Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 27: Sao có cảm giác như đi xem mắt?




Hạ phẩm thần hành phù, giá bán phổ biến ở mười Hạ phẩm linh thạch cất bước, một số hắc tâm cửa tiệm có thể lên tới mười lăm hoặc hai mươi hạ phẩm linh thạch.

Tác dụng của nó chính là đề cao mười phần trăm tốc độ di chuyển của người sử dụng, tuy ít nhưng vô cùng hữu dụng, ít nhất là trong hoàn cảnh so đấu tốc độ di chuyển như thế nào.

Bên trên nó còn có trung phẩm thượng phẩm cực phẩm, theo thứ tự gia tăng hai mươi, ba mươi, bốn mươi phần trăm tốc độ di chuyển của chủ nhân người sử dụng.

Đương nhiên đây là dán vào chân, dùng cho không thể ngự kiếm tu sĩ. nếu là đã có thể ngự kiếm, sử dụng chính là kỵ phong phù, gia tăng tốc độ phi hành.

Thời gian tác dụng của thần hành phù thường là mười phút, tùy theo chất lượng cùng tay nghề của người chế tác còn có thể tăng lên thời gian khác biệt, tối đa chính là mười lăm phút.

Triệu Tiến sử dụng chính là bình thường loại thần hành phù tăng thêm mười phần trăm tốc độ trong vòng mười phút. tuy chỉ có mười phần trăm, nhưng như thế cũng đã để hắn có thể rút ngắn khoảng cách cùng Triệu Vô Cực, bắt đầu điên cuồng truy sát hắn.

Thời gian này người ở trên đường đi lại cũng vô cùng tấp nập, Triệu Vô Cực cùng Triệu Tiến một đường lao nhanh cũng phải thuận thế né tránh đi người trên đường, chỉ cần va chạm nhẹ một cái cũng đủ ảnh hưởng tới hai người tốc độ.

Triệu Vô Cực thấy đối phương càng đuổi càng gần trong lòng là chìm xuống, hắn trong đầu nhanh chóng tính toán đối sách.

Đám phàn nhân ở trên đường còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra Triệu Vô Cực cùng Triệu Tiến đã như một cái tàn ảnh lao qua người bọn họ chỉ để lại một hồi gió lốc, khiến cho không ít thiếu nữ váy áo tung bay, xuân quang chợt tiết.

Có điều hai người đều không rảnh quan sát thứ này, cả hai đều đang liều mạng lao nhanh.

Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, có cách. hai bên đường không phải rất nhiều chướng ngại vật sao, không bằng cho hắn chút trở ngại.

Triệu Vô Cực vừa lao nhanh vùa thuận tay đem bên đường đống đồ vật bắt đầu ném loạn về phía thích khách.

Triệu Tiến đuổi theo ở phía sau hắn cảm giác khó chịu vô cùng,

Lúc đầu hắn bị ném đồ vật có thuận tiện né một chút, nhưng Triệu Vô Cực càng ngày ném đồ càng nhiều, lại đủ thứ loạn thất bát tao.

Nhỏ từ cục đá bình rượu, lớn đến bao gạo bao bột mì, cái sào dài,... chỉ cần hắn thấy thứ gì thuận tay đều có thể ném ra.

Lúc đầu số lượng ít còn dễ né tránh, nhưng Triệu Vô Cực tay ném thủ pháp cùng tốc độ không hề chậm, chỉ một lát sau hắn nhanh chóng bị ném trúng, lại thêm một lúc đều nhanh bị ném mộng bức.

Lúc này Triệu Tiến cả người một mảnh trắng một mảnh đen, trêm trán còn có một chỗ thân xanh, đây chính là bị Triệu Vô Cực dọc đường ném trúng đồ vật.

Hắn trong lòng tức giận đã lên tới tốt đỉnh, không nhịn được rống to:

“ ngươi nhất định phải chêt!”

rống rất thoải mái, Triệu Tiến cảm giác như trong lòng đạt được phát tiết, thở ra một hơi,

Nhưng Triệu Vô Cực trả lời hắn lại chính làm một bao bột mì ném mạnh tới.

Ầm!

Bột mì võ tưng, Triệu Tiến bị xối một mặt bột mì, thở ra hơi thở cũng là bột mì.

Hắn lúc này không khác gì một cái người bột mì, từ đầu đến chân không chỗ nào không có. chỉ chừa.lại một đôi mắt nhắm lại kịp thời là chưa bị bột mì dính vào mà thôi.

Từ trong đám bụi bột mì lao ra, Triệu Tiến điên cuồng rống giận đuổi theo, hắn hôm nay nhất định phải giết Triệu Vô Cực, thì này bây giờ không khác gì giết cha chi thù, hắn không nhịn nổi nữa rồi.

Đường đường tu tiên giả lại bị một cái nhị lưu cao thủ dùng thân pháp bỏ rơi không nói, ở trên đường còn bị hắn làm cho ăn không ít khổ cùng nhục nhã, Triệu Tiến sao làm có thể chịu được nỗi nhục này,

Triệu Vô Cực cũng bởi vì chế tạo rắc rối cho Triệu Tiến mà tốc độ cũng bị giảm đi, nhanh chóng đã bị hắn đuổi kịp.

Dù sao bị đuổi kịp cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, Triệu Vô Cực không thể chạy thoát được một cái luyện khí kì tam trọng đỉnh phong dùng linh pháp lại thêm phù chú dốc lòng truy đuổi.

Đoạn đường buôn bán phồn hoa cũng đã hết, Triệu Vô Cực cũng không còn cái gì làm chướng ngại vật ngăn cản Triệu Tiến, hắn nhanh chóng bị đối phương bắt kịp.

Triệu Tiến lúc này điên cuồng cười to:

“ ha ha ha, cuối cùng cũng bắt kịp ngươi cái này chuột nhắt, ngươi có thể đi chết được rồi!”

“ Hỏa sát chưởng!”

Rống to một tiếng, Triệu Tiến đánh ra một cái hỏa hành chưởng pháp, linh lực được hắn ngưng tụ lại trên bàn tay cực kì nhanh chóng bốc lên hỏa diễm cuồn cuộn đánh ra.

Hỏa sát chưởng là một môn hoàng giai hạ phẩm chưởng pháp, là linh pháp của tu tiên giả chứ không phải là giang hồ võ công.

Một chưởng này vừa đánh ra, bàn tay bốc lên hỏa diễm nóng rừng rực như muốn đốt cháy hết tất cả mọi thứ lập tức hướng Triệu Vô Cực lao tới.

Triệu Vô Cực trong lòng nguy hiểm cảnh báo lập tức kéo vang lên,hắn sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, lông tơ dụng đứng lên.

Không thể nghi ngờ gì, chỉ cần trúng một chưởng này cho dù hắn là luyện thể tu sĩ cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Dưới chân lập tức tăng tốc lên, nội công điên cuồng vận chuyển, thân pháp được triển khai tới mức tận cùng, Triệu Vô Cực trong lòng điên cuồng rống to: tránh nhanh a!

Hắn bước chân một xe dịch, vừa may mắn tránh đi một cái này Hỏa sát chưởng, chưởng này cũng ở cạnh hắn không xa nổ tung mà ra sóng khí cuồn cuộn hỏa khí toán loạn bốn phía.

Triệu Vô Cực có thể tránh được chưởng này đánh trực tiếp vào người nhưng không tránh được nó lực xung kích nổ tung đánh tới, hắn lập tức bị vụ nổ nổ bay ra ngoài.

Triệu Vô Cực như một cái diều đứt dây bay ngược mà ra, đập mạnh xuống đường cái lăn lộn thêm ba vòng mớ có thể dừng lại được.

Hắn lập tức muốn đứng lên tiếp tục bỏ chạy nhưng không nhịn được lại nôn ra một ngụm máu tươi cả người khí tức uể oải đi không ít.

Chả lẽ hắn phải chết ở đây sao? 

Triệu Vô Cực trong lòng suy nghĩ, hắn còn rất nhiều việc chưa làm xong a!

Hắn muốn làm chí cường tu tiên giả, chưa thể đạt tới.

Hắn còn có phụ mẫu ở kiếp này chưa kịp phụng dưỡng, làm sao có thể làm tròn chữ hiếu. Mặc dù bọn hắn đều là nguyên anh kì cường đại tu tiên giả, nhưng hắn cũng không vì thế mà quên đi thân phận của mình là con trai bọn hắn a.

Hắn chết, Sở Phi Huyền sẽ đau lòng đến mức nào Triệu Phi Dương có phải là sẽ phát điên đồ thành diệt quốc, sau đó bị tất cả mọi người lên án.

Nhớ lại khuôn mặt hiền từ của Sở Phi Huyền, nàng luôn cùng hắn tươi cười, thỉnh thoảng sẽ còn yêu chiều xoa đầu hắn, cùng hắn nựng má, Triệu Vô Cực cảm giác không cam lòng, không hề muốn chết tại chỗ này chút nào.

Nhớ tới Triệu Phi Dương tuy không cùng hắn nhiều lời, nhưng sự quan tâm của hắn Triệu Vô Cực có thể vô cùng dễ dàng cảm nhận được. đây chính là huyết mạch quan hệ, có đôi lúc không cần nói cũng hiểu. hắn cùng Triệu Phi Dương đều là nam nhân, ở giữa không cần quá nhiều lời đáng nói, mọi người đều là ăn ý hiểu ngầm.

Nhớ tới sư tỉ, luôn luôn vui vẻ ha ha cười lúc nhìn thấy hắn, nếu hắn chết nàng hẳn cũng sẽ rất thương tâm a.

Nhớ tới Từ Tiểu Bạch, tên này nếu biết hắn chết ở chỗ này, nửa đời sau sợ rằng sẽ sống trong tự trách, hắn sẽ nhận tất cả lỗi lầm là do mình gây ra, bắt đầu cuộc sống gặm nhấm thù hận vô cùng u ám.

Triệu Vô Cực trong lòng như có minh ngộ, hắn không thể chết, không thể ở chỗ này chết.

Hắn còn rất nhiều người quan tâm, nhiều việc cần làm, không phải chỉ sống cho một mình bản thân hắn, còn có gia đình bạn bè người thân.

Tất cả mọi người đều rất yêu thương hắn, hắn không thể buông xuôi như thế được.

Tử Hà Bất Diệt thần công điên cuồng vận chuyển, trong cơ thể hắn khí huyết bởi vị vụ nổ vừa rồi mà rối loạn lên bắt đầu bình ổn trở lại, hắn cũng bắt đầu khôi phục năng lực hành động.

Triệu Vô Cực cảm giác được nội lực ở trong cơ thể đang bắt đầu quay trở lại sự khống chế của hắn, hắn cố gắng bò dậy, dù là lê lết của phải đứng dậy 

Nằm ở đấy, đồng nghĩa với cam chịu cái chết.

Hắn không muốn chết cũng không thể chết. 

Triệu Tiến đáp xuống đất, hắn ha ha điên cuồng cười to:

“ tiểu tử,ngươi chạy a! chạy nữa đi! sao không chạy? không phải ngươi chạy rất giỏi sao?”

“ lão tử hôm nay bị ngươi hại thảm như vậy, ngươi nhất định phải chết, ha ha ha! chỉ có ngươi chết mới có thể giảm bớt ở trong lòng ta tức giận, ta mới có thể cảm giác được sảng khoái, ha ha ha!”

“ còn muốn dãy dụa, còn chưa chịu chết? tiểu tử, ngươi còn có thể làm gì? ngươi còn sức lực sao? đừng nói ngươi một cái nhị lưu cao thủ, ta là luyện khí kì tam trọng đỉnh phong nãy giờ đuổi ngươi còn muốn không thở nổi, người có thể động nổi sao?”

“ đứng lên, đứng lên nào! ngươi phải thật cố gắng sống sót, sau đó ta giêt ngươi mới có cảm giác thành tựu a. kết thúc một cái sinh mạng đang dãy dụa cầu sự sống, hương vị này thật quá kích thích. so Hương nhi cô nương còn kích thích a! ha ha ha!”

Cảm giác bản thân đã chắc thắng, Triệu Tiến điên cuồng cười to, hắn giống như là phát điên vậy 

Bởi vì Triệu Vô Cực cho hắn không ít phiền phức khiến hắn cũng ăn đủ đau khổ trên đường, hận ý của hắn đối với Triệu Vô Cực đã tới đỉnh phong.

Nay có thể giết chết hắn, Triệu Tiến quả nhiên sướng tới phát điên. trong đầu hắn không biết là chạm vào cái nào dây thần kinh, phía dưới lều vải bắt đầu chống lên.

Có thể thấy được, vật họp theo loài. Hoàng Tự Lang tâm lí âm u đen tối logic cực kì khó hiểu, đi cùng cái này Triệu Tiến lại là một cái biến thái, giết người cũng có thể khiến hắn trở nên hứng khởi như vậy, hai người quả là một đôi biến thái trời sinh.

Triệu Vô Cực lúc này khó khăn bò dậy, hắn run run chống tay ở trên chân mình, cúi đầu thở dốc.

Chờ Triệu Tiến điên cuồng cười xong, hắn cũng đã lấy lại một hơi thở, Triệu Vô Cực khó khăn nói:

“ ta không thể chết ở đây, càng là không thể chết ở trong tay ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.