Mật Thê

Chương 6: Người ngớ ngẩn




Ăn cơm xong, thờigian cũng không còn sớm, trền đường đưa cô về khách sạn, Lương Cảnh Hành hỏi cô, “Hôm nào định về thành phố Sùng?”

“Chuyến tàu hỏa tối mai.” Khương Từ nhìn anh, “Còn anh?”

“Tôi còn phải ở đây thêm hai ngày nữa… Chờ khi tang lễ kết thúc.”

Khương Từ sửng sốt, “Người bạn kia của anh…”

“Qua đời vào hôm kia.”

Khương Từ lập tức trầm mặc.

Lương Cảnh Hành lại như không hề để ý, nói sang chuyện khác, hỏi tình hình học tập cùng với kì thi tốt nghiệp của cô.

“Tàm tạm, thành tích vẫn thế.”

“Nguyện vọng một là học viện trung ương sao?”

“Ừ.”

Lương Cảnh Hành gật đầu một cái, “Bắc Kinh có không gian phát triển lớn hơn thành phố Sùng.”

Nhất thời Khương Từ không nói thêm gì nữa, đầu cúi thấp, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Lương Cảnh Hành nhìn cô, “Sao vậy?”

Khương Từ lấy lại tinh thần, “A… Không có gì, đang suy nghĩ đến cuộc thi lúc sáng.”

Cô chuyển sang chuyện khác, cùng Lương Cảnh Hành câu được câu không nói chuyện với nhau, rất nhanh đã về đến cửa khách sạn.

Khương Từ không vội xuống xe, giơ tay lấy chiếc bông tai trên tai mình xuống, đưa tới trước mặt Lương Cảnh Hành.

Lương Cảnh Hành nghi ngờ nhìn cô.

“Hôm nay có cuộc thi, chưa kịp mua quà gì cho anh, anh nhận lấy cái này đi…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy vui vẻ, “Chú Lương, chúc chúsinh nhật tuổi ba mươi vui vẻ.”

Lương Cảnh Hành kinh ngạc, “Em không nói thì tôi cũng quên mất —— sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi?”

“Hỏi Lưu Nguyên.”

Lương Cảnh Hành thấy buồn cười, “Cậu ta cái gì cũng nói được.”

“Cũng không phải bí mật thương mại gì.” Khương Từ kéo cánh tay Lương Cảnh Hành qua, đem bông tai bỏ vào lòng bàn tay anh.

“Em đưa cái này tôi cũng đâu có dùng được.”

“Đây chính là đá hồng ngọc cao cấp,” Khương Từ không tự chủ sờ sờ lên vànhtai trống không, “Mấy ngày trước phát hiện trong túi quần áo, đáng tiếcchỉ tìm được một cái. Đem hồng ngọc lấy ra, bán đi cũng được mấy trămđồng, có phải vẫn đắt hơn cái bánh ngọt anh mua không?”

Lương Cảnh Hành cười nói, “Trước kia không biết em lại tính toán chi li như vậy.”

“Nếu anh không thích món quà này, máy ngày nữa còn có một thứ khác.”

“Thứ gì?”

Khương Từ cười cười, không trả lời, chợt mở cửa xe nhảy xuống, nhìn Lương Cảnh Hành khoát tay một cái, “Chú Lương, chúc ngủ ngon!” Cũng không chừ vtrả lời, xoay người nhẹ nhàng bước đi.

Lương Cảnh Hành nhìn bónglưng cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm. Tay anh chậm rãi nắm lại, nắm chặtcái bông tai kia. Bông tai có một đoạn châm, ghim vào lòng bàn tay, anhlại càng nắm chặt, môi mỏng mím thành một đường giống như lưỡi dao.

Hồi lâu, anh cuối cùng cũng buông tay, buông một tiếng thở dài, lấy ra chiếc điện thoại vẫn rung không ngừng trong túi, “A lô.”

“Em đến quán rượu, sao không thấy anh đâu?”

“Có chút việc, đang ở bên ngoài.”

Hứa Tẫn Hoan lo lắng nói, “Em nói này, anh có đi đâu vậy? Chẳng lẽ vì cái chết của Diệp Li?”

“Không liên quan đến Diệp Li.” Lương Cảnh Hành vuốt vuốt mi tâm.

Hứa Tẫn Hoan vui vẻ, “Còn có người khác có thể làm anh lo lắng như vậy? Rơi vào bể tình rồi?”

Lương Cảnh Hành cắm tai nghe vào điện thoại, khởi động xe, “Bể tình gì chứ, nói là tu la trường thì đúng hơn.”

“Có nghiêm trọng vậy không, nói một chút coi, gặp phải chuyện gì, có lẽ em còn có thể góp ý cho anh đấy.”

Lương Cảnh Hành cười cười, “Quan tâm đến mình trước đi, việc của em còn chưa lo xong, còn muốn góp ý cho anh.”

Hứa Tẫn Hoan than thở một tiếng, “Anh sao lại làm người ta mất hứng như vậy, không mở bình ra thì ai mà biết trong bình có gì.”

Lương Cảnh Hành cùng Hứa Tẫn Hoan tham gia lễ truy điệu của Diệp Li, sau đócùng nhau trở về thành phố Sùng. Chuyện đầu tiên Lương Cảnh Hành làm,chính là tìm Lưu Nguyên, hỏi cậu ta xem gần đây Khương Từ có gửi thứ gìđến hay không.

“Không có a.” Lưu Nguyên gãi gãi đầu, “Gần đây côKhương chưa từng đến công ty lần nào, không phải cô ấy đang bận chuẩn bị cho kỳ thi sao?” Lưu Nguyên nói, “Anh Lương à, sau này việc liên hệ với cô Khương, anh tự mình làm đi, tnhs tình của cô ấy, em thật sự không đỡ được.”

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, “Được rồi, thờ gian này cậu phải chịu khổ rồi, sắp tới tôi sẽ không đi công tác nữa.”

“Sắp tới là lúc nào?”

Lương Cảnh Hành yên lặng trong phút chốc, “Sau khi kì thi tốt nghiệp trung học kết thúc.”

Hết tháng ba, tất cả các kì thi nghệ thuật đều đã xong, chỉ chờ kết quả.Trong trường, các cuộc thi thử diễn ra từng đợt từng đợt, một trăm ngàytrước kì thi tốt nghiệm trung học, đau khổ giống như đang ở trong địangục trần gian, Khương Từ cũng không dám buông lỏng một chút nào.

Tháng tư, kết quả của các kì thi nghệ thuật được tung ra, mấy trường KhươngTừ thi đều qua. Trần Đồng Úc sau khi biết kết quả thì vui mừng khôngthôi, “Các môn văn hóa của con cũng không tệ, xem ra học viện trung ương không thoát khỏi tay con rồi.”

Khương Từ cũng cảm thấy phấn chấn, những ngày ảm đạm u ám cuối cùng cũng nhìn thấy ánh rạng đông rồi.

Ngoài việc đó ra, Trương Ngữ Nặc lại mang đến cho cô một tin tức tốt, TrươngĐức Hưng mấy ngày hôm trước có khẽ động ngón tay, bác sĩ làm một cuộckiểm tra CT cho ông, phát hiện máu đông đều đã tan hết, theo tình huốnglạc quan, ước chừng trong khoảng một hai tháng sẽ tỉnh lại.

Năm ngoái vào khoảng thời gian này, cuộc đời cô bị con sóng ác ý đánh dạtvào bờ cát, trải qua một năm đấu tranh với cái chết, cuối cùng cũngtránh thoát được, không đến nỗi thuyền hỏng người mất.

Bất kể như thế nào, bóng tối cũng chỉ là quá quá, chỉ biêt sau này sẽ càng ngàycàng tốt hơn —— sẽ không còn bất kì chuyện xấu gì nữa, để phải tan nhànát cửa.

Dĩ nhiên, duy chỉ có chuyện về Lương Cảnh Hành, lạikhông có một chút tiến triển nào. Khương Từ mặc dù cảm thấy tức giận,nhưng cũng phân rõ nặng nhẹ, trước mắt chỉ có kì thi tốt nghiệm mới làquan trọng nhất —— cô không cần phải nóng nảy, cô còn có thời gian.

Nhiệt độ dần dần tăng cao, kì thi tốt nghiệp ngày một gần, người nào cũnggiống như mang theo một thùng thuốc nổ, một chút liền nổ tung. Ngược lại Trần Giác Phi, vì ra nước ngoài du học nên vội vội vàng vàng học ngoạingữ, suốt cả ngày liền đều không thấy bóng dáng.

Vào tháng sáu,nhiệt độ của thành phố Sùng lên đến mức cao nhất, ba ngày trước kì thitốt nghiệp trung học, bao trùm cả phòng học là một không khí quỷ dị. Cóngười đang còng lưng học thuộc các mốc năm lịch sử, hoặc ôm bài thi múabút thành văn; có nhiều người vì muốn thả lỏng tinh thần, mà tụ tậpthành một nhóm nói chuyện phiếm với nhau. Tất cả các tiết học đều đổithành tiết tự học, chủ nhiệm lớp cũng dứt khoát ngồi ở giứa lớp học, gia nhập đội ngũ buôn chuyện.

Hôm nay Khương Từ ngồi cạnh cửa sổ, ởhàng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, cách xa phạm vi phóng xạ của chủnhiệm lớp. Cô một tay nâng má, một tay cầm bút bi, vô thức viết ra những nét gạch trên tờ giấy nháp.

Đột nhiên, có người gõ cửa sổ một cái.

Khương Từ giật mình, ngẩng đầu lên, là Trương Ngữ Nặc.

Vẻ mặt Trương Ngữ Nặc kích động, mở cửa sổ ra, cầm lấy tay Khương Từ, “Chị Khương Từ, ba em tỉnh, ba em đã tỉnh lại rồi!”

Khương Từ sửng sốt, nhìn về phía chủ nhiệm lớp, ông ấy đang nhiệt tình tán gẫu với mọi người, căn bản không có chú ý tới bên này. Khương Từ lập tức bỏ bút xuống, mở cửa sau đi ra ngoài, kéo Trương Ngữ Nặc đến một bên,“Thật sao?”

Trương Ngữ Nặc gật đầu liên tục, “Mẹ em vừa mới nhắn tin cho em biết, em vừa xin chủ nhiệm nghỉ, lập tức đến bệnh viện!”

Phảng phất giống như người ogiêu bạt trên biển đã lâu, đã không còn hi vọngsống sót, đột nhiên lại có một con thuyền đi qua. Cổ họng Khương Từ chợt nghẹn lại, một lát sau, khóe miệng cong lên, vỗ vỗ vai Trương Ngữ Nặc,“Vậy… Vậy em mau đến bệnh viện nhìn chú Trương đi, biết rõ tình huống cụ để, rồi gọi điện nói cho chị.”

Trương Ngữ Nặc đồng ý luôn miệng, vung tay chào, sao đó chạy như bay xuống tầng.

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng rơi xuống.

Khương Từ nhất thời cảm thấy không nhịn được, chậm rãi ngồi xổm xuống. Vùi đầu vào cánh tay, muốn cười một cái, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Cô giơ tay che mắt, nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn.

Lúc nghe được cha gặp chuyện không may, tử vong ngay tại chỗ, cô khôngkhóc; trong ánh mắt thương hại của mọi người ở lễ truy điệu, cô khôngkhóc; biết được tất cả tài sản đều bị niêm phong, cô trở thành một người nghèo rớt mùng tơi không xu dính túi, cô cũng không khóc…

Nhưngvào giờ phút này, những oan ức ứ động trong một năm qua, chật vật, đaukhổ, liên tiếp tràn tới. Cho tới giờ, cô cũng không biết mình có nhiềucảm xúc như vậy, ngay tại lúc này, mới sâu sắc cảm nhận được thì ra cònsống, là một chuyện vô cùng nặng nề nhưng lại đầy ý nghĩa.

***

Trương Đức Hưng tỉnh như một liều thuốc mạnh, để cho Khương Từ buông xuống được áp lực trong lòng.

Ba giờ chiều ngày thứ năm, trong lớp mở ra một cuộc họp cuối cùng, chủnhiệm lớp dạm dò các điểm cần chú ý một lần nữa, tuyên bố tan học.

Khương Từ thu dọn đồ đạc xong, như bình thường một mình rời phòng học. Vừa tới cầu thang, thấy Trần Giác Phi đang đi lên, “Tôi đang muốn tìm cậu đây!” Cậu thấy Khương Từ đang ôm một chồng sách trong tay, chủ động cầm lấy,cùng Khương Từ sóng vai đi xuống.

“Chuyện gì vậy?”

“Cậu tôi tới, bảo tôi hỏi cậu xem hai ngày thi có cần đưa đón gì không.”

Khương Từ cúi đầu nhìn mặt đất, đi vài bước, bình thản mở miệng, “Không cần. tôi mười bốn thi, cách chỗ tôi rất gần.”

“À, đã xem qua địa điểm thichưa?”

“Ngày mai đi xem.”

Khí trời nóng như thiêu đốt, bốn giờ chiều mà ánh nắng vẫn còn gay gắt.Xuống dưới tầng một, Khương Từ dừng bước, “Đưa sách cho tôi đi, tôi đicổng phía Tây.”

“Đừng mà, để cho cậu tôi đưa về đi, dù sao cậu ấy cũng không có việc gì.”

Khương Từ từ chối cho ý kiến, chỉ vươn tay, lấy lại chồng sách trong tay Trần Giác Phi.

Biết nhau một năm, Trần Giác Phi đã sớm hiểu rõ tính khí của Khương Từ, cũng không miễn cưỡng, hướng cô khoát tay một cái, “Được rồi, chúc cậu thithật tốt! Thi xong chúng ta đi liên hoan.”

Khương Từ gật đầu, bước ra khỏi tòa nhà, đi về hướng mặt trời phía tây.

Mới vừa ra đến cổng, phía sau chợt nghe thấy giọng nói của Trần Giác Phi, “Cậu, sao cậu lại vào đây?”

Bước chân Khương Từ dừng lại, xoay người.

Cách đó không xa, Lương Cảnh Hành đi đến trước mặt Trần Giác Phi. Anh mặc áo sơ, quần dài màu đen, ống tay áo xắn lên một đoạn, cái bóng đen hiệnlên trên mặt đất, trải thành một đường dài.

Anh nói vài câu với Trần Giác Phi, rồi sau đó hai người đi về phía cửa lớn.

Trần Giác Phi không có lớn nhỏ ôm lấy vai anh, hai người cứ như vậy dần đi xa.

Khương Từ lặng lẽ nắm chặt tay, nhắm hai mắt.

Không cần vội, vẫn chưa đến lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.