Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 8




"Ôi lạy Chúa," Flynn rên rỉ, nhỏm dậy khỏi giường. "Lại bà nữa sao?"

Căn phòng chìm ngập trong ánh sáng vàng óng. Bà Esther ngồi trong góc phòng, đu đưa tới lui trên chiếc ghế đung đưa mà quái của mình, không thèm quan tâm đến chuyện là chiếc ghế thật đang bị xoay vào tường, và mặt bà đang đều đặn tới lui xuyên qua thanh gỗ tựa đầu. Flynn thầm nhắc mình phải nhớ quay chiếc ghế lại vào sáng hôm sau; thế này nom còn kinh dị hơn trước nhiều.

Bà cô Esther đặt tấm chăn len đang đan có màu tím lên đùi và nhìn Flynn. "Ta quyết đinh rồi."

Flynn nhắm mắt, hít thật sâu và cố gắng tập trung ý chí hết sức để thay đổi giấc mơ của mình.

Ok. Một bãi biển đầy nắng. Một ly rượu có cắm chiếc dù nhỏ, được mang tới bởi một chàng đẹp trai lạ mặt, trên người chẳng "mặc" gì ngoài một nụ cười và một cái nháy mắt.

"E hèm."

Thưa bà, đừng có làm cháu mất tập trung. Ok. Gió biển vi vu. Cát vàng ấm áp. Một ly đầy ắp. Chàng lạ mặt đẹp trai, trên người chỉ có mỗi nụ cười và cái nháy mắt... và một hình xăm bí ẩn ở ngay trên...

" E hèm. "

Flynn mở mắt ra. " Bà chẳng ưa gì cháu, đúng không ? Bỏi vì bà biết chuyện này nghĩa là thế nào mà, đúng không ? "

Esther nhặt tấm chăn len lên, và tiếp tục đan. " Chẳng quan trọng ta có thích cô hay không. Xem ra chúng ta đã bị mắc kẹt với nhau rồi. Và ta chợt nghĩ là mình còn lâu mới đến được với cái thứ ánh sáng trắng mà cô vẫn hí hửng nói tới đó, cho đến khi cả hai ta đều hiểu được điều mình cần làm gì. " Bà vừa hướng mắt về phía Flynn vừa lôi ra một cuộn len nhỏ và tỉ mẩn quấn nó quanh đầu kim đan.

" Ta còn cần làm cái gì nữa chứ ? Ta chẳng phải làm gì hết. Cháu lẽ ra phải đang ngủ, còn bà thì lẽ ra phải là chết rôi. " Cô khịt mũi. " Và tại sao lúc nào chỗ này cũng có mùi bạc hà vậy ? Ấy là mùi của ma hay cái gì đó sao ? Cháu để cửa sổ mở hai ngày rôi mà... "

Esther thôi đung đưa và ghim ánh mắt ma của mình vào Flynn. " Ta cần cô làm giúp ta vài việc. "

" Phép trừ ta chỉ có tác dụng với quỷ dữ thôi sao ? Một cha xứ không thể... " cô vạch vạch ngón tay về phía bóng ma " ... đuổi bà đi được sao ? "

Bà Esther đảo mắt. " Mày đúng là một con bé nóng tình thật đấy, nhỉ ? "

" Đôi khi thì đúng thế đấy. " Flynn nuốt nước bọt. " Bà còn trách cháu được sao ? Bà làm cháu sợ chết khiếp. "

Bà Esther thở dài. " Đúng là cháu gái của Elizabeth đây mà. Cùng cái tính thích sinh sự. "

" Trời ạ, không hiểu cháu có bớt sinh sự hơn nếu được ngủ ngon giấc không nhỉ. Hay mình thử nhé ? "

Vụt. Bất thình lình Flynn không còn ngồi trên giường nữa. Cô đứng trong phòng tiệc Hoa Hồng, cô thấy chính mình đang nhìn Tucker chằm chằm. Tucker đứng giữa lỗi đi, cười với cô bằng cái điệu cười ngớ ngẩn vớ vẩn của mình. Sau khi quăng cô như quăng miếng thịt sống vào giữa bầy sói, hắn còn dám đứng ra giữa lỗi đó mà bảo vệ cô bằng cái điệu cười ngớ ngẩn đó sao?

Sao cũng được.

" Vậy là, cô cảm thấy rất ấn tượng về nơi này, có đúng không ? " Tiếng nói của hắn khe khẽ cất lên trong tâm trí cô.

Cô nhìn khuôn mặt mình, đầy bối rối, sợ hãi và hoàn toàn không có vẻ gì là chủ của nơi này. " Rất đúng. "

Tucker vẫn đang dán mắt vào hình ảnh của Flynn trên bục phát biểu, và lần này, cô chợt nhận ra một điều mà cô đã không để ý thấy do lúc đó quá mải mê tưởng tượng được bẻ gãy cổ hắn ra.

Lần này, cô thấy một thứ có thể gọi là sự ân hận.

" Ừm, vì cô mới tới đây chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, nên có lẽ chúng tôi chỉ có thể hỏi thế thôi. "

Rồi ánh mắt của hắn giạt vào góc tường, nơi có ánh mắt Flynn đang nhìn từ giấc mơ của chính mình. Toàn bộ căn phòng tan biến dần, nhưng Tucker thì vẫn đứng yên đấy chăm chú nhìn cô.

" Tôi xin lỗi, " hắn nói mà đôi môi không hề động đậy.

Vút một cái nữa và Flynn lại thấy mình đang nằm trên giường. Căn phòng tối và trống rỗng. Không tiếng rù rì. Không thứ anh sáng lấp lòe cam cam. Không bà cô đã chết.

Chà. Đó là một khởi đầu cũng tốt đấy chứ.

Flynn cúi người và vùi mặt vào lòng bàn tay. Tất cả những chuyện này rõ là sai lầm lớn. Rõ ràng tình thần cố đang phải chịu những áp lực nặng nề từ khi đến đây, mà đó là cô thậm chí còn chưa làm được gì cho nên hồn. Bữa ăn trưa thất bại, buổi họp nhân viên thì hoàn toàn thảm hại, và người duy nhất mà cô tin thì lại phản bội cô. Sau vụ mất thể diện đó, cô trốn về ngôi nhà nhỏ, mở những hộp quần áo mà Freya gửi (chính xác là Freya nghĩ cô cần bap nhiêu bộ quần áo không biết ?) và nằm co quắp trên giường như một bé gái đang sợ sệt.

Cộng thêm vào đó là chuyện tiềm thức của Flynn đang tra tấn cô dưới dạng bà cô đã chết, mà thậm chí cô chưa từng gặp lần nào, và cô khá chắc chắn là mọi chuyện rồi sẽ chẳng có gì tốt đẹp.

Flynn thò chân xuống giường, với tay lấy chiếc quần jeans trên sàn và xỏ vào. Thêm áo lót, áo len, giày và cô đã sẵn sàng chạy ra khỏi cái nơi rùng rợn này. Cô ước gì mình đã nhờ Annabelle sắp xếp cho một phòng từ trước ; nhưng tại lúc đó cô còn mải lo chạy trốn nên quên mất.

Ngày mai cô sẽ lấy một phòng. Có lẽ tiềm thức cô sẽ ổn định hơn khi cô ở một môi trường khác. Biết đâu cô sẽ được mơ thấy mình bị ám ảnh bởi

George Washington hay Eleanor Roosevelt .

Ai ám thì vẫn còn hơn là bà Esther ám.

Flynn bước ra ngoài và không khí se lạnh làm cô tỉnh táo ngay lập tức. Trăng tròn vành vạnh. Một lớp sương mỏng phủ trên mặt đất. Mùi hoa hồng nhẹ nhàng thoảng qua. Flynn quay về phía sân trong. Sỏi kêu lạo xạo dưới bước chân cô, ánh trăng mờ ảo vừa đủ soi cho cô khỏi hụt chân khi bước lên bậc tam cấp dẫn đến một cổng tò vò được hoa hồng bao phủ, và rồi...

"Ôi chao," cô hít thật sâu.

Đẹp không thể tưởng. Khu vườn trải rộng thành hình cung, với những lối đi rải sỏi xuyên ngang qua những bụi hoa hồng như nan hoa trên bánh xe, dẫn đến một nhà tròn hóng mát ngay chính giữa. Flynn đi dọc theo chiếc nan hoa đầu tiên, vừa đi vừa thưởng thức hương hoa. Cô chẳng biết gì về hoa hồng nhưng cũng có thể thấy mỗi bụi hồng ở đây đều khác nhau. Bụi này là hồng nhung, bụi kia là hồng phấn, rồi hồng vàng. Vài bông nở thật to, cánh xòe rộng, vài bông khác lại thật nhỏ nhắn mỏng manh. Mỗi loại đều có hương hoa hồng đặc trưng, nhưng lại cũng khác nhau, nhưng một số thoảng có mùi trái cây trong khi số khác lại mang hương hoa đậm hơn. Khi Flynn đã dạo quanh hết khu vườn và trở lại nhà tròn hóng mát thì cảm giác rùng rợn ban nãy cũng đã tan biến, thay vào đó là cảm giác thú vị ngập tràn. Cô ngồi xuống băng ghế, nhắm mắt, hít sâu. Mùi hương vuốt ve quanh cơ thể cô dịu dàng hơn bất kỳ loại xà phòng tắm nào từng dùng, ánh trăng làm cho nơi này trở nên huyền ảo, nhưng còn tuyệt hơn nữa, và chỉ của riêng cô.

Có lẽ thiên nhiên không phải lúc nào cũng tệ, cô nghĩ khi ngả lưng xuống băng ghế. Cô nhắm mắt và hít một hơi thật dài, cảm thấy sự ấm áp trong chiếc áo len to sụ và sự khoan khoái mơn man trên làn da.

Và rồi đầu óc cô trở nên trống rỗng một cách hạnh phúc.


"Ừm, Flynn?"

Có người vỗ nhẹ vào vai Flynn làm cô mở choàng mắt. Ánh sáng mặt trời đang xuyên qua mái hiên, cô ngồi dậy.

"Chị có sao không?" Annabelle hỏi, ngồi xuống bên cạnh và đặt một bàn tay lên vai Flynn. "Có khách bảo với em là có một phụ nữ vô gia cư đang ngủ ở nhà hóng mát, em cứ nghĩ là mụ điên Jeanne, nhưng..." Annabelle nhìn cô lo lắng. "Chị không sao chứ?"

"Tôi ổn mà," Flynn nói và khẽ ngáp. Sao cô có thể ngủ ngoài trời cả đêm thế này mà không hay biết gì hết nhỉ? Băng ghế gỗ cũng thoải mái thật nhưng cũng chỉ là ghế gỗ thôi mà. "Tôi chỉ... hơi khó ngủ một chút, nên tôi đi dạo quanh và..." Cô thở dài và xoa xoa mặt. "Tôi ngủ quên mất!"

"À, Được rồi!" Annabelle gật đầu, ra vẻ thông cảm. "Ngoài này đẹp quá, nhỉ?"

"Ừ, đẹp thật." Flynn dụi mắt. "À, mấy giờ rồi nhỉ?"

" 8 giờ 15. "

" Chà, " Flynn cưới với Annabelle. " Cô đến sớm thật đấy. "

Annabelle cười. Em cố gắng đến đây khoảng 7h, chị biết đấy, để có thời gian xử lý mấy sổ sách kế toán trước khi bận bù đầu lên. "

" Vậy cô vừa làm kế toán, vừa làm tiếp tân... tất cả sao ? Có hơi quá sức không ? "

Annabelle lắc đầu, những lọn tóc bồng bềnh quanh khuôn mặt tươi cười. " Ồ, không. Em thì chẳng sao cả. Em thích bận rộn mà. "

" Được rồi. " Flynn duỗi người. " Thế nhé. Tôi sẽ đi tắm một chút, rồi gặp cô trong văn phòng sau khoảng một tiếng nữa nhé. Cô nghĩ có thể giúp tôi bắt kịp với nơi này được không ? "

" Chắc chắn rồi, nhưng thật ra cũng chẳng có việc gì thì chị phải làm đâu. Bà Esther để em lo hết công việc. Thì chị biết rồi đấy, bà ấy cũng già rồi, lại còn này kia nữa. "

Flynn đứng dậy, sẵn sàng đón nhận một cái lưng đau ê aamse vì nằm trên ghế gỗ, và ngạc nhiên khi cảm thấy một sự dễ chịu mà cô không có được trong suốt một thời gian dài. " Ừm, tôi thì không già, cô thì phải gánh quá nhiều việc, Annabelle ạ, cô không phải tự giải quyết một mình đâu. Không phải tôi định lấn sân của cô, chỉ là tôi muốn biết xem công việc ở đây thế nào để có thể... "

Flynn bỏ dở câu nói. Cô không chắc người ta có mong đợi mình làm cái gì, nhưng trong thời gian ở đây thì cô cũng càm làm gì đó để ngoài việc cãi nhau với bà cô đã chết. Quan tâm một chút đến công việc hằng ngày xem ra là một khởi đầu tốt.

Annabelle gật đầu, rồi cắn môi. " Chị có chắc là chị không sao chứ ? "

" Ừ, tôi không sao. "

" Vì nếu đang khó ngủ thì hay chị thử dùng thuốc Tylenol PM xem sao. Hồi mùa xuân em cũng bị mất ngủ nhẹ, em đảm bảo với chị, tối uống một viên thôi là chị ngủ như chết luôn. "

Flynn nhún vai, tự hỏi Tylenol PM sẽ làm như thế nào để chống lại bà cô Esther chết rồi của mình đây. Cô nghĩ chắc chuyện này cũng kỳ cục ngang với việc một trong hai chị em sinh đôi nhà Olsen (*) đi chống lại Godzilla thôi. Tuy vậy cô vẫn nở nụ cười.

" Có lẽ tôi sẽ thử, " Flynn nói. " Cảm ơn nhé, Annabelle. "

Annabelle gật đầu, rồi vừa đi vừa nhún nhảy quay trỏ lại phía khu khách sạn. Còn Flynn thì vòng tay ôm lấy người , men theo con đường mòn trở về căn nhà nhỏ, vừa đi vừa tận hưởng mùi hương hoa hồng.


Quán rượu chui Poughkeepsie nơi Jake hẹn gặp Rhonda Bacon vừa tối lại vừa thoang thoảng mùi hôi chân và đậu phộng. Jake nhìn xuống cái ly chưa đụng đến một giọt của mình. Chỉ mới gần trưa thôi. Nhìn đám khách ở đây thôi cũng đủ thấy phải buồn thảm lắm mới đi uống rượu vào ban ngày như thế này. Nhưng theo kinh nghiệm của anh thì người ta thường ít cảnh giác với người có vẻ yếu thế hơn mình, và anh thì sẽ phải tỏ ra thật sự thảm hại để một cô gái nhút nhát như Rhonda có thể cảm thấy mình là người mạnh hơn.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Mới chỉ gần trưa. Anh hớp một ngụm rượu scotch nhỏ. Phải. Chỉ vừa một ngụm thảm hại mà thôi.

" Anh Tucker ? "

Anh đã thấy Rhonda đi vào quán qua tấm gương, nhưng vẫn giả vờ giật mình khi nghe gọi tên để tăng thêm hiệu quả.

" Cô Bacon, " anh lạnh nhạt nói, ra hiệu về chiếc ghế bên cạnh. " Cám ơn cô đã bỏ thời gian tới tận đây gặp tôi. Shiny là một thị trấn nhỏ, tôi chẳng muốn có người nhìn thấy chúng ta. " Lý do này là sự thật.

*****

(*) Chị em sinh đôi nhà Olsen, các diễn viên nổi tiếng người Mỹ sinh năm 1986.

" Ồ ! Vâng, dĩ nhiên rồi. " Rhonda ngồi xuống, bồn chồn tém váy quanh đầu gối. Rhonda cứ như một con vịt lạc đàn. Cô mới khoảng ba mươi lăm mà ăn mặc nửa như một người sắp chết, nửa như nhân viên thủ thư. Cô đeo cặp kính dày cộp và có một mái tóc rối đến nỗi nếu nó mà màu đỏ thì trông sẽ giống hề Bozo một cách đáng sợ. Cô mặc một chiếc áo khoác len cùng tông với chiếc váy len dài màu xám, đi một đôi Keds(*), và ánh nhìn láo liên như sóc minh chứng cho chuyện cô đã làm việc với một gã bẩn thỉu, khốn kiếp trong vòng năm năm trời.

" Xin lỗi tôi đến muộn, " Rhonda nói. " Kẹt xe quá. " Cô đưa ly rượu lên mũi ngửi và ngập ngừng vẫy nhân viên pha chế khi anh ta đi ngang qua cô mà cứ bơ đi như thể không trông thấy. Jake giơ tay vẫy, anh chàng quầy rượu này liền gật đầu và giơ tay ra hiệu chờ một chút.

" Vậy bây giờ cô sẽ nói cho tôi biết tin nhắn của cô là thế nào, hay sẽ phải có một màn chào hỏi mào đầu trước ? " Jake dùng ngón tay khuấy nhẹ ly rượu của mình. " Vì nếu thế thì tôi sẽ phải cẩn thêm một ly rượu mạnh nữa. "

Rhonda vặn vẹo người. " Tôi chỉ muốn cho anh biết rằng anh đúng, " cô thì thầm, rồi còn hạ giọng hơn nữa. " Tôi nghĩ Chase đang lấy trộm tiền từ một nguồn nào đó. Anh biết đó. " Giọng thì thầm của cô trở nên khàn đục. " Biển thủ công quỹ. "

Jake cố gắng làm ra vẻ ngạc nhiên. " Và tôi cần phải biết điều đó là bởi vì... Sao chứ ? "

Rhonda hơi trợn mắt. " Bởi vì... " Cô ngọ ngậy trên ghế. " Bởi vì ông ấy đang phạm pháp. "

" Dù gì đi nữa thì theo tôi cách xử lý đúng đắn nhất là đi báo cảnh sát. "

" Tôi không thể đi báo cảnh sát. "

Anh nghiêng đầu nhìn Rhonda. " Tại sao không ? "

Cô thở dài. " Chuyện phức tạp lắm. "

" Phạm pháp tất nhiên là phải phức tạp rồi. "

" Tuần trước khi vảo văn phòng của Chase, tôi để ý thấy cái két sắt bị mở hé ra. Tôi rất ngạc nhiên vì Chase không bao giờ vô ý đến nỗi quên cả khóa két sắt. Tôi đến gần định đóng nó lại thì chợt thấy một cái laptop nằm trong đó. Tôi tự hỏi, của Chase ư ? Vì ông ấy toàn làm việc tại văn phòng và cũng chỉ sử dụng cái máy bàn thôi, chứ tôi chưa bao giờ thấy ông ấy đem theo laptop. Vậy nên... " Cô siết chặt tay và nhìn chằm chằm xuống. "Tôi đã làm một việc mà tôi không lấy gì làm tự hào. Tôi lén xem."

*****

(*) Nhãn hiệu già

*****

"Thật ư? Phải thừa nhận là tôi chưa bao giờ nghĩ cô dám làm những chuyện như vậy, Rhonda ạ."

Rhonda tiếp tục, mắt nhìn xa xăm, cứ như thể Jake chẳng hề ngồi đó. "Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Chỉ là tôi đã xử lý xong hết đống sổ sách, chẳng còn việc gì để làm, mà Chase thì lại không thuộc tuýp người siêng năng đến nỗi mang việc về nhà, vì thế tôi cứ phân vân mãi không biết cái máy đó để làm gì. Và rồi tôi phát hiện thấy... một số tài khoản. Một công ty con mà tôi chưa hề biết tên. Và những giao dịch của nó thì chẳng hợp lý chút nào." Rhonda quay lại nhìn Jake. "Anh cũng biết Chase là chủ tịch Hiệp hội Bảo vệ Di tích Lịch sử mà." Cô hạ giọng xuống tiếp, nghiêng người về phía Jake và nói líu ríu. "Tôi nghĩ có thể là Chase đangbòn rút tiền từ quỹ của Hiệp hội. Anh cũng biết mà, chính phủ chịu chi hàng ngàn đô la cho việc bảo tồn những di tích lịch sử đó, cũng có thể lắm chứ?"

Jake cũng nghiêng người, làm như Rhonda. "Cô nghĩ là ông ấy đang biển thủ? Hay là cô biết chắc như vậy? Cô có bằng chứng không?"

Rhonda ngồi thẳng dậy. "Chỉ có thế thôi. Chase quay lại nên tôi buộc phải tắt máy, trả nó về vị trí cũ. Tôi không nghĩ ông ấy biết tôi đang làm gì. Nhưng tôi lại không có mật mã của két sắt nên không thể mở ra tìm hiểu thêm nữa."

Jake nhìn cô ta chằm chằm. " Tôi lại không hiểu tôi thì có liên quan gì. "

Rhonda ngừng một chút, vẻ như đang đấu tranh nội tâm dữ dội, rồi tiếp tục. " Vào khoảng sáo tháng trước có một khoản tiền lớn được rút ra từ tài khoản đó. "

Nhân viên pha rượu đi tới đặt một miếng khăn ăn trước mặt Rhonda.

" Vui lòng cho tôi một chai nước suối có ga kèm một lát chanh. " Rhonda nói nhỏ đến nỗi anh chàng quầy rượu phải bảo cô nhắc lại. Jake chờ nước uống của Rhonda được đem ra rồi mới bắt đầu nói tiếp, một phần vì sự im lặng sẽ là một đòn tâm lý với cô nàng, một phần cũng vì anh quá đỗi bất ngờ trước may mắn của mình.

" Sáu tháng trước đây, hả? "

Cô bồn chồn vuốt vuốt chiếc váy mình đang mặc, " Ngày rút tiền là ngày 26 tháng 3. "

26 tháng 3. Một tuần sau khi chứng cứ mất tích và cuộc đời của Jake trở nên khốn nạn. Ngay khi Elaine Placie lặn mất tăm. Chà, vừng mở cửa ra rồi.

" Vậy chính xác là cô đang muốn nói điều gì đây, hả cô Rhonda ? "

Rhonda nhấp một ngụm nước qua cái ống hút nhỏ xíu. " Tôi chỉ muốn nói rằng điều gì đó rất kỳ lạ đang diễn ra. Và sau khi đã liên kết các manh mối lại với nhau, tôi nghĩ là anh có thể sẽ muốn nghe. "

Hay đấy. Jake lắc đầu. " Tôi lại nhận thấy rằng cô chưa chịu trả lời câu hỏi trước của tôi. Nếu cô nghĩ sếp của mình đang làm chuyện xấu xa thì tại sao lại không đi thẳng đến cảnh sát mà trình báo ? "

Rhonda nhìn anh một lúc lâu, rồi môi dưới của cô bắt đầu run rẩy, và những giptj nước mắt nín lặng lăn dài trên má. Jake vươn người với lấy một miếng khăn giấy đằng sau quầy rượu đưa cho cô. Cô chậm khăn lên mặt và hít một hơi thật sâu.

" Tôi biết ông ấy không hoàn hảo, " cô nói. " Anh hãy tin tôi, tôi hiểu điều đó hơn bất cứ ai. "

Jake nhìn Rhonda một lúc lâu, tâm trí anh đang cố gắng ohur định cái sự thật quá rõ ràng kia, bở vì nó thật kỳ quặc.

" Cô yêu hắn, " anh vừa nói vừa cố giữ cho giọng nói không để lộ vẻ ngạc nhiên. Dù thế, ở một mức độ nào đó, điều này lại rất có lý. Một cô nàng thư ký nhút nhát + một ông sếp điển trai nhưng gian xảo = một sự kết hợp đầy bệnh hoạn của tình yêu.

Thật ra, anh cũng ngạc nhiên là mình lại chưa từng nghĩ đến điều đó.

Rhonda thở dài thật dài, đôi mắt lại ươn ướt. " Ông ấy sẽ phải cần một ai đó ở bên khi tất cả chuyện này đổ bể. Nếu tôi phải báo cảnh sát thì tôi không thể là người đó được. Nhưng tôi cũng không thể biết tất cả mà không làm gì. " Cô hướng ánh mắt khẩn khoản sang Jake. " Tôi biết Chase sẽ khốn khổ nhưng cơ hội duy nhất để ông ấy trở thành người tốt – tôi tin ông ấy có thể làm được – là đưa chuyện này ra ánh sáng. Ông ấy có thể sẽ phải ở tù một vài năm nhưng tôi sẽ chờ. Ông ấy sẽ có thể làm lại từ đầu. Chúng tôi sẽ có thể làm lại từ đầu. " Lần đầu tiên theo trí nhớ của Jack, anh nhìn thấy Rhonda Bacon mỉm cười. Khỉ thật, cô nàng không chỉ đang cười ; trông cô lại còn tràn trề hạnh phúc.

Rồi, cô gà này lại xem Lifetime movies-of-the-week(*) nhiều quá rồi.

"Vậy là," Jake vừa nói vừa xoay xoay ly rượu của mình trên miếng khăn giấy. "Cô đến báo cho tôi biết để tôi giao nộp Chase cho cảnh sát, rồi cô thì thảnh thơi dọn dẹp chiến trường và an ủi gã đàn ông của mình. Tôi hiểu như vậy đúng chứ?"

Rhonda gật đầu.

Jake lắc đầu. "Tôi cần phải biết thêm thông tin nữa, số tài khoản, ngày tháng, hay một cái gì đó có cơ sở để tôi có thể bắt tay điều tra chứ."

"Tôi không thể," Rhonda nói. "Ý tôi là, tôi sẽ không làm vậy. Tôi chỉ giúp anh bước đầu để điều tra đúng hướng nhưng tôi chắc chắn sẽ không phản bội ông ấy nhiều hơn thế nữa đâu. Anh là một cảnh sát, anh Tucker ạ, nên dĩ nhiên là anh có thể..."

"Xin đính chính lại." Anh nâng ly rượu và nhìn thẳng vào mắt Rhonda, thả cho sự giận dữ của mình thoát ra. "Tôi đã từng là một cảnh sát cho đến khi sếp cô quẳng tôi ra khỏi cuộc chơi. Bây giờ tôi chỉ là một thẳng phục vụ quầy rượu chỉ muốn quan tâm đến cái công việc chết tiệt của chính hắn mà thôi."

Rhonda đẩy ly nước ra xa và siết chiếc túi trong tay. Cô nhìn chăm chú vào một điểm nài đó trên bức tường đằng sau lưng Jake một lúc lâu, sau đó cô thở dài và đứng dậy bước xuống ghế. Jake vừa nghĩ là Rhonda sắp bỏ đi thì bất chợt cô đặt tay lên vai anh.

"Thật không công bằng cho anh chút nào vì những điều mà ông ấy đã gây ra cho anh, anh Tucker," cô nói. "Thuê một người phụ nữ đánh lạc hướng anh để lấy đi mất chứng cứ. Tôi biết anh cảm thấy rất khó hiểu vì sao tôi lại có thể yêu một người đàn ông giống như Gordon, toàn là trộm cắp, dối trá và không hề có một chút ý thức đạo đức nào. Tôi hiểu điều đó rất... kỳ lạ... đối với anh. Nhưng có điều, khi anh yêu một ai đó, chẳng có gì là hợp lý hay không hợp lý cả. Nếu anh quyết định không theo đuổi vụ này nữa thì cũng không sao, tùy anh thôi. Tôi chỉ cần biết rằng tôi đã cố gắng hết sức để giúp đỡ Gordon, nếu tôi và anh ấy không đến được với nhau thì..." cô sụt sịt, "Thì tôi cũng đành chịu thôi, chứ còn biết làm sao."

*****

(*) Loại phim mà nhân vật nữ chính thường có cuộc đời khốn khổ vì những gã đàn ông xấu xa.

Jake ngẩng lên nhìn Rhonda. Không khó để nhận biết kẻ đang nói dối. Họ thường không dám chạm mắt với người đối diện và có khuynh hướng nhìn lên trên, về phía bên trái; họ bồn chồn. Nhưng đối với những người chẳng bao giờ thể hiện những hành động đó như Rhonda Bacon thì khó mà biết được cô ta đang nói dối hay không. Nhưng như thế cũng không hẳn là họ không nói thật, mà có thể chỉ cho thấy họ là những người mắc chứng tâm thần xã hội. Với loại người như thế thì chỉ còn có cách là dựa vào linh cảm tự nhiên của mình mà thôi, và linh cảm của Jake phán đoán rằng Rhonda Bacon đang nói thật. Theo một cách nào đó, bất chấp cả một sự thật quá hiển nhiên là Gordon Chase thua xa mình, cô ta vẫn yêu hắn, và cô hoàn toàn nghiêm túc khi nghĩ rằng cách duy nhất để có được hắn là bí mật khiến hắn vào tù. Jake cũng đã vài lần bị những rối rắm phức tạp trong tình yêu làm cho phát điên lên được, nhưng anh thật tình rất bất ngờ trường hợp cuồng yêu kiểu này, quả thật là điên rồ nhất trong những cái điên rồ.

Và đó là một sự kết hợp nguy hiểm.

"Tôi không hứa với cô điều gì hết," anh nói.

Rhonda nghiêng đầu, quan sát nét mặt của Jake một lúc rồi mới lên tiếng, "Tôi tin anh là một người tốt, Tucker ạ. Tôi tin rằng anh sẽ làm điều mà anh cho là tốt nhất."

Cô ta lấy từ giỏ xách ra một chiếc phong bì và đặt nó lên quầy bar. "Tôi chỉ có thể làm được đến thế thôi. Còn lại tùy thuộc vào anh."

Jake với lấy chiếc phong bì và mở ra. Lúc đầu cứ ngỡ là phong bì rỗng, nhưng khi anh lắc lắc nó thì một chiếc chìa khóa rơi ra.

Giống một chiếc chìa khóa vân phòng không sai vào đâu được. Anh mỉm cười và xoay xoay chiếc chìa trong tay. Rhonda đặt một tay lên quầy, ra hiệu "Tạm biệt" rồi quay lưng bước đi.

"Cô Rhonda," Jake gọi theo. Cô quay lại cà nhướn mày chờ đợi.

"Cái laptop mà cô tìm thấy... Có phải hiệu Dell và có dính một chút son móng tay màu đỏ trên vỏ ngoài không?"

Một thoáng phân vân lướt trên gương mặt Rhonda, nhưng rồi, chầm chậm, gật đầu. Jake vẫy tay chào tạm biệt. Cô ta nhìn anh thêm lúc nữa rồi quay lưng bỏ đi.

Vậy là Chase đã chùi sạch cái laptop đó và sử dụng nó để theo dõi những hoạt động bất chính gần đây nhất của chính gã. Có thể gã là một thằng ngu nhất trên đời, hoặc là một kẻ ngạo mạn không ai bằng.

Hay cũng có thể là cả hai, mỗi thứ một chút, Jake thầm nghĩ. Anh thảy hai mươi đô lên quầy, cạnh ly rượu còn đầy của mình, boa cho anh chàng pha rượu số tiền lẻ còn lại.

Anh cảm thấy vận may đang mỉm cười với mình.


Flynn gác chân lên mép cái bàn khổng lồ bằng gỗ sồi trước đây vốn là của bà Esther, còn giờ dã thuộc về cô. Chắc hẳn cái ghế văn phòng bằng da mà cô đang ngồi đã được chính những nàng tiên xinh đẹp làm nên vì đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy thoải mái đến vậy. Tấm thảm trải dưới sàn xanh thẫm một màu, trong khi những bức tường thì trắng màu cổ điển. Hai cánh cửa lính lớn kiểu Pháp mở ra vườn, nơi có một bồn phun nước ngay chính giữa. Cô vừa kẹp điện thoại giữa tai với vai vừa thầm nghĩ xem có thể đem bộ bàn ghế này về Boston không nhỉ.

"Freya Daly nghe." Ngay cả khi đang nghỉ dưỡng ở Tucson thì Freya cũng không thể nào bỏ đi cái điệu làm ăn trong giọng nói.

"Em đã đến khách sạn, thưa sếp," Flynn nói. "Sáng nay em đã làm một vòng quanh khách sạn, uống hết bốn cốc cà phê, và ăn bữa trưa ngon tuyệt với món cá hồi Alaska nướng cùng với khoai tây nghiền. Còn bây giờ em đang ngồi trong văn phòng của mình, gác chân lên bàn và hoàn toàn không làm gì cả."

"Ôi Chúa ơi," Freya vờ hét lên. "Em vừa nói là 'văn phòng của em' đấy hả?" Cô khịt mũi đầy tính kịch. "Em phải cho chị ít phút để bình tĩnh lại."

Flynn rụt chân khỏi bàn. "Em đang làm cái quái gì ở đây thế? Chẳng có gì cho em làm cả. Rõ ràng bà Esther chẳng làm gì cả ngoài việc ngồi một chỗ mà mỉm cười xinh tươi, mọi thứ cứ hoạt động tốt mà chẳng cần em động đến một ngón tay. Cô tiếp tân đúng là đã đẩy em ra lúc em cố nhìn qua hệ thống đặt phòng nữa ấy chứ."

Freya thở dài. "Em gái. Em đến đấy không phải để làm việc. Em đến là để có mặt thôi. Đám nhân viên đó đều đã bám khách sạn lâu rồi. Thay đổi sẽ làm họ sợ đấy. Mục đích em đến đó là để giúp trấn an mọi người cơ mà. Mặc kệ cái hệ thống nhận đặt phòng chết tiệt ấy đi!"

"Thế ... thì sao?" Flynn kéo ngăn tủ trái to đùng ra. Rỗng. "Vậy em chỉ phải ... cái gì? Có mặt để có thôi à?"

"Đúng rồi đấy. Tận hưởng đi em. Chị hứa với em là sẽ có một đống việc cho em khi em quay về đây."

Flynn đứng dậy và tiến lại phía cánh cửa kính kiểu Pháp nhìn thẳng ra vườn và dựa đầu vào khung cửa. "Em không thể nào chỉ ở đây cho có mặt mà thô, chị Freya ạ. Nơi này đang làm em sợ chết khiếp. Chỗ nào cũng là thiên nhiên."

"Em mà về thời tiền sử thì đúng là thua rồi."

"Lại còn cô tiếp tân nữa chứ? Ngạo mạn kinh khủng. Chị thừa biết là em cảm thấy như thế nào về những người như vậy mà."

"Chà. Thảo nào mà em hãi."

"Chính xác! Em cần phải làm một cái gì đó. Bất cứ cái gì để phân tán tư tưởng của em đi. Em nghĩ làm việc vất vả có khi lại tốt. em nghĩ em có thể xin vào làm việc ở một bộ phận nào đó, rồi có lẽ..." Có lẽ lũ cừu sẽ ngừng hết. "Với cả là," Flynn nói nhanh, "Mọi người ở đây sẵn đã không thích em rồi. em nghĩ nếu em làm việc thực sự và chứng minh bản thân mình, em sẽ nhận được sự tôn trọng của mọi người, họ có nghĩ như vậy không?"

"Em sẽ nhận được sự tôn trọng đó bằng cách trả lương cho họ," Freya nói. "Đừng có mơ hão. Nghe đây, nếu em không thích ngồi một chỗ thì đừng ngồi. vào thị trấn đi. Mua vài quả táo, cho bò ăn cỏ, làm cái gì mà người ở đấy thường làm ấy. Tìm anh đẹp trai nào đó mà vui vẻ tí ti. Chỉ cần chắc chắn hắn không phải là nhân viên của ta là được." Chị ngừng một chút. "Tin chị đi. Thế thì không hay chút nào đâu."

Flynn chạm nhẹ một ngón tay lên kính cửa sổ, bỗng khuôn mặt của Jake Tucker vụt qua trong tâm trí cô. "Ôi Chúa ơi, chị Fray. . em không thể. Nó thật..." có lẽ cũng hay. "...không đúng."

"Chị không sao tin được em gọi chị chỉ để than phiền là chẳng có đủ việc để làm. Hầu hết mọi người chị mong có vậy thôi đó, em biết không?"

"Hầu hết mọi người cũng không bị bà cô đã chết của họ ám," Flynn lẩm bẩm.

Freya khịt khịt mũi. "Hả? cái gì?"

Flynn hơi ngập ngừng, nhưng rồi nhắm chặt mặt và nói lớn vào điện thoại. "Bà cô Esther. Bà ấy ám em hằng đêm."

"Em gái tôi ơi, bà cô Esther chết hẳn rồi, làm gì có chuyện ám iếc cơ chứ. Chết là chết. Chết là hết."

"Em biết. Em đâu có nói là bà đang thực sự ám em đâu. Nhưng căn nhà đó gớm lắm. Trong đó đầy những đồ dùng của bà già. Nó có mùi như mùi bạc hà. Không phải người ta vẫn hay nói ma có mùi riêng sao?"

"Đúng có vài người điên khùng đã nói thế. Nhưng những người tỉnh táo thì đều biết rằng ma quỷ không hề tồn tại, vì thế cũng chẳng có mùi miếc gì ở đây. Còn nếu nhà của bà cô làm em sợ đến thế thì chuyển sang khách sạn đi."

Flynn thở dài. "Chị nói đúng. Em biết rôi. Chắc em căng thẳng quá thôi. Em nghĩ vậy. em chỉ... Em không thuộc về nơi này, Fray ạ."

Em gái yêu, em biết là nếu chị nghĩ em không làm được trò trống gì thì chị đã không gửi em xuống đó rồi, đúng không?"

Không đúng. "Đúng rồi."

"Vậy nên đừng lo lắng gì nữa. Đi chơi đi. Đi xem phim đi. Rảo quanh khách sạn ngày hai lần cho ra vẻ biết mình đang làm gì, rồi đi làm móng." Bỗng có tiếng lạp xạo trên điện thoại, có vẻ như Freya đang nói chuyện với một ai đó. "Nghe này, em gái yêu, chị sắp được một chàng đẹp trai khủng khiếp mát xa cho, đẹp đến nỗi em sẽ khoét lỗ trên báo mà lén nhìn theo ấy. Cứ thư giãn đi nhé, rồi sẽ ổn thôi mà. Yêu em!"

"Em cũng yêu chị," Flynn nói, gác điện thoại rồi nhắm mắt lại.

Cứ thư giãn đi, cô nghĩ. Nghĩ đến những con đường trong thành phố. Những viện bảo tàng. Âm thanh náo động trên đường. Đến T. Đến nền văn minh.

Cô mở mắt, vẫn cảm thấy căng thẳng như trước đó. Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào cái bàn làm việc. Phải có việc gì đó mà cô có thể làm đước chứ. Bà Esther hẳn phải làm việc gì đó chứ. Cô ngồi xuống ghế da và mở ngăn kia bên phải ra.

Toàn là bánh quy kem. Nhân dâu tây, rắc hạt.

Phủ kem.

Tim của Flynn đập thình thịch trong lồng ngực. Bánh quy kem. Bánh quy kem. Có điều gì đó về bánh...

Ta nhớ bánh quy kem lắm. Nhân dâu tây rấc hạt và phủ kem là món ta thích nhất. Giọng bà cô Esther vang lên trong đầu Flynn.

Flynn bắn ra khỏi văn phòng và ba chân bốn cẳng chạy xuống quầy tiếp tân.

"A, chào chị Flynn," Annabelle nói, nụ cười của cô ta tắt dần khi thấy thái độ của Flynn. "Mọi người vẫn ổn chứ?"

"Không," Flynn nói, "Có chuyện gì với đống bánh quy kem đó?"

Annabelle chớp chớp mắt. "Bánh quy kem nào?"

"Trong bàn làm việc của bà Esther, à, của tôi. Có rất nhiều bánh quy kem." Flynn bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tim cô bắt đầu đập thình thịch.

Không thể nào được. Đó chỉ là một giấc mơ thôi mà.

Không thể nào được.

"À." Annabelle cười khúc khích. "Là của bà Esther đấy mà. Bà rất thích bánh kem, bà có thể ăn bánh quy kem cả ngày nếu như em không bắt bà ăn những thứ khác bổ béo hơn. "

" Dọn hết đi. " Flynn nhệch thành một nụ cười. " Làm ơn. "

Annabelle xụ mặt. " Em xin lỗi. Em nhớ là đã thấy những cái bánh quy kem ở đó khi dọn dẹp bàn làm việc của bà Esther. Em quên lấy chúng ra. Nếu biết chúng làm chị bực mình đến vậy thì em đã dọn đi từ lâu rồi. Chị trong hơi nhợt nhạt. Chị không sao chứ ? "

" Không. " Flynn liếc nhìn đồng hồ. Đã gần hai giờ trưa. Cô đã trườn mặt ra như vậy là quá đủ cho một ngày rồi, đúng không ? Năm tiếng đồng hồ bao gồm cả thời gian nghĩ trưa. Vậy cũng là được rồi. " Này, ngay bây giờ tôi có chuyện cần làm gấp. Cái thứ mà trước đây cô nhắc đến là gì ấy nhỉ ? Cái thứ có thể làm ngủ say như chết ấy ? Mà không mơ mộng gì nữa ấy ? "

" À, Tylenol PM ấy ạ ? " Annabelle gật đầu. " Nó sẽ làm chị ngủ say như chết. Em thì chẳng biết đến mơ mộng là gì kể từ khi uống thuốc đó, nhưng em vốn cũng chẳng thường nằm mơ. Nếu chị muốn, em sẽ nhờ Herman xuống tiệm thuốc của Hannaford và... "

" Vâng, cô vui lòng giúp tôi, " Flynn nói. " Tôi sẽ ở bên nhà. Cô có thể nói ông ta mang thuốc đến đó giùm tôi được không ? "

" Vâng, chắc rồi. " Annabelle nhấc điện thoại và nhướng mày với Flynn. " Chị còn cần gì khác nữa không ? "

" Thật ra là có. " Flynn mỉm cười. " Gần đây có nhà thờ Thiên Chúa giáo nào không ? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.