Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 50: Tin ta đánh mông ngươi hay không




Đại Hung Sâm Lâm, khu rừng rậm nằm giữa Giao Tâm châu và Sơ Giả châu.

Những người muốn từ Giao Tâm châu đến Sơ Giả châu và ngược lại, ngoại trừ phải có Vượt Thành Lệnh còn phải vượt qua khu rừng rậm đầy nguy hiểm này.

Trong Đại Hung Sâm Lâm là đầy rẫy những yêu thú từ thấp đến cao, yêu thú Luyện Khí Kỳ tầng một cũng có mà yêu thú Trúc Cơ Kỳ tầng một cũng có, ngoài ra còn có một lời đồn đoán rằng nơi đây còn ẩn nấp một con yêu thú đã đạt đến Kết Đan Kỳ.

Tại trong bên trong một khu vực nhỏ của Đại Hung Sâm Lâm, hai đạo thân ảnh đang cấp tốc chạy đi.

Khoảng một canh giờ sau, hai đạo thân ảnh này mới ngừng lại thở dốc.

Hai đạo thân ảnh đó chính là Vương Mẫn và Vương Thiên.

Vương Mẫn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Vương Thiên nói:

- Ca, số tiền đó chính là những gì còn lại của chúng ta a! Chúng ta bất quá chỉ đợi thêm ba canh giờ nữa thì liền có thể đi, chỉ tốn có năm ngàn đồng thôi a, thế mà giờ gần ba mươi ngàn đồng của chúng ta đã bay theo gió luôn rồi, tất cả chỉ là vì muốn lập tức đi ngay?

Vương Thiên cười hì hì, hắn biết chuyện này hắn cũng hơi có lỗi thật. Lúc đó, chỉ là do hắn nóng lòng đi ngay mà đưa cả toàn bộ số tiền kia. Nhưng nếu không làm vậy thì hai người bọn họ đều phải chết.

Vương Thiên nhớ lại cuộc lại trò chuyện của hai người mặc đồng phục tu sĩ trên đường mà hắn vô tình nghe được...

Lúc đó, hắn cùng Vương Mẫn chính là tung ta tung tăng đi đến Tây Nam Môn, mà quên đi việc mình còn đang trốn Từ Sơn tông kia.

Bất quá, khi gần đến Tây Nam Môn hắn liền nghe hai người nam tử thân mặc một bộ đạo bào đang nói chuyện...

Người nam tử thân hình ốm yếu nói:

- Ê, Viễn Kiệt, ngươi nghe gì chưa? Ta nghe nói ban nãy Từ Sơn tông vừa huy động lực lượng đuổi bắt hai người nào ấy a?

Người nam tử còn lại có thân hình mập mạp nói:

- Ừ, ta cũng có nghe qua a, hình như là hai ngươi họ Vương gì đó, nhưng chưa ngoài 20 tuổi đâu, nhỏ hơn chúng ta nữa kia, còn cụ thể thì ta không rõ.

Người nam tử ốm yếu nghe vậy thì đáp:

- Không biết hai người kia làm gì mà để bị cái tông môn này truy đuổi a?

- Thôi kệ, cũng không có liên quan tới chúng ta, đi thôi, trời sắp tối rồi a!

- Ừ! Chúng ta dù gì vai vế cũng hơn hẳn cái tông môn đó! Lo gì bọn chúng!

....

Đó chính là toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người kia, mà cũng nhờ hai người đó, Vương Thiên mới thức tỉnh là mình đang chạy trốn, nếu không nhờ họ, hắn có lẽ bây giờ còn đang ở đằng Tây Nam Môn chờ lệnh xuất thành rồi bị áp về cũng nên.

Mà Vương Thiên hắn cũng không rõ hai người kia là ai? Tại sao lại có thể biết được thông tin kia? Hơn nữa, còn có thể không sợ hãi gì Từ Sơn tông? Trừ phi bọn họ là người thuộc tông môn từ tam phẩm tông môn đảo lên hoặc có địa vị trong hoàng thất mà thôi!

Nhắc đến hoàng thất, tại cái Thiên Tinh Đại Lục này liền có một cái thống trị toàn bộ 25 châu lục từ sơ cấp châu cho đến thượng cấp châu gọi là Thiên Tinh Hoàng Thất, người đứng đầu Thiên Tinh Hoàng Thất hiện tại có tên là Hoàng Viễn Trinh, một người đàn ông tu vi đạt đến Hóa Thể Kỳ đỉnh phong, nghe đồn phong phanh rằng ông ta hiện tại đã vượt qua lôi kiếp, tiến nhập hàng ngũ cường giả Thừa Đỉnh Kỳ.

Vương Thiên kể lại Vương Mẫn chuyện mình nghe lúc trước khi ra khỏi thành, Vương Mẫn nghe xong cũng âm thầm kinh hãi, nếu không phải ca ca nàng nghe được thì giờ hai huynh đệ nàng liền đã đi đời rồi a!

Vương Thiên sau đó lại tiếp tục dắt Vương Mẫn tiến thẳng vào bên trong Đại Hung Sâm Lâm.

Bỗng nhiên...

"Graoooooo!"

Một thanh âm rống giận dữ truyền đến, Vương Thiên cùng Vương Mẫn quay đầu nhìn lại, đột nhiên trước mặt bọn họ xuất hiện một con cự đại yêu khuyển, toàn thân lông trắng, hàm răng nhe ra hai cái nanh vuốt trong vô cùng dữ tợn.

Vương Thiên vừa nhìn liền biết đây là gì, nó chính là một con Bạch Thiên Khuyển a! Con Bạch Thiên Khuyển này không ngờ liền một phát đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng tám, mà Vương Thiên trong khi đó cũng chỉ mới là Luyện Khí Cảnh tầng bốn mà thôi! Sao có thể chội nổi?

Vương Thiên liếc qua Vương Mẫn, lập tức lắc đầu! Muội muội của hắn cũng chỉ mới Luyện Khí Kỳ tầng sáu cũng không có khả năng chội với một con Bạch Thiên Khuyển Luyện Khí Kỳ tầng tám.

Không còn cách nào khác, mắt lại thấy con Bạch Thiên Khuyển kia lại sắp lao tới, Vương Thiên chỉ còn cách thi triển bộ linh kỹ của kiếp trước, Thiên Đại Thủ - trung phẩm Hoàng Giai linh kỹ.

Vương Thiên một đấm vung ra, tựa như ngàn quả đấm cùng lúc được xuất vậy, hàng ngàn quả đấm ấy liên tục đánh vào người Bạch Thiên Khuyển...

"Bịch! Bịch! Bịch!..."

Bạch Thiên Khuyển liên tục bị đánh, hai mắt hằn lên sọc đỏ, trực tiếp lao ra, chịu đau mà cào Vương Thiên một trảo.

- Ca ca, cẩn thận!

Vương Mẫn ở một bên thấy thế thì la lớn, trực tiếp lấy kiếm từ trong nhẫn ra, múa một đường kiếm ảo ảo diệu diệu.

Lộ Ảo Kiếm Pháp - Thượng phẩm Hoàng Giai linh kỹ.

Đường kiếm vừa ra, tựa như một thanh cự kiếm bổ xuống Bạch Thiên Khuyển.

"Ầm!"

Máu tươi từ người Bạch Thiên Khuyển văng ra, đồng thời nó cũng kịp tung một trảo vào cánh tay phải của Vương Thiên.

Nhẫn đau, Vương Thiên đá một cước, một cái cự đại bàn chân lao ra đạp vào bụng Bạch Thiên Khuyển.

Cự Huyền Cước - sơ phẩm Huyền Giai linh kỹ.

Một cước vừa ra, Bạch Thiên Khuyển liền bị đánh văng, thế nhưng, Luyện Khí Kỳ tầng tám cũng không phải thông thường, Bạch Thiên Khuyển liền trở dậy, rống một tiếng.

"Grừuuuuuu...."

Sau đó, hai tay nó khép lại một chỗ, bổ tới cùng lúc.

Ma Khuyển Trảo - Thượng phẩm Hoàng Giai linh kỹ.

Hai cái thân ảnh bàn tay với móng sắt nhọn lao ra, bay thẳng đến người Vương Thiên...

"Phốc!"

Vương Thiên phun một ngụm huyết tiễn, trên ngực xuất hiện năm đường móng vuốt sâu hoắm.

Vương Thiên vẫn cố gắng nhịn đau, chật vật thi triển địa giai linh kỹ, đồng thời thiêu đốt tiên huyết.

Vương Thiên há miệng to ra, rống lên tiếng.

"Gràooooooooo..."

Long Ngâm - Trung phẩm Địa Giai linh kỹ.

Sau tiếng Long Ngâm đó, Bạch Thiên Khuyển trực tiếp văng đi, cả người chằn chịt vết thượng, hơn nữa, do phải thiêu đốt tiên huyết để thi triển Địa Giai linh kỹ, đồng thời còn bị uy lực của linh kỹ này phản phệ lại mà trọng thượng nặng nề. Trực tiếp hôn mê.

Thế nhưng, Bạch Thiên Khuyển vẫn chưa đến mức chết đi, lại chật vật đứng dậy, một trảo tiếp tới Vương Thiên.

Vương Mẫn thấy vậy liền lao tới, múa một đường kiếm.

Vạn Thánh Kiếm - Cực phẩm Hoàng Giai linh kỹ.

Thanh kiếm trong tay Vương Mẫn trực tiếp bay lên cao, sau đó hướng phía Bạch Thiên Khuyển lao tới, tốc độ nhanh như vũ bão, không gì cản nổi, chốc chốc, từ một thanh kiếm hóa thành mười thanh, rồi trăm thanh, ngàn thanh và cuối cùng là... vạn thanh kiếm.

Một vạn thanh kiếm trực tiếp đâm xuống người Bạch Thiên Khuyển.

"Phốc! Phốc! Phốc!..."

Bạch Thiên Khuyển bị dính tận một vạn đường kiếm, như muốn ngã xuống nhưng nó vẫn kịp tung thêm một trảo vào người Vương Mẫn.

"Phốc!"

Vương Mẫn bị dính trảo này, y phục trực tiếp rách nát, hầu như không còn mảnh vải.

Nhưng đồng thời, Bạch Thiên Khuyển cũng trực tiếp chết đi.

Vương Mẫn thấy vậy thì thở phào một hơi, y phục tuy rách nát nhưng chỗ này cũng không có ai, nàng chỉ cần lấy một bộ từ trong nhẫn ra là được.

Bỗng nhiên lúc này, truyền đến tiếng của một người thanh niên tầm 20 tuổi.

- Ách... Sao ở đây lại có một cô nương xinh đẹp thế này? Hắc hắc!

Người vừa nói chính là một thanh niên tuổi tầm 20, dáng vẻ anh tuấn, khuôn mặt thoát tục, nhìn thế nào cũng không ra một tên vô lại.

Nhưng hắn thật sự chính là một tên vô lại.

Vương Mẫn nhìn tên thanh niên này, tuy chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng năm, nhưng nàng hiện giờ cũng đang bị thương, lực lượng không thua gì một tên Luyện Khí Kỳ tầng hai.

Tên thanh niên nhìn bầu ngực đầy đặn của Vương Mẫn, ánh mắt lộ ra một tia thèm khát:

- Hắc hắc, tiểu cô nương, cô tên gì a? Ta tên là Vĩnh Thông a! Tên đẹp không chứ? Hắc hắc.

Tên thanh niên này nói xong câu đó, cũng không nói hai lời, trực tiếp đè Vương Mẫn nằm xuống, hai tay vịn chặt hai tay Vương Mẫn, cái mũi không ngừng đưa xuống trên dưới.

Vương Mẫn cố gắng giẫy dụa, nhưng không có bất kì tác dụng nào.

Tên thanh niên này cười hắc hắc đứng lên, trực tiếp đưa tay kéo quần xuống, nhưng tay còn vừa chạm vào quần, đang chuẩn bị kéo xuống thì...

"Phập!" một tiếng, một luồng gió quét qua, cái đầu của tên Vĩnh Thông liền rơi xuống, duy trì tư thái kéo quần.

Sau một nhát chém, một đạo thân ảnh già nua liền xuất hiện, lưng có chút hơi còng, nhìn lại Vương Thiên, đôi mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, sau đó liếc sang Vương Mẫn, lão cũng cảm thấy kinh ngạc không kém, nhưng vẫn không bằng Vương Thiên.

Tuy thấy y phục của Vương Mẫn đã nát gần hết, đôi mắt của lão già này cũng không xuất hiện bất kỳ dục vọng gì, không biết là lão không muốn thật hay giả nữa?

Chỉ thấy, lão búng tay một cái, thân ảnh già nua kia liền biến mất, đồng thời, cũng không thấy Vương Thiên và Vương Mẫn đâu cả.

...Giới Thiệu Thêm:

Linh kỹ là kỹ năng chiến đấu của tu chân giả được kết hợp giữa linh lực và kỹ năng.

Linh kỹ giống như công pháp được phân thành: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tiên, Thần, mỗi cái lại được chia thành sơ phẩm - trung phẩm - thượng phẩm - cực phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.