Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 23: Em cũng muốn đi




Editor: thúy thúy

Đỗ Mỹ Kha điềm đạm đáng yêu nhìn Tôn Hi Tường, Tôn Hi Tường cũng nhìn lại nàng ta, thấy trong mắt nàng viết lên sự thống khổ, cầu xin và lo lắng, trong lòng ông tê rần, nhưng chỗ Thái Hhậu không thể không bận tâm.

Năm đó Thái hậu đi theo Thánh tổ hoàng đế tranh giành thiên hạ, Thẩm Cường lãnh binh bên ngoài, mẫu thân Thẩm Thanh mất sớm, từ nhỏ Thẩm Thanh đã được giao cho Văn Thái hậu chăm sóc, Thái hậu luôn đối đãi với Thẩm Thanh như nữ nhi của mình.

Thẩm Thanh qua đời, Thái hậu thương Thẩm Tuệ An tuổi nhỏ đã mất mẹ, vẫn luôn đau lòng lo lắng cho nha đầu kia, ngỗ nhỡ nha đầu chết tiệt này thực sự nói gì đó với Thái hậu, không phải khả năng Thái hậu trách tội xuống dưới rất cao sao?

Tôn Hi Tường nghĩ trong lòng đã có quyết định, vội vàng tránh ánh mắt của Đỗ Mỹ Kha ở đối diện, cúi đầu sắc mặt biến đổi, một lúc lâu mới ngẩng đầu nên cười nói.

“Như thế cũng tốt, nhưng thân thể Thái hậu không tốt, An nương đừng nên lấy chuyện trong phủ đi quấy rầy lão nhân gia người.”

Tuệ An nghe vậy giống như thực vui vẻ nở nụ cười, “Nếu phụ thân đã nghĩ thông suốt, An nương đương nhiên sẽ không lấy việc nhỏ nhà mình đi làm phiền Thái hậu bà bà, phụ thân yên tâm đi. Kha di nương, phụ thân đồng ý nâng người làm di nương rồi, người có vui không?”

Tuệ An nói xong đứng dậy nhảy về phía trước vài bước đến trước mặt Đỗ Mỹ Kha, mắt mở to sáng ngời, vẻ mặt ngây thơ nhìn nàng ta.

Lúc Tôn Hi Tường tránh ánh mắt của Đỗ Mỹ Kha, nàng ta đã biết phân lượng của mình ở trong lòng Tôn Hi Tường, trái tim trở nên băng giá, sắc mặt biến thành trắng bệch.

Nay dưới ánh mắt Tuệ An tập trung nhìn nàng, Đỗ Mỹ Kha dùng sức nắm chặt tay, mười ngón đâm vào thịt đều không còn cảm giác đau, cả người cũng bởi vì dùng sức mà phát run lên. Nàng ta vừa cảm thấy xấu hổ, giận dữ và không cam lòng, vừa rất đau lòng khi Tôn Hi Tường không có lương tâm, chỉ cảm thấy toàn bộ tâm đều bị xé rách.

“Di nương? Người làm sao vậy?” Tuệ An có chút sợ hãi hỏi, đôi mắt vô tội nhìn về phía Tôn Hi Tường, làm như hỏi vì sao Đỗ Mỹ Kha lại không vui.

Đỗ Mỹ Kha, không phải ngươi rất giỏi ngụy trang sao, ngươi cứ tiếp tục ngụy trang, nhưng thật ra ngươi đang tiếp tục chịu đựng! Như vậy ngươi có thể nhẫn nhịn nữa được không?

Bây giờ ngươi nên bùng nổ là tốt nhất, như vậy ta có thể khiến ngươi ngay cả di nương cũng không được làm!

Hiển nhiên, Tuệ An đã xem nhẹ Đỗ Mỹ Kha. Chỉ dựa vào trình độ mười lăm phút đồng hồ, Đỗ Mỹ Kha đã nhịn xuống ngàn vạn cảm xúc trong lòng, nở một nụ cười: “An nương, cám ơn con, ta rất vui!”

Nàng cắn răng nói từng chữ một, cực kỳ rõ ràng, Tuệ An nghiêm mặt nói: “Di nương, sau này nên gọi ta là đại cô nương, trong phủ bọn hạ nhân đều xưng hô với ta như vậy.”

Thiếp ở đây cũng chỉ là thân phận nô tài thôi! Đỗ Mỹ Kha, hiện tại ngươi đã biết rõ rồi chứ.

Tuệ An nói, thành công làm cho mặt Đỗ Mỹ Kha lại biến sắc, lửa giận thật vất vả bị áp chế lại bùng lên. Tôn Hi Tường mắt thấy toàn thân Đỗ Mỹ Kha phát run, vội vàng đứng dậy nói.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đã, con và Kha di...... Kha di nương và muội muội Tâm Từ của con hôm nay cũng đã mệt mỏi, Phương ma ma đâu? Đưa Kha di nương và Tâm Từ đến viện đã chuẩn bị trước? Bây giờ mang các nàng đến chỗ đó đi.”

“Phụ thân, không vội! Nếu danh phận Kha di nương đã định thì hôm nay nên đem tất cả cấp bậc lễ nghĩa đều nói hết đi. Phương ma ma!” Tuệ An nói xong, lập tức hướng ra ngoài gọi một tiếng.

“Có lão nô.”

Bởi vì khi Tuệ An đi ra khỏi Đông Lê viện đã căn dặn, cho nên Phương ma ma đến Xuân Vận Uyển này chậm hơn Tuệ An một bước, bà vẫn đứng ở phòng ngoài mắt lạnh quan sát mẹ con Đỗ Mỹ Kha, tự nhiên cũng thấy biểu hiện của Tuệ An.

Phương ma ma là lão nhân trong phủ, lúc trước từng làm cung nữ ở trong cung hơn sáu năm, đối với nữ nhân tranh đấu có thể nói là rất quen thuộc, sự uẩn khúc trong đại trạch (nhà lớn) đương nhiên cũng hiểu rõ ràng. Hơn nữa đã sớm luyện thành một đôi ‘hoả nhãn kim tinh’ (ý là ánh mắt tinh tường), bà đã sớm nhìn ra Đỗ Mỹ Kha đó không phải là người lương thiện gì.

Đứng ở bên ngoài đương nhiên bà cũng nhìn thấy biểu hiện của Tuệ An, trên mặt bất giác tràn đầy vui mừng. Cô nương rốt cuộc vẫn là nữ nhi của phu nhân, cũng thông minh như thế.

Đỗ Mỹ Kha dó không phải là thiếp thất bình thường, nàng ta có nhà mẹ đẻ cường đại, xuất thân cao quý, phụ thân lại là quan trong triều, như vậy dù đặt ở vị trí thiếp, trong phủ không có chủ mẫu thì mọi người vẫn sợ hãi, huống cho trong lòng lão gia còn thiên vị nàng ta.

Trong đại trạch bọn nô tài gió chiều nào ngã theo chiều đó, nâng lên rồi đạp xuống, tuy cô nương là người thừa kế chính thức của hầu phủ, là huyết mạch duy nhất của Thẩm gia, càng có quyền nói chuyện hơn so với lão gia, nhưng đó cũng chỉ là mặt ngoài thôi.

Giờ phu nhân đã mất, tuy Hoàng thượng không thu hồi tước vị hầu tước thừa kế của Thẩm gia, nhưng cũng chưa nói sẽ cho cô nương kế thừa tước vị, không biết Hoàng thượng không minh bạch với Thẩm gia như vậy là có tâm tư gì.

Hiện nay Thẩm gia chỉ còn lại Tuệ An, tuy Tôn Hi Tường đó là phụ thân của cô nương nhưng hắn còn trẻ, lại có thân phận, sớm muộn gì cũng sẽ lập phủ đệ ở ngoài, cưới vợ khác? Dù sao không phải Đỗ Mỹ Kha, thì cũng sẽ là người khác.

Nhưng Tuệ An lại là người Thẩm gia thì sao có thể bước vào Tôn phủ, nói như vậy kỳ thật Tuệ An đã coi mình là một cô bé mồ côi, tương lai về sau không thể nói trước được. Những thứ này mấy nô tài trong phủ sao không hiểu được?

So với cô nương, đương nhiên lão gia là tráng niên có lòng chính trực thì con đường công danh sẽ ổn thoả hơn. Đối với cô nương mà nói, không nói đến cái khác, chỉ cần một chữ hiếu đã có thể gắt gao áp chế nàng.

Nếu cô nương biểu hiện yếu đuối, hoặc có sắc mặt hoà nhã với Đỗ Mỹ Kha, thì bằng vào thủ đoạn của Đỗ Mỹ Kha sợ là không bao lâu sau nàng ta sẽ có thể nắm toàn bộ Hầu phủ trong tay, trở thành chủ nhân chính trong phủ.

Lần này cô nương ra oai rất tốt!

Phương ma ma thấy Tuệ An có thể một mình đảm đương một phía, chưa từng chịu thiệt, thả lỏng tâm tư chỉ đứng ở bên ngoài xem diễn biến, nghe thấy Tuệ An gọi bà, mới lên tiếng trả lời đi vào, vẻ mặt nghiêm trang đứng ở bên cạnh Tuệ An.

“Vú nuôi, bây giờ hãy giúp Kha di nương hoàn thành hết tất cả các lễ nghi đi, thỉnh an bài vị mẫu thân.”

Mới vừa rồi, Tuệ An ra cửa đã dặn Phương ma ma đi lấy bài vị của Thẩm Thanh, bây giờ Phương ma ma nghe vậy liền vén miếng vải đen trước ngực, vật mà hai tay bà đang nâng rõ ràng là linh vị màu đen, trên đó khắc “Phượng Dương hầu Thẩm Thanh.”

Rõ ràng đó là linh bài mẫu thân Tuệ An!

“Lão nô tuân lệnh.” Phương ma ma hành lễ với Tuệ An rồi đi về phía chính vị.

Mấy người Hạ nhi đứng yên lặng ở trong phòng nhìn hồi lâu, sự tình phát triển đến nước này dĩ nhiên là các nàng biết Tuệ An muốn làm khó Đỗ Mỹ Kha. Các nàng đã sớm không vừa lòng với việc Đỗ Mỹ Kha không tôn trọng Thẩm Thanh, nay sao lại không nghĩ giúp Tuệ An một tay.

Thu Nhi là một trong bốn nha đầu có tính tình xảo quyệt, nhất là ghét ác như cừu. Bây giờ nhìn thấy Phương ma ma đang cầm bài vị đi về phía chính vị, nàng lập tức bước lên phía trước hai bước.

“Hôm nay ma ma đã giúp Kha di nương thu dọn đình viện khiến người mệt chết rồi, việc nhỏ này hãy để cho nô tỳ làm thay người.”

Để cho nha đầu chưa đến mười mấy tuổi như Thu Nhi cầm linh vị ngồi ở chính vị tiếp nhận quỳ lạy của Đỗ Mỹ Kha như vậy, đương nhiên so với ma ma càng thêm khiến người ta nổi giận. Phương ma ma trừng mắt oán trách liếc Thu Nhi, nhưng không chút do dự mang linh vị đang cầm giao cho nàng.

Thu Nhi cung kính tiếp nhận, ngồi xuống ghế thái sư, Đông Nhi đã nâng chén trà nóng đưa tới trước mặt Đỗ Mỹ Kha.

“Kha di nương, mau mời đi.”

Giờ phút này đôi mắt đẹp cảu Đỗ Mỹ Kha không còn thần sắc mềm mại đáng yêu như ban đầu, nàng ta trừng lớn mắt gắt gao nhìn chằm chằm chén trà trước mắt, hai mắt màu đỏ tươi, con ngươi dường như muốn lồi ra.

Còn chịu đựng sao? Ha ha, Đỗ Mỹ Kha, ta cũng không tin ngươi lại có thể nhẫn nhịn được!

Tuệ An cười lạnh, hôm nay chỉ cần Đỗ Mỹ Kha đánh rơi chén trà nhỏ kia, hoặc từ chối kính trà, nếu nàng ta thực sự dám không kính trọng mẫu thân, ngông cuồng tự đại, vậy thì nàng ta không thể nào thu phục được lòng người ở trong phủ.

Đông Nhi lấy cái nệm gấm đặt trên mặt đất, hành lễ.

“Di nương mau quỳ xuống kính trà cho phu nhân đi, phu nhân chờ chén trà này của ngài đã hơn mười năm rồi đấy.”

Đỗ Mỹ Kha vẫn không tiến vào Hầu phủ bởi vì không cam lòng, lại thấy Thẩm Thanh là một nữ nhân thôn quê hoàn toàn không xứng đặt ở trên đầu nàng, nàng tự nhận thân thế cao quý hơn Thẩm Thanh; bộ dạng, phẩm hạnh vẫn tốt hơn Thẩm Thanh thanh cao kia. Muốn nàng tôn Thẩm Thanh là chủ mẫu, sáng chiều mỗi ngày phải đi hầu hạ Thẩm Thanh, sao nàng có thể nguyện ý?

Nàng muốn ở ngoài phủ ngoại, làm đương gia phu nhân, khiến mỗi ngày Tôn Hi Tường đều chạy tới Phù Vân Hạng, ngày đêm không về phủ. Nàng muốn làm cho Thẩm Thanh thấy được Đỗ Mỹ Kha nàng dù không được làm bình thê nhưng vẫn mạnh hơn Thẩm Thanh nhiều.

Nhưng hôm nay Đông Nhi nói một câu đã đâm trúng chỗ đau của Đỗ Mỹ Kha, khiến nàng không thể không nhìn thẳng vào, Thẩm Thanh là phu nhân kết tóc với Tôn Hi Tường, mà nàng chỉ là một ngoại thất không có thân phận địa vị, thấy Thẩm Thanh thì đương nhiên là phải quỳ lạy dâng trà.

Đã nhiều năm Đỗ Mỹ Kha cố ý tránh đến những nơi mà Thẩm Thanh sẽ xuất hiện như thế này.Nàng không muốn chạm mặt với Thẩm Thanh, đó là vì sợ bị người ta bắt được nhược điểm, khiến nàng không thể không hành lễ với Thẩm Thanh. Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, giờ Thẩm Thanh đã chết, vậy mà còn có người chỉ vào bài vị của tiện nhân đó bắt nàng quỳ!

Lúc này, nàng chỉ cảm thấy bản thân thật sự là một đứa ngốc, cuối cùng vẫn bị con nhóc như Thẩm Tuệ An đùa giỡn! Tất cả biểu hiện lúc trước của nó ở Phù Vân Hạng đều là lừa gạt mình, chắc chắn lúc ấy nha đầu chết tiệt đó đã nguỵ trang, khiến mình thấy nàng dễ bắt nạt, dụ nàng vào phủ đây mà!

Tốt, tốt! Thật sự là quá tốt!

Thật không ngờ tới, Đỗ Mỹ Kha nàng hàng năm săn bắn cuối cùng lại bị một con chim ưng con chưa đủ lông đủ cánh mổ vào mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.