Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!

Quyển 2 - Chương 4: Hiểu nhầm đêm thất tịch




Vào một ngày thật đẹp trời, có hai vị công tử đẹp trai tiêu sái đang đi dạo trên đường phố náo nhiệt của kinh thành, hai người hai khí chất, một hào hoa khoái hoạt, một ung dung ôn hòa, nhìn như khác biệt nhưng lại rất hòa hợp. Hai người đi được một đoạn liền dừng bước chân tại một tửu lâu hai tầng được trang trí khá đẹp cùng tao nhã.

Nghe nói nơi này là Mỹ Nhân tửu các mới mở cách đây không lâu, nơi này cũng có khá nhiều món ăn mới lạ và ngon miệng, những đầu bếp nơi này nghe đâu đều là những cao nhân lánh đời, nếu nơi này có thể có khả năng mời được những cao nhân như thế, đương nhiên người đứng sau tửu lâu này cũng không phải là hạng vừa rồi. Tuy nhiên, mục đích hôm nay đến nơi đây của bọn họ không phải là điều tra so cạnh gì, những cái việc mang tính quá mức hiện thực này cũng chưa tới mức để những vị công tử phong lưu khoái hoạt như bọn họ cần quan tâm đến, hôm nay chỉ đơn giản là tò mò xem thử nơi này có thật sự danh xứng với thực hay không, đến mức bằng hữu của bọn họ cũng phải khen lấy khen để.

Bước chân tiến vào tửu lâu, tiểu nhị đứng ở cửa nhìn vào trang phục của bọn họ, liền thông minh trực tiếp dẫn họ đi lên lầu hai, để cho họ ngồi một bàn còn trống đặt ở cạnh cửa sổ, rồi bắt đầu đưa hỏi thăm cùng đưa « menu » cho khách nhân, làm xong hàng loạt động tác thì tiểu nhị mới rời đi để gọi thức ăn.

Mọi việc cứ như thế diễn ra như mây trôi nước chảy, không một chút ngắt quãng, nhưng nó lại hoàn toàn không thể xóa tan được những gì mà họ đã gặp qua.

Khi vừa bước chân vào cửa hàng, việc đầu tiên làm họ ngạc nhiên nhất chính là trang phục của những người tiểu nhị này nhìn sơ qua khá là kỳ lạ, nhưng lại rất phù hợp với tác phong nhanh nhẹn với một công việc đòi hỏi phải nhanh nhẹn như làm nghề tiểu nhị.

Gần như tối giản hoàn toàn, chỉ mặc có hai lớp áo trung y cùng một cái tạp dề màu đỏ nhạt quấn vòng quanh cổ cùng cột lại bên thắt lưng, nhưng điểm nhấn trên trang phục lại là cái gỗ nhỏ đựng vật linh tinh cùng giấy ghi món ăn được nối với một sợi dây nhỏ được thắt bằng hàng loạt nút thắt thật tinh xảo, cột thả xuống thắt lưng, hộp gỗ cũng được điêu khắc hoa văn của một loại hoa rất lạ mắt mà bọn họ chưa từng thấy qua, những ngăn nhỏ trên hộp gỗ cũng khá là tiện lợi, phù hợp với từng động tác, nhịp điệu của một người làm tiểu nhị.

Nhưng điều làm bọn họ ấn tượng nhất lại chính là cách bài trí ở nơi đây. Phải nói sao nhỉ, khi bước vào lầu một, bọn họ bỗng cảm thấy nơi này có gì đó thật khác biệt với những nơi khác, nói chính xác hơn là nếu so sánh với những tửu lâu hoặc nơi nào đó hoa lệ họ từng đi qua, thì lại không có nơi nào có thể so sánh về độ tao nhã với nơi này được, nó làm cho những người vốn tục tằn vũ phu khi bước chân vào nơi này cũng không nhịn được mà muốn hòa chung một nhịp với bầu không khí hòa nhã ở nơi đây, muốn sống một cuộc sống thật chậm, không giang hồ, không tranh đấu, không đánh nhau, không muốn hủy đi sự tươi đẹp đến vô cùng ở chốn này.

Những cái cây nho nhỏ không tên có những bông hoa giống như hoa văn trên hộp gỗ bên thắt lưng tiểu nhị được đặt vào trong những chậu nhỏ vuông vuông màu trắng, trên cành cây còn ẩn ẩn vài trái cây nhỏ màu vàng tươi, trông chúng thật là ngon miệng, họ hận đến nỗi không thể chạy đến mà nâng niu cắn một cái thật ngọt. Mùi hương ngọt ngào nhưng không hề mang theo chút ngột ngạt, thật thoải mái đáng yêu dựa theo làn gió mà tỏa hương xung quanh, không cần những lọ nước hoa đầy chất hóa học, không cần những vật phẩm thơm tho nhưng gây hại cho cơ thể, chỉ đơn giản, chỉ cần mình nó thôi, thì họ cũng cảm thấy quá đủ rồi…

Ngoài những chậu hoa được đặt xung quanh lầu các, thì các bàn ghế nơi này cũng bài trí khá là lạ mắt, chỗ thì chỉ xếp một bàn, chỗ thì xếp hai bàn lại một chỗ, chỗ thì xếp ba bốn cái bàn lại với nhau… được phân bố theo một trình tự không theo một quy luật nào nhưng lại làm người khác cảm thấy nó dường như là một lẽ đương nhiên.

Nam nhân ôn hòa trầm tư lấy tay dựa cằm lên bàn, suy nghĩ đến việc tại sao lại cảm thấy cách bài trí ở nơi này lại làm y cảm thấy quen thuộc đến thế, hình như đã từng đọc qua ở đâu rồi…

Trầm ngâm được một chút, cũng không hay biết tiểu nhị đã dọn món lên từ lúc nào, còn đang nghĩ nghĩ thì tiếng gọi kêu tỉnh dậy của bằng hữu bên cạnh đã thành công làm y tỉnh lại, hơi xấu hổ cười cười nhìn thằng bạn mình, tay vươn ra cầm đôi đũa rồi gắp một miếng thịt trong một cái dĩa ở gần mình nhất, để miếng thịt đưa vào miệng chậm rãi nhai, cái này vừa nhai một cái liền gật gù khen ngon.

Không tệ…

Bữa ăn rất nhanh liền xong, y cùng bằng hữu của mình thong thả uống một ly trà thảo dược thơm mát, cảm thấy tửu lâu này thật không tệ, rất hợp với khẩu vị của y, y nghĩ mình sẽ đến nơi này khá thường xuyên.

Ngay cả lúc y đang ăn hay đang nghĩ đến việc này thì y vẫn dành ra một phần bộ não để nghĩ đến việc làm mình phải tò mò kia, rốt cuộc là mình đã từng nhìn thấy qua ở nơi nào, nghĩ rồi lại nghĩ, bỗng nhiên trong đầu y lóe lên một tia sáng, chợt nghĩ đến một thứ rất cấm kỵ.

Cách… cách bài trí này không phải là « Long Mạch Hòa Khí » - phương pháp bài trận tối cao mà chỉ có gia chủ tương lai của Bạch gia nhà hắn mới biết sao? Tại sao lại có người biết được cái đó? Chẳng lẽ là người quen với gia chủ của bọn họ? Không thể nào! Đây là điều cấm kỵ không được tiết lộ với người ngoài, đời đời gia chủ không ai không phải là người thông minh! Thế nhưng… tại sao lại bị lọt ra…

Đầu óc vốn thông minh tuyệt đỉnh của hắn tuy đang mông lung tán loạn, nhưng dáng vẻ bên ngoài vẫn giữ được vẻ thong dong hòa nhã, đúng là nhìn người không thể nào nhìn qua vẻ bề ngoài!

Bạch gia nhà hắn vốn là dòng dõi danh gia vọng tộc đệ nhất kinh thành, người trong gia tộc nhiều người làm quan lớn, rất có thế lực trong triều đình. Nhưng Bạch gia bọn họ lại có một bí mật lớn hơn thứ thân phận phàm tục đó rất nhiều, đó chính là bọn họ có tiên lực!

Nói chính xác hơn là dòng tộc bọn họ may mắn nhận được sự chấp thuận của thần tiên trên trời, có thể có tư cách để trò chuyện và tiếp nhận một phần tiên lực nhỏ bé của bọn họ. Người trong gia tộc, đa số là người bình thường, nhưng có một số ít người lại có một vài khả năng kỳ lạ liên quan đến thiên tiên ngoại lai, ví dụ như tiên đoán tương lai, giao tiếp với thần linh, sở hữu và vận dụng tiên lực… Và điểm chung giữa bọn họ chính là khả năng bày trận pháp để thực hiện hoặc áp dụng vào những khả năng mà mỗi người nắm giữ.

« Long mạch hòa khí » chính là trận pháp tối cao nhất trong vô số trận pháp huyền diệu của Bạch gia, sau khi hoàn thành xong trận pháp đó thì bọn họ có thể vận dụng toàn bộ long mạch trong cả một quốc gia để bảo trụ tụ tập lại trong một khoảng không gian nhất định, giúp cho hơi khí long mạch nơi đó trở nên vô cùng cường thịnh.

Mà long mạch là gì? Nơi nào có long mạch thì nơi đó chính là một vùng đất lành, là một nơi vô cùng may mắn, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, là nơi mà chỉ cần « nhân » trong « nhân thời địa lợi » đi tới thì nơi đó sẽ giúp họ trở nên vô cùng phồn hoa giàu có, và nơi chiếm dụng long mạch nhiều nhất, đậm đà nhất trong một quốc gia, thì nơi đó chính là nơi mà vua chúa lập hoàng cung cho mình, chính là nơi chỉ có vua chúa được dùng, nếu mà một nơi còn có long mạch mạnh hơn thế lại bị người thường chiếm dụng, thì đó lại chẳng khác nào muốn mưu phản.

Trận pháp « Long Mạch Hòa Khí » từ trước đến nay chỉ được bố trí ở hai nơi, một chính là cung điện của hoàng đế, hai chính là hoàng tẩm - nơi mà đế vương lên ngôi cũng là nơi họ được chôn cất lìa đời, có thể giúp cho tân đế nhận được vô số sự ưu ái của đất trời cùng linh hồn các đời vua chúa có thể đoàn tụ cùng với Đế tộc đời đời. Nếu không phải nhà Bạch gia bọn họ là gia tộc duy nhất có thể bày được trận pháp này, thì e rằng với khả năng có thể dùng tiên lực của bọn họ thì đã sớm bị hoàng tộc dìm chết không thôi từ lúc nào rồi.

Nói đến đây, hắn đã hoảng sợ đến mức không thể nói thành lời.

Một khi việc này bị bại lộ, khi Bạch gia bọn họ có người cùng cạnh tranh, khi hoàng đế không còn ưu ái bọn họ nữa... Vừa nghĩ đến đây thôi, thì đã làm hắn không còn dám suy tưởng lung tung thêm một chút nào nữa…

Rốt cuộc nên làm sao đây!



Nàng khuôn mặt nở một nụ cười thật hạnh phúc thỏa mãn bước từng « bước chân nhỏ » đi đến tửu các, chàng « công công » đẹp trai bên cạnh khuôn mặt cũng cực kỳ nịnh nọt đỡ tay nhỏ của nàng, khung cảnh này… mama nó, quên đi!!!

Đi qua cánh cửa, vài tiểu nhị đón ở cửa nhìn thấy nàng tới liền môi hơi run run tự động dạt ra thật xa. Không người cản đường, nàng cũng không cần phải ra tay, bước chân nàng thật thong thả cùng chàng trai cao lớn nhưng bộ dáng thật hèn mọn ở bên cạnh đi lên lầu hai dưới tầm mắt trợn to của mọi người.

Ngồi xuống một cái bàn trống, ánh mắt xinh đẹp xa xăm của nàng nhìn khung cảnh náo nhiệt hoa lệ vào buổi tối của kinh thành qua khung cửa sổ. Những ánh đèn lung linh đủ màu sắc chiếu sáng cả một vùng đất phồn hoa đông đúc, tiếng reo bán hàng, tiếng nam thanh nữ tú nói chuyện… thật chậm rãi, chậm rãi hòa nhịp vào cuộc sống hằng đêm ở chốn kinh thành xa hoa, đối với mọi người nơi đây, nó có lẽ là một thứ rất đỗi bình thường, luôn luôn hiện hữu trong cuộc sống hằng ngày bọn họ. Nhưng ngược lại, đối với một người xuyên không như nàng, thì nó lại mang một ý nghĩa rất đặc biệt...

Hiện đại, với những ánh đèn điện lấp lóe, những khói bụi mịt mù của bụi khói cùng chất hóa học, rất khó, rất khó để tìm được một nơi có thể bình yên như thế này, có thể trong lành đến thuần thiết làm nàng muốn hét lên một tiếng thật sung sướng vui vẻ, một giấc mộng chiêm bao mà nàng luôn mơ ước đến tận cùng.

Nói thật, nếu so với rất nhiều nữ chính ngôn tình xuyên không khác, thì nàng tự nhận bản thân đã may mắn lắm rồi, nàng đã từng đọc một câu chuyện ngôn tình xuyên không rất bi thảm, trải khắp câu chuyện đó là một màu sắc vô cùng ảm đạm, một chút ánh sáng mới lóe sáng một chút thôi thì sau đó ngay lập tức đã bị bóng tối ấy nuốt chửng lấy, trong câu chuyện ấy, bóng tối là tuyệt đối, rồi cuối cùng… hai người yêu nhau lại không đến được với nhau… Vãi cả đị... Khụ khụ…

Suýt chút nữa là chửi bậy, nắm tay nàng đặt trước miệng hắng giọng mấy cái.

Xấu hổ quá a…

Ánh mắt giả vờ như không có việc gì mà quay đầu sang bên phải để trở lại vị trí chính diện bàn ăn, cái này vừa quay lại, liền chạm phải một đôi mắt nhu hòa đang nhìn nàng.

Ngẩng người được một lúc, nàng liền rối rít cúi đầu xuống, trên đôi má đào nổi lên hai đám mây hồng bí hiểm.

Sao… sao hắn lại nhìn nàng a…



Hắn mê ly ngây ngốc ngắm nhìn nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang thất thần nhìn khung cảnh ở ngoài khung cửa sổ, mỗi lần như thế, nàng lại che dấu đi bản tính tinh nghịch thường ngày, thay vào đó là một khuôn mặt thật dịu dàng, đúng, thật dịu dàng đến nỗi không có một từ ngữ hoa mỹ nào có thể tả nổi, làm hắn cũng phải ghen tị với thứ vô hình kia, không hiểu vì sao mà nó lại có thể thu hút được tầm mắt của nàng, trong khi hắn thì lại không làm được…

Khi nàng quay đầu lại, ánh mắt hắn và nàng chạm nhau, trong lúc hắn đang muốn xoay đầu sang chỗ khác giả ngu thì lại nhìn thấy nàng cúi đầu xuống, mặc dù nàng cúi đầu khá thấp, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được hai điểm hồng hồng trên đôi má của nàng, nhịn xuống tiếng cười vui vẻ đang muốn bật ra khỏi khóe miệng, trong lòng hắn hiện tại rất hạnh phúc và vui vẻ.

Nàng thật đáng yêu…

Hắn nhìn lấy đỉnh đầu được búi tròn lại rồi dùng một cây châm xuyên qua của nàng, nhìn thấy vài sợi tóc có chút mất trật tự lọt ra ngoài, hắn liền dựa theo bản năng mà vươn tay ra, vuốt lại sợi tóc cho vào nếp…

Thấy nàng ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, nụ cười vừa cố kìm chế lúc này cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười, đôi mắt phượng xinh đẹp vì nụ cười thật rạng rỡ của hắn mà tan biến đi rồi biến thành hai đường chỉ mỏng, tuy nhiên nó cũng không làm mất đi được nét mỹ quan trong đôi mắt ngu người của mỹ nữ.

Tên ngốc này… hắn lại muốn quyến rũ nàng phạm tội nữa hay sao thế…

Vươn tay nhéo lấy cái má hồng nhẵn mịn làm mọi nữ nhân phải ghen tị của hắn, nàng tùy tay mà dày vò nó cho bỏ ghét!



Bạch Tống thất thần đi theo sau lưng bằng hữu đi đến cầu thang để đi xuống lầu một của tửu các, đang đi tới mà không nhìn ở phía trước, hắn liền đụng phải một thân thể đang đứng chắn đường bước chân của hắn, ánh mắt có pha chút bực bội không vui ngẩng mặt lên nhìn người nọ…

Huynh đệ này của hắn lại bị sao thế…

Ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn tấm lưng hơi run run của bằng hữu mình, tầm mắt cũng dựa theo tầm mắt của bằng hữu mà nhìn tới một góc tửu các, trên bàn đó đang có hai khách nhân một nam một nữ, bóng dáng nam nhân kia hình như hắn không quen thuộc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mình quen biết y, còn nữ nhân thì…

Hả! Không phải là nữ tử bọn hắn gặp được vào mấy tháng trước đây sao? Sao nàng lại ở nơi này?

Hắn còn đang choáng váng thì bằng hữu của hắn đã cực kỳ hào hứng tiến về phía đó, có chút không để ý tới nam nhân đang ngồi cùng bàn với nàng, hắn vui vẻ hỏi:

- A, muội muội gặp ở gần cổng thành đây mà, lâu rồi không gặp a…

Đôi nam nữ còn đang chìm vào trong cảm giác ngượng ngùng, liền giật mình nhìn lại phương hướng giọng nói truyền tới, cái này vừa nhìn, da gà da ốc của nàng liền tự động nổi hết cả lên, nụ cười có chút gượng ép trả lời:

- Chào huynh đài, đúng là đã lâu không gặp nha…

Vị công tử kia bộ dáng của thật là mặt dày mày dạn, trực tiếp ngồi lên cái ghế đặt ở bên cạnh, không để lọt mắt chút nào tới nam nhân đang ngồi đối diện với nàng, vừa cười hớ hớ vừa ân cần nói:

- Hai chúng ta đúng là có duyên có phận, huynh còn tưởng không còn gặp được muội muội nữa cơ…

- Muội cũng thế, lâu ngày không gặp, huynh đúng là đẹp trai hẳn ra.

Nàng có chút gượng ép khách sáo đáp trả lại.

Hắn ta hình cũng như không nhận ra được “tâm ý” của nàng, cho nên vẫn hớn hở vui vẻ, bộ dáng thật thân thiết cười nói với nàng, không hổ là ch… chị em chung một nhà mà.

Nam nhân tuấn tú ngồi đối diện hơi nhăn mi lại, ánh mắt như có như không lướt qua lướt lại bộ dáng của cái tên đang chơi trò thân thiết với nàng, nhìn được một lúc, bỗng nhiên khóe môi y khẽ nhếch lên một độ cong bí hiểm, tự kỷ nghĩ.

Không đẹp trai bằng mình…



Đang còn đang cười vui vẻ đến không ngậm miệng lại được, ót y đột nhiên bị hai luồng chỉ sa áp tới làm y ngất xỉu ngay tại chỗ, một chỉ nối một chỉ, thương tổn nhận được cũng không phải là nhẹ bình thường…

Hai nam nhân một đứng một ngồi đều không hẹn mà liếc nhìn về phía đối phương, à, chính xác hơn là Bạch Tống nhìn về phía Tư Đồ Phù Tuyệt, còn ánh mắt Tư Đồ Phủ Tuyệt thì vô cùng ôn nhu nhìn nàng đang ngây người, trên môi thoáng nở một nụ cười cưng chiều yêu thương.

Bé cưng nhà hắn thật đáng yêu…

Bạch Tống nhìn thấy hắn ta đang lơ đãng nhìn đến phương hướng nào khác, trong lòng có chút không vui khi bị người khác làm lơ, cũng nhíu nhíu mi nhìn đến tầm mắt của hắn ta, cái này vừa nhìn, liền không ngẩn người nhìn bộ dáng có chút xấu hổ ngượng ngùng(ghét bỏ) của nàng đang cố gắng đẩy một đống to đùng đã ngất xỉu đang muốn dựa lên người nàng.

Y nhìn một lúc thì cũng không khỏi lo lắng tiến đến muốn giúp nàng nâng tên kia dậy, nhưng bước chân mới bước được nửa bước thì bên cạnh y dường như có một luồng gió không mạnh không nhẹ thổi qua, bóng hình kia xoẹt đến chỗ nàng, một tay cầm cổ áo cái tên tinh thần đang không được tỉnh táo kia, cũng không chút nể tình nào mà vứt tên đó hướng xuống nền đất cách đó không… được gần lắm. Y thấy động tác như thế, thân thể liền di chuyển thật nhanh tiếp lấy “thi thể” đang muốn hôn đất mẹ của bằng hữu, chỉnh sửa lại tư thế một chút, ánh mắt có chút tạ lỗi nhìn hai người bọn họ, mở miệng không chút chật vật nói:

- Thật xin lỗi hai vị, bằng hữu của ta đã đắc tội rồi.

Phủ Tuyệt đang đỡ lấy nàng một từ cũng không nghe lấy, trực tiếp bế nàng lên, xoay người lại, dùng khinh công hướng đến cửa sổ bay ra ngoài, một lời cũng không nói!

Bạch Tống nhíu mày nhìn bóng dáng hai người bay đi, lại nhìn bằng hữu đang thần hồn nát thần tín trong lòng mình, không nhịn được liền thở dài một hơi, trong đầu y lúc này xuất hiện một cái tên, hắn nghĩ hắn đã nhận ra nam nhân kia là ai…

Các chủ Phù Dung Các – Tư Đồ Phủ Tuyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.