Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!

Quyển 2 - Chương 10: Kinh biến




Nhu nhu lỗ tai, miệng không chút thục nữ ngáp một cái rõ to, mỗ nữ đang biếng nhác dựa lên ghế gỗ nhìn khung cảnh ồn ào muốn chết trước mặt, một tay lại nhặt múi quýt từ ngón tay ai đó đưa đến rồi nhét vô mồm nhai nhồm nhoàm chẳng khác nào một ông chú già tuổi xế chiều.

Nghĩ nghĩ lung tung rồi mỗ nữ lại dùng một bộ dạng chặc lưỡi, tỏ ra nhân đạo kể về nơi này.

Nơi này a, nói ra cũng thật dài dòng, đầu tiên phải kể đến trạch viện hiện tại của nàng, nơi đó không phải là trạch viện mới xây mà thực ra là một trạch viện cũ kỹ rộng lớn nằm trong danh sách hàng tồn kho của hộ bộ. Nghe đâu nơi này từng là chỗ ở cũ của cái gì mà… ừm, cái gì ấy mà nơi ở gì đấy của tể tướng, nói chung là nơi ở của tể tướng nha!

Sau khi nàng mua lại từ hộ bộ xong thì bắt đầu cải tạo lại nơi này, lấy sảnh trước rộng lớn làm cửa hàng buôn bán, khu phía sau thì làm trạch viên của chủ nhân. Ở được khoảng một tuần thì không biết tự nhiên lên cơn khùng thế nào mà nàng lại nổi cơn cao hứng muốn dậy sớm chạy bộ (đương nhiên là mỗ nam sẽ bám theo), đang đi vòng quanh hồ sen thì nàng không biết thế nào lại đi lạc đến khu vực cửa sau ít người ghé thăm, tại nghe quan phủ nói phía sau nơi ấy ngoại trừ rừng rú ra thì cũng chẳng có con đường nào cả, nghe xong mọi người cũng ậm ờ tự hiểu mà cũng chẳng ai thèm quan tâm, trực tiếp vứt nó sang bên khu vực ít ve vãn tới.

Mỗ nữ lúc ấy tò mò nhìn cánh cửa sau cổ xưa luôn đóng im kia, trong lòng liền không nhịn được tò mò mà đẩy nó ra, ập vào mỗ nữ là một khung cảnh… đẹp nên thơ!!!!

Ngoắc ngoắc cứt mũi, đùa thôi, các người làm như trong phim ấy, ập vào mắt nàng là một bãi cỏ dày đặc cao hơn mét rưỡi, nó mọc ngay ở chỗ cánh cửa nên làm cho nàng cũng không thể tiến thêm được bước nào.

Mỗ nữ không thèm suy nghĩ liền quay đầu đáng thương nhìn mỗ nam đang đứng phía sau, mỗ nam nhìn lại nàng, cười toe toét rồi phắt tay về phía trước một cái thật nhẹ…

Vài sợi tóc nho nhỏ của nàng khẽ bay nhè nhẹ qua tiếng phắt đó, thật nhẹ rồi… đứt…

Thật nhẹ a… nhưng… nhưng cái thật nhẹ này cũng thật đáng sợ nha… Nhìn cái phắt tay tuy thật tùy ý cũng không mang theo khí áp gì nhưng tiếng “rầm lộp bộp” phía sau lại làm nàng đứng hình.

Mang theo biểu cảm có chút tò mò cùng không dám tin vào điều mình đang nghĩ đến mà xoay đầu lại, cái này vừa nhìn thì thân hình liền run rẩy nhè nhẹ, bàn tay theo bản năng xoa xoa cằm cùng vuốt mấy cọng tóc nhỏ vừa bị đứt xuống, mắt nhìn xuống mấy phần tóc nhỏ đó rồi lại nhìn khung cảnh trước mặt, len lén nuốt vài ngụm nước miếng.

Khung cảnh thật ra cũng không có gì a, chỉ thấy một đống cỏ trước mặt liền tan biến chỉ chừa một con đường đất cùng vài lỗ nhỏ mọc rễ cây cỏ hồi nãy, hai bên đường nhỏ là một đống gì đó xơ xác xanh xanh bị bằm nhuyễn hoàn toàn. (mm: thứ đó là gì thì tự hiểu nha :v ) Nàng không khỏi vui thầm trong bụng.

Aiz… hên là mình không phải kẻ thù của hắn nha…

Nghĩ thì nghĩ nhưng nàng vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi được một đoạn qua bãi cỏ rậm rạp thì nàng không khỏi mở miệng hô lên khi nhìn thấy khung cảnh tráng lệ trước mặt.

Một hồ nước nhỏ trong như ngọc rộng ba mươi mét, có vài chú cá chép đang lăn tăn bơi trong hồ nước, hoa sen hoang dã cùng những cánh bèo nhỏ xinh xắn khẽ nổi trên hồ nước, hàng cây liễu màu xanh theo cơn gió mà bay phấp phới trên mặt nước tạo nên những đường cong hình tròn tinh mỹ, ánh sáng buổi sáng sớm kết hợp cùng làn sương mỏng chiếu xuống lại càng tạo nên một nét phong cảnh đẹp mê người.

Mắt còn đang híp híp lại vì mê ngủ của nàng bỗng tỉnh hẳn, ngó xung quanh một chút rồi chợt nhìn thấy một tảng đá khá cao, làm chỗ dựa nhất định sẽ rất tốt nha

Nàng liền chạy đến, ngồi xuống rồi dựa lên bãi cỏ đang mọc thả xuống trên tảng đá, trong lòng không khỏi hát vang vui vẻ, miệng lằm bằm.

Chào buổi sáng a… ta ngủ ngon đây…

Nàng soải lưng ra định dựa toàn thân lên "chỗ êm ái", mắt híp lại để chuẩn bị thưởng thức một trận…

“rầm!” một tiếng động có chút mạnh dữ vang lên ngay sau khi mỗ nữ nhắm mắt hạnh phúc toàn thân thả lỏng, chỉ thấy hiện tại mỗ nữ nằm dựa hoàn toàn trên nền đất, “lọt” qua thảm cỏ, lọt qua tảng đá rồi yên nghỉ trên nền đất…

Mỗ nam đứng bên cạnh đang sủng nịch yêu thương nhìn nàng thì ngay trong khoảng khắc chỉ còn có thể nhìn thấy "nửa người còn lại" của nàng thì nét mặt lập tức hoảng hốt, lo lắng không thôi lao đến bên cạnh, đỡ nàng dậy, hỏi thăm nàng đủ thứ. Sau một hồi ồn ào cùng một cái bàn tay nhỏ nhắn bịt miệng hắn lại thì hắn mới chịu ngoan ngoãn giữ im lặng, nhưng ánh mắt lại không khỏi lo lắng nhìn trên dưới trái phải, từ trong lòi ra bên ngoài trên người nàng, tay không nhịn được còn muốn sờ sờ vào thì đã bị "đét!" một tiếng lên bàn tay hư hỏng, nét mặt mỗ nữ phì phì tựa như khủng long muốn bùng nổ, mỗ nam đành ngoan ngoãn đứng dậy rồi nhân tiện dìu nàng ngồi dậy, đứng một bên ngoan ngoãn nhu mì như một cô vợ nhỏ.

Sau đó hai người mới tò mò bước vào thăm dò liền phát hiện ra hang động này, mỗ nữ cũng may ở thời hiện đại từng nghiên cứu qua thuật số cùng cơ quan (mm: coi phim nữa :v) nên cũng dễ dàng vượt qua được những cơ quan đơn giản này, mọi chuyện về sau thì mọi người cũng rõ rồi, đi lung tung trên trời dưới đất cuối cùng cũng phát hiện ra khu rừng bí mật này.

Những ngôi nhà cây ở đây cũng là đã có sẵn trước đó, trong phòng bụi bậm rất nhiều, xem ra lâu rồi chưa có ai đến nơi này, đồ ăn để ở một góc trên bàn cũng móc meo không nhận ra hình dạng, nói thật a… lúc đó cũng thật kinh dị nha…

Aiz… nghĩ đến cái đó mỗ nữ lại không nhịn nổi mà… lắc lắc mông hưng phấn.

a… ta thích kinh dị nha… ai lai kịt…

(mm : nhân tiện nói luôn, cứ nửa tháng thì cửa hàng mỹ nhân sẽ có một lần nghỉ lễ, một lần nghỉ chính là năm ngày, trừ những người hầu thuê về để làm việc ở cửa hàng của mỹ nhân còn ở lại trong cửa hàng thì những người giữ chức cao đều đồng loạt đi du lịch, nói chung là toàn bộ biến mất không thấy tăm hơi, khu rừng bí mật này là nơi tụ họp nghỉ ngơi của bọn họ, hiện đại có thể hiểu là đi chơi cắm trại nhé ;) )



Trở lại thời điểm hiện tại, mỗ nữ lại đang ngáp một cái rõ to, toàn thân nằm dựa lên ghế gỗ, ánh mắt khẽ liếc nhìn con mèo… lộn, con cáo đang bị cầm thú đổ hết mọi uất giận, ác đức dắt hai chân trước của cáo lên rồi lùi lùi về sau làm cho cáo con nhà người ta chỉ có thể lấy nước mắt ủy khuất mà đi mà bằng hai chân sau, bước đi có chút chầm chậm thập thễnh đi đi, mỗ nữ nhìn thấy mà không khỏi thở dài.

Aiz… chân cũng dài dữ ha… có một sự gatô không hề nhẹ ở đây…



Rất nhanh họ cũng hoàn thành xong bữa ăn sáng, mọi người đều tụ họp ngồi trên bàn gỗ do bọn tiểu Phàm và tiểu Nam làm để thưởng thức đồ ăn sáng.

Hiện tại cũng đã tảng sáng, tia nắng mặt trời khẽ chiếu qua những tán cây rậm rạp được che phủ bởi những cây cổ thụ to lớn rồi mỏng manh chiếu sáng mặt đất, những tia sáng nhỏ bé thẳng thớm khẽ chiếu lên bọn người bên bàn ăn, khung cảnh lúc ấy nếu nhìn từ xa trông cũng thật bình dị và ấm áp. Tiếng nói tiếng cười tiếng khẽ cãi nhau rôm rả một góc rừng, aiz… lão thiên trên cao cũng không khỏi thở dài, vươn… ánh nắng ngái ngủ một giấc thật thoải mái, miệng lải nhải.

Trời hôm nay thật tốt nha…



Ăn xong bữa sáng, mọi người đều lần lượt đi ra ngoài hẻm núi nhỏ để trở lại khu vườn rộng lớn ở bên ngoài, nhắc đến việc này thì bọn họ cũng không khỏi than thở tài nguyên ở khu rừng này cũng thật tốt, muốn trái cây thì có trái cây, muốn cá có cá, muốn thịt có thịt, mọi thứ đều có đủ, cũng đỡ tốn tiền mua thực phẩm a…

(mm : câu cuối do mỗ nữ và cầm thú bổ sung.)

Năm người một thú, mỗ nữ, mỗ nam, mỗ cáo cùng ba người Tiểu Nam lần này được xếp vào đội đi thu thập thức ăn đều lần lượt chia thành hai phe đi tìm ở hai phương hướng khác nhau. Mỗ cáo tròn trĩnh nằm cuốn lại trong túi xách dắt bên lưng của mỗ nam, đôi mắt khẽ híp lại nghỉ ngơi, miệng nhỏ nhắn hồng hồng khẽ mở ra thở phè phè, miệng chẹp chẹp mấy cái hưởng thụ, trong lòng mỗ cáo nào đó cũng dần quên đi đôi mắt đang mỉm cười của mỗ nam nhìn mỗ nữ nhưng ánh mắt lại lóe lên tia nguy hiểm nhìn cáo con nhưng muốn giết nó hàng vạn lần, miệng khẽ nghiến.

Khốn thật, nếu không phải nó quyết tâm bám theo Ninh Ninh thì hắn và nàng đã có thể ở riêng với nhau rồi !!

Bàn tay vô tình hay cố ý mà chạm vào túi xách khẽ bóp lại thật nhẹ, cáo con bị bóp hơi đau, đang muốn ô ô rên lên thì lại rùng mình xù lông khi nhìn thấy đôi mắt muốn giết thú của mỗ nam nên đành ngậm miệng lại, mõm cáo giống như khẽ chu chu ra lén lút khinh bỉ mỗ mặt dày.

Cáo phi !



Bay đến tận thiên đình, cướp mất rượu của rượu tiên, giựt bàn đào của vương mẫu, cắn cái pip pip của thiên đế, đạp… ặc, đừng nghĩ bậy, cắn bàn tay của thiên đế đó nhé ! đạp… đạp gì a… *ngây ngốc lộn tùng phèo cái đầu* a ! đạp nha, đạp cái phau câu của nữ oa nương nương…

Mỗ nữ vừa hát vừa cười đến không thấy ngày mai cầm vạt áo hứng lấy những trái táo đỏ chín mọng mà mỗ nam đang trèo lên cây vứt xuống, nhìn từng trái táo đỏ đỏ hồng hồng rớt xuống mà nàng suýt chút nữa chảy nước miếng, ánh mắt có chút sùng bái mà nhìn ánh thái dương đại nhân đang vứt xuống từng trái táo cho nàng, trong lòng có chút tham lam quá mức nghĩ ngây ngô.

Aiz… tất cả, tất cả là của nàng, trái này, trái này nữa, thật tươi ngon nha, a a a… trên thế gian có ai sướng hơn ta…

Đang ngất ngây trong trí tưởng tượng thì một vật thể không xác định nào đó chợt rơi thẳng vào mặt nàng, chính xác hơn chính là rơi trên má nàng, còn ảnh hưởng gì đến nàng hay không thì chỉ có thể nói nó chỉ làm mặt nàng bị nghiêng thẳng sang một bên, má nằm bẹp xuống làm cho trái táo dễ dàng an tọa trên má của người nào đó.

Khuôn mặt đang nghiêng sang một bên, nàng dùng ánh mắt nguy hiểm lóe sáng nhìn mỗ mặt dày mặt đang nghiêng sang một bên, môi khe khẽ huýt sáo, làm bộ mình chỉ là người qua đường x, tay hái một trái táo rồi hướng đến nàng vẫy vẫy, ý muốn nàng đỡ lấy.

Mỗ nữ nhìn cảnh tượng đó mà nhếch mép khinh thường, bàn ta vươn lên mặt nhặt lấy trái táo, mặt vừa nghiêng lại "trạng thái bình thường" vừa lấy ngón tay xoa xoa trên trái táo rồi miệng cắn một miếng thật to, miệng nhai một bên thật mạnh mẽ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mỗ nam như muốn ăn tươi nuốt sống, tiếng « rột rột » do miếng táo bị cắn nghiền nghe cũng thật êm tai nhưng lại làm mỗ mặt dày không khỏi nổi da gà chảy mồ hôi lạnh, ánh mắt cún con nhìn nàng làm nũng.

Ô ô… hắn không phải cố ý mà…



Lại một lúc sau, ở bên cạnh một dòng suối, ánh mắt hai người đang nhìn chằm chằm vào đàn cá đang bơi tung tăng trong đó, mỗ nam chủ động nhìn nàng xin ý kiến, mỗ nữ ánh mắt có chút lười biếng cùng lúc cũng nhìn qua phía hắn, ánh mắt chạm nhau, mỗ nam có chút ngượng nghịu hỏi :

- ăn cá không ?

Mỗ nữ khựng lại rồi suy nghĩ nghĩ gì gì đó, cuối cùng lắc đầu, mở miệng nói :

- không ăn, ta ăn chay.

Mỗ nam có chút giật mình, ánh mắt lại có chút tiếc tiếc nhìn từng mảng thịt đang bơi qua trước mắt mình mà không thể chộp đến rồi ăn tươi nuốt sống, trong lòng cũng không khỏi khinh bỉ chính mình thật phàm phu tục tử mà tôn vinh nàng lên.

Aiz… thật phỉ nhổ, trong khi bản thân hắn cơm no rượu say sơn hào hải vị đầy đủ thì nàng lại chỉ ăn rau dưa, nàng đúng là có tấm lòng tấm lòng bồ tát mà, hắn nhất định cũng phải…

Còn chưa kịp thề thốt xong thì đúng lúc này lại có một đàn chim bay qua, mỗ nữ ngẩng khuôn mặt lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng đã pha chút dị tâm nhìn nam nhân đang bày ra một bộ dạng nghiêm túc làm gì đó, mỗ nữ cũng không quan tâm mà phá đi cục diện yên tĩnh hiện tại liền mở miệng nói :

- uy !

Thề thốt chưa xong nhưng hắn vẫn có chút ngây ngô ngẩng đầu lên hỏi nàng :

- ?

Mỗ nữ không nói gì nhưng ngón tay chỉ chỉ lên đám chim kia, một ngón tay chìa ra dùng động tác giết chết xoẹt qua cổ bản thân rồi chỉ chỉ vào mồm mình.

Không nói cũng hiểu, mỗ nam vốn lạnh lùng lúc này mắt mở to, cằm đã muốn rớt thẳng xuống đất.



Cuộc săn đồ ăn « nhàn tản » cứ thế trôi qua dần dần…

Đúng lúc này, trong tầng bốn trà điếm của cửa hàng mỹ nhân, một nam thanh niên trẻ tuổi ăn mặc sang quý đang thưởng thức một ly trà Bách Loa Xuân, mắt phượng vốn xinh đẹp lại đang nhíu lại như gặp chuyện không vui mà hướng mắt ra ngoài nhìn khung cảnh náo nhiệt ở bên ngoài khung cửa sổ, trong lòng vẫn còn vướng bận chuyện phát sinh hồi sáng, ám vệ đứng trong bóng tối cũng đang chảy mồ hôi lạnh, trong lòng bọn họ vẫn còn đang thầm mắng những người không biết nhìn sắc mặt người khác mà đối xử kia, đúng là không xem ai ra gì !!!

Chuyện thật ra là thế này, thiếu gia nhà hắn mới đến được kinh thành được ba bốn ngày nay, ngày hôm qua lúc thiếu gia đến kiểm tra ngân hàng tư nhân của sơn trang bọn họ thì bỗng dưng lại bị giựt kinh phong, tay nhói chân náo sai một ám vệ bên cạnh hắn bám đuổi theo một nam nhân nhỏ nhắn thanh tú đang đi trên đường, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm hưng phấn như bắt được vàng, trong lòng đám ám vệ lúc ấy cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thân hình thoáng run rẩy, trong lòng ập đến một suy nghĩ đáng sợ.

Đừng… đừng nói thiếu gia nhà hắn thích n… nam nhân nha…

Cả đám suy nghĩ sai lệch toàn tập, ánh mắt đang ám muội nhìn thiếu gia thì lại chợt hiện ra khuôn mặt cực kỳ âm trầm của lão gia cùng bộ dáng khóc khúc khích yếu ớt của lão phu nhân, liền toàn thân da gà da ốc của bọn họ liền xù xù nhột nhột, lại nghĩ đến bản thân cũng là nam nhân, dù bộ dáng bọn họ cũng có chút thô kệch nhưng cũng không tránh được thiếu gia có sở thích kỳ quặc nha…

Thân hình của bọn họ chầm chậm không làm người khác chú ý tới lui về phía sau, ánh mắt khiếp sợ soi mói có chút kỳ dị nhìn thiếu gia nhà bọn họ, theo bản năng vươn hai cánh tay ôm trước ngực, trong lòng gào khóc.

Phi lễ chớ làm !!!!!



A, nói nhiều quá, nói chung là sau khi thăm dò thực hư thì thiếu gia nhà bọn họ cũng biết được hóa ra nàng là chủ nhân của cửa hàng mỹ nhân hiện nay đang khá nổi tiếng ở kinh thành. Nghĩ cũng không nghĩ liền đi tới nơi này để tìm nàng. Nói đến việc này cũng không khỏi làm bọn hắn kìm được bực tức, không nói thì thôi mà một khi muốn nói thì chỉ muốn sỉ vả vào mặt những người đầu gối còn cao hơn cái đầu kia.

Bọn hắn nghĩ bọn hắn là ai chứ, chẳng qua cũng chỉ là nô bộc thôi, thế mà nghĩ sao bọn hắn lại dám dùng giọng điệu mà bọn ám vệ bọn hắn chỉ dám mơ trong giấc ngủ mà nói thế với thiếu gia. Nghĩ nghĩ thử xem, rốt cuộc có thiên lý hay không nha, thiếu gia nhà bọn hắn ăn nói dịu dàng từ tốn, dùng lễ nghĩa đầy mình để hỏi chủ nhân của bọn hắn ở đâu, thế mà bọn chúng lại dùng từ ngữ chợ búa, giọng nói khinh miệt nói rằng chủ nhân bọn chúng không rãnh mà gặp thiếu gia, còn dám khai gian tin tức nói chủ nhân của họ đi du lịch đâu đó rồi, còn cái gì mà đến kỳ nghỉ lễ…

Phi phi phi… bọn họ khinh bỉ, tưởng bọn họ già đầu mà còn ngây thơ sao…

(mm: đám ám vệ này còn nhiều chiện hơn bà bán hàng cải ngoài chợ nữa. Ngoài ra sự thật hoàn toàn ngược lại với những gì bọn này kể nhé, trừ mấy dòng cuối ra, còn lại ae tự tưởng tượng :v)

Ta phi !



Mỗ nữ đang ngồi ở đâu đó thưởng thức trà ngải hương thì bỗng ngứa mũi mà hắc xì một cái rõ to, mọi thứ gì có trong miệng đều phun ra cùng dòng nước trà vẫn còn an tọa trong ly trà bay tung tóe lên chậm rãi… chậm rãi hòa vào nhau, cuối cùng thật « oanh liệt » ướt sạch trên cái áo mới thay của ai đó.

Mỗ nữ chùi chùi mũi, trong lòng cũng đang phi phi không thôi kẻ đang phi mình, mỗ nam ngồi bên cạnh cũng vác khuôn mặt lo lắng, duỗi cánh tay ra xoa xoa sau lưng thuận khí cho nàng, mở miệng lảm nhảm hỏi thăm không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.