Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 15




Jake ngồi trong hành lang đồn cảnh sát, đọc số báo People mới nhất và chờ Gerard ra giải thích vì sao lại triệu hồi anh chỉ chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau khi anh đi. Anh hy vọng đó là vì một chuyện gì đó quan trọng, chứ không dính gì đến chuyện biến bộ quần áo của anh đang mặc thành bộ quần áo tù bằng vải dù màu cam.

Jake nình đồng hồ. 6h30. anh lấy điện thoại di động ra xem, không có tin nhắn nào.

Có gì không ổn rồi.

Ừm, có thể có gì không ổn.

Đêm trước đó với Flynn đúng là... không thể tin được. Không thể cưỡng lại. Lúng túng. Không may là nó lại kết thúc ở cái phần lúng túng đó và làm anh khó chịu cả ngày hôm nay. Anh đợi đến chiều mới gọi thì cô lại không trả lời, nên anh đã để lại một tin nhắn. Nhưng đến giờ Flynn vẫn chưa gọi lại. Chắc cô ấy mệt, chắc cô ấy bận quá.

Nhưng hôm nay là thứ Bảy.

Anh xoay xoay chiếc điện thoại trong tay. Anh sẽ không gọi nữa đâu. Phải đến lượt cô ấy chứ. Để lại một tin nhắn không được trả lời sau lần hẹn hò đầu tiên thì cũng có thể gọi là lịch thiếp và chấp nhận được đi, nhưng để tới hai tin thì qua là kì cục và đầy vẻ mong mỏi.

Anh mở điện thoại.

Kì cục... và ... mong mỏi.

Anh gập điện thoại và nhét lại vào túi, đúng lúc đó cửa mở sau lưng anh. Jake ngoái lại nhìn thấy Flynn đang bước vào cùng với một phụ nữ tóc vàng. Anh nhỏm dậy, rồi lại ngồi vội xuống và cố làm một cử chỉ tự nhineen khi Flynn quay đầu về phía anh.

"Chào," anh nói.

Flynn đầu tiên có vẻ giật mình, nhưng rồi mỉm cười khi ánh mắt hai người gặp nhau. Cô có vẻ vui vì được gặp anh

Mọi việc đều ổn cả.

Jake biết mà.

Jake bật người ra khỏi ghế, đặt tay lên khuỷu tay Flynn và hôn má cô. "Em khỏe chứ?"

"Em ổn." Cô xoa cánh tay, nhìn tránh đi chỗ khác. "anh thế nào?"

Mọi việc không ổn rồi.

"Tốt lắm." anh cười với cô. "Em không sao thật chứ?"

Flynn vừa định mở miệng nói gì đó thì một bàn tay mỉnh khảnh xen vào giữa họ, hướng về phía Jake. Anh đưa mắt nhìn theo cánh tay áo doanh nhân sọc xanh đen, đến bờ vai cũng mảnh khảnh và cuối cùng chạm phải một nụ cười thật rộng trên một khuôn mặt xinh đẹp ẩn dưới những lọn tóc vàng.

"Tôi là Freya," người phụ nữ lên tiếng. "Chị của Flynn."

Flynn thở dài. "Freya, đây là anh Jake Tucker. Anh ấy từng làm nhân viên pha chế rượu ở chỗ chúng ta. Tucker, đây là Freya. Đừng nghe bất cứ điều gì chị ấy nói."

Jake bắt tay Freya, "Rất vui được gặp chi, Freya."

"Vậy ra là anh nhân viên quầy rượu đây à?" Freya giữ tay Jake một lúc lâu và Jake có một cảm giác mơ hồ là mình đang bị đem ra đo đếm. cuối cùng, Freya cũng thả tay anh ra và quay qua cười với Flynn. "Cũng được đấy."

"Ok," Jake quay sang Flynn. "Chuyện gì vậy? Anh bị gọi đến đây mà chả biết tại sao. Hai người chăc cúng không phải ngẫu nhiên tới đây phải không?"

Nụ cười của Flynn không lan lên được tới ánh mắt. "Không phải ngẫu nhiên đâu. Bọn em phát hiện thấy một số tiền bị mất, và..."

"Cô Flynn và cô Freya Daly?"

Jake ngước mắt và thấy Gerard đang tiến về phía mình, chìa bàn tay về phía Flynn.

"Tôi là Gerard Levy!" Gerard lần lượt bắt tay hai chị em. "Xin mời vào văn phòng tôi." Rồi ông nhìn Jake. "Cả ba người. chúng tôi mới nhận đươc thêm vài thông tin mới, và chúng tôi cũng cần lấy thêm lời khai nữa."

Gerard dẫn họ vào văn phòng làm việc. Ba người ngồi đối diện Gerard như học trò bị gọi lên phòng hiệu trưởng vì tội ném trứng vào xe người khác. Gerard thả một tấm ảnh chụp xuống bàn trước mặt Flynn và ngồi xuống. jake nhìn qua vai Flynn khi cô cầm tấm anh lên xem.

"Ôi, lạy Chúa!" Flynn thở mạnh.

Jake nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, rồi lại nhìn lên Gerard. "Ông có đùa không đấy?"

Anh bỏ lại tấm anh xuống bàn, Freya nhanh tay cầm lên.

"Gì thế? Ai..." Freya đọc dòng chữ trên đó, "Candace Bellamy?"

Flynn ngọ nguậy trên ghế, rõ ràng là không thoải mái. "Người đó là, ừm, Annabelle."

" Annabelle ? " Freya kêu lên, giọng nói trở nên gay gắt và đôi mắt nảy lửa. " Annabelle, con tiếp tân, đúng không ? Con Annabelle đã cướp của mình một trăm ngàn, Annabelle đấy hả ? "

Vậy là... hóa ra là thế. Có lẽ đó là điều làm Flynn khó chịu. Jake chạm tay cô. " Annabelle lấy cắp của em à ? "

Flynn quay lại nhưng vẫn không nhìn vào mắt anh, " Chuyện dài lắm. "

Không phải. Annabelle đánh cắp tiền của khách sạn thì đúng là chuyện lớn thật, nhưng không phải là chuyện đó. Anh quan sát Flynn đưa mắt khăp căn phòng nhưng vẫn không lần nào về phía anh. Ngay lúc anh sắp hỏi Flynn lại lần nữa xem cô có ổn không, thì Gerard lên tiếng.

" Tôi đã kiểm tra Annabelle khi hai người đây gọi điện trình báo về vụ biển thủ, " Gerard gật đầu với Flynn và Freya. Ông lấy lại tấm ảnh Freya đang cầm. " Bảy năm trước, Candace Bellamy bị băt về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, bị tù ba năm và được mãn hạn sớm vì có biểu hiện tốt. cô ta đổi tên hợp pháp và tới đây làm việc cho bà Esther. " Ông rút ra thêm một mảnh giấy, đặt trước mặt họ. " Đây là lá thứ bà Esther gửi cho hội đồng giám sát của Candace Bellamy, giải thích rằng cô ta là cháu của một người bạn cũ, và bà muốn cho cô ta cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới. "

" Ờ ngay tại River City này, " Flynn lẩm bẩm.

Jake bật cười.

Cô vẫn không chịu nhìn anh.

Gerard hắng giọng. "Tôi muốn nói chuyện với mọi người trước khi lấy lời khai. Có quá nhiều chuyện rối rắm mà tôi muốn làm rõ." Ông nhìn xuống đồng giấy tờ trước mặt. "Ok, vậy là, Flynn, cô và Jake có liên quan đến một vụ điều tra kín về một người tên là Gordon Chase, đúng không?"

Freya giơ tay. "Hả! Điều tra kín cái gì? Gordon Chase là ai?"

"Vâng, đúng," Flynn nhanh chóng đáp lời. "Tôi có hỗ trợ anh Tucker, anh ấy nhận được chỉ dẫn từ Rhonda Bacon nói rằng Chase đang mưu tính gì đó. Tôi đã sắp xếp hẹn với Gordon Chase để anh ấy đột nhập vào văn phòng của gã ta."

Jake rướn về trước và gõ gõ ngón tay trỏ trên bàn của Gerard. "Không phá cửa đột nhập nhé. Tôi đi vào đàng hoàng bằng chiếc chìa khóa mà tôi có được một cách hợp pháp."

"Tôi hiểu rồi." Gerard quay lại phía Flynn. "Vậy sự tham gia của cô chỉ là đánh lạc hướng ông Chase để anh Jake kiểm tra bằng chứng thôi đúng không?" Gerard liếc nhìn vào sổ. "Ít ra thì, cho tới vụ bắn người tối qua."

Freya xoay hẳn người về phía Flynn và đập tay lên bàn của Gerard, "Tôi xin lỗi, nhưng vụ gì cơ?"

Flynn vỗ nhẹ lên đầu gối Freya, "Xin lỗi chị Fray. Em cũng đã định kể với chị chuyện đó. Tối quá có người bắn bọn em."

"Định kể sao? Bị bắn mà cũng quên được sao?"

"Thì chỉ tại chi đến làm em ngạc nhiên quá, lại còn vụ mất tiền..."

Gerard hắng giọng. "Có vẻ như Annabelle – Candace Bellamy – đã đến làm việc cho bà Esther ngay sau khi hết thời gian cải tạo tại Trung tâm phục hồi nhân phẩm phụ nữ Tennessee, khoảng từ..." Gerard liếc nhìn sổ. "Bốn năm trước."

"Khoan đã," Flynn nói. "Tennessee. Không phải Eileen, Elaine hay E gì gì đó cũng ở đó sao?" Flynn nói.

Gerard liếc qua Jake và nhún vai. " Eieen Dietz từng là bạn cùng phòng với Candace Bellamy ít lâu. "

" Ôi, lạy Chúa, " Flynn nói. " Vậy ra cái cô Eileen đó tới đây vì Annabelle ? "

" Vô lý, " Jake lên tiếng. " Annabelle trở về, lấy trộm tiền của nhà Arms, rồi. Tôi hiều. Nhưng tại sao lại kêu Eileen đó đến đây ? sao lại phải dính dáng đến Gordon Chase ? "

" Tại vì ả là một KCY, " Flynn lẩm bẩm.

Jake nhìn cô. " Cái gì ? "

Cuối cùng cô cũng nhìn vào mắt anh. " Annabelle là một KCY. "

" Ôi lạy Chúa tôi, " Freya lẩm bẩm. " Nói thế ai mà hiểu ! "

Gerard gõ bàn. " Annabelle là một gì cơ ? "

Jake cố gắng tập trung vào điều Flynn vừa nói. " Vậy... thì sao ? Annabelle cũng yêu Chase sao ? "

Flynn lắc đầu. " Không phải Chase. Là anh. Chase làm hại gia đình anh nên cô ta trả thù. "

" Chẳng có lý gì cả. Nếu cô ta muốn giúp anh... tại sao lại sai elaine ăn cắp bằng chứng có thể buộc tội Chase ? "

" Có thể là để đưa vào những bằng chứng buộc tội nặng hơn nữa. " flynn trả lời. " Có lẽ cô ta biết Rhonda Bacon đang yêu Chase nên dựa vào đó để gài bẫy gã ta thêm nữa. Rhonda cũng là một KCY, Annabelle có lẽ đã phát hiện ra điều đó ! "

Gerard chồm tới. " Tôi đang không theo kịp đây. "

" KCY. Kẻ Cuồng Yêu, " Freya trả lời. " Còn gì nguy hiểm và khó lường hơn một KCT. " Chị quay sang Flynn. " Vậy ra cả tuần nay em làm mấy trò này đấy hả ? Đột nhập vào văn phòng người khác và dính líu tới mấy kẻ tội phạm ? "

Flynn quay sang chị mình. Cô cảm thấy buồn và mệt mỏi quá. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?

"Em đâu có biệt họ từng ở tù," Flynn nói, "và Eileen bị giết trước khi em tới đây kia mà."

Freya trợn mắt. "Bị giết? Lại còn có người bị giết nữa sao?"

Flynn hướng về phía Gerard. "Vậy các anh đã biết ai giết cô ta chưa?"

Freya nhịp nhịp ngón tay. "Chắc tôi phải kiếm chút rượu mạnh quá."

"Vài phút nữa là xong thôi." Gerard nhìn Flynn. " Chúng tôi vẫn chưa có gì nhiều, ngoại trừ việc nghi phạm cao khoảng 1m69 và thuận tay phải. "

" Nói chung là khoảng một nửa thị trấn có thể là nghi phạm, " Flynn nói, rồi bỗng nhiên mặt sáng bừng và quay sang nắm lấy tay Jake. " Ô, nhưng mà anh thuận tay trái ! Hoan hô ! "

Cuối cùng cô cũng chịu nhìn và cười với anh. Jake thấy tim mình nhẹ đi, anh chạm vào ngón tay Flynn.

Freya nhổm người dậy. " Khoan đã, em nghĩ bạn trai em giết cô ta ? "

" Không, em không có nghi Jake, họ nghi anh ấy đó chứ. " Cô chỉ tay về phía Gerard. "Và anh ấy đâu phải..." Cô rụt tay về. "Tụi em chỉ là bạn thôi."

Chậc! chắc chắn là phải có chuyện gì đó không ổn và chắc chắn là có dính dáng đền mình rồi. Jake ngồi xuống ghế và cố gắng lục trí nhớ lại xem anh đã làm gì đến nỗi làm cho Flynnn trở nên xa cách thế. Đêm trước cũng có hơi kỳ quái nhưng... nhưng chắc chắc phải có gì nữa hơn chuyện đó. Kín đáo không để ai thấy, Jake khum tay lên mũi và kiểm tra mùi hơi thở của mình.

"Jake chưa hề bị coi là nghi phạm," Gerard nói. "Nghe này, tôi gọi mọi người vào đây vì chúng ta cần che giấu một số chuyện. cụ thể hơn, một số người nào đó." Ông nhìn Jake. "Anh chẳng hạn. tôi cần thu âm lại lời khai của anh về tất cả những chuyện này. Chúng tôi đã kiểm tra căn hộ của Annabelle và chẳng có gì ở đó cả. Rhonda Bacon cũng biến mất. tôi sẽ cần lời khai cụ thể và chi tiết để có thể đưa ra lệnh kiểm tra mạnh hơn. Cơ may cho vụ đột nhập của anh..."

"Không hề đốt nhập." Jake đưa hai tay lên trời. "Bộ tôi phải viết cái đó lên trán nữa hay sao?"

Gerard gật đầu. "Vụ đi vào cửa chính của anh có thể làm một số người chú ý. Có nghĩa là tôi lại phải giải quyết thêm giấy tờ hành chính và anh có thể bị kết tội, cả hai thứ đều làm chậm quá trình điều tra của tôi. Vậy nên sẽ thuận lợi hơn cho tôi nếu như trong lời khai chính thực, anh nói rằng anh đến trình bày ngay với tôi về thông tin Rhonda Bacon đưa cho anh, và tôi lấy lệnh khám xét nhà dựa trên thông tin của anh."

Jake nhướng mày. "Ông muốn tôi nói dối trước tòa sao?"

"Cha anh là người tốt và cũng là bạn tốt của tôi. Nhưng lần tới mà anh còn làm không xong chuyện gì là đi tù đấy."

Giờ có lẽ đã là lúc thích hợp để tôi rút lui rồi." Jake đứng dậy bắt tay Gerard. Flynn và Freya cũng đứng dậy. gerard nhìn đồng hồ.

"Cũng muộn rồi," ông nói. "Nếu muốn thì mọi người có thể quay lại vào sáng mai và chúng ta sẽ làm thủ tục lấy lời khai."

"Ô, nhưng mà Flynn không đến được," Freya nói. "Mai nó về Boston rồi."

" Sao cơ ? " Jake cảm thấy nhự bị điện giật, anh quay phắt sang nhìn Flynn, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đồ bấm hiệu Swingline của Gerard.

" Ok, " Gerard nói. " Vậy để tôi chuẩn bị phòng rồi lấy lời khai của cô, cô flynn. " Ông nhìn từ Jake sang Freya. " Hẹn gặp hai người vào sáng mai. "

" Tuyệt, " Freya nói. Gerard đi ra ngoài. Freya vỗ vào cánh tay Flynn. "Để chị đi tìm xem có cửa hàng bán rượu nào gần đây không. Đi xe buýt ở đây chậm như rùa."

"Ừm," Jake hắng giọng, mắt vẫn nhìn Flynn nhưng cô vẫn không nhìn anh. "Có một tiệm cách đây khoảng nửa dặm trên đường số 9."

Freya co chân lên để lộ chiếc giày bốt với gót nhọn như một mũi giáo để săn thú dữ. jake hất đầu về phía hành lang.

"Chút nữa tôi sẽ chở chị đến đó," anh nói

Freya liếc nhìn từ Flynn sang Jake, rồi gật đầu. "Vậy nhé, cảm ơn cậu."

Freya ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng lại. Flynn vẫn đứng im lặng tại chỗ, rõ ràng là bị ciếc kim bấm cuốn hút một cách kì lạ. Jake ngồi xuống đối diện bàn của Gerard.

"Vậy," anh nói, "sáng mai em đi à?"

Flynn nhướng mắt, ra vẻ chưa nghe thấy anh nói gì, rồi bất chợt gật đầu. " À vâng, Freya kéo em về. Nhưng tin tốt là bọn em chưa bán khách sạn đâu. Dù sao thì không phải lúc này. Chắc bọn em sẽ giữ lại nơi này ít nhất là đến hè năm sau. "

" Nghe hay đấy, " Jake nói, ngừng một chút, rồi tiếp, " sao em không ở đây tiếp quản tiếp ? "

Cô có vẻ ngạc nhiên với câu hỏi. " Thì tại vì... "

Jake chờ đợi cô đưa ra một lý do. Khi cô im lặng, anh nói, " Ừm, vậy giờ anh hiểu rồi. "

" Thôi đi, anh Tucker, " cô nói với chút gì đó tức giận. " Chứ em phải làm sao bây giờ ? em đâu có kinh nghiệm gì ? Em tới đây cơ mới năm ngày mà đã dính vào tội biển thủ và cả giết người. Bố và Freya lúc nào cũng biết phải làm gì, còn em, em... "

Anh mở to mắt nhìn cô. "Và em cũng không có lý do gì để ở lại luôn sao?"

Cô mở miệng định nói, nhưng lại chẳng thốt lên được lời nào. Jake chống tay đứng dậy. "Thôi được rồi. anh hiểu rôi."

Cô nắm lấy tay anh và anh đứng im ngay chỗ vừa đứng lên, nhưng không hiểu sao không dám quay lại nhìn cô.

"Em mới ở đây có năm ngày," cô nói. "em không thể..."

Giọng cô vỡ ra ở cuối câu, nó gần như đâm vào tim anh. Anh quay lại nhìn cô mỉm cười. anh đau thật đó đâu phải lý do để lại làm cô đau.

"Anh hiểu mà," anh nói nhanh. "Dĩ nhiên! Làm sao em có thể..."

Nỗi ngạc nhiên tràn đầy khuôn mặt cô. "Ừ, ok, vậy... anh có thực sự hiểu em không?"

Anh họ nhẹ, cố gắng nói chuyện như bình thường. "Ừ thì cuộc sống của em là ở Boston rồi, còn anh thì ở đây. Mọi chuyện lúc nào chẳng vậy."

"Vâng." Cô thở mạnh ra, nhưng chẳng có vẻ nhẹ nhõm hơn chút nào. Jake cười tươi hơn và giả vờ như mình hoàn toàn bình thường.

"Tụi mình sẽ gọi điện thoại cho nhau, email nữa."

"Vâng, tất nhiên rồi," cô cười yếu ớt. "chắc chắn rồi."

Anh ngừng lại. "Vẫn là bạn nhé."

"Vâng." Cô mỉm cười. "Là bạn tốt."

Họ nhìn nhau thêm một lúc lâu, rồi Jake đưa mắt lên trên những lọn tóc hoang dại của cô. Chắc anh sẽ nhớ nó lắm. anh đưa tay kéo nhẹ vai cô.

"Em này," anh nói nhẹ nhàng, nhìn cô và cố gắng không để sự thất vọng biểu lộ trên mặt mình. "Hôm trước anh vui lắm."

Nụ cười cô biến mắt. "Em cũng vậy."

Cánh cửa bật mở và Gerard thò đâu vào. "Flynn, chúng tôi sẵn sàng rồi. Còn Jake, biến khỏi văn phòng tôi ngay."

Jake gật đầu, rồi nhìn Flynn. "Anh sẽ chờ em, rồi đưa hai chị em về luôn."

Anh vẫn để tay trên chiếc ghế lưng nhỏ nhắn của Flynn khi theo cô ra ngoài, và buông ra lúc hai người chia tay tại sảnh. Anh nhìn theo dáng Flynn đi vào phòng lấy khẩu cung, rồi hy vọng cuối cùng cũng tan biến cùng với cánh cửa đóng sập sau lưng cô.

"OK," một giọng nói vang lên ngay cạnh Jake. Anh quay sang và thấy Freya đang nhìn mình chờ đợi. "Cái tiệm ấy ở đâu nhỉ?"


Flynn kéo lê chiếc vali ra cạnh cửa trước và ngồi bệt xuống. cô đã tắm, khoác lên người bộ pajamas vải bông thoải mái của mình, và chuẩn bị sẵn đồ mặc vào sáng mai. Giờ chỉ còn điều duy nhất cần phải làm nữa là ngủ một giấc thật ngon đến sáng và thức dậy lúc 6h để đi thẳng ra ga, nghe có vẻ thật dễ dàng. Tucker đã hứa sẽ đến đón cô vào buổi sáng, nhưng lúc đưa cô và Freya về khách sạn, anh lại lấy lý do là có chút việc bận cần làm vào buổi tối.

Càng hay, Flynn nghĩ. Cũng có ích gì đâu. Tụi mình coi như xong, cố gắng nữa cũng chẳng được gì.

Cô khoanh tay trước ngực rồi nhìn quanh, kiểm tra xem mình còn quên gì không. Những thứ duy nhất còn lại trong phòng có thể đóng gói được là mấy con bò của bà Esther và mấy chiếc túi nâu ở tiệm rượu mà Tucker đưa cho cô lúc cô xuống xe. Cô đã biết trong túi đựng gì nhưng nãy giờ chưa muốn mở ra xem. Bây giờ có lẽ là lúc thích hợp, khi cô chỉ còn một mình trong phòng, lại còn phải chờ đợi chuyện tàu dài vào sáng mai.

Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế đôi Nazi và nhấc chiếc túi trên bàn, lôi ra từ trong đó một chai Jameson. Cô vặn nắp, vứt ra sau và nâng chai về hướng lũ bò.

"Uống vì bà nào, bà Esther," cô nói, rồi tu một ngụm lớn. "Thời gian vừa qua cũng vui thật đấy."

Cô nói một cách mỉa mai, nhưng rồi lại nhận ra rằng có lẽ cô đã thực sự vui khi ở đây. Cái khách sạn cũ kĩ này, món súp Ý nấu với bí ngô, ngay cả cuộc hẹn hò đau khổ với Chase và cuộc họp nhân viên đầy thảm họa... dù gì đi chăng nữa, Flynn cũng đã thực sự tận hưởng thời gian vừa qua.

Nhưng trên hết cô đã thực sự tận hưởng thời gian ở bên Tucker. Tucker lúc nào cũng làm cô cảm thấy vui.

Cô lại nhấc chai rượu lên và lần này tu cả một ngụm dài. Cô co rúm lại khi rượu bỏng rát từ từ chảy xuống cổ họng. cô thở vài hơi và lại cảm thấy sự ấm áp và thoải mái quay trở lại. cơ thế Flynn trở nên nhẹ nhàng khi cô nhìn vào chai rượu, tự cho phép mình sống lại những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của những ngày vừa qua.

Như cái lần đầu tiên họ gặp nhau ở ga, anh cười khinh khỉnh làm cô chỉ muốn đấm vào mặt anh. Buồn cười thật.

Một ngụm nào.

Rồi cái lần anh phá cửa để cứu cô khỏi cái chết bởi thuốc Tylenol PMK và rượu bác hà. Flynn bật cười và đưa tay nhấc chai rượu.

Ngụm nữa nào.

Cô nhắm mắt và hồi tưởng lại cái đêm ở khách sạn, vẫn còn nhớ như in tim cô đã đập mạnh thế nào khi được anh vuốt ve, và những khoảnh khắc rạo rực, cháy rần trong cô mỗi khi được anh hôn.

Lại thêm một ngụm nữa.

Nhưng tất cả đều không quan trọng. dù có nóng bỏng thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không phải là loại đàn bà có thể đánh đổi tất cả cuộc đời chỉ vì một người đàn ông mới chỉ biết trong chốc lát. Những người đàn bà như thế thật ngu ngốc và chắc chắn đến 9/10 rằng họ đều có một kết cục giống nhau: có bầu, bị bỏ rơi và sống nhờ vào phúc lợi xã hội. Ừ! Thì có thể cô không biết rõ về số lượng chính xác, nhưng cô khác chắc chắn về viễn cảnh chung đó.

Cô ngả đầu ra sau và chợt cảm thấy chóng mặt ngay lập tức. cô để chai rượu qua một bên và thở ra một hơi thật dài, thật sâu.

Gần như chắc chắn là cô sẽ hối hận về chuyện này khi ngồi trên chuyến xe lửa ngày mai.

Cô gượng đứng dậy nhưng lại không biết mình sẽ phải làm gì tiếp. cô cảm thấy rất căng thẳng và đồng thời cảm thấy nặng nề vì kiệt sức. căn phòng bao phủ trong một thứ ánh sáng vàng yếu ớt và...

Ồ. Chết tiệt

Cô liếc về phía sau, cả cơ thể của cô vẫn đang nằm trên chiếc sofa. Cô thở dài, quay lại và thấy bà Esther đang đứng cạnh mình.

"Vậy là cô chuẩn bị đi hả?" bà vừa nói vừa ra dấu về phía đống hành lý.

Flynn chưa bao giờ thấy bà cô mình đứng thẳng cả. bà khá thấp, chỉ khoảng mét rưỡi. "Ma quỷ mà cũng bị teo ngỏ lại nữa à?" cô tự nhủ.

"Cô bị gì thế? Mèo ăn mất lưỡi rồi sao?" rồi Esther liếc về phía cơ thể Flynn, đang đánh một giấc ngon lành trên ghế, chai rượu kẹp vào hông. "Mà xem chừng là rượu lấy mất lưỡi thì đúng hơn."

"Quả là một ngày dài, bà Esther ạ!" Flynn nói. "Bà có việc gì cần cháu giúp sao?"

Lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, Flynn thấy bà Esther mỉm cười một chút. Bà quay lưng và đi về phía bên kia căn phòng. Flynn không chắc bà muốn mình đi theo, nhưng cô lại thấy mình tự động di chuyển với bà.

Esther dừng lại trước dãy kệ, lướt những ngón tay trên mặt kệ, lướt qua lũ bò, khuôn mặt bà biểu lộ một sự thích thú nhẹ nhàng.

"Người đàn ông đầu tiên ta yêu đã cho ta những con bò này. Ông ấy là Harold Wilbur," bà cười khúc khích. "Lúc đó chúng ta đang đi chơi ở hội chợ, ông ấy cố gắng thắng cho ta những món quà nho nhỏ này tại mấy quầy trò chơi. Ông ấy đã bỏ cả tiếng đồng hồ ném những cái vòng qua chai bia để thắng cho ta những con cá vàng đó." BÀ hạ tay xuống. "Rồi khi ta vào nhà vệ sinh cùng đám bạn, ông ấy chạy ra một quầy bán đồ mỹ nghệ và mua cho ta những con bò này."

Trời, Flynn nghĩ. Ông này đúng là si mê quá mà.

"Vậy sau đó thế nào?" cô hỏi.

"Hử?" Esther quay đầu về phía Flynn nhưng vẫn nhìn mấy con bò.

"Ông Harold Wilbur. Chuyện gì xảy ra với ông ấy?"

"À, ừ," bà Esther thở dài. " Vài tháng sau khi ông ấy gia nhập quân đội và đi chiến đấu. Rồi chết ở Pháp. "

Flynn im lặng, bất ngờ cảm thấy thông cảm và thương bà Esther, nhưng không biết nên biểu hiện cảm xúc cùa mình như thế nào. Cô không nghĩ là mình có thể đặt tay lên vai bà. Có thể không nhỉ ? flynn thử giwo một ngón tay về phía vai bà Esther xem nó có xuyên qua người bà hay không. Nhưng cô chưa lịp chạm vào thì bà Esther đã quay lại nhìn chằm chằm vào cô.

" Cô đang làm gì thế ? "

Flynn rụt tay lại. " Đâu có gì ! "

" Phải rồi. " Esther thở dài và chỉ tay vào lũ bò. " Ta muốn cho cô chững con bò này. "

" Hử ??? " Flynn liếc nhìn lũ bò rồi quay sang nhì bà Esther. " Bà muốn cho cháu luôn ? Có nghĩa là cháu phải cầm chúng đi luôn ấy hả?"

Mặc bà Esther đang lại. " Ta vừa mới kể với cô rằng người đàn ông ta yêu đã tặng ta những thứ này, mà cô làm như thể ta bắt cô lấy mấy cái chăn đầy rận không bằng ! "

'Không. Không. Cháu xin lỗi. Cháu chỉ... ý cháu là, lũ bò đó có ý nghĩa đặc biết đối với bà mà, sao lại cho cháu ? "

" Gia đình cô định bán khu nhà này,đúng không ? "

Flynn gật đầu, cảm thấy hối hận vì đã không nghĩ bà Esther sẽ cảm thấy như thế nào về việc khu nhà bị bán đi. Dĩ nhiên, đối với Flynn, bà Esther là một con ma hoặc chỉ là một sản phẩm trong trí tưởng tượng của cô, nhưng mà vẫn...

Đôi mắt của bà Esther hướng về phía lũ bò. " Khi nơi này bị bán đi, ai đó sẽ đến đây và lấy những con bò của ta đến cho tổ chức từ thieennj của nhà thờ, và họ chắc chắn sẽ phải phân phát từng con một, chẳng còn ai có thể nhận ra ý nghĩa của chúng nữa. " Bà bắn một tia nhìn về phía Flynn. " Cô chẳng phải là một lựa chọn tuyệt vời gì cho lắm. Nhưng là lựa chọn duy nhất của ta. "

Flynn nhìn chằm chằm vào lũ bò, ngạc nhiên vì cổ họng mình bỗng trở nên khô rát. Có lẽ cô đã có chút cảm tình với bà lão này. Hoặc chỉ đơn giản là cô vẫn còn đang say.

Có thể trong câu chuyện của bà lão có một tình yêu vô vọng, lạc lõng mà cô cảm thấy đồng cảm một cách kỳ lạ.

Cô hắng giọng, " Cháu sẽ đem chúng theo. "

Esther quay sang nhìn cô và nhướng mày, " Chắc chứ ? "

Flynn mỉm cười, " Chắc. "

" Tốt. " Esther nhìn cơ thể vẫn con nằm trên ghế của Flynn. " Nên tỉnh rượu trước khi đóng gói chúng nhé. Làm vỡ chúng là ta sẽ săn đuổi cô đến tận Boston, và cô sẽ không bao giờ thoát khỏi ta đâu. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.