Mặt Trắng Nhỏ Đứng Sang Bên!

Quyển 1 - Chương 8: Quen trong cơn mưa




Giao thừa làm cho phần đông các quan viên triều đình chẳng còn tâm trí đâu mà xử lý chính vụ nữa, bọn họ đều đang mong đợi sau bữa trưa sẽ là khởi đầu cho năm ngày nghỉ tết dài hạn, đa phần họ sẽ tụm năm tụm bảy tán gẫu trước khi ngày cuối cùng của năm cũ qua đi.

Nhưng thật chẳng ai ngờ lại có một sự việc phát sinh, Thánh thượng ban sắc lệnh, cắt miễn chức Thị Ngự Sử Vương Hoằng Nghĩa vì tội khi quân phạm thượng, bắt gã lưu vong Lĩnh Nam, đồng thời miễn đi chức Hữu Vệ đại tướng quân của Tiết Hoài Nghĩa, đạo sắc lệnh này giống hệt như bom đạn gây trấn động cả triều dã.

Ngày hôm qua Vương Hoằng Nghĩa còn đứng buộc tội nội vệ Phó thống lĩnh Lý Trân đã lạm sát người vô tội, nhưng chỉ mới qua một hôm, Vương Hoằng Nghĩa liền bị cách chức vấn tội, ngay cả Tiết Hoài Nghĩa cũng bị vạ lây, bản sắc lệnh này khiến cho vô số người chợt bừng tỉnh mộng, bọn họ tụ tập lại bàn luận về sự việc, vô số người vui vẻ ra mặt, kẻ ngông cuồng như Tiết Hoài Nghĩa cuối cùng cũng có hồi kết rồi.

Trong quan thự Môn Hạ tỉnh, dưới nách Tô Vị Đạo có giấu một bình rượu đang lén lút tiến vào trong phòng của Lý Đức Chiêu, trên mặt cười tươi rối,
- Lý tướng quốc, ngài nghe được tin chưa?

Lý Đức Chiêu nheo cặp mắt già nghiêm như rùa trăm năm, ông ta chú ý đến mùi hương bóc ra từ nách của Tô Vị Đạo, cười híp mắt hỏi:
- Tô tướng quốc muốn uống rượu cùng ta à?

Tô Vị Đạo lấy bình rượu ra, cười ha hả nói:
- Mai là tân niên rồi, ta kính ngài trước vài chén, gọi là chúc mừng tân niên.

Cả hai cùng hiểu và mỉm cười, Lý Đức Chiêu bảo thư đồng lấy chén rượu đến, cả hai ngồi xuống bàn, Lý Đức Chiêu cầm bình rượu lên nhìn, cười nói:
- Là Tiến Sĩ Hồng, đây là loại rượu ngon, nhà ta cũng thường uống loại rượu này, nghe nói ngay cả thánh thượng cũng khen không ngớt lời.

Tô Vị Đạo đổ một chén rượu đầy cho ông ta, lại cẩn thận nói:
- Lý tướng quân thấy bản sắc lệnh hôm nay thế nào? Chỉ mới cách có một ngày mà đã có kết quả, rất nhiều người đều cảm thấy khó hiểu đấy!

- Có gì đâu mà khó hiểu nào?

Lý Đức Chiêu cười lạnh một tiếng:
- Chỉ có thể nói là Vương Hoằng Nghĩa quá ngu ngốc, nóng lòng hộ chủ, đi buộc tội nội vệ, chẳng lẽ gã không biết nội vệ cũng có khả năng chấp hành mật lệnh của thánh thượng hay sao?

- Đúng đấy! Ta cũng cảm thấy khó hiểu, Vương Hoằng Nghĩa này ngay cả ý giác ngộ cơ bản nhất cũng không có, thế thì làm sao len lỏi vào Ngự Sử Đài?
Tô Vị Đạo cũng khẳng khái uống một chén rượu.

- Gã không phải không có giác ngộ, mà là gã căn bản không tin thánh thượng sẽ động đến Tiết Hoài Nghĩa, gã vẫn cho rằng tất cả vẫn như trước kia, ai đụng vào Tiết Hoài Nghĩa cũng giống như sờ vào mông hổ, cho nên ngay cả chỉ thị của chủ tử gã cũng không cần hỏi, liền vội vàng nhảy ra, gã không chết thì ai chết?

Vẻ mặt đầy nếp nhăn của Lý Đức Chiêu tràn đầy khinh miệt, ông ta hảo tửu vô lượng cả triều đều biết, chỉ uống một chén rượu, cổ Lý Đức Chiêu đã đỏ ửng lên, cũng giống như màu tôm mới luộc chín vậy, nói chuyện cũng có chút thiếu suy xét rồi.

- Tuy nhiên Thánh thượng miễn đi chức Hữu Vệ đại tướng quân của Tiết Hoài Nghĩa, thật ra cũng ngoài dự liệu của ta, ta còn cho rằng bà ta sẽ miễn đi chức Đại Tổng Quản Lũng Hữu Đạo của Tiết Hoài Nghĩa, xem ra Thánh Thượng cũng biết được Tiết Hoài Nghĩa có ý niệm không an phận rồi!

Câu nói này của Lý Đức Chiêu dọa đến Tô Vị Đạo sợ đến mặt mũi trắng bệch, ông ta vội vàng đứng dậy đóng cửa phòng lại, quay trở về chỗ nhỏ giọng hỏi:
- Nghe nói trong chùa Bạch Mã có hơn chục nghìn võ tăng, lời đồn này là có thật chứ?

- Không có lửa làm sao có khói, Uống! Uống rượu, uống rượu, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.

...

Trong ngự thư phòng, công chúa Thái Bình đang ân cần giúp mẫu thân thu dọn lại đống tấu chương chất cao như núi, mặt khác thì trò chuyện về việc nhà rất ư tự nhiên.

- Ngày mai là tất niên rồi, sao mẫu thân không muốn ra ngoài đi dạo một chút à?

- Vốn dĩ muốn đến phong thiện Tung Sơn, nhưng năm này sau khi vào đông cơ thể ta không được tốt lắm, toàn thân nhức mỏi, vì vậy chỉ đành dời sang năm sau, Lệnh Nguyệt, sao con lại nghĩ đến vấn đề này?

Võ Tắc Thiên cực kỳ yêu thích tiểu nữ nhi này, cho rằng nàng ta khá giống bản thân, vô cùng giỏi giang, có tầm nhìn, có sự quyết đoán, thậm chí bà ta đã từng có ý nghĩ muốn truyền ngôi cho con gái, ý nghĩ này có chút hoang đường, nên cũng chẳng đề cập đến nữa, nhưng bà ta lại không hay biết rằng, một câu nói vô tâm của bà trong vài năm trước, con gái đã khắc cốt ghi tâm trong lòng.

Công chúa Thái Bình thở dài một hơi,
- Thật ra nữ nhi muốn khuyên mẫu thân ra ngoài dạo chơi, thứ nhất là để giải khuây, đồng thời cũng tạo ra cơ hội, xoa dịu mâu thuẫn nội bộ Võ Thị.

Vẻ mặt Võ Tắc Thiên tức thì trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn chừng con gái,
- Sao con lại nói như thế?

Công chúa Thái Bình quỳ xuống
- Nữ nhi không dám giấu diếm mẫu thân, nữ nhi nghe phò mã nói, tại buổi tiệc giữa các tộc nhân, Lương Vương đã công khai nhục mạ Ngụy Vương, Phò mã thay Ngụy Vương nói vài câu công bằng, nhưng lại bị Lương Vương hành hung, mắng chàng là…

- Mắng hắn cái gì?
Trong mắt Võ Tắc Thiên cũng xuất hiện sự giận dữ, bà ta cũng nghe nói Võ Tam Tư mươn cớ hiến tế tộc nhân, nhiều lần tụ tập tộc nhân lại, nhân cơ hội lôi kéo thân tín, chèn ép dị kỷ, làm huyên náo khiến cho dòng họ Võ Thị chướng khí mù mịt, thật sự làm cho Võ Tắc Thiên rất không hài lòng.

- Nữ nhi không dám nói.

- Nói!

Công chúa Thái Bình nơm nớp lo sợ nói:
- Gã mắng Phò mã là chó của Ngụy Vương, kỳ thật xưa nay Phò mã không hề qua lại với Ngụy Vương, thật sự bị đánh một cách oan uổng.

Công chúa Thái Bình quả thật rất hiểu tính mẫu thân mình, nàng ta biết điều gì nên nói và không nên nói, tuy rằng những lời nói này của nàng ta có vẻ như đang khích bác mối quan hệ trong nội bộ Võ Thị, nhưng chỉ cần nàng ta không đề cập đến hoàng tộc Lý Thị, chỉ cần không nhắc đến hai vị huynh trưởng Lý Hiển và Lý Đán, thế thì sẽ không xúc phạm đến đại kỵ của mẫu thân.

Trái lại mẫu thân sẽ cho rằng nàng ta đã coi mình như nàng dâu Võ gia, là đang cáo trạng thay cho trượng phu mà thôi.

Công chúa Thái Bình không chỉ vì đã nhận Dạ Minh Châu của Võ Phù Dung, nàng ta còn có suy tính sâu xa hơn, mối quan hệ giữa Võ Tam Tư và Thượng Quan Uyển Nhi tiến quá gần, nàng ta cần phải lợi dụng Võ Thừa Tự để làm suy yếu quyền lực của Võ Tam Tư, lợi dụng mâu thuẫn giữa Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư để phân hóa Võ Gia, từ đó nắm bắt được phần nào quyền lực của Võ gia vào tay mình.

Mà cứu Võ Thừa Tự ra khỏi ngục cấm, cũng chính là cơ hội tốt nhất để nàng ta lôi kéo thế lực Võ Thị.

Trong lòng công chúa Thái Bình hiểu rất rõ, nếu nàng ta thẳng thừng đề nghị việc thích phóng cho Võ Thừa Tự, chưa chắc đã được mẫu thân đồng ý, nhưng nếu nàng ta dụng ý ám chỉ, nhắc khéo mẫu thân nên chú ý đến sự cân bằng nội bộ Võ Thị, hoặc giả mẫu thân sẽ nghĩ đến tác dụng của Võ Thừa Tự.

Võ Tắc Thiên bị những lời nói của nữ nhi làm cho một phen phiền muộn, bà ta khoanh tay chậm rãi tiến đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn thật lâu về nơi xa xăm của phượng đỉnh Minh Đường.

Bà ta đương nhiên biết được sự khởi đầu của mâu thuẫn nội bộ Võ gia từ đâu mà có, ban đầu chỉ vì phân phong, ban thưởng bất công mà gây nên sự hiểu lầm, sau đó dần dần phân hóa thành hai phái Ngụy vương và Lương vương, do thế lực hai bên cân bằng mà cuối cùng cũng bình yên trở lại.

Giờ Ngụy Vương bị cầm tù, Lương vương cũng bắt đầu gây rối, khiến cho sự yên tĩnh của nội bộ Võ Thị lại chìm không bất an, chẳng lẽ thật sự chỉ có phóng thích cho Ngụy vương, mới có thể dập tắt được phân tranh trong nội bộ Võ Thị ư?

Võ Tắc Thiên thở dài, ngày mai là tân niên rồi, vẫn là để gã ta về nhà mừng lễ thôi vậy!

Chính vào lúc này, đột nhiên Võ Tắc Thiên bừng tỉnh ngộ, quay đầu nhìn con gái một cái, lạnh lùng nói:
- Lệnh Nguyệt, con đến đây để nói giúp cho Võ Thừa Tự phải không?

Công chúa Thái Bình giật mình hoảng sợ, tâm tư của nàng ta không ngờ lại bị mẫu thân nhìn thấu, nàng ta cuống quít nói:
- Mẫu thân, Phò mã bị Lương vương đả thương là chuyện có thật hoàn toàn, nữ nhi không dám lừa gạt mẫu thân, không phải…không phải vì nói giúp cho Ngụy vương đâu ạ.

Nói đến những lời cuối, nàng ta chột dạ, không thể nói tiếp được, Võ Tắc Thiên ngồi trở lại vị trí cũ, chăm chú nhìn nàng một lúc, nhạt nhẽo nói:
- Con nói giúp cho Võ Thừa Tự cũng không có gì là không được, trẫm cũng có thể đồng ý, nhưng có một số chuyên con biểu hiện làm trẫm không hài lòng lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.