Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 18: Sư tỷ, nhất thiết phải cách xa hắn một chút




Một năm sau..

Tô Gia so với một năm trước vẫn như thế.

Vẻ ngoài sang trọng, danh tiếng vẫn không thay đổi..

Chỉ là nếu để ý kĩ sẽ thấy mọi thứ khác xưa rất nhiều, tức là trong ngôi nhà quá lớn.Lại vô cùng lạnh lẽo, không còn tiếng cười hay những bữa cơm ấm cúng như ngày trước..

Tô Hạo Bình vẫn như trước, kinh doanh làm đầu,vẫn cố chấp độc tài trước sau như một.Chỉ là tự mình gặm nhắm sự đơn độc do chính mình dựng nên..

Chiếc xe màu xám chạy thẳng vào cổng Tô Gia rồi dừng lại.Tần Vũ bộ dáng vẫn ôn nhu, tuấn tú như ngày nào chỉ là trong mắt anh ta là sự u buồn khắc khoải..

Thím Lan vừa gặp Tần Vũ bước vào bà cười nhẹ..

-" Tần Tổng cậu mới đến.."

Đúng vậy một năm trước thủ tục ly hôn của Tần Vũ và Kha Ngọc đã được giải quyết..

Thật ra mà nói, Tần Vũ đã đề đơn li hôn với Kha Ngọc trước khi cô ta mất tích..

Đến khi Kha Ngọc trở về, Tần Vũ có muốn ngưng vụ ly hôn cũng không được.Vì Tần Kiên đã biết tất cả.Ông nhất quyết không thể chấp nhận như vậy dù là có giao tình thân thiết với Tô Hạo Bình ra sao.

Dẫu là không còn liên quan đến nhau nữa.Nhưng một năm qua Tần Vũ vẫn thường xuyên lui đến thăm nôm Kha Ngọc.

Anh nhớ rất rõ sau bốn tháng khi Kha Ngọc trở về, tinh thần luôn không tỉnh táo.Ngày mà Tần Vũ thấy Kha Ngọc phản ứng, chịu cất tiếng nói..Là lúc Bác sĩ thông báo Kha Ngọc có thai đã gần ba tháng..

Đường Lâm hoàn toàn suy sụp khóc ngất tê liệt cả ruột gan..Tô Hạo Bình nhất quyết không nhận đứa cháu trên trời rớt xuống này..

Cái thai khá lớn, Đường Lâm sợ Kha Ngọc sẽ gặp chuyện không may bà nhất quyết không đồng ý với quyết định của Tô Hạo Bình.Hai người cãi nhau dữ dội..

Chỉ là không ai ngờ Kha Ngọc không tỉnh táo lại thều thao nói trong nước mắt..

-" Phá..phá nó đi..phá nó đi.Con không muốn sinh nó ra.."

Còn điên cuồng dùng hai tay đánh vào bụng mình như bao nhiêu căm phẫn, uất ức điều tuôn trào không kiểm xót..

Tần Vũ vội vàng ngăn cảng cô ta làm tổn thương chính mình..

Đường Lâm có khuyên ngăn cách mấy cũng không được, chỉ có thể cắn răng thỏa thuận.

Từ ngày mất đi đứa bé.Kha Ngọc tự bế bản thân, cô trở về tình trạng như lúc đầu.Im lặng, cuộc sống trãi qua với bốn bức tường.

Dường như cô ta rất ghét gặp mặt tất cả mọi người.Tâm trạng rất dễ kích động đến tinh thần của Kha Ngọc.Chỉ có Đường Lâm và Tần Vũ là hai người có thể làm tinh thần cô ta ổn định hơn..

Tần Vũ mở cửa phòng, bắt gặp Đường Lâm đang mở cửa đi ra..

So với một năm trước, Đường Lâm già đi không ít..

-" Con mới đến à.Vào đi.."

-" Dạ.."

Đường Lâm quay đầu nhìn Tần Vũ đi vào, ánh mắt thể hiện rõ ràng sự đau lòng..

Rồi lặng lẵng rời khỏi phòng..

Tần Vũ kéo ghế ngồi xuống nhìn người con gái sắc mặt xanh xao, ngồi thừ người, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài bầu trời...

Tần Vũ thở dài..

-" Kha Ngọc.Em có nghe anh nói không?"

-(........)

-" Khi nào thì em mới tỉnh lại đây..?"

Tần Vũ ngừng một chút lại nói..

-" Hôm nay anh đến tạm biệt em.Anh phải sang Nhật tu nghiệp chắc ba năm nữa mới trở về..."

-" (............)

-" Em phải mạnh mẽ lên có biết không.Anh rất muốn ba năm sau sẽ được gặp lại một Kha Ngọc mạnh mẽ, hoạt bát như ngày xưa.."

Tần Vũ quỳ một chân xuống thảm, nắm lấy tay Kha Ngọc..

-" Khi nào về anh sẽ ghé thăm em.Kha Ngọc mạnh mẽ lên.Chỉ có em mà có thể cứu thoát bản thân mình thôi.Mạnh mẽ đối diện với tất cả....Tạm biệt em..."

Tần Vũ xoa nhẹ lấy bàn tay cô ta, chân thành nhìn Kha Ngọc vài giây rồi lẵng lặng rời đi.

Cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt tưởng vô hồn của người con gái ngồi trên giường lại ửng đỏ hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má xanh xao..tiếng khóc ngày càng nức nở..

-" Tần Vũ..Tần Vũ.."

Đường Lâm đi vào ôm lấy con gái từ phía sau..

-" Kha Ngọc.Tần Vũ nó đi rồi..Con phải mạnh mẽ lên..Một năm rồi, một năm yếu đuối là đủ rồi.Hãy làm lại từ đầu đi con....Con phải chứng tỏ cho Tần Vũ thấy con không hề vô dụng..Kha Ngọc..Kha Ngọc.."

Nước mắt Đường Lâm rơi lả chả giọng cũng nghẹn đi, dỗ dành lấy thân người đang run rẩy của Kha Ngọc..

-" Mẹ..mẹ ơi.Anh ấy bỏ con đi rồi..mẹ ơi..."

Cô ta thều thào ôm lấy Đường Lâm khóc nức nở..

Một năm qua Kha Ngọc không hề bất thường như bác sĩ đã nói.Chỉ là cô ta không biết đối mặt với sự thật tàn khóc này ra sao.Nên mới tự nhốt bản thân vào thế giới riêng của chính mình..Và còn một điều quan trọng là, khi cô ta giả vờ đáng thương như vậy Tần Vũ mới thật sự không bỏ mặc cô ta..

Chỉ như vậy Kha Ngọc mới được gần anh mới được hưởng lấy sự dịu dàng của Tần Vũ..Thế nhưng bây giờ Tần Vũ đã rời đi thật rồi..

Tần Vũ nói đúng, cuộc sống này tự cứu lấy mình chỉ có chính mình, nhưng cô ta rất đau lòng..Một năm qua nhờ có Tần Vũ mà Kha Ngọc mới luyến tiếc cuộc sống này..

Thì ra muốn níu kéo một người là một điều vô cùng khó khăn.Khi tâm người ta không thuộc về mình dù làm mọi cách cũng chỉ là vô dụng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.