Mặt Trăng Đỏ

Chương 3: 3: Chưa Từng Biết Mặt Hạc Phu Nhân




“Khoảng cách ngắn như vậy mà cũng đi lạc được à.” Hắn nheo mắt lại, đang định răn dạy một phen, liền nhìn thấy A Bảo mở rộng hai cái móng vuốt nhào về phía mình, ở thời khắc chỉ mành treo chuông tứ chi tiếp xúc, bóng dáng Ấn Huyền nháng lên một cái, lui ra sau ba bước.

A Bảo nhào vào không khí, hai tay hết sức tự nhiên hợp lại thành chữ thập nói: “Tổ sư gia! Ngài thật sự là cứu tinh của tôi đó.”

Ấn Huyền nói: “Ta không thể lần nào cũng cứu được ngươi, ngươi phải học cách tự cứu mình đi.”

” Được rồi mà.” Ánh mắt A Bảo chuyển qua cằm của Ấn Huyền, cười gượng nói: “Tôi sẽ cố gắng.”

Ấn Huyền nói: ” Học được mấy trang nữa rồi?”

“É......”

Ấn Huyền nói: “Không học thuộc khỏi phải ăn cơm.”

“A......” Lại dùng chiêu này nữa sao? Rất không có nhân đạo mà! A Bảo vuốt vuốt cái bụng rỗng tuếch, mắt mở trừng trừng nhìn Ấn Huyền tiêu sái xoay người đem vạt áo bào trắng kia kéo thành một độ cung tao nhã.

Cậu nhìn vào quầy đồ ăn vặt, nuốt nước miếng một cái, lại nhìn theo bóng dáng Ấn Huyền càng ngày càng xa, cuối cùng vẫn là sợ cách quá xa lại gặp phải cái gì ngoài ý muốn, chỉ có thể cố nén đói bụng, đi chân trần đuổi theo.

Ngoại hình của Ấn Huyền nhất định là thuộc loại bị vây xem.

Dù cho ngồi ở góc tối nhất của nhà ăn, vẫn không ngừng có người quay đầu lại nhìn bọn hắn, cameras của di động luôn đặt ở một góc độ kỳ quái, sau đó tách một cái.

A Bảo nhẹ giọng hỏi: “Muốn xử lý một chút hay không?”

Ấn Huyền nói: “Ngươi dự định xử lý như thế nào?”

A Bảo nói: “Tứ Hỉ.”

Tứ Hỉ làm động tác tay OK, lặng lẽ tiếp cận những người đó, muốn thừa dịp bọn họ không chú ý đem ảnh chụp xoá bỏ, thế nhưng chờ hắn xóa hết quay trở về, nhìn Ấn Huyền sắc mặt cực kỳ khác biệt.

A Bảo nói: “Tổ sư gia chụp hình đẹp không? Í!”

Tứ Hỉ nhỏ giọng nói: “Ấn Huyền đại nhân không ăn ảnh.”

A Bảo trừng mắt, “Cách nói này sao có thể nói trước mặt tổ sư gia anh tuấn mê người của chúng ta chứ? Phải nói là tổ sư gia không phải không ăn ảnh mà là ảnh chụp không đủ sinh động như thật!”

Tứ Hỉ nói: “Không phải không ăn ảnh, là không ăn vào trong ảnh.”

A Bảo nói: “Có ý tứ gì?”

Tay trái của Ấn Huyền nắm lấy một cái hoàng phù dán lên cánh tay của A Bảo, “Chờ ngươi biết có ý tứ gì, ngươi có thể ăn cơm.”

A Bảo bóp cái cổ của Tứ Hỉ lắc lắc, “Nói rõ nguyên nhân coi!”

Tứ Hỉ nói: “Trong máy ảnh không có bóng dáng của Ấn Huyền đại nhân.”

A Bảo bóc bỏ cái hoàng phù ra: “Hoàng phù này có thể giúp mình ẩn thân trong cameras của người khác sao?” Quả thực là đạo cụ chuẩn bị dùng để giả thần giả quỷ a!

Ấn Huyền lấy ra hai đồng tiền bằng kim loại tùy tay ném lên, sau đó ở trên hư không bắt một cái, một cặp lồng đựng cơm bỗng xuất hiện ở trước mặt A Bảo.

A Bảo nhãn tình sáng lên khẩn cấp mở cặp lồng ra.

Tứ Hỉ phi thường chăm sóc đưa tới đũa cùng thìa.

” Ăn rau xanh đi, gia tăng vitamin.” Chiếc đũa của A Bảo mới vừa vươn, đã bị Ấn Huyền kẹp lấy.

Ấn Huyền lạnh nhạt nói: “Ta nhớ rõ chỉ nói có thể ăn cơm, chưa nói có thể dùng bữa.”

“......” A Bảo vùi đầu ăn một ngụm cơm, khô cằn nhấm nuốt một lát, đáng thương hề hề mở miệng, “Có thể cho uống miếng nước hay không?”

Cuối cùng, Ấn Huyền tổ sư gia ‘nhân từ’ vẫn là đáp ứng yêu cầu nhỏ bé này của cậu.

Cơm trắng ăn với nước cũng không dễ ăn như vậy, sau khi ăn xong so với trước khi ăn xong còn không có tinh thần. A Bảo leo lên xe liền bày ra một bộ dáng hấp hối sắp chết.

Ấn Huyền đóng cửa xe, chờ ô tô khởi động mới hỏi: “Hôm nay là ai tới?”

Nói đến việc này, tinh thần A Bảo lại rung lên, nói: “Là Mao Hoài Đức.”

Lão quỷ đang lái xe bị phân tâm, đầu xe kề sát vào rào chắn ven đường.

Ấn Huyền phất tay, trực tiếp đem chiếc xe chỉnh thuấn di đến trên đường cao tốc.

A Bảo sợ hãi than: “Pháp thuật còn có thể dùng như vậy nữa sao? Vậy chúng ta đây còn phải dùng phương tiện giao thông làm gì nữa?”

Lão quỷ nói: ” Dùng pháp thuật là phải hao phí tâm lực cùng pháp lực. Chủ nhân, thực xin lỗi.”

Ấn Huyền xua tay nói: “Không việc gì.”

Lão quỷ nói: “A Bảo thiếu gia, cậu vừa rồi nói Mao Hoài Đức...... Là Mao Hoài Đức nào?”

Lão quỷ không hổ là lão quỷ, quả nhiên cáo già, liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề. A Bảo nói: “Là người ở Hawaii, dường như hắn cũng biến thành thi tương rồi.”

Lão quỷ biến sắc nói: “Cậu xác định là thi tương không?”

“Ách......” A Bảo rụt đầu, “Không xác định.” Kỳ thật cho đến bây giờ, cậu ngoại trừ thấy thi tương so với cương thi bình thường lợi hại ngoài ý muốn thì vẫn không rõ ràng bọn họ rốt cuộc có cái gì đặc sắc.

Lão quỷ nói: “Sát khí trên người hắn có phải rất nặng  hay không?”

A Bảo nói: ” Nặng, hơn nữa tay hắn chỉ giống như cành cây khô, lúc dài lúc ngắn, móng tay còn phát ra lục quang.”

Lão quỷ nói: “Đây không phải thi tương. Thi tương ngoại hình không có gì khác với người bình thường.”

A Bảo nói: “Đó là cái gì?”

Lão quỷ nói: “Theo ngoại hình mà nói, rất giống độc mộc cương thi. Đây đều là lỗi của tôi, nếu không phải bởi vì tôi đem linh hồn của hai anh em bọn họ hoán đổi, Mao Hoài Đức cũng sẽ không bởi vì mệnh cách bị quấy rầy mà phải bỏ mạng cùng Khổng Tụng, lại còn biến thành độc mộc cương thi.”

” Hắn có hai con mắt, không phải độc nhãn long.”

” Độc của độc dược, mộc của đầu gỗ.”

A Bảo nghi hoặc nói: “Cương thi đều rất thích tiếp xúc với cây cối sao? Một hồi thì độc mộc cương thi, một hồi thì hoa lan cương thi.”

Lão quỷ nói: “Không phải cương thi thích cùng thực vật giao tiếp mà là Thượng Vũ rất thích cùng thực vật giao tiếp.”

” Kiếp trước hắn là hoa tượng hả?” A Bảo dừng một chút lại nói, “Kỳ thật có một chuyện tôi không nghĩ ra. Thượng Vũ đã có nhiều thủ hạ như vậy, Khâu Cảnh Vân, Mao Hoài Đức cùng Điêu Sơn Hỏa và vân vân, tại sao cứ xuất động từng người tới bắt tôi chứ?” Nếu như cùng xông lên một lượt, Khổng Tụng cũng sẽ không bị chết dễ dàng như vậy đi?

Lão quỷ nói: “Sát khí của cương thi có tính chất biệt lập.”

A Bảo nói: “Là sao?”

Lão quỷ nói: “Sát khí là con dao hai lưỡi, chúng nó có thể là vũ khí, cũng có thể là vũ khí sắc bén để tự sát. Cậu không phải đã gặp qua Khổng Tụng bị sát khí của chính mình phản phệ sao? Cương thi cùng cương thi nếu ở cùng một chỗ, rất dễ bị ảnh hưởng bởi sát khí trong thân thể lẫn nhau mà khó có thể khống chế mình, dẫn đến chém giết lẫn nhau.”

” Thế nhưng lần trước ở thời điểm Khổng Tụng chết, Khâu Cảnh Vân không hề động thủ a.”

” Cho nên nói Khâu Cảnh Vân là thi tương hoàn mỹ nhất hiện nay.” Lão quỷ nói, “Thi tương hoàn mỹ thật sự có thể xếp vào hàng ngũ trung yêu, nó có được sức mạnh cường đại cùng nhân tính tương đối đầy đủ.”

......

Chỉ là tương đối đầy đủ thôi sao? Vậy vẫn là đừng đem Đồng Hoa Thuận giao cho hắn đi. Bất quá nói đi phải nói lại, có lẽ cậu hẳn là nghĩ biện pháp để mở một cái đại hội cương thi, làm cho tất cả cương thi đều cùng nhau chạy tới đây tham gia cho náo nhiệt, cảnh tượng nhất định sẽ rất phấn khích.

A Bảo không có hảo ý nghĩ như vậy.

Trên người Ấn Huyền đột nhiên truyền ra tiếng chuông di động.

A Bảo giật mình nhìn Ấn Huyền từ trong tay áo lấy ra một cái điện thoại di động: “Tổ sư gia dùng điện thoại di động sao?” Lần trước thấy hắn rõ ràng bóp nát di động của cậu, cậu còn tưởng rằng Ấn Huyền đối với mấy sản phẩm điện tử có thù hận gì đó chứ.

Ấn Huyền tiếp điện thoại, “Có tin tức?”

Đầu bên kia nói nhỏ một chuỗi dài, Ấn Huyền một mực yên lặng không hé răng mà nghe, cuối cùng mới nói: “Đem địa chỉ gửi sang đây. “Hắn ngắt điện thoại, ánh mắt quét về phía làn xe đối diện, sau đó nâng tay......

Xe thoáng chốc từ bên này làn xe đã ở làn xe đi ngược chiều đối diện.

Sắc mặt lão quỷ không thay đổi tiếp tục chạy về phía trước, thật giống như làn xe mà hắn đang chạy vốn là làn này vậy.

” Đầu năm nay, làm tài xế xe taxi thiệt không dễ dàng a.” A Bảo cảm khái.

Giữa đường, Ấn Huyền đưa điện thoại cho lão quỷ, không bao lâu, xe hạ tốc độ cao, vào thành phố lớn.

A Bảo nhìn đám đông bên ngoài lướt qua như nghê hồng nước chảy, cảm giác dường như đã có mấy đời. Mới ngây người ở một thị trấn tĩnh mịch có mấy ngày mà làm sao cứ cảm thấy như là đã qua nhiều năm như vậy chứ?

“Nhà mới ở chỗ này sao?” Cậu chờ mong hỏi.

Lão quỷ nói: “Không phải.”

Quả nhiên, xe chạy băng qua thành thị, thẳng tắp hướng tới địa phương càng ngày càng đen mà chạy.

Tâm tình hăng say của A Bảo nhất thời thật lạnh thật lạnh, run rẩy hỏi: “Rốt cuộc chúng ta đi chỗ nào vậy?”

Lão quỷ nói: “Sân bay.”

A Bảo nói: “Sau đó thì sao?”

Lão quỷ nói: “Đi thành phố khác.”

” Cuối cùng thì sao?”

Ấn Huyền đột nhiên nói: “Không phải tìm không thấy sư phụ cùng sư thúc của ngươi sao?”

Lông mi A Bảo giương lên, “Chẳng lẽ ngài có tin tức của bọn họ sao?” Kỳ thật liên hệ không được với Tư Mã Kham Khổ cùng Cung Cửu là chuyện thường tình. Bởi vì tính chất đặc thù của nghề nghiệp, bọn họ thường xuyên sẽ đi một số địa phương mà người bình thường không đi hoặc là tín hiệu di động không có, cho nên tạm thời liên hệ không được cũng không có làm cho A Bảo thực lo lắng. Nhưng sự chú trọng của Ấn Huyền không thể không làm cho cậu một lần nữa xem kỹ lại chuyện này, “Bọn họ có phải gặp phải phiền phức gì rồi hay không?” Ấn Huyền nói: “Có thể nói như vậy.”

“Vậy bọn họ đang ở nơi nào?”

“Thôn Quỷ Sát.”

“...... Người lấy tên của thôn này nhất định rất không được bình tĩnh nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.