Mặt Trái Của Sự Thật

Chương 16: Không biết xấu hổ




-“Hạ Lãng dậy, chuẩn bị về trận cuối rồi.”-Nhược Lâm lay Vô Tà tỉnh dậy, khi trận đấu cuối cùng của ngày thi đấu đầu tiên bắt đầu.

-“Trận cuối rồi sao?”-Vô Tà mơ màng tỉnh dậy nhìn về phía sân đấu, hai người trên sân thực lực không cao lắm.

-“Mà sao ta cảm thấy ta liền trở thành kẻ thù chung của mọi người vậy.”-Vô Tà để ý tới ánh mắt nhìn hắn của mọi người tràn ngập địch ý.

-“Ngươi không nhớ chuyện khi nãy sao?”

-“Chuyện gì nhỉ.”-Vô Tà chìm vào suy nghĩ rồi chợt vỗ đùi nhớ lại chuyện lúc đầu Nhược Lâm đánh thức hắn, rồi vỗ trán trách móc-“Ra là chuyện đó. Sao ta lại ngu như thế cơ chứ, đang ở thế có lợi tự nhiên đi phế đi cái lợi thế này.”

-“Ý ngươi là sao?”

-“Là đang ở thế chuẩn bị tán đổ được đạo sư, tự nhiên lại mơ màng ngủ mà phá đi cái thế này.”-Vô Tà cái này là nói thật lòng, lúc nãy hắn mơ màng ngủ nên mới xóa đi cái tin đồn hắn và Nhược Lâm là đạo lữ.

-“Ngươi còn trẻ không lo tu luyện cho đàng hoàng đi.”-Nhược Lâm lập tức lên tiếng dạy dỗ.

-“Tuổi trẻ chỉ có vài năm ngắn ngủi sao không một lần điên cuồng đi chứ. Còn việc tu luyện cả đời tha hồ tu luyện.”-Vô Tà lập tức phản bác, rồi giọng có lớn hơn-“Khi trưởng thành, khi mà không còn vô ưu vô lo của tuổi trẻ, thứ kỉ niệm im sâu trong lòng khiến chúng ta tụ tập bằng hữu cũ mà nói tới không phải là những lần đột phá mà là những kỉ niệm phá phách, ngông cuồng thời trẻ. Bùng cháy đi tuổi trẻ!”-Cái này giống thế giới trước của hắn thôi thứ để lúc lớn tuổi nhớ lại không phải là những lần điểm cao mà chính là những lần phá phách, cúp học, tán gái với đám bằng hữu.

Lời nói của Vô Tà khiến tất cả đều chìm vào suy tư, những trung niên đạo sư ngồi nghe được mà cảm thấy đầy hối tiếc khi lúc trẻ không có suy nghĩ như Vô Tà, mà chỉ chăm chăm vào tu luyện. Một lần nữa Vô Tà lại trở thành tâm điểm hơn cả trận đấu dưới sân.

-“Tu luyện quên chơi đánh rơi tuổi trẻ, chơi quên tu đánh đổi cả cuộc đời. Thế nên ta không nói mọi người bỏ bê việc tu luyện chỉ có chơi bời mà hãy kết hợp chúng lại với nhau.”-Vô Tà tiếp tục nói, chứ không để đám nhóc này chơi mà bỏ bê chuyện tu luyện hắn liền có đại tội nha.

-“Ngươi nói giống như từng trải vậy.”-Nhược Lâm kinh ngạc trước lời của Vô Tà, nàng cũng không nói được những lời như thế.

-“Ta làm sao có thể nói được như thế, là lão sư ta nói thế. Đến học viện cũng là lão nhân gia yêu cầu để tận hưởng chút cái tuổi trẻ trước khi cảm thấy hối hận giống hắn, lúc nào cũng chỉ lui thủi một mình không bằng hữu không thú vui.”-Vô Tà nhún vai nói.

-“Ra là vậy.”-Nhược Lâm chấp nhận được cái thuyết pháp này.

Ngày thi đấu đầu tiên nhanh chóng đến hồi kết. Cả ngày thi đấu không có bất kỳ trận đấu nào nổi bật hơn những câu nói của Vô Tà liền đủ đi vào lòng người và trận đấu một chiêu miểu sát vượt cấp của hắn ngay lúc đầu liền mấy trận miểu sát phía sau liền không bằng.

Nhược Lâm tránh né Vô Tà mà đi một mạch về nhà của mình trước, Vô Tà nhìn theo bóng lưng của nàng rời đi mà cảm thấy thành công, không phải đang yên đang lành hắn nói mấy lời như thế mà chủ yếu là tạo ấn tượng trong lòng Nhược Lâm. Một lần nữa cái tên Hạ Lãng lại lan truyền khắp nơi trong học viện.

...

...

...

Ngày tiếp theo Vô Tà tưởng Nhược Lâm sẽ không đến đón hắn mà không ngờ lại không đúng, nàng vẫn đến gọi hắn đi tham dự đại hội.

-“Đối thủ của ngươi hôm nay là mộ Tứ Tinh Đại Đấu Sư, ngươi nên cẩn thận.”-Nhược Lâm nhắc nhở để Vô Tà chuẩn bị trước.

-“Suy cho cùng cũng chỉ là Đại Đấu Sư mà thôi. Dưới Đấu Linh ta tự tin vô địch.”-Vô Tà nói vừa đủ Nhược Lâm nghe mà thôi.

-“Ngươi cứ kiêu ngạo, ngươi gặp tiểu yêu nữ đi rồi lúc đó hãy mạnh miệng.”

-“Đạo sư không tin thì thôi, nhưng hy vọng đạo sư nhớ lời hôm qua nói, ta mà đạt đệ nhất liền hôn ta một cái đó.”

-“Ta chỉ nói sẽ suy nghĩ chứ có nói hôn ngươi sao?”-Nhược Lâm đỏ mặt nói, chuyện tình cảm nàng là con số không nên không thể đấu lại được với Vô Tà, một tên đã trải qua một đời, tính tuổi ra nàng liền không bằng được hắn.



-“Vậy ra là nói đùa.”-Vô Tà tỏ ra suy sụp-“Vậy thôi, ta quay về đây.”

-“Ngươi...ngươi đạt đệ nhất ta hôn ngươi một cái là được chứ gì.”-Nhược Lâm thấy Vô Tà quay người rời đi liền nói, bản tính lương thiện của nàng liền là điểm yếu để Vô Tà hắn dùng đòn tâm lý.

-“Hahaha, được, ta sẽ cố gắng.”-Vô Tà quay lại cười vui vẻ không còn chút suy sụp nữa.

-“Ngươi lừa ta.”-Nhược Lâm lương thiện chứ không phải người ngốc nên lập tức hiểu được vẻ suy sụp kia hoàn toàn là Vô Tà cố ý đóng kịch.

-“Chúc mừng đạo sư đã nói trúng. Đạo sư có muốn ta hôn một cái coi như phần thưởng đáp trúng không?”

-“Ngươi đi chết đi!”-Nhược Lâm số lần nổi giận tháng này bằng hơn cả số lần nổi giận trong quá khứ.

-“Ta chết sợ lại có người buồn, không thể được đâu nha.”

-“Ngươi chết thì cứ việc chết đi đừng mong ta buồn.”

-“Ta có nói đạo sư đâu nhỉ, ầy ra là có tật nên giật mình……… Đạo sư đừng đi nhanh như thế chứ.”-Vô Tà đang nói thì bất chợt thấy Nhược Lâm đã đi xa.

-“Ngươi đuổi theo ta làm gì cơ chứ.”-Nhược Lâm hừ một tiếng.

-“Cùng đạo sư đi vào đỡ phải chen lấn lại được vị trí tốt nữa chứ.”-Vô Tà là ăn ngay nói thật.

-“Đừng hòng.”-Nhược Lâm trước đó có hy vọng nghe Vô Tà nói ngọt mấy lời rồi nàng sẽ làm ra vẻ thôi thì ta đồng ý, nhưng để cuối cùng Vô Tà liền đánh vỡ suy đoán của nàng.

-“Hahah, biểu hiện này là gì nhỉ, chắc đạo sư hy vọng ta nói mấy lời như ôi đi cạnh một mỹ nhân như Nhược Lâm đ*o sư thật hạnh phúc chứ gì.”-Vô Tà sờ sờ cằm cười nói.

-“Ngươi mau đi chết luôn đi cho đỡ chật đất.”-Nhược Lâm bị nói trúng tim đen liền đánh về phía Vô Tà.

-“Hahaha, bị nói trúng tim đen rồi chứ gì.”-Vô Tà lùi lại né đi nắm đấm của Nhược Lâm-“Mà đạo sư này, chúng ta đang đi trên đường đó.”.

-“Ah.”-Nhược Lâm chợt nhận ra điều đó liền đỏ mặt cúi đầu đi thẳng không dám nhìn ai cả. Vô Tà mặt dày quen rồi nên thấy người khác nhìn cũng tỏ ra đầy bình thường cười đáp rồi nhanh chân bước theo Nhược Lâm đi phía trước.

...

...

...

-“Nhược Lâm đ*o sư sao người lại đi cùng hắn ta nữa?”-Tiêu Ngọc ngạc nhiên khi thấy hôm nay Nhược Lâm vẫn cùng Vô Tà sánh vai nhau mà tới.

-“Do hắn cứ đi theo, đuổi không đi.”-Nhược Lâm cười khổ nói, nhưng rõ ràng là nàng qua gọi hắn liền ngay lập tức biến thành nguyên nhân tất cả đều do hắn.

-“Cái này thì không sai vào đâu được.”-Vô Tà lập tức gật đầu nói.

-“Được rồi, đừng để ý đến hắn nữa, đại hội chuẩn bị bắt đầu rồi kìa.”-Nhược Lâm biết mặt dày của Vô Tà không thể công phá nên cũng không muốn tốn sức nữa.

Vô Tà thấy Nhược Lâm không để ý hắn nữa cũng không tiếp tục mặt dày xum xeo lại mà gia nhập vào nhóm thiếu nữ học viên cạnh đó mà chém gió. Những thiếu nữ này không hề có chút đề kháng nào trước những câu chuyện hài hước mà Vô Tà kể mà cười suốt không thôi, oanh oanh yến yến xung quanh hắn ngày càng nhiều thiếu nữ tới nghe chuyện cười.

-“Hoàng Ban năm nhất Hạ Lãng đối chiến với Huyền Ban năm ba Dương Kha.”-Trọng tài lớn tiếng hô.

-“Các vị mỹ nữ nhường ra một lối hẹp để tại hạ xuống đánh một trận với.”-Vô Tà đứng lên.

-“Ngươi nhớ nhanh nhanh trở lại kể chuyện tiếp.”-Mấy thiếu nữ liền tách ra một đường để nhường hắn đi xuống dưới sân đấu. Đối thủ của hắn là một thiếu niên cao lớn, chất phát.

-“Ta Dương Kha, mong Hạ Lãng học đệ chỉ giáo.”-Dương Kha không có chút kiêu ngạo khinh thường Vô Tà như Từ Thiên hôm qua.

-“Không dám, học đệ mong Dương Kha học trưởng chỉ giáo.”-Vô Tà cũng không thất lễ ôm quyền nói.

-“Được rồi trận đấu bắt đầu!”-Trung niên trọng tài lớn giọng nói.

-“Ta tới đây, học đệ cẩn thận.”-Dương Kha như xe tăng chiến đấu lao đến, nắm đấm bằng cả hai lần nắm đấm của Vô Tà mà đấm xuống.

-“Được.”-Vô Tà không hề nao núng, dắt chiếc quạt vào đai lưng mà đáp trả.

-“Bành!”-Hai nắm đấm va chạm nổ mạnh, Vô Tà và Dương Kha đồng thời lui về sau mấy bước.

-“Học đệ, khí lực thật mạnh, ta cũng không giữ lại nữa, cẩn thận.”-Dương Kha đầu quyền run run.

-“Được, học trưởng cũng cẩn thận.”-Vô Tà lần này là chủ động tiến công. Dương Kha tuy thân hình cao lớn nhưng không hề chậm chạp, mà nhanh nhẹn cực kỳ. Vô Tà không hề khinh địch chiếc nhẫn trọng lực đã được hắn thu lại ngay từ đầu, mặc dù hắn có thể ngay lập tức chiến thắng Dương Kha nhưng hắn không hề làm thế, đối với người chất phát không kiêu ngạo như Dương Kha hắn không muốn mấy chiêu liền miểu sát. Vô Tà dùng lấy nhu đả cương mà đối chiến, một kiểu chiến đấu này khiến Dương Kha ngày càng tay chân càng luống cuống không cách nào chạm vào Vô Tà được.

-“Rầm!”-Dương Kha tầm mắt liền bị đảo lộn, hắn bị Vô Tà quật ngã xuống đất.

-“Chiến thắng là của ta rồi chứ học trưởng?”-Vô Tà kề tay vào cổ Dương Kha.

-“Đúng là vậy, học đệ ngươi chiến thắng.”-Dương Kha cũng không phải thuộc loại thua không nổi, mà thua liền nói là thua.

-“Hoàng Ban năm nhất Hạ Lãng chiến thắng.”-Trọng tại nghe Dương Kha nhận thua liền hô lên.

-“Đa tạ học trưởng chỉ giáo!”-Vô Tà kéo Dương Kha đứng dậy, quay người muốn đi về chỗ của mình.

-“Hạ Lãng học đệ này, ta có chuyện muốn nhờ học đệ, học đệ bớt chút thời gian được chứ?”-Dương Kha vội đuổi theo sau lưng Vô Tà lên tiếng gọi.

-“Được chứ.”-Vô Tà cũng từ chối làm gì, nhưng ngược lại với hắn là các vị thiếu nữ mong chờ hắn quay lại kể nốt câu chuyện liền nhìn Dương Kha đầy hận thù.

-“Vậy mời học đệ theo ta, chỗ này nói không tiện.”-Dương Kha tỏ ra cực kỳ vui vẻ.

-“Được thôi, học trưởng dẫn đường đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.