Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 30




Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thôi Vinh Mai đã dẫn ba cô con dâu bận rộn làm việc rồi, rửa rửa thái thái, ngay cả Trần Hương Chi cũng giúp nhóm lửa ở bên dưới, không dám ồn ào kêu mệt.

Cũng may chỉ chốc lát sau mấy chị em dâu Thôi Vinh Mai và cô em chồng Ngô Hồng Nhi cũng tới rồi, bọn họ đều là qua đây hỗ trợ từ sớm, trước bữa cơm trưa chú bác của Ngô Hồng Nhi cũng sẽ tới đây. Nhận cửa là việc lớn, họ hàng gần trên cơ bản đều phải mời đến, nếu không gọi, còn có người sẽ bới móc.

Ngô Xuyên Tử đã dẫn Ngô Tân Hội đi ra lạch ngòi mò cá từ rất sớm, chẳng qua rõ ràng vận khí của hai người không tốt lắm, chỉ kiếm được một ít cá bột nhỏ, làm cá bột rán còn có thể, làm cá ăn món chính không cần nghĩ nữa. Thôi Vinh Mai bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi Ngô Hồng Nhi đang xấu hổ trốn ở trong phòng từ đời nào rồi, lâm thời làm món khoai lang nhả tơ.

Món khoai lang nhả tơ này vẫn là lúc trước Ngô Hồng Nhi làm để dỗ cháu, ăn ngon thì ngon, nhưng mà lại rất tốn đường, bình thường Thôi Vinh Mai cũng không cho con gái làm cái này, bây giờ cũng là không có cách nào.

Gần mười một giờ, Hồ Quốc Đống do mấy trưởng bối trong họ dẫn theo, xách bao lớn bao nhỏ tới.

Bác cả của Ngô Hồng Nhi cũng chính là chồng của Hồ Xuân Hoa vội vàng dẫn mấy anh em tiếp đón, thôn Bàn Đào và trang An Bình cách nhau cũng không xa, cho dù không quen biết nhưng vẫn quen mặt, huống chi Hồ Xuân Hoa còn là con gái trang An Bình, mọi người vừa gặp mặt là trò chuyện sôi nổi vui vẻ hẳn lên.

Nhà họ Ngô bày hai bàn, bàn cho cánh đàn ông đặt ở trong nhà chính, bàn cho cánh chị em phụ nữ đặt ở phòng phía đông của nhà họ Ngô. Bây giờ còn chưa đến giờ ăn cơm, mọi người cũng chỉ là ăn chút hạt dưa, kẹo, thuận tiện khen ngợi hai bạn trẻ. Trong lúc này đám chị em phụ nữ có quan hệ không tệ với nhà Ngô Xuyên Tử ở thôn Bàn Đào liền sang đây xem con rể mới, phụ nữ nông thôn mở miệng nói chuyện chẳng để ý gì hết, chỉ chốc lát sau đã làm cho Hồ Quốc Đống đỏ bừng mặt, cũng may hắn khá đen, thoạt nhìn cũng không quá rõ rệt lắm.

Vương Lan cũng ưỡn bụng sang xem thử, chẳng qua nhìn trái nhìn phải cô vẫn là cảm thấy Hồ Quốc Đống quả thực không có cách nào so sánh được với Vu Thành, Vu Thành trông còn đẹp trai hơn Đỗ Quân nhiều, thoạt nhìn văn nhã nhẹ nhàng, Hồ Quốc Đống nhìn quả thực giống như là một con gấu đen to bự, thật không biết vì sao Hồng Nhi cứ cố chấp coi trọng hắn.

Mười hai giờ trưa, chính thức ăn cơm, bưng rau trộn lên trước, cánh đàn ông uống rượu, cánh phụ nữ có thể uống thì uống hai chén, không thể uống thì uống nước. Ngô Hồng Nhi cũng ngồi cùng một chỗ với mọi người, nghe mấy trưởng bối nhà họ Hồ ra sức khen cô. Lúc thì nói cô xinh đẹp lúc thì nói cô khéo tay, quả thực khen cô thành một đóa hoa rồi.

Trưởng bối nhà họ Ngô bên này cũng khen Hồ Quốc Đống, hiểu chuyện, vững vàng, dù sao chính là tốt như thế nào như thế đó. Đợi đến món nóng đã lên một nửa, mọi người ăn cũng tầm tầm rồi, phần quan trọng đã tới.

Sở dĩ nói nhận cửa xong trên cơ bản cuộc hôn nhân của hai người đã xác định là bởi vì ngày nhận cửa này, hai bên nam nữ phải sửa miệng. Nói cách khác hôm nay Hồ Quốc Đống là phải gọi Ngô Xuyên Tử và Thôi Vinh Mai là cha mẹ mà không phải là chú thím nữa.

Hồ Xuân Hoa vừa là bà mối, lại là bác gái ruột của Ngô Hồng Nhi, đương nhiên là để bà làm việc này, trước tiên bà gọi đám phụ nữ ở bàn kia đến nhà chính ngồi vào chỗ, sau đó mới nói: "Nào, Quốc Đống, lại đây, " Bà chỉ chỉ Ngô Xuyên Tử nói: "Đây là cha con."

Hồ Quốc Đống tuy rằng vừa rồi bị làm cho mặt đỏ bừng, nhưng là lúc này lại rất thông minh, hết sức lớn tiếng gọi một tiếng: "Cha" . Một tiếng rất lớn này của hắn, làm cho mấy bà thím vốn đang định bụng trêu chọc Ngô Hồng Nhi cũng tịt họng rồi, nếu bọn họ nói tiếng quá nhỏ không nghe thấy, thuần túy chính là mở to mắt nói dối đúng không.

Hồ Xuân Hoa cười cười, thằng nhóc ngốc này thời khắc mấu chốt trái lại rất thông minh, thấy Ngô Xuyên Tử cho tiền sửa miệng, Hồ Xuân Hoa lại dẫn Hồ Quốc Đống đến bên cạnh Thôi Vinh Mai nói: "Đây là mẹ con."

Hồ Quốc Đống lại gọi một tiếng, Thôi Vinh Mai cũng cho một bao lì xì làm tiền sửa miệng.

Sau chính là các loại cô dì chú bác, nhưng là những người này cũng chỉ là đi hình thức, là không cần cho tiền sửa miệng. Chờ nhận xong rồi, bác gái của Ngô Hồng Nhi kéo Ngô Hồng Nhi đến bên cạnh Hồ Quốc Đống nói: "Nào nào, cũng nhận Hồng Nhi đi."

Ngô Hồng Nhi bất ngờ không kịp chuẩn bị bị kéo đến bên cạnh Hồ Quốc Đống, hai người liếc nhìn nhau, Ngô Hồng Nhi cúi đầu thấp xuống, trong nháy mắt mặt Hồ Quốc Đống đỏ bừng. Một phòng người đều cười lên ha ha.

Làm xong một hồi này, việc nhận cửa hôm nay trên cơ bản cũng coi như hoàn thành rồi, Hồ Xuân Hoa lại bắt đầu bảo mọi người nói: "Nào nào nào, mau mau dùng bữa, món khoai tây hầm gà mẹ Hồng Nhi làm này vô cùng chính hiệu, mọi người cũng nhân lúc còn nóng mà ăn một chút." Gắp một cái đùi gà cho bác gái của Hồ Quốc Đống, lại gắp một cái cánh gà cho chị cả hắn, Hồ Xuân Hoa mới ngồi xuống tiếp tục ăn.

Món ăn mặn của nhà họ Ngô không ít, lại đa dạng, làm cho người nhà họ Hồ tới đây rất là hài lòng. Bình thường cho dù là ăn Tết cũng không ăn được phong phú đến mức này. Ăn Tết cũng chỉ là ăn bữa sủi cảo, xào hai món nóng mà thôi.

Ăn uống no đủ lại hẹn với nhà họ Ngô thời gian cụ thể Ngô Hồng Nhi đi nhận cửa, đoàn người nhà họ Hồ mới cuồn cuộn mà đi.

Người nhà họ Hồ đi rồi, người nhà họ Ngô đều thở phào nhẹ nhõm, một ngày này bận rộn liên tục, thật là mệt chết người rồi. Không chỉ có là người mệt, lòng cũng mệt mỏi. Cánh phụ nữ giúp Thôi Vinh Mai thu dọn xong hỗn loạn, Thôi Vinh Mai lại mang cho mỗi người một ít món thịt, mọi người đều vui vẻ về nhà.

Bọn họ tuy rằng buổi trưa ăn ở đây không ít thịt, nhưng là con trai con dâu, cháu trai cháu gái trong nhà đều chưa ăn, người làm mẹ làm bà con cháu chưa ăn, chính mình ăn vào cũng không ngon. Bạn nói ghét bỏ đồ thừa của người khác, đừng đùa, người nông thôn nào có chú ý nhiều như vậy, có thể ăn được một miếng thịt đã không tệ rồi. Lại nói toàn là người trong nhà, có cái gì mà ghét bỏ. Nếu không phải trời nóng đám thức ăn này cũng không để được, Thôi Vinh Mai còn không nỡ cho đấy, ba cô con dâu trong nhà đều không lên bàn, ngay cả ba đứa cháu trai cũng bị đưa đến nhà bà ngoại, mổ gà mua thịt cũng chỉ Tết mới bỏ được.

Lại nói hôm nay là việc nghiêm chỉnh, tuy rằng đồ ăn làm đa dạng, nhưng là mọi người cũng không ăn được nhiều, bàn của cánh đàn ông bên kia càng vậy, rất nhiều món ăn đều thừa lại một nửa hoặc hơn thế.

Người đã tống cổ xong rồi, Thôi Vinh Mai nhìn nhìn một chút đồ ăn còn lại, bèn bảo mấy cô con dâu hâm sơ qua lại mà ăn. Trần Hương Chi không đợi được hâm lại, gắp luôn một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, sau đó nói: "Mẹ, không cần hâm nóng, bây giờ trời nóng như vậy, lại nói cũng không nguội mà."

Trần Hương Chi đang thèm lắm, tuy rằng vừa rồi cô vừa nấu vừa ăn, nhưng là cũng chỉ là ăn chút đầu thừa đuôi thẹo mà thôi, thấy cô thật sự là quá thèm rồi, Vương Vinh Hoa lấy cho cô một bát món xà bần ăn trước. Cải thảo, miến, đậu hủ, thịt lợn, rong biển ninh cùng nhau thật là ngon chết người, nhưng là cho dù là đã ăn bát đồ ăn này, con sâu thèm trong bụng Trần Hương Chi cũng không tiêu bớt, ngược lại ầm ĩ càng lợi hại hơn.

Thôi Vinh Mai cũng biết sau khi cô con dâu út này của bà mang thai, khẩu vị vô cùng tốt, hơn nữa vô cùng thèm ăn, thấy cô ăn như hổ đói sói vồ cũng chỉ là cười, sau đó gọi Vương Vinh Hoa nói: "Nhà thằng cả, mày hâm nóng món xà bần cho mẹ một chút, mẹ cũng không thể ăn như nó được." Vừa rồi Thôi Vinh Mai vẫn luôn để ý mọi người dùng bữa, mình lại thỉnh thoảng đi đến phòng bếp xào thức ăn, tuy rằng bà đã lên bàn, nhưng trên cơ bản là không động tới chiếc đũa. Thật ra Ngô Hồng Nhi cũng vậy, cũng chỉ gắp vài miếng rau trộn.

Món xà bần hâm lại xong mọi người cũng đều ăn một chút, Thôi Vinh Mai bảo Vương Vinh Hoa chưng canh trứng gà cho Ngô Hồng Nhi, Ngô Hồng Nhi không thích ăn đồ ăn thừa của người khác, cho dù là thịt cá cũng giống vậy, đã nhiều năm như vậy, người trong tộc trong thôn nếu làm công việc ma cháy hiểu hỉ thì sẽ chia chút đồ ăn thừa gì gì đó, Ngô Hồng Nhi tình nguyện ăn dưa muối cũng không muốn ăn.

Mọi người cũng ăn lưng lửng rồi, Thôi Vinh Mai lại bắt đầu chỉnh lý đồ nhà họ Hồ mang đến, đồ Hồ Quốc Đống mang đến không ít, có chừng sáu thước sợi tổng hợp, mấy bao bánh ngọt, còn có một tảng thịt. Mảnh vải tổng hợp kia bên trên có hoa văn hoa nhỏ li ti, vừa nhìn là biết chính là chuẩn bị cho Ngô Hồng Nhi.

Thôi Vinh Mai sờ sờ mảnh vải này, hài lòng gật gật đầu. Sắc hoa của bộ quần áo này cũng rất tươi vui, Hồng Nhi nếu kết hôn vào mùa đông năm nay, mảnh vải này vừa lúc làm chiếc váy xuân, gả cho người nếu như không có mấy bộ quần áo tử tế mà nói, ở nhà chồng cũng không ngẩng đầu lên được.

Ba chị em dâu của nhà họ Ngô tuổi tác cũng không tính là lớn lắm, nhìn vải tốt như vậy, ai nhìn không yêu thích? Nhưng là cho dù là Trần Hương Chi cũng biết nếu dám mơ ước đồ của em gái chồng, thì cứ chờ bị mắng đi. Không thể không nói Trần Hương Chi tuy rằng bình thường tùy tùy tiện tiện, nhưng là ở phương diện khác lại có chút trực giác của động vật nhỏ. Bình thường tham ăn chút không có gì, nhưng là nếu như tính toán lên cô em chồng, mẹ chồng cũng không phải là ngồi không rồi.

Nhà họ Ngô cảm thấy nhà họ Hồ hào phóng, nhà họ Hồ cũng cảm thấy hôm nay nhà họ Ngô thiết đãi không tệ. Hôm nay chị Hai của Hồ Quốc Đống Hồ Hạnh Nhi cũng đi theo tới đây. Hồ Quốc Đống là đứa con trai khi Lý Quế Lan sinh năm đứa con gái liên tiếp mới sinh ra được, không chỉ là vợ chồng nhà họ Hồ, dù là mấy chị gái của Hồ Quốc Đống bình thường cũng coi cậu em trai này như tròng mắt. Em trai làm mối cưới vợ, là một việc lớn của nhà họ Hồ cùng với nhà năm chị em nhà họ Hồ, lần đó Hồ Quốc Đống cùng Ngô Hồng Nhi đi ra ngoài chơi, Hồ Hạnh Nhi thật sự là bận quá không có thời gian đến, bằng không cũng phải đi theo.

Lần này cô có thời gian bèn theo tới đây, vào cổng nhà họ Ngô, ấn tượng của Hồ Hạnh Nhi đối với nhà họ Ngô cũng không tệ, trong sân nhà nông đều là đồ ăn nha, gà nè, lợn nè, có chút mùi là lạ cũng là rất bình thường, nhưng là trong sân nhà họ Ngô lại quét dọn sạch sẽ sắp xếp cũng rất hợp lý. Về phần cơm trưa hôm nay càng khiến hai mắt Hồ Hạnh Nhi tỏa sáng, đủ phong phú cũng lịch sự. Cho dù là bình thường tự xưng là từng trải cảnh đời ở trấn trên như Hồ Hạnh Nhi cũng không thể không nói một câu tốt. Vốn đã là hài lòng đối với cô em dâu tương lai này, qua lần này chị em nhà họ Hồ lại hài lòng hơn vài phần.

"Quốc Đống, cho con bao lì xì bao nhiêu?" Chờ trở về nhà rồi đưa trưởng bối trong tộc nhà họ Hồ về cả, Hồ Đào Nhi mới hỏi, tiền sửa miệng cũng là có ý nghĩa, nhưng là hiện tại không chú ý nổi cái đó, điều kiện gia đình tốt thì cho nhiều hơn chút, điều kiện kém thì cho ít hơn chút, ba đồng năm đồng đều có.

Hồ Quốc Đống thật ra không để ý cái này, nhưng là thấy mẹ hắn và hai chị gái đều dán mắt nhìn hai bao lì xì trong tay hắn không chớp mắt, Hồ Quốc Đống cũng chỉ có thể thuận theo ý dân mở bao lì xì ra xem thử. Mỗi người sáu đồng, cũng chính là tổng cộng cho mười hai đồng, thật không ít.

"Không tệ đó, xem ra nhà họ Ngô đối với thằng nhóc ngốc cậu cũng rất hài lòng, cuối cùng cũng yên tâm rồi nhé." Hồ Đào Nhi cười trêu ghẹo nói. Sự coi trọng của em trai chị đối với cuộc hôn nhân này, làm sao người làm chị gái như chị không cảm giác được.

Nghe Hồ Đào Nhi trêu ghẹo, Hồ Quốc Đống cũng không giận, người nhà họ Ngô vừa lòng đối với hắn, hắn cao hứng còn không biết cao hứng đến đâu đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.