Mật Thê

Chương 16: Giai nhân tuyệt thế




"GG, GG !"

Trên sân khấu lớn tràn đầy ánh sáng, một nhóm nhạc năm người được fan gọi tên không ngừng, ánh sáng rực rỡ nhất được chiếu thẳng xuống người nữ ca sĩ chính, khi cô cất giọng hát trong veo, phía dưới lại không ngừng reo hò

"Lăng Ca, Tiểu Angel Lăng Ca !!!"

Cứ như thế lập đi lập lại vài lần, biểu diễn xong, ca sĩ chính một mình tiến lên phía trước cúi đầu cảm ơn, liên tục hôn gió với fan.

"Xin cảm ơn mọi người, nhóm GG chúc mọi người một buổi tối vui vẻ !"

Kết thúc màn trình diễn, năm người cùng nhau đi vào cánh gà, quản lý vội vàng chạy tới đưa cho Lăng Ca nước suối cùng khăn lạnh, ân cần hỏi han cô có thấy mệt không.

"Loại nước gì thế này? Khó uống chết đi được !"

Lăng Ca cau mày một cái, quản lý liền vội vã hỏi cô muốn uống gì hắn lập tức chạy đi mua ngay, trông thật giống như một nữ hoàng với tên xách giày !

Bốn người còn lại, có một tay trống, một người chơi bass, một người guitar, một người hát bè tự động đi tìm nước uống, sau đó lẳng lặng rời đi nơi khác.

"Ai…làm nền cho người ta thật không dễ chịu gì nhỉ?"

Cô gái chơi guitar tên Tư Nhã, ngả người vào lan can sân thượng, ngửa đầu uống một hớp nước suối, ánh mắt đảo qua phía Lăng Ảnh đang im lặng.

"Cậu như thế nào cũng là chị của cô ta, vì sao lại bị đối xử bất công thế?"

Lăng Ảnh vẫn trầm mặc không nói

Lúc này cô gái chơi Bass cũng bắt đầu lên tiếng.

"Cậu không nghe nhà họ Lăng trước giờ đều nói với báo giới chỉ có một cô con gái duy nhất tên Lăng Ca thôi sao? Lăng Ảnh chỉ là con nuôi đó a ! Hơn nữa chúng ta nhận tiền của Lăng tổng chỉ có một nhiệm vụ là giúp làm nền cho cô ta, cậu kêu ca cái gì ?"

Hà Lý chơi Bass được năm năm, tính tình bộc trực thẳng thắng, cho nên rất hay làm mất lòng người khác, Lăng Ảnh nghe nhiều rồi cũng thành quen, lười phản bác.

Hai cô gái kia biết Lăng Ảnh rất ít nói, cho nên tự than một hồi rồi cũng im lặng, lúc này liền thấy bóng dáng của Lăng Ca chạy tới, cười rất vui vẻ.

"Chị Ảnh !"

Tư Nhã và Hà Lý không hẹn liền cùng nhìn nhau một cái, chưa gì đã ngửi thấy mùi âm mưu, con hồ ly tinh núp bóng tiểu bạch thỏ này có khi nào ôn hòa như thế với Lăng Ảnh?

"Ca Ca có việc muốn nói, chúng ta ra xe cùng về thôi !"

Không đợi Lăng Ảnh phản ứng, Lăng Ca liền đi tới lôi kéo tay cô, nhanh chóng nhét vào xe hơi, đợi lúc không ai để ý cô ta lấy khăn tay chà lau tay mình một hồi, mới ngồi vào trong xe cùng với Lăng Ảnh.

"Chị Ảnh, chúng ta thành lập được năm năm, thế nhưng mãi vẫn không vươn xa được, hôm nay ba gọi tới cho em nói có một nhà đầu tư chịu chi một số tiền khổng lồ, giúp chúng ta phát triển ở nước ngoài, hẹn e tối nay ở khác sạn X kí hợp đồng, nhưng hôm nay em cảm thấy hơi mệt, chị đi giúp e một lần nhé?"

Lăng Ca vừa vào liền nói thẳng vấn đề, khuôn mặt đáng yêu như một con búp bê, đang ngước đôi mắt to tròn cầu xin . Lúc này điện thoại của Lăng Ảnh chợt rung lên, người gọi tới không ngoài dự đoán chính là Lăng Thiên, ba của cô và Lăng Ca.

"Ba!"

Lăng Ảnh mím môi gọi một tiếng, giọng nói dễ nghe cực kì, nếu cất tiếng hát, hẳn sẽ rất thu hút. Lăng Ca đáy mắt phát ra tia ganh tị, đôi mắt to tròn có phần dữ tợn lên hẳn.

"Alo Lăng Ảnh, chắc con đã nghe Ca nhi nói qua rồi chứ? Có thể giúp nó một lần này không? Xong việc ba sẽ có phần thưởng cho con !"

Uy hiếp trắng trợn ! Trong đầu Lăng Ảnh chỉ có thể suy nghĩ được như thế ! Cô dám nói không sao? Nếu không nghe, cô sẽ mãi mãi không thể về thăm mẹ. Nếu nghe, cuộc đời của cô hiển nhiên sẽ bị bùn bẩn vấy lên.

"Được, con sẽ tới đó ngay !"

Còn có cách nào khác ? Lăng Ảnh hạ mi mắt, một nỗi hận tràn lên lồng ngực như muốn nổ tung.

"Chị Ảnh, chị thật tốt, em nhường xe cho chị, tự em sẽ bắt taxi về ! Cố lên nhé !"

Lăng Ca nghe Lăng Ảnh đồng ý , hiển nhiên là rất vui vẻ, vội vàng bảo tài xế đỗ xe lại, một mình bước xuống, đánh một cuộc điện thoại.

"Ba quả nhiên lợi hại, một câu là làm nó đồng ý rồi !"

Bên kia im lặng một hồi, sau đó liền trầm giọng

"Lúc nó về nhớ an ủi một chút, sau này còn phải lợi dụng nó một số việc !!"

Lăng Ảnh ngồi trên xe, lúc nhìn vào kính chiếu hậu thấy tài xế một lúc lại liếc nhìn mình, có ý canh chừng cô nhảy ra xe bỏ trốn giữa chừng. Thở dài một hơi, Lăng Ảnh mệt mỏi ngửa đầu vào ghế dựa ,trong đầu cô chỉ còn một mảnh trống rỗng.

Vốn nghĩ chính mình cũng là con của Lăng Thiên, cho dù không được yêu thương như Lăng Ca, thì ông ta cũng sẽ không xem mình như đồ vật mà đem ra giao dịch.

Chưa bao giờ Lăng Ảnh lại cảm thấy tình cảm con người lại rẻ mạt như thế. Cô thật sự bị dồn vào ngõ cụt rồi sao? Chẳng lẽ lại không có một lối thoát nào?

"Ảnh tiểu thư, đã tới nơi ! Để tôi đưa cô vào !"

Tài xế thấy Lăng Ảnh ngoan ngoãn như vậy, thái độ cũng ôn hòa hơn.

Lăng Ảnh cắm chặt móng tay vào da thịt, cố gắng ép chính mình thật trấn tĩnh, vì mình, vì mẹ, cho dù có lội vào vũng lầy cũng đành phải chấp nhận thôi. Ai bảo số mệnh lại không ưu ái cô.

"Tới rồi"

Tài xế đưa Lăng Ảnh đến lầu 3, dừng lại trước một căn phòng, sau đó gõ cửa. Một người đàn ông trung niên đang quấn khăn tắm bước ra. Lúc này mắt cô như mờ đi, bên tai chỉ nghe loáng thoáng tài xế trao đổi gì đó với ông ta, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ chạy trốn.

Cô không làm được, cho dù có chết, cô cũng không thể để tên này làm dơ bẩn mình. Ý nghĩ vừa lóe lên, Lăng Ảnh vội vàng xoay người muốn chạy, thế nhưng lại bị người đàn ông trung niên bắt được.

"Ái chà, sao tới đây rồi còn muốn đi?"

Người đàn ông giữ chặt tay Lăng Ảnh, ánh mắt sáng lên, tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Cô ấy là người mới, còn ngại, Hữu tổng xin hãy chiếu cố !"

Tài xế thót tim, nếu để Lăng Ảnh chạy mất, sợ rằng ông chủ sẽ xử hắn mất thôi. Vội vàng nói lời khách sáo mấy câu, liền đẩy Hữu tổng và Lăng Ảnh vào phòng, tự mình rời đi !

"Buông tôi ra !"

Lăng Ảnh giãy giụa, thế nhưng sức lực của người này quá lớn, cô căn bản không có cách nào tránh thoát.

"Ngoan a, ban đầu kháng cự, một lát đều không phải rên rỉ dưới thân anh sao? Hơn nữa, em còn có bạn đó !"

Nghe mấy lời dâm đãng của người đàn ông, Lăng Ảnh thiếu chút nữa nôn ra, lúc này cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, bóng dáng của một nữ nhân ẩn hiện dưới hơi nước, nữ nhân kia khựng lại một chút, nhẹ nhàng kêu

"Lăng Ảnh!"

Cả người Lăng Ảnh cứng đơ, đây không phải là Y Lỵ hát bè cho Lăng Ca sao? Cô ấy cũng giống như cô bị Lăng Thiên ép tới đây?

"Ha..mau tới đây, đêm nay chúng ta vui vẻ một chút a ! Anh quả nhiên không nhìn lầm, Lăng Ảnh em so với Lăng Ca đẹp hơn nhiều. Hai em nếu ngoan ngoãn hầu hạ anh, anh đảm bảo qua ngày mai liền biến hai em thành ngôi sao !"

"Hữu tổng thật nóng vội, bạn em vẫn còn non lắm, hay là để em hầu hạ anh trước, cho cô ấy xem một chút lấy kinh nghiệm a~ "

Nói xong Y Lỵ liền cởi bỏ khăn tắm, lộ thân hình đầy đặn ra trước mặt Hữu tổng. Người đàn ông kia thấy sắc xuân tươi đẹp như thế , vội vàng bỏ tay Lăng Ảnh ra tiến tới đè Y Lỵ xuống. Trong lúc ông ta không chú ý, Y Lỵ ra hiệu cho cô mau trốn đi .

Lăng Ảnh vội thối lui tới cửa chính, lén mở chốt, thế nhưng đã bị người khóa mất, nhìn xung quanh lại không tìm thấy chìa khóa. Có lẽ hắn đã đoán được cô sẽ bỏ trốn cho nên đề phòng trước rồi. Nếu có thể mở được cửa, cô nhất định sẽ nắm tay Y Lỵ chạy trốn ngay tức khắc.

Y Lỵ nhìn thấy, đôi mắt rũ xuống, cam chịu.

Lăng Ảnh ngây ngốc nhìn Y Lỵ bị một người đàn ông đáng tuổi cha làm nhục, nước mắt cô không kiềm được chảy xuống.

Một hồi sau, người đàn ông kia chơi Y Lỵ chán rồi liền trần truồng bước tới trước Lăng Ảnh, ôm lấy cô.

"Sợ tới khóc rồi sao? Ngoan, anh sẽ dịu dàng một chút !"

Lăng Ảnh hoảng hốt, vì thất thần mà bị ôm không kịp phòng bị. Cô giãy giụa không ngừng, ánh mắt quật cường .

"Đúng là một con ngựa hoang, tới đây cho anh thuần phục a ~"

Hữu tổng lăn lộn biết bao nhiêu năm, hiển nhiên là hiểu rõ sự tình hơn ai hết. Muốn chạy, làm sao dễ dàng như thế .

"Cút ngay !"

Lăng Ảnh giơ tay tát Hữu tổng một cái, ông ta bị đau liền nới lỏng cô ra một chút. Thế nhưng cũng không thoát hoàn toàn được .

"Tiện nhân, cứng đầu như vậy sao? Xem ông đây trị mày như thế nào!"

Y Lị thấy vậy có chút hoảng hốt, vội vàng lên tiếng.

"Hữu tổng, anh trước để em khuyên bảo cô ấy, tính tình cô ấy quật cường như vậy, nếu ép buộc quá cô ấy làm ra chuyện ngốc nghếch thì sao !"

Hữu tổng không nhìn Y Lỵ, cười càng lúc càng dâm dãng, bóp lấy cằm của Lăng Ảnh, đổ ly rượu vào miệng cô.

"Cho cô ta một chút xuân dược thử xem còn quật cường được bao lâu !"

Đổ rượu xong hắn liền buông Lăng Ảnh ra, chờ đợi cô rên rỉ van xin hắn cưỡi lên người cô.

Lăng Ảnh bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cả người nóng ran, dục vọng bị tràn ra như vỡ đê. Hai mắt cô đỏ ngầu thống hận, nếu có một con dao ở đây, cô nhất định sẽ giết tên này ngay lập tức !

Y Lỵ lúc này đã ở bên cô, cô ấy không ngừng khóc, lại nhìn tới người đàn ông đang ngồi đằng xa đang chờ đợi cô tới cầu xin hắn làm nhục. . Lăng Ảnh không ngừng nhéo đùi mình , cúi sát vào người Y Lỵ nói thầm

"Y Lỵ, giúp mình mở cửa sổ !"

"Lăng Ảnh, đừng...!"

Y Lỵ suýt chút nữa kêu ra tiếng, thế nhưng Lăng Ảnh đã vội nói

"Y Lỵ, lầu 3 nhảy xuống may mắn sẽ không chết, tranh thủ lúc mình vẫn còn ý thức, mau mở cửa đi ! Nếu như mình không nhảy xuống thì mình cũng sẽ cắn lưỡi tự sát !"

Y Lỵ lau mồ hôi, mím môi chần chờ không đi . Lại nhìn thấy Lăng Ảnh đang há môi định cắn lưỡi, cô vội vàng đẩy Lăng Ảnh một cái, lớn tiếng nói

"Hừ, cậu thật cứng đầu, tôi giả vờ đáng thương như vậy mà cậu cũng không động lòng, lại còn muốn cắn lưỡi, cậu tin không, nếu cậu cắn lưỡi, tôi liền lột đồ cậu, đưa cậu tới cửa sổ, cho người ta nhìn xem cái bộ dáng này của cậu. Cậu chết rồi, nhưng hình ảnh dâm dãng này của cậu sẽ lên trang báo ngày mai đó,hahaha"

Lăng Ảnh cắn răng, kêu lên

"Cậu dám..!!!"

Y lỵ liếc nhìn Hữu tổng, thấy hắn đang hứng thú xem hai người đối thoại, cô liền bước tới cửa sổ, bàn tay run run vén màn, mở chốt cửa.

"Tôi mở cửa sổ rồi, xem cậu dám không !"

Chưa kịp nói xong, Y Lỵ cảm thấy có một cơn gió lướt qua, Lăng Ảnh đã nhảy lầu!

... ...... ........

Lăng Ảnh mơ hồ động đậy ngón tay, thế nhưng cả người cô chỗ nào cũng đau đến chết lặng, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Mẹ?"

Cô không có chết, còn được gặp mẹ sao?

"Anh sao còn chưa qua đây nữa? Mau tới giúp em xử lý Lăng Ảnh nhanh đi ! Đang yên đang lành lại đi nhảy lầu, chẳng phải là kêu đi tiếp khách thôi sao, có mất mát gì đâu chứ !"

"Hừ, bây giờ nhà họ Lăng trả nó về rồi, chúng ta cũng không còn tiền xài nữa đâu ! Mau tới cứu nó đi, không thể để nó chết được !"

"Cái gì? Anh muốn chạy sao? Đồ khốn, lúc trước anh bảo tôi quyến rũ Lăng Thiên, sinh con cho ông ta rồi tống tiền, tôi cái gì cũng đều nghe theo anh, bây giờ anh kêu tôi tự giải quyết, anh muốn cái gì?"

Tiếng nói chát chúa càng lúc càng xa xăm mơ hồ, Lăng Ảnh khóe mắt tràn ra chất lỏng mặn chát, lúc này trí óc của cô thanh tỉnh lạ thường.

Nếu cô không chết, nhất định cô phải trở thành kẻ mạnh, đứng từ trên cao nhìn xuống, dẫm đạp lên những kẻ đã lợi dụng cô, phản bộ cô.

Lăng Thiên, Lăng Ca, mẹ, Hữu tổng, nếu tôi còn sống, nhất định sẽ làm cho các người sống không bằng chết !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.