lạc thu hút được lòng hứng thú của hắn, thu hút đến mức hắn xém chút nữa gãi đầu gãi tai, hận không thể lập tức trị hết cho người bệnh, có được đơn thuốc hoàn chỉnh.

Nam Cung Lưu Vân, chờ ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi ngươi! Tô Lạc âm thầm nắm tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.