Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 21




Sau nụ hôn của Phong Thiên Nhai, hơi thở của Yến Cô Minh gấp gáp hơn rõ rệt, hắn muốn mở miệng bảo Phong Thiên Nhai dịch xa ra một chút. Nhưng đôi môi mỏng kia lại ở quá gần, môi hắn chỉ cần nhếch nhẹ, sẽ lại áp vào nhau.

Gối hắn đang nằm là gối tre cứng mà Hữu Sơn chuẩn bị cho, chẳng có chỗ để lùi lại, nếu cứ giằng co thế này, đến cả thở Yến Cô Minh cũng không dám thở mạnh.

Phong Thiên Nhai biết hắn đang lúng túng, ráng nhịn cười.

Nàng nhận ra, từ lúc mình cạy được lớp vỏ cứng của lãng nhân, chàng già này thực sự rất thú vị. Nàng thấy mình trêu chọc hắn ngày càng quen tay, vì nàng biết, Yến Cô Minh sẽ chẳng bao giờ thực sự nổi giận với mình.

Phong Thiên Nhai đương nhiên có lòng tin vào bản thân.

“Làm sao?” Phong Thiên Nhai buông lời.

Hơi thở của Yến Cô Minh ấm áp, mang theo khí phách kiên nghị chỉ có ở nam nhân phả vào mặt nàng, khiến mặt nàng nóng bỏng.

Phong Thiên Nhai động lòng, nhấc bàn tay bên người lên, khẽ chạm vào ngực lãng nhân.

Lồng ngực vẫn đang quấn băng, tay Phong Thiên Nhai trượt xuống theo vị trí vết thương.

“Đây là vết chưởng…”

Tay nàng dần di chuyển đến hông Yến Cô Minh, thắt lưng lãng nhân rắn chắc mạnh mẽ. Nàng lướt ngang tay, sờ vết thương trên eo hắn.

“Đây là vết đao.”

Bàn tay thiếu nữ như một chú cả nhỏ xinh trơn nhẵn, bơi tới lượn lui trên người Yến Cô Minh, dấy lên từng hồi nóng bỏng.

Lãng nhân không nhịn nổi nữa.

Hắn giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Phong Thiên Nhai.

“Đủ rồi… Đừng sờ nữa.” Yến Cô Minh nói, chiếc cằm lún phún râu khẽ cử động, cọ sát vào mặt Phong Thiên Nhai, khiến nàng thấy nóng hơn.

Đầu óc Phong Thiên Nhai mụ mẫm cả, không suy nghĩ được gì. Chỉ có nội dung trong từng trang sách kỳ quái kia, giờ phút này lại rõ nét đến đáng kinh ngạc.

“Yến khờ… Biết đang nghĩ gì không?”

Yến Cô Minh: “Không biết.”

Phong Thiên Nhai nhếch mép, từ từ thẳng người dậy. Yến Cô Minh thấy mặt nàng đỏ rực, cứ như vừa luân chuyển chân khí toàn thân, sắc đỏ trong suốt.

Phong Thiên Nhai phẩy tay, khẽ nói: “Nóng ghê…”

Yến Cô Minh dời mắt đi.

Phong Thiên Nhai đứng lên, giãn người, nói với Yến Cô Minh: “Sắp hết một canh giờ, phải đi rồi.”

Yến Cô Minh lại xoay sang nhìn nàng.

“Rượu.”

Phong Thiên Nhai đen mặt, bĩu môi bảo: “Rượu rượu rượu, chỉ biết có rượu thôi. Chàng chờ đấy.” Nàng phẩy tay, rời khỏi phòng.

Bên ngoài, Hữu Sơn lại đã ngồi chỗ cũ đọc sách, thấy Phong Thiên Nhai đi ra, ánh nhìn tán thưởng thoáng lia đến, lại quay về đọc sách. Phong Thiên Nhai cười khì, hành lễ với lão: “Tiền bối, đi đây.”

“Hừ.” Hữu Sơn hừ một tiếng đáp lại.

Phong Thiên Nhai rời nhà Hữu Sơn nhưng không về sườn núi đối diện, mà đi thẳng xuống núi. Giờ vẫn còn sớm, nàng vẫn còn tiền, định nhân lúc này vào trấn mua rượu cho lãng nhân, tối xách về.

Phong Thiên Nhai đến chân núi, nhận ra nơi này cách rất gần con sông nàng từng đi tìm lãng nhân, bèn cứ xuôi theo nó mà đi. Chừng hơn một canh giờ, nàng đến trước trấn Hương Lâm.

Thực ra trầy trật tới lui, chẳng qua cũng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, nhưng giờ đây, lần nữa đứng trước trấn Hương Lâm, Phong Thiên Nhai chợt ngẩn ngơ, tựa đã qua mấy đời.

Cũng đúng, những người đã trải qua sinh ly tử biệt, thể nào cũng sẽ thấu suốt hơn đôi chút. Phong Thiên Nhai tự nhủ.

Nàng áng chừng số bạc vụn trong tay, bước vào trấn.

Đầu của Phàn Lung Lệ Gia đã được đem xuống, lúc này đây trên cửa thành chỉ còn cột gỗ thô từng dùng để treo cái đầu ấy. Cứ cắm chót vót nơi đó, không dỡ ra.

Có lẽ dân chúng không muốn lây vận xui —– Cả thiên hạ đều biết đến tế ti phiên cương, trong lòng dân chúng, những kẻ có thể thông thiên quán địa, dù cho kẻ ấy thuộc phe nào, đều sẽ khiến mọi người nảy sinh cảm giác sợ hãi. Tế ti đã chết, ai biết được trên cây cột kia có nhiễm oán khí không?

Cũng có thể, không dỡ cột xuống là mệnh lệnh của triều đình.

Phong Thiên Nhai thấy mình dường như không hiểu nổi bọn Diệp Hoài Sơn. Nếu bảo lòng dạ y ác độc, thì trông không phải như thế. Dáng vẻ ngờ nghệch của y mỗi khi đối tốt với nàng, tính cách chính trực rộng lượng của y, quả thực chẳng thể liên kết với cụm từ “lòng dạ độc ác”.

Nhưng nếu bảo y tốt bụng, thì càng không phải thế. Y có thể hành hạ kẻ địch bằng trăm cách, cũng chấp nhận ác độc với chính mình để tống tiễn kẻ địch, lòng dạ như thế sao có thể gọi là “tốt bụng”.

So với Diệp Hoài Sơn, Phong Thiên Nhai lại thấy mình hiểu Phong Đô hơn.

Dù nom con người thật của gã như được che đậy bởi một tầng sa, tuy mỏng manh song lại khiến người ta nhìn không thấu. Nhưng Phong Thiên Nhai cho rằng, dẫu có vén tầng sa mỏng ấy lên, con người thật của gã vẫn sẽ như thế, không thay đổi gì.

Sau này có một lần, Phong Thiên Nhai có dịp tán chuyện này với một người nào đó, người ấy nói với nàng, sỡ dĩ nàng có thể hiểu được Phong Đô và Yến Cô Minh, là vì họ đều thuộc giang hồ.

“Còn Diệp Hoài Sơn là người của triều đình, triều đình và giang hồ khác nhau, không hiểu cũng là lẽ thường. Mỗi nơi sẽ có nguyên tắc của riêng mình, giang hồ có quy tắc giang hồ, triều đình có quy củ triều đình. Nhưng ranh giới giữa các thứ nguyên tắc ấy cũng chẳng rõ ràng là mấy, nhưng luôn có một số người thích khăng khăng giữ nguyên tắc của mình, như cậu tướng quân ấy, cũng như gã Yến kia.”

Trấn Hương Lâm hôm nay yên tĩnh hơn thường ngày nhiều, Phong Thiên Nhai bước trên đường, phát hiện ai nấy đều đi lại rất vội, cực ít người dừng chân bên ngoài. Phong Thiên Nhai ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ đáng lẽ là lúc đường phố náo nhiệt nhất, sao lại có thể như này.

“Ơ… Chuyện gì thế này?”

Phong Thiên Nhai vừa đi vừa thắc mắc được một lúc, đến một quán rượu, nàng vào hỏi chủ quán: “Ông chủ, cho một vò mang đi, loại ngon một chút.”

Kẻ bán buôn gặp khách hàng sẽ luôn niềm nở, ông chủ kia sảng khoái đáp: “Có ngay, cô nương chờ chút.” Ông ta bảo Phong Thiên Nhai ngồi chờ, đoạn sai tửu đồng ra hầm sau nhà lấy rượu.

Phong Thiên Nhai ngồi đấy nhìn quanh, trong sảnh có vài thực khách.

Chẳng bao lâu sau, tửu đồng bê một vò rượu ngon ra. Tiểu nhị nhận lấy rồi đưa cho Phong Thiên Nhai.

“Cô nương, rượu đây ạ.”

Phong Thiên Nhai đưa bạc cho cậu ta, thuận miệng hỏi: “Tiểu nhị, sao giờ trong trấn ít người thế?”

Tiểu nhị lấy làm lạ: “Cô nương từ ngoài đến đây?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Ừm.”

“Thảo nào.” Tiểu nhị đáp, “Cô nương không biết đấy thôi, vài ngày trước đại tướng quân trấn biên thắng trận, bêu đầu tế ti phiên cương thị chúng, đúng là đáng mừng!”

Phong Thiên Nhai rũ mắt hỏi: “Sau đó thì?”

Tiểu nhị tiếp: “Thử hỏi tế ti phiên cương có cấp bậc cao thế nào, nghe nói sau khi nhận được tin, phiên vương nổi trận lôi đình. Phía bắc có một tòa thành đã bị phiên binh chiếm từ trước, bây giờ rộ tin phiên vương muốn đồ thành rửa hận!”

“Phét lác gì đấy!” Lúc tiểu nhị hăng hái giảng giải, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bực mình. Phong Thiên Nhai ngoảnh đầu sang, thấy một thực khách đang nhìn tiểu nhị bằng ánh mắt giận dữ.

“Chiến sự tiền tuyến là chuyện mà ngữ tiểu nhị có thể bình loạn à!”

Vị thực khách kia trên dưới bốn mươi, mặt vuông chữ quốc, vóc người cao to, quần áo giản dị. Chiếc bát ông ta cầm trên tay đầy thịt muối. Xem ra đã ăn được một nửa, nhịn không nổi nữa mới lên tiếng.

Tiểu nhị bị quát một câu, suýt nữa đã không giữ được vẻ hòa nhã, cậu ta cười vuốt đuôi: “Đại gia à, chân thành xin lỗi, làm phiền, làm phiền rồi.”

Chưởng quỹ thấy có xích mích, vội vàng bước tới giảng hòa. Lão cốc đầu tiểu nhị.

“Càn rỡ! Còn không mau đi làm việc!”

Tiểu nhị cúi gằm đầu xuống: “Dạ vâng.”

Phong Thiên Nhai chuyển mắt sang vị thực khách kia, hỏi: “Sao, cậu ta nói sai à?”

Giọng thực khách rất đậm, cổ họng cũng to, vừa mở miệng là cả sảnh đều nghe thấy. “Đàn bà bàn chuyện quốc gia! Tiểu cô nương đừng hỏi nữa!”

Phong Thiên Nhai cười cười, khóe mắt liếc thấy cạnh bàn của thực khách này dựng một thanh kiếm thô. Nàng nói: “Đến cả một tên giang hồ cũng tán chuyện quốc gia, sao dân thường lại không thể?”

“Bộp!” Thực khách vỗ mạnh bàn, “Tiểu cô nương to gan nhỉ!”

Phong Thiên Nhai lắc lắc cổ, bụng bảo dạ mình đã làm gì đâu.

Chưởng quỹ thấy chuyện đã tới hồi giương cung tuốt kiếm, vội vã chạy tới, khẽ nói với Phong Thiên Nhai: “Cô nương, rượu đã xong, mau rời đi thôi.”

Phong Thiên Nhai ngoảnh sang liếc ông ta một cái, tự nhủ: “Thôi, sang chỗ khác hỏi cũng được.”

Dứt lời, nàng xoay người cất bước.

“Dừng chân.”

Lúc nàng sắp ra khỏi cửa, một giọng nói vang lên. Phong Thiên Nhai ngoái đầu lại, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Trong góc sảnh, bên chiếc bàn gỗ, có một nam nhân đang ngồi. Người này mặt mày ngả ngớn, phảng phất tà khí. Hắn ngồi cũng chẳng lấy gì làm ngay ngắn, một chân vắt lên băng ghế, cánh tay kê trên đầu gối, đang bóc vỏ hạch.

Trên bàn ngoài vỏ hạch chất đống thì còn một vò rượu.

Hắn vừa lên tiếng, người cả sảnh đều quay sang nhìn, dưới ánh mắt của mọi người, hắn không đổi sắc mặt, nhìn thẳng Phong Thiên Nhai.

“Mỹ nhân, tới đây uống một chén, tiểu gia kể chuyện cho nghe.”

Phong Thiên Nhai nhướng mày.

Nam nhân này đang mỉm cười, quanh người lại không có vũ khí. Nhưng Phong Thiên Nhai lại cảm thấy, người này mới đúng là kiểu giang hồ bất cứ lúc nào, bất kể ở đâu đều có thể giết người.

Phong Thiên Nhai bước sang, ngồi xuống trước mặt hắn.

Đến gần mới nhận ra, đôi mắt của nam nhân này sáng đến phát sợ.

Nàng xách vò rượu, không lấy chén, cứ thế mở nắp ngửa cổ rót thẳng vào miệng. Uống khoảng nửa vò, nàng đặt vò rượu về chỗ cũ, nói với người nọ: “Kể đi.”

Nam tử nhìn Phong Thiên Nhai uống rượu với vẻ hứng thú.

“Trên đời này, thứ mà tiểu gia thích nhất, là mỹ nhân say rượu.”

“Hừ.” Phong Thiên Nhai nói, “Vậy chỉ e ngươi phải thất vọng rồi, chỉ một chút rượu như thế, vẫn chẳng là gì.” Nàng gõ tay xuống bàn, giục: “Kể mau.”

Hắn mặt dày bảo: “Tiểu nhị kia kể không sai, chuyện là thế.”

Phong Thiên Nhai: “Đùa ta à?”

“Ấy, tiểu gia trước giờ chưa từng lừa con gái.”

Hắn đặt chân xuống, khoanh tay trước ngực. Vóc người cao to, nhưng quần áo lại lôi thôi lếch thếch, xắn tay áo phanh ngực, da dẻ ngăm đen trong góc tối càng lộ vẻ cường tráng.

“Cậu ta kể không sai, có điều chưa hết.” Hắn nói, “Phiên cương chiếm được một tòa thành, nhưng trung nguyên lại có Độc thủ và thi thể của tế ti. Với trung nguyên, tòa thành thất thủ kia luôn là nỗi canh cánh trong lòng triều đình, mấy bận định phái quân giành lại. Còn với phiên cương, Đại tế ti là sự tồn tại cao quý, thi thể của cô ta rất quan trọng, phiên cương tất phải có được.”

Phong Thiên Nhai: “Muốn trao đổi chứ gì?”

Nam tử khẽ cười, đáp: “Không đổi, là cược. Chẳng ai muốn buông lợi thế trong tay, nhưng mọi người đều muốn đoạt thứ trong tay kẻ khác.”

Phong Thiên Nhai nhíu mày, “Cược? Cược thế nào?”

Nam tử cười lạnh một tiếng.

“Bình nguyên Yên Vũ, một trận định càn khôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.