Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 37: Nàng khẳng định không muốn thấy ta




“Nếu như họ đã rời khỏi xe, như vậy sẽ không còn là chúng ta đồng bọn nữa. Muốn tồn tại thì phải đoàn kết với nhau. Đoàn kết thì chúng ta sẽ thắng lợi. Takashi đồng học ngươi phải tin tưởng ta, Rei đồng học sẽ sớm muộn biết được ngươi mới là tốt nhất.” Shido giáo viên mở miệng tạo lại niềm tin cho mọi người trong xe.

“Lão ta điên thật rồi.” Saya Takagi nhìn cái này giáo viên tại trong xe thuyết giáo khinh bỉ.

“Giống như lão ta đang tìm những tín đồ cho giáo phái của mình vậy.” Saeko nhìn thấy Shido chém gió liền nói.

“Giống như sao? Lão ta đang làm thật đấy. Nhìn những người đang nghe lão nói kìa. Họ mất trí cả rồi.” Saya Takagi nghiêm túc nói.

“Có lẽ hôm nay sẽ là ngày ra đời của đạo Shido ấy chứ.” Diệp Thần trêu đùa nói.

“Ta còn nghĩ Takashi là người sáng suốt không nghĩ đến hắn có thể bị dễ như vậy mê hoặc.” Saeko học tỷ nhìn Takashi tin tưởng Shido vì lòng thù hận với Diệp Thần liền lắc đầu thở dài.

“Thế nào, ngươi coi trọng hắn hay sao? Tên nhóc tập tành làm anh hùng đấy?” Korito Oba nhìn Saeko nghi ngờ hỏi.

“Ta không thích những kẻ yếu đuối.” Saeko cười lắc đầu nói.

“Vậy ngươi thích hắn không? Hắn rất mạnh mẽ.” Korito Oba cười mở miệng chỉ Diệp Thần nói.

“Mạnh hơn cô sao?” Saeko nhìn Korito Oba lòng hiếu chiến nổi lên. Xong lại bí mật liếc qua Diệp Thần, người đàn ông này có một cái gì đó rất bí ẩn quyến rũ nàng tìm hiểu hắn.

“Này, ta không thích bách hợp nhé.” Korito Oba trốn lại sau lưng Diệp Thần đề phòng nói.

“Hai người đừng đùa nữa chúng ta lên rời đi.” Diệp Thần mở miệng nói.

Nghe Diệp Thần lời nói, đám người liền quay người. Diệp Thần đem tổ đội chỉ bỏ lại Takashi Kuromu nam chính cặn bã cùng nhau cuốc bộ rời đi. Nhìn đám người đi khỏi Takashi Kuromu cũng đóng lại cửa xe buýt, ngồi vào ghế lái, nghe theo Shido chỉ bảo bắt đầu nhanh chóng học cách lái xe.

Rei Miyamoto nhìn về phía đằng sau thấy xe buýt rời đi, Takashi Kuromu phóng xe rời đi không có xuống xe đuổi theo nàng. Trong lòng liền cảm thấy có chút trống trải tức giận. Rõ ràng Shido tên khốn khiếp đó muốn đuổi ngươi xuống xe. Vậy ngươi lại giúp đỡ hắn, tạ sao lại có tên ngốc như ngươi chứ.

“Diệp-kun chúng ta hiện tại đi đâu bây giờ? Ta cảm thấy đói và mệt.” Shizuka giáo y bám vào Diệp Thần tay phàn nàn nói.

“Tốt, vậy liền tìm tiệm tạp hóa nào gần đây nghỉ một chút. Sẵn tiện thì nạp chút năng lượng.Có thực mới vực được đạo.” Diệp Thần vẫn là cân nhắc nói. Người khác đói thế nào hắn mặc kệ, nhưng nữ nhân này đã đi theo hắn, thì tuyệt đối không thể chịu khổ.

“Diệp-kun là tốt nhất.” Shizuka giáo y ôm hôn lên Diệp Thần gò má một cái vui vẻ nói. Chúng nữ xung quanh nhìn nàng tự nhiên như vậy hôn người khác liền có chút ghen tị.

Rei Miyamoto trong lòng không khỏi có chút cảm xúc không rõ ràng lén nhìn Diệp Thần cái này nam nhân. Vừa rồi để chọc tức Takashi nàng để cho hắn hôn mình gò má. Nhưng nàng thật không hiểu nổi người nam nhân này ngoài đẹp trai có gì tốt để Shizuka lão sư yêu thích, đã thế những người khác cam tâm tình nguyện đi theo hắn xuống xe. Phải biết dưới này so với trên xe còn vô cùng nguy hiểm.

“Thật hâm mộ.” Kohta Hirano mập mạp nhìn thấy vậy một bộ ước ao. 

“Gần đoạn đường này có một tiệm tạp hóa. Chúng ta có thể qua đó nghỉ ngơi.” Saya Takagi liền lập tức nói.

“Sẵn tiện tìm một chút lương thực cùng phương tiện xe cộ. Đi xe so với đi bộ nhanh hơn nhiều. Trước khi đêm xuống, chúng ta cũng cần tìm một nơi để nghỉ qua đêm.” Saeko học tỷ cầm chắc mình kiếm gỗ nói.

“Ta không muốn ngủ ngoài đâu, kiếm cái nào khách sạn năm sao đặt mình là được rồi. Dù sao cũng không phải trả tiền.” Korito Oba lười biếng nói. Dù sao hiện tại cũng là trong thành phố, khách sạn khá là nhiều, không sợ không có chỗ ngủ.

“Không được, khách sạn là nơi rất đông người, hiện tại nơi đó chính là thây ma địa bàn. Vào đó nghỉ ngơi không khác gì tự sát. Có lẽ lên là nhà một người nào đó gần đây nhất. Không gian cũng không nên quá lớn.” Saya Takagi phản đối nói. 

“Ta cảm thấy không có vấn đề gì.” Korito Oba nhún vai nói. Nàng không có sợ thây ma.

“Thật ra… chúng ta có thể đến nhà của bạn cô. Thật ra thì… cô sống chung với bạn. Hiện tại cô ấy không ở trong nước. Xung quanh hàng xóm cũng không nhiều lắm. Ngoài ra chúng ta có cũng có thể tắm rửa. Mà cũng sẽ có quần áo để thay đổi.” Shizuka giáo y vui vẻ đưa ra đề nghị nói.

“Như vậy thật tốt quá.” Rei Miyamoto lập tức hưởng ứng.

“Tắm rửa sao? Chúng ta đến đó đi.” Saya Takagi nhìn mình thân thể cùng hương mùi máu trên người nói. Nàng muốn tắm rửa cùng thay đồ.

“Ta không muốn, ta muốn ở khách sạn năm sao cơ. Nơi đó mới là thiên đường. Diệp-kun ngươi ủng hộ ta mà đúng không?” Korito Oba ăn vạ nói. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội nghỉ ngơi ở nơi thượng đế như vậy một cách miễn phí đâu.

“Chúng ta đến nhà bạn Shizuka giáo y đi. Nhưng trước tiên đi tìm cái nào tạp hóa quán đồ, ăn chút gi đã.” Diệp Thần nhìn Oba-san liền đưa ra quyết định. Mặc dù nàng không sợ xác sống. Nhưng những người khác thì không. Hắn cũng không thể đảm bảo họ, hai tư trên hai tư giờ bảo vệ họ chu toàn. Theo trong Anime ở nhà bạn nàng sẽ có rất nhiều súng. Trong trường hợp hạn chế chiến đấu, hắn cần một tổ đội có sức mạnh. Oba-san đối với súng ống có thể nói là vô cùng am hiểu. Để nàng dạy dỗ bọn họ hắn thật yên tâm.

“Diệp Thần ngươi là cái đồ phản bội. Thấy sắc quên ơn.” Korito Oba tức giận ngồi lì một góc không chịu rời đi. Nàng không tin hắn sẽ bỏ mặc mình. Sống với Diệp Thần từ nhỏ nàng rất hiểu hắn.

“Các ngươi đi trước một đoạn đường đi, tìm xe sau đó ta liền đi theo sau tìm tới các ngươi.” Diệp Thần nhìn thấy Oba-san trẻ con tính khí liền quay ra nói với đám người.

“Cẩn thận một chút.” Shizuka giáo y quan tâm nhắc nhở.

“Yên tâm, ta tự biết cách bảo vệ bản thân. Saeko san nhờ ngươi bảo vệ nàng.” Diệp Thần xoa xoa nàng mái tóc sau đó nhìn Saeko đồng học nói.

“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt Shizuka sensei.” Saeko gật đầu nói.

Rei Miyamoto cùng Saya Takagi nhìn thấy Diệp Thần cả hai nàng cũng không liếc qua liền cảm thấy có chút hờn dỗi. Người này rõ ràng không chút nào để ý đến họ. Mặc dù ngực các nàng có nhỏ hơn Shizuka giáo y nhưng chắc chắn họ so với nàng còn trẻ được không. Nhất định có tiềm năng khai phá.

“Hai người các ngươi cũng cẩn thận một chút. Saeko ngươi mặc dù mạnh nhưng tuyệt đối đừng sính cường. Thể lực của con người chung quy có hạn.” Diệp Thần thấy được hai nữ có chút bất mãn liền khẽ cười nhắc.

“Chúng ta biết rõ.” Tam nữ nghe được Diệp Thần nhắc nhở liền khẽ vui vẻ nghe theo cùng nhau rời đi.

Diệp Thần thấy họ rời đi lúc này mời thở dài nhìn về phía sau Korito Oba một bộ dáng mất hứng, mau tới vỗ về ta liền có chút cười khổ. Trước kia nàng dỗ dành hắn, hiện tại thành hắn dỗ dành nàng.

“Thế nào? Còn giận ta không ủng hộ ngươi hay sao?” Diệp Thần đi tới gần Korito Oba ngồi xổm xuống nói.

“Ta mới không như vậy trẻ con.” Korito Oba bĩu môi không thừa nhận nói.

“Đúng, Shizuka nàng như vậy trẻ con, ngươi đại nhân vẫn là nhường nàng không được sao?” Diệp Thần chọc cười Oba-san nói.

“Nhường nàng? Ta không thích. Nếu ngươi thích liền đi theo nàng đi, quay lại chỗ ta làm gì?” Korito Oba không để ý đến hắn nói.

“Để ngươi một mình ta càng không yên tâm. Ngươi cũng biết mà, nàng quan trọng nhưng ngươi càng là quan trọng.” Diệp Thần không tiết kiệm lời nịnh nọt. Con gái mà, ăn ngọt không ăn đắng. Lúc cần dỗ dành vẫn phải dỗ dành dù là loli hay ngự tỷ, vẫn là lão bà đều như vậy.

Nói đi nói lại, nàng giận vì hắn không ủng hộ nàng ý kiến mà thôi.

“Vậy sao ngươi còn ủng hộ nàng? Rõ ràng biết ta muốn ở khách sạn, ngươi còn ủng hộ nàng ta. Ngươi biết ta rất ghét người khác phản đối mình, đặc biệt là ngươi.” Korito Oba không phục nói.

“Ta biết chứ.” Diệp Thần mỉm cười nói.

“Ngươi biết thì tại sao còn...” Korito Oba tức giận lúc Diệp Thần liền đè lên môi nàng hôn lên chặn lại nàng miệng.

“Ưm...” Korito Oba muốn cắn hắn nhưng nghĩ đến sợ làm hắn tổn thương liền phối hợp theo mặc cho hắn chiếm nàng tiện nghi.

“Thế nào hết giận rồi sao? Ta không phải không ủng hộ ngươi, nhưng so với ở khách sạn ngươi vẫn là nên chăm sóc mình, đưa chân ra đi.” Diệp Thần từ trong hệ thống lấy ra một chút đồ đạc nói.

“Ngươi làm cái gì? Giữa đường giữa phố… gấp vậy sao?” Korito Oba nghi ngờ trêu chọc hỏi.

“Ngươi nghĩ đi đâu đó. Đương nhiên là bôi chút thuốc nước. Sáng nay ngươi vấc ngã vẫn còn khá ê đúng không? Đều đau như vậy còn muốn đến khách sạn nghỉ ngơi.” Diệp Thần thở dài nói. Ngươi có thể chú ý đến bản thân một chút được sao? Ta cũng biết đau đó.

Korito Oba nghe thấy vậy tim liền đập nhanh hơn. Hắn là quan tâm đến nàng sao? Vẫn còn nhớ chuyện này,

“Ui da… nhẹ một chút… đau chết ta...” Korito Oba bị Diệp Thần tay xoa xoa nặn nặn chân đau lập tức đau đớn nói.

“Từ từ sẽ hết đau.” Diệp Thần giữ chặt nàng chân, cho nàng lau thuốc sau đó liền bỏ ra. 

“Đau chết ta, ngươi là đồ ác độc.” Korito Oba ôm mình chân hắc ám nhìn Diệp Thần.

“Giờ vẫn còn đau sao? Lạ thật, phải hết đau rồi chứ?” Diệp Thần cảm thấy kỳ lạ, với khả năng xoa bóp kỹ năng cùng với thuốc nước hệ thống, đáng ra phải lập tức có hiệu quả.

“A… hết rồi...” Korito Oba vẫy vẫy mình cái chân lúc này mới nhớ đến đã hết đau.

“Được rồi, cởi áo ra đi.” Diệp Thần khá hài lòng liền nói.

“Ngươi tính làm cái gì hả? Người ta nhưng là con gái nhà lành.” Korito Oba che lại mình thân thể giả bộ xấu hổ nói.

“Nhà lành cái con khỉ, ngươi bị thương ở vai này.” Diệp Thần chỉ chỉ bả vai nói. Nàng bị thương chỗ nào hắn đương nhiên nhớ, ai bảo hai người không chỉ tâm linh tương thông mà cơ thể cũng tương thông.

“Làm sao ngươi lại biết? Đến ta còn không nhớ đấy. Chỉ là một vết thương nhỏ thôi không sao.” Korito Oba nghi ngờ nói. Nàng không có nói cho hắn biết, lúc trộm xem nữ sinh thay đồ bị bọn họ ném đồ trúng. Vết thương không mấy đau nên nàng cũng quên luôn.

“Không sao cái con khỉ, kéo nhẹ áo ra để ta xoa bóp.” Diệp Thần tức giận nói. Ngươi đau khiến ta khó chịu.

“Ta bảo không sao mà, không cần thiết.” Korito Oba đấm nhẹ vào Diệp Thần ngực liền ăn phản phệ, dù sao hiện tại hắn cũng mạnh hơn ba mươi lần.

“Ui da đau quá...” Hai người cùng một lúc ôm mình cánh tay đau nhức.

“Này, đừng có bắt chiếc. Rõ ràng là đau tay, ngươi đau tay cái gì?” Korito Oba tức giận nhìn Diệp Thần u oán, tên này là đang khiêu khích nàng đây mà.

“Ta…. trái tim ta đau không được sao?” Diệp Thần che giấu nói láo. Hắn không thể để nàng biết được, nếu không bà già này nhất định nghĩ ra mấy cái trò gì đó giáo huấn hắn.

“Tim ngươi đau sao...” Korito Oba cảm giác miệng có vị ngọt ngào xấu hổ.

“Để ta giúp ngươi chữa trị.” Diệp Thần cầm thuốc đi tới nói.

“Được, mau mau lên. Nếu không tim ngươi sẽ lại đau đấy.” Korito Oba trêu trọc nói, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. 

“Ta biết, vậy nên đừng có vô duyên vô cớ làm bản thân bị thương đấy. Nếu không… ta nhất định sẽ giận ngươi.” Diệp Thần cảm thấy nàng hiểu lầm cũng không giải thích. Để nàng hiểu lầm có vẻ như tốt hơn nhiều.

“Ta biết rồi.” Korito Oba khá là nhu thuận nói hệt như một con mèo nhỏ.

“Ngươi chỉ giỏi nói thôi.” Diệp Thần thở dài nói.

“Nói vậy là sao hả?” Korito Oba muốn đưa tay đánh hắn nói.

“Này này, đừng tự có làm bị thương mình. Ta tim sẽ đau biết không? Muốn đánh thì dùng gậy mà đánh, ta không sợ đau.” Diệp Thần đỡ lấy tay của nàng nghiêm túc nói.

“Ngươi… đồ biến thái… nói linh tinh nhiều như vậy.” Korito Oba lập tức đỏ mặt. Nàng cảm thấy giống như năm năm trước. Sự quan tâm của hắn vẫn như ngày xưa. Chưa từng có thay đổi. Hai người ở giữa quan hệ vẫn chưa có xa cách như vậy. Có lẽ lần này xuyên không thật sự khiến nàng rất vui vẻ.

Nhìn Diệp Thần chăm sóc mình vết thương, Korito Oba bỗng nhiên lên tiếng nói: “Diệp Thần… ngươi quả thật lớn thật rồi.”

“Đó là đương nhiên, ta không phải thằng nhóc nữa.” Diệp Thần mở miệng nói.

“Năm xưa ngươi vẫn nói, đợi ngươi lớn lên sẽ cưới ta làm vợ.” Korito Oba khẽ cười.

“Nhưng ngươi không đợi được. Mà ta cũng không giữ được ngươi. Ba mẹ ta nói đúng, ta và ngươi không phải người của một thế giới, nhưng… đến bây giờ ta vẫn nghĩ muốn độc chiếm ngươi cho riêng mình. Ngay vào lúc này, ta vẫn mong người đừng rời bỏ ta.” Diệp Thần trầm mặc nói.

“Xin lỗi.” Korito Oba cúi đầu nói.

“Không cần thiết, đó là do ta không giữ được ngươi. Có lẽ người mà ngươi thích ưu tú hơn ta nhiều. Hắn ta… có tốt với ngươi hơn ta hay không?” Diệp Thần nhìn Korito Oba hỏi.

“Hắn rất tốt...” Korito Oba trả lời nhưng vẫn khẽ thì thầm “Nhưng không tốt như ngươi. Càn không phải là ngươi.”

“Ờ.” Diệp Thần khẽ nói một chữ liền im lặng xoa bóp.

“Lần này ta rời đi, đừng tìm ta nữa.” Korito Oba mở miệng nói.

“Ngại ta phiền phức? Ảnh hưởng tới chồng ngươi nhã hứng?” Diệp Thần lời nói có chút ghen nói.

“Ờ.” Korito Oba chỉ đáp lại một chữ lạnh nhạt. Sau khi từ thế giới này trở về, nàng đã sẵn sàng để chết rồi. Sau khi nàng chết, hắn không biết chí ít sẽ không đau lòng, càng sẽ không cảm tháy có lỗi.

“Ta sẽ không đi tìm.” Diệp Thần mở miệng nói.

“Cảm ơn.” Korito Oba người run run khẽ nói.

“Nếu có chuyện hãy tìm tới ta. Ta sẽ không đổi số điện thoại. Đợi ngươi. Xong rồi, chúng ta lên đi.” Diệp Thần xoa bóp xong khẽ nói vào tai nàng nói.

“Đợi đã...” Korito Oba kéo lấy hắn cái tay nói.

“Có chuyện gì?” Diệp Thần lạnh nhạt.

“Ngươi… có muốn biết thân phận thật của cha mẹ mình sao?” Korito Oba nhìn Diệp Thần vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Ngươi biết?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên, trước kia hắn từng hỏi nàng cha mẹ hắn đi đâu vắng. Hoặc cha mẹ hắn làm cái gì Korito Oba đều nói không biết.

“Ta đương nhiên biết rõ. Còn cả lý do cha mẹ ngươi mất. Mặc dù không ở tại lúc đó, nhưng… ta có thể đoán ra là ai làm.” Korito Oba khẽ mở miệng nói.

“Rốt cuộc là ai? Còn cả cha mẹ ta rốt cuộc là ai? Nói cho biết. Oba san mau nói cho ta biết.” Diệp Thần kéo lấy Korito Oba mất bình tĩnh hỏi.

“Kẻ đó là...” Korito Oba yếu ớt muốn nói. Diệp Thần chăm chú lắng nghe, đây là cơ hội để hắn biết được mình thân phận cùng kẻ thù. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tuyệt đối sẽ khiến những kẻ đã cướp đi cha mẹ hắn phải trả giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.