Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 4: Đụng mặt




Ta nguyện ý

” Ngươi đã đi qua, hơn nữa còn cứu người?”

Lạc Vô Trần nháy mắt chuyển đến trước mặt Huyết Ma, trường sam huyết hồng bay phất phới, rõ ràng là gió nhẹ, lại như đao thổi qua mặt, hơi đau đớn.

” Đúng vậy, để cứu Trầm Ngọc.”

Trong ánh mắt cuồng ngạo yêu dị của nam tử hiện lên một chút mất mát.

” Đừng đến nơi đó.”

” Tại sao?”

Liễu Sinh Hương cùng Lạc Vô Trần đồng thời hỏi, phát giác bản thân nóng vội, Liễu Sinh Hương mím môi cười gượng, đã lâu rồi không có chuyện để tâm như vậy.

” Nói cho ta biết, thế nào?”

Hai mắt Lạc Vô Trần cũng có hồng quang nhạt nhạt, kích động, kích động đến không thể kiềm chế, thiếu chút nữa muốn bắt lấy cổ áo Huyết Ma, buộc gã dẫn hắn đi ngay bây giờ.

” Nơi đó không đi được.”

Huyết Ma thản nhiên cười khổ, bây giờ, gã không phải cái Đông hải Tứ thái tử phóng đãng ngổ ngược, lưng nghịch luật trời, gã chỉ là một nam nhân bình thường bị tình ràng buộc, vì tình khốn khổ, muốn yêu lại không thể được.

Chính xác, không có được tình yêu, từ sau khi gã đi thiên nhai về, tình yêu đã không còn nữa.

” Bởi vì Trầm Ngọc không có tình yêu, Trầm Ngọc vĩnh viễn cũng không có tình yêu.”

Yêu, không có tình yêu, Huyết Ma lại thủ cạnh nàng mấy trăm năm.

Trầm lặng, trầm lặng yên tĩnh và đáng sợ, thật lâu sau, Lạc Vô Trần mới nói.

” Tại sao?”

Vẫn là câu hỏi đơn giản như vậy, lại nặng, nặng đến không muốn nghe đáp án, nhưng Lạc Vô Trần muốn hỏi, hắn phải biết nguyên nhân, dù đáp án sẽ ép hắn tới ngạt thở.

Con người, chung quy trốn không được hai chữ đối mặt, đối mặt, mới biết được kế tiếp phải làm thế nào, dù là cam chịu, cũng tốt hơn do dự lo lắng.

” Trầm Ngọc có được cuộc sống bất tử, đây là thứ chỉ có thần tiên mới có thể có được, mà thần tiên thì không thể có tình cảm, bao gồm cả tình yêu.”

Nghi hoặc, Lạc Vô Trần nhìn Liễu Sinh Hương, y không phải có được thần lực sao?

” Đó hoàn toàn bất đồng.”

Tựa như nhìn thấu ngờ vực của Lạc Vô Trần, Huyết Ma lạnh lùng nói.

” Liễu Sinh Hương chỉ đạt được thần lực, hồn phách thân thể hắn đều thuộc về phàm nhân, cho nên hắn mới không chịu nổi một kích như vậy…”

Không chịu nổi một kích, linh hồn không chịu nổi một kích, linh hồn nhanh chóng suy yếu, đều là vì Lạc Vô Trần hắn sao?

” Nghĩ hảo chưa, ngươi muốn cứu hắn thì phải đối mặt với sự thật hắn cuối cùng không thể yêu ngươi.”

Cuối cùng không thể yêu, không thể yêu.

Cô độc sao, thất vọng sao, sợ hãi sao?

Từng lời thì thào trong ác mộng, từng chút một mình đã đi qua, dù biết đó là ái nhân của mình, cuối cùng cũng không thể nắm lấy.

Tàn khốc sao, sự thật rất tàn khốc.

Lạc Vô Trần cười, nụ cười của hắn tự tin lại đa tình, hắn nhìn Liễu Sinh Hương đứng ngốc bên cạnh.

” Ta nguyện ý, chỉ cần ta yêu hắn, như vậy là đủ rồi.”

Yêu, đơn phương cũng không sao cả, ở bên cạnh ái nhân, như vậy cũng đủ rồi.

Hung hăng, tâm bị hung hăng đụng một cái, khóe mắt Liễu Sinh Hương có chút ướt át, muốn khóc sao? Mình hình như còn chưa kịp khóc.

Mấy trăm năm cô độc, mấy trăm năm chơi đùa, có chút mệt, có chút mỏi, thật ra, trong lòng sớm đã chờ đợi, lời hứa nguyện ý hiến dâng tất cả kia:

Ta nguyện ý, chỉ cần ta yêu hắn, như vậy cũng đủ rồi…

” Thiên nhai ở đâu?”

Lạc Vô Trần nhìn Liễu Sinh Hương.

” Ta cùng đi thiên nhai với hắn.”

Huyết Ma ngạc nhiên, sự tình mấy trăm năm chưa từng hiểu được, oán hận mấy trăm năm dây dưa không ngớt, lại bị hắn, chỉ một chữ, chỉ cần mình yêu cái người mình nguyện ý yêu, thì có gì không thể, tình yêu, vốn là ích kỷ.

Thở dài, chim hỉ thước dưới hiên reo hò xuân sắc vô hạn, chít chít chiêm chiếp, tiếng hót huyên náo lại sinh động, cuộc sống chân thật.

” Thiên nhai ở trong tâm, rất gần cũng rất xa.”

Huyết Ma trêu đùa chim chóc, đây là loài chim Trầm Ngọc thích nhất, đã lâu không hảo hảo nhìn nó.

Thiên nhai trong tâm, không thuộc về thế giới này, nó chỉ thuộc về thế giới một người, bầu bạn với ngươi mãi đến lúc tử vong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.