Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 13




"Thế chính xác là ta đang đi đâu?" Flynn hỏi và hơi chồm người về phía trước nhìn bầu trời tháng Mười đang dần tối qua khung cửa bám bụi của chiếc xe tải nhỏ. Dựa vào con đường đầy gió, vào đất trang trại trải dọc hai bên hông xe, và những cột đèn đường cách nhau khá xa, cô đoán họ đã chính thức chẳng biết mình đang ở đâu nữa.

"Bí mật," Tucker nói. "Nào, kể cho anh nghe về ngày hôm nay của em đi."

Flynn phẩy tay về phía anh. "Không. Ta hỏi chuyện đó rồi còn gì."

"Nhưng em thích nói về nó mà."

"Đúng em thích." Flynn quay về phía anh, hết sức ngạc nhiên là chỗ ngồi trong chiếc xe tải cũ kĩ cọt kẹt này lại rộng rãi thoải mái đến thế. "Nhé, em rời cuộc điện thoại với Freya, đầu quay mòng mòng. Rồi em nghĩ rất hăng, mật mã là gì được nhỉ? Rồi đột nhiên, em đoán được. Vậy là em bắt đầu gõ..."

"Mà tóm lại mật mã là gì vậy?" Jake hỏi.

"Ôi, thì... một thứ vớ vẩn ấy mà." Flynn hắng giọng. Cô vẫn chưa quyết định liệu có nên kể cho Jake nghe về vụ phải lòng của Annabelle không. Một mặt, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô; mặc khác, có thể Tucker nên biết. Flynn đoán nếu Annabelle có ý kiến về chuyện này thì cô nàng sẽ chọn cái vế "chẳng liên quan gì đến mình", thế nên Flynn quyết định mặc kệ.

"Tóm lại là em gõ vào và, hu-ra! Mọi thứ mở ra. Thế rồi em pha ít cà phê, em cứ nghĩ là sẽ phải mất đến thiên thu mới có thể hiểu được hệ thông và làm xong mấy cái bản báo cáo đó, nhưng em quay lại và chỉ hai giwof sau, mọi thứ đã sẵn sàng đâu ra đó. Em câu giờ với bố bằng cách nói với ông cụ là máy fax bị hỏng..."

"Một nước cờ thông mình."

"Cảm ơn anh. Em cũng nghĩ thế." Cô ngả về sau, tự cho phép mình chìm đắm trong niềm tự hào về bản thân. "Thế là, em đã mày mò ra hết. Em làm được hết. Em đã có đóng góp. Em không phải là một kẻ hoàn toàn vô tích sự."

"Đừng có nói với anh là em không biết điều đó đấy," anh nói và liếc nhìn cô.

"Ý em là, em vẫn biết mình không hoàn toàn là một kẻ vô tích sự. Em vẫn tự trả được các hóa đơn cho mình. Em đi bầu cử. Nhưng... nếu nói đến việc làm một thành viên hữu ích cho xã hội, đến chuyện làm những việc tạo nên được sự khác biệt, những việc thật sự có ý nghĩa..." Cô nhún vai. "Một bản lý lịch cá nhân cực ngắn."

Tucker quay xe và hai người phóng từ từ vào một con đường đất.

"Chính xác là ta đang đi đâu thế?" Flynn hỏi, nhìn xung quang thấy toàn đất nông trại, hăng hăng mùi bò và mùi thiên nhiê. Eo.

Tucker lái xe vào vệ đường và dừng lại, rồi quay sang đối mặt với Flynn.

" Tại sao em làm vậy ? "

"Làm gì?" cô hỏi, hơi lo lắng về sự thay đổi thái độ bất ngờ này. "Hỏi ta đang đi đâu hả? Tò mò cũng là một tội lỗi to tát với anh thế cơ hả, bỏi vì nếu đúng thế thì..."

"Khi em bước khỏi tàu ngày hôm đó, anh nghĩ em đẹp, mà chuyện đó... cũng không qquan trọng. Phụ nữ đẹp thì một đồng một tá, ấy là vẫn còn đắt."

"Đây không phải là nỗ lực nịnh nọt của anh không vậy? Bởi vì, nói thật nhé, chuyện nịnh nọt thì anh còn cần rèn luyện thêm nhiều."

"Rồi em nói chuyện..." Tucker nén cười rồi lắc đầu. "Và em khó chịu, và chông chênh, và cứng rắn, và mong manh, và kì dị..."

Cô chằm chằm nhìn anh, ánh nhìn rắn hơn. "Có lẽ anh nên học tuộc một hai bài thơ trữ tình. Sẽ có khối đứa con gái chết vì cái thứ vớ vẩn ấy đấy."

"Em..." Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi lại cười tủm tỉm và lắc đầu. "Em hài hước và sắc như dao, và em kì lạ theo kiểu rất... tuyệt vời. Ý anh là, có cô gái nào lại đi thừa nhận rằng mình nói chuyện với bà cô đã chết của mình không chứ? Hoặc đặt mình vào tay một gã ất ơ nào đó quen biết chưa được bao lâu? Em chẳng hề mưu mẹo. Em không giả vờ giả vịt. Em chỉ là Flynn, và em không phải xin lỗi ai vì điều đó. Em có biết như thế là rất quyến rũ không?"

Flynn nín thờ, tim đập loạn trong lồng ngực. "Ờ... không."

Tucker quan sát cô một lúc, rồi quay lại nhìn thẳng về phía chân trời. "Em nói đúng. Anh không giỏi cái trò này."

"Không," Flynn nói; đến cô nghe mà còn thấy giọng mình cao và nhẹ. "Không, cũng có vẻ thành công đấy chứ."

"Anh không biết bài thơ trữ tình nào cả. Anh không phải loại đàn ông đó. Nói thật, cho đến thời điểm này, anh vẫn không bao giờ nghĩ mình lại là loại sắp xếp một bữa picnic đặc biệt rồi tha một cô gái ra một cái cabin ở vùng thôn quê và chỉ có mỗi một động cơ là tìm hiểu cô ấy cho rõ hơn." Anh lại lắc đầu, rồi quay lại nhìn cô, nụ cười dịu dàng và hứng thú. "Trước giờ anh vẫn thường đem mấy gã như thế ra làm trò cười. Và bây giờ anh đã trở thành một trong số đó. Vậy mà anh thấy không sao cả. Lần đầu tiên trong đời anh, việc quan trọng nhất không phải là trả thù gã Gordon Chase chết tiệt kia, mà đó là vì em, thế nên nếu em làm ơn đưng nói thêm cái điều nhảm nhí là em không làm được cái gì ra hồn cả thì anh sẽ rất cảm kích.

Flynn mở miệng, nhưng không nghĩ được gì để nói. Cô đã từng được đọc thơ tình cho nghe – ngoài đời thực, rẻ tiền hơn tưởng tượng nhiều. Một gã thậm chí còn đứng ngoài cửa sổ kí túc xá của cô và dạo một bản dạ khúc, một dị bản đáng xấu hổ của bài "Nhứng hòn đảo trên Dòng nước" Tuy vậy cũng mùi mẫn lắm. Nhưng chưa ai có thể làm cho lòng cô rộn cả lên như Jake vừa làm thế này.

Cô thích thế.

"Em im lặng," Tucker nói một lúc sau. "Không ổn chút nào. Anh phá hỏng mọi thứ rồi phải không? Nhưng chỉ riêng thức ăn hôm nay không thôi cũng sẽ đủ khiến anh có được cơ hội thứ hai đấy, anh thế."

Cô vươn tới chạm vào tay anh. "Anh phá hỏng cái gì đâu. Anh làm điều ngược lại thì có."

Anh quay lại đối mặt với cô, khóa tia nhìn vào mắt cô. "Thế thì tốt."

Cô quay sang anh trong một cử chỉ mà cô hy vọng là đầy khích lệ, nhưng thấy khá là khó đưa ra một cử chỉ như vậy trong một cái ghế tựa tròn thế này. Sự im lặng đông quánh lại, ánh hoàng hôn đang lịm dần họ tắm trong một thứ ánh sáng ửng hồng nhàn nhạt; không thể có khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn. Cô liếm môi dưới – nếu làm đến thế mà còn chưa đủ khích lệ thì cô cũng đến bó tay.

Mà rõ ràng là bó tay thật, bởi Tucker chọn ngay thời khắc đó mà quay đi và mở cửa xe nhảy ra.

"Cái quỷ gì thế này..." Flynn lẩm bẩm một mình khi nhìn anh đi sang bên cạnh và mở cửa.

"Anh đùa đấy à?" cô hỏi.

" Ra khỉ xe đi. "

" Gì cơ ? "

Anh đưa tay cho cô. "Đây sẽ là bài học lái xe đầu tiên của em."

Cô không nắm tay anh. "Anh sao thế, điên à? Em đâu biết lái xe. Em còn không được cho phép."

"Không sao đâu," anh nói mỉm cười. "Em đang ở trên địa hạt của Jake Tucker. Con đường này còn đi một dặm nữa mới hết." Anh đưa tay lại gần hơn. "Đi nào."

Flynn cầm lấy tay Jake và để anh giúp mình leo xuống. "Anh nghiêm túc đấy hả?"

Anh giúp cô đứng xuống và đặt hai tay lên eo cô. "Có bao giờ em thấy anh không nghiêm túc không?"

"Trừ ba mươi giây trước ấy hả? Anh có thật sự muốn nghe câu trả lời không?"

Anh chạm vào tóc cô. "Ừ, giờ thì anh nhiêm túc rồi. anh muốn đưa em đến một cuộc hẹn hò mà em sẽ không bao giờ quên. Anh nghĩ đây là một ý khá hay, thật tình phải nói là thế." Anh nhe răng cười. "Giờ thì đi thôi."

Cô cân nhắc và quyết định không nói với anh rằng đằng nào cô cũng sẽ không bao giờ quên được hôm nay, và gật đầu, "Được."

Anh cúi đầu xuống, lướt môi trên môi cô, làm chân khẽ tun rẩy chờ đợi điều sẽ xảy ra tiếp sau. Nhưng thay vào đó, anh lùi lại, hắng giọng, và đưa cô qua phía bên kia của chiếc xe sau. Sau khi cài dây an toàn cho Flynn và chỉ cho cô thấy đâu là chân thắng và cần sang số, anh đóng cửa phía bên cô lại, đi sang ghế bên cạnh.

"Đi đi," anh nói. "Vào số và hơi tăng ga. Đặt tay ở vị trí 10h và 2h trên vô-lăng, và giữ sao cho con đường ở giữa hai vị trí đấy. Sẽ ổn thôi."

Flynn với lấy cần sang số, đưa nó về mức "D", đúng cách mà Tucker vừa chỉ. Cô đạp ga bằng chân phải và chiếc xe chồm lên trên đường với lực tăng tốc mạnh hơn rất nhiều so với mong đợi. cô hét lên và đạp thắng, khiến Tucker bắn về phía trước.

"Đáng lẽ phải đeo dây an toàn," anh nói, một tiếng cười nén lại trong giọng nói khi tì người dậy.

"Ờ, phải, rút kinh nghiệm." Flynn buông chân khỏi thắng và đạp vào chân ga, lần này nhẹ hơn; chiếc xe từ từ bò lên con đường đất; tay cô nắm chặt vô-lăng, những khớp tay trắng bệch.

"Ok, bây giờ còn bao xa nữa thì đến cái chỗ ta cần đến?"

"Cái cabin đó cách đây khoảng một dặm, cũng trên đường này thôi," Tucker nói, liếc nhìn đồng hồ đo tốc độ. "Với tốc độ này thì một tiếng nữa là chúng ta đến nơi."

"Im đi," Flynn nói, phá ra cười rồi dấn từ năm lên mười dặm một giờ. "Ê! Xem em này! Em đang lái xe đây!"

Cô cảm nhận được tay anh xoa trên vai mình thật nồng nhiệt. "Ừ. Em giỏi lắm."

Đúng lúc đó có một tiếng động lớn, và tấm kính phía sau bắn tung tóe lên người cả hai.

Flynn hét lên, chiếc xe chao đi khi bánh lái ngoặt từ bên này sang bên kia dưới tay cô. "Ôi chết rồi! Em làm gì sai rồi? Em làm gì rồi?"

Một cặp đèn pha sáng rực lóe lên đằng sau họ.

"Anh không nghĩ là do em đâu," Tucker bình tĩnh nói.

"Thế thì ai?"

Có một tiếng bộp, rồi chiếc gương chiếu hậu rung bần bật và văng đi, đập vào chiếc xe trước khi bắn xuống đường.

"Ừm, Tucker,"Flynn nói, gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể. "Ai đó đang cố giết chúng ta chăng?"

"Anh đoán thế," Jake nói. "Ngoặt sang trái và húc vào nó đi."

Mẩu bình tĩnh cuối cùng ròi khỏi cô. "Anh đùa với em đó hả?" cô ré lên, nhưng trước khi cô kịp nói hết câu, Tucker đã giành lấy tay lại và đạp chân lên chân cô.

"Ối, ối, ối, ối!"

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!"

Họ ngoặt khỏi con đường, xuống một con dốc thoai thoải dẫn đến một nơi, may mắn thay, lại là một cánh rừng thưa. Flynn rút chân khỏi Tucker và liếc về phía sau qua tấm kính chiếc hậu đã vớ tung. Ánh đèn không đi theo họ. Tốt rồi. Flynn tin chắc thế là tốt rồi. Phải thế chứ...

Một tiếng bốp nữa từ phía sau, và chiếc xe lệch sang trái.

"Ôi lạy Chúa lòng lành!" Flynn ré lên.

"Không sao đâu," Tucker nói, anh bình tĩnh một cách kì cục, bẻ tay lái sang trái, đi theo quán tính của chiếc xe. Họ trượt sang một bên, và Flynn lại ré lên.

"Anh cần em thôi la hét đi," Tucker nói.

"Còn tôi cần anh thôi tìm cách giết tôi đi!"

Họ trượt sang bên một chút trước khi bánh xe bám đất trở lại. Jake xoay bánh lái về bên phải. họ luồn vào giữa hai cái cây, rồi lao lên trên.

Họ lại trở về con đường đất, phanh kít ngay đằng trước một cái cabin, vừa đủ chỗ cho cửa bên khách sạn bật mở. Tucker chộp lấy tay Flynn.

"Đến lúc phải đi rồi," anh nói và lôi cô ra cùng. Một giây sau họ đã ở trong cabin và anh đặt cô xuống một cái gì đó như cái đi-văng, nhưng giữa bóng tối của cabin và cơn hoảng loạn mù quáng, Flynn không nhìn thấy gì cả. hơi thở của cô nặng và nông khi tay Tucker đưa chạm vào mắt cá chân, rồi chân, tay và mặt cô. Phải mất một lúc cô mới nhận ra là anh cũng đang nói gì đó.

"...ổn không? Có đau không?"

Cô biết mình nên trả lời anh. Cô muốn trả lời anh. Nhưng cô không thế.

"Flynn!" Anh chụp lấy cằm cô và bắt cô nhìn vào mắt mình. "Em ổn không?"

Cô giật mình trở về thực tại, và tìm lại giọng nói của mình. "Em ổn. Em ổn. ý em là, có kẻ đang tìm cách giết chúng ta, nhưng mặt khác..."

Tay cảu Tucker nắm chặt cánh tay cô, và hình như anh vửa thở một cách nặng nề. "Em ổn chứ? Em chắc không?"

Flynn tập trung. Cô không biết, nhưng được cái là không thấy đau ở đâu cả.

Mắt cô bắt đầu điều chnhr, cô đã có thể nhìn thấy những đường viền mờ mờ của mắt, miệng và tóc anh. Mọi thứ trở về với cô từng chút từng chút một, nhưng Tucker đây rồi, và anh ấy vẫn ổn.

Họ vẫn còn sống.

Hoan hô.

"Sao có ai lại muốn giết chúng ta?" cô hỏi.

"Anh không biết."

"Em là người tốt. Em thực hiện nghĩa vụ tại tòa án. Hai lần. Em hiến máu sáu tuần một lần. Em không đá chó con."

"Đừng nên vơ vào mình," anh nói.

"Mà anh cũng có vẻ tử tế. Sao ai đó lại muốn giết chúng ta?"

"Flynn, nào, anh cần phải đi ra ngoài kia và xem chúng còn ở quanh đây không. Anh cần em ở lại đây và..."

"Không!" Flynn bật dậy và tóm lấy tay anh. "Ta cứ gọi 911 và..."

"Di động của anh ở đây mất sóng, và trong cabin thì không có điện thoại. Anh phải đi..."

"Anh không được ra ngoài. Có kẻ mang súng ở ngoài kia, và hắn không thích anh."

"Anh sẽ khóa cửa và lấy chìa khóa. Nếu ai đó gõ cửa, đừng trả lời."

Có súng mà còn gõ cửa hử? Flynn rùng mình.

"Nếu chúng chưa đi, anh sẽ dụ chúng đi. Em cần phải ở lại đây, ngồi nguyên đây và giữ yên lặng, được chứ? Em ở yên đây."

Cô níu áo anh lại bằng tất cả sức lực. "Anh đừng bỏ em!"

Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra và nắm lấy chúng. "Flynn, anh phải đi. Anh sẽ quay lại. Hai phút thôi, anh sẽ quay lại. Em đếm đi."

Cô trân trối nhìn anh mà đầu óc cứ quay cuồng. "Cái gì cơ?"

"Đếm. Em ở đây, nhẩm đếm đi, khẽ thôi. Hai phút. Một trăm năm mươi giây. Đếm đi, anh sẽ quay lại."

Flynn muốn hỏi liệu anh có điên không, nhưng hỏi thế là mât thời gian vô ích vì rõ ràng là anh bị điên rồi. Tuy nhiên, về uy quyền trong giọng nói của anh làm cô bình tĩnh lại, và cô làm theo lời anh.

"Một. Hai. Ba. Bốn..."

Và anh đi mất. cô nghe thấy tiếng anh khởi động chiếc xe tải và quay lại hướng họ vừa đến. Cô thở chậm, sâu, những ý nghĩ lao đến như ngọn giáo nhọn.

Ai đó đã bắn vào ta.

"Ba một. Ba hai. Ba ba."

Ta lái xe chỗ không có đường. Ta có thể đã đâm vào một cái cây. Ta có thể đã chết. Tucker có thể đã chết.

Đến đó thì Flynn bắt đầu khóc. Tay cô run lên bần bật, và cô thậm chí không thèm chùi mặt, tìm niềm an ủi kì cục bằng cách đoán thời gian những giọt nước mắt rơi bộp bộp bộp lên đùi. Cô đếm.

" Năm chín. Sáu mươi. "

Tucker đang ở đâu ?

Cô nghe ngóng. Không có gì phá vỡ sự tĩnh lặng trừ âm thanh từ chính hơi thở run rẩy của cô. Tucker nói anh sẽ quay lại trước một trăm hai mươi. Cũng không còn lâu nữa. Cô nhắm mắt.

" Bảy sau. Bảy bảy. Bảy tám... "

Anh đang ở đâu rồi ? Anh chết rồi chăng ? Kẻ điên nào đấy đã giết anh rồi chăng ? Và liệu bây giờ gã kia có đang đến tìm cô ? Tại sao, trời ơi, tại sao, tại sao cô lại xem hết mấy cái phim kinh dị Thứ sáu ngày mười ba ấy chứ ? Con bé ở trong cabin thể nào cũng bị giết.

Luôn luôn là thế.

"Một trăm lẻ ba. Một trăm lẻ tư."

Cô nuốt nước bọt và ngừng đếm. cô không muốn đếm đến 120, bởi nếu cô đếm đến đó mà anh vẫn chưa về, có nghĩa là chuyện xấu đã xảy ra. Vì thế chỉ cần cô không đếm đến 120 thì anh sẽ vẫn ổn và sẽ sớm quay lại. Cô biết cái logic này hổng ở đâu đó, nhưng cô không cần tìm ra lỗ hổng đấy làm gì.

Cửa mở, và mặc dù thấy được là Tucker, cô vẫn hét. Hét đang dần trở thành một thói quen rất khó bỏ của cô.

"Ổn rồi," Tucker nói, ngồi xuống ghế bành cạnh cô. "Chúng đi rồi. Dù chúng là ai thì chúng cũng đi rồi. Em an toàn rồi. Ổn rồi."

Cô lao mình vào vòng tay anh. "Em sẽ giết anh vì chuyện đó sau."

Tay anh vuốt ve phía sau gáy cô và ôm cô gần đến nỗi tiếng cười thầm của anh rung qua ngực cô. "Ổn rồi mà."

Tim cô đập thình thịch, cô ra lệnh cho nó bình tĩnh lại nhưng nó không nghe. "Em nghĩ đang sắp phát điên. Tim em đang chạy đua đây này."

Anh ngả về phía sau và chạm tay lên mặt cô. "Ổn thôi mà. Em ổn rồi mà. Hít thở đi nào."

"Ok." Cô hớp không khí một cách điên cuồng, cố chậm nhịp thở lại, nhưng không thể được. "Nhưng em nghĩ là em bị loạn nhịp thở rồi."

"Thế thì cần gì nhỉ? Một cái túi giấy phải không?"

Anh dợm đứng dậy, nhưng cô lấy hết sức bình sinh níu tay áo anh và kéo anh ngồi xuống lại với cô.

"Em nghĩ em đang bị hysteria(*). Lúc nào em cũng nghĩ chứng kích động chỉ là thứ nhảm nhí, anh biết đấy, bởi vì hyster gốc Latin có nghĩa là uterus(**). Làm như phụ nữ là những kẻ duy nhất biết phát rồ vậy. Nhưng em không quan tâm đó có phải là thành kiến giới tính hay không." Cô hít một hơi thở nấc nghẹn và quay về phía anh. "Tucker, em bị hysteria rồi. không hay ho gì đâu."

Anh đặt cả hai tay lên mặt cô. "Đừng hiểu sai ý anh, nhưng tốt nhất là em đừng nên nói nữa."

Cô lắc đầu. "Em không thể. Em muốn lắm chứ, tin em đi, nhưng em không thể ngậm miệng lại được." Cô quay sang anh, đặt một tay lên vai anh. "Em nghĩ anh phải tát em, Tucker à. Trên phim họ làm vậy, đúng không? Họ tát vào mặt người phụ nữ không sao ngừng nói được vì cô ta đang bị chứng hysteria. Em nghĩ anh phải tát em thôi."

"Anh không tát em đâu," anh nói.

"Thế thì làm gì đó đi, vì em đang phát điên đây này!"

Và anh làm. Anh kéo cô về mình và đặt nụ hôn lên môi cô mạnh mẽ đến nỗi mọi thứ khác vụt biến khỏi tâm trí cô. Đột nhiên, cả thế giới của cô là anh. Anh là tất cả những gì cô cần, hơn cả không khí, hơn cả ánh sáng.

Anh là tất cả.

Flynn hít một hơi và bình tĩnh lại, trái tim đã trở về nhịp điệu vừa phải hơn. Rồi cô lao mình vào những cái hôn, nếm trải anh bằng một sự suống quít và tuyệt vọng mà hẳn là sẽ rất đáng sợ nếu không có chuyện bị bắn ban nãy. Cô buông thả mình vào anh, để mặc cho sự thèm muốn và khao khát trào ra khi kéo áo qua đầu anh.

Tucker cũng theo cùng Flynn, tay anh ùa lên, tìm hông cô, tìm đùi cô, rồi lại bắt đầu lần từ mái tóc xuống cơ thể; những ngón tay chạy khắp người cô như thể đang cố mà gắn những cảm nhận về cô vào kí ức xúc giác của mình. Anh cởi áo cô, quăng ngang phòng; Flynn mơ hồ cảm thấy mình hình như nó đã hất đổ một cái gì đó, nhưng họ đã lại lao vào nhau nhanh đến nỗi thật khó mà biết được còn gì khác ngoài Tucker, và cảm nhận về anh, vị của anh, mùi của anh. Anh khiến cô dễ dàng vứt bỏ mọi thứ khác để vùi vào anh mà tìm sự an ủi. chỉ đến khi cô cởi chiếc nút quần jeans đầu tiên của Tucker, anh mới nắm lấy tay cô, hơi thở anh thổi tung tóc trên mặt cô thành những đám bù xù.

*****

(*) Hysteria: chứng kích động

(*) uteus: tử cung.

"Flynn," anh nói. "có lẽ ta nên chậm lại một chút."

Flynn lắc đầu. "Cuộc sống là ở đây rồi. Còn chờ gì nữa."

Anh kéo cô vào một nụ hôn say đắm khác. Còn cô kéo khóa quần anh xuống. Anh rên lên khi tay cô trượt theo chiều dài căng cứng của mình, rồi chụp lấy khuỷu tay cô.

"Anh sẽ không cố ngăn em một lần nữa đâu," anh nói. "Anh 'quân tử' thế này là hết mức rồi đấy."

"Tốt," cô kéo quần jeans và quần trong của anh xuống. "Bởi vì nó đang làm em phát cáu đây."

Một lần nữa, họ lại lao vào nhau. Cô hạ người xuống ngậm lấy anh, cho lưỡi mình quấn lấy anh. Anh lại túm lấy vai cô và kéo cô lên.

"Em tưởng anh đã bảo thôi cái trò quân tử vớ vần ấy rồi kia mà."

"Anh nói thế thật. Nhưng nếu em làm thế thì show sẽ ngắn lắm. Tin anh đi." Anh hôn cô thật sâu, rồi, bằng một động tác khéo kéo Flynn chưa từng được chứng kiến bao giờ, quần jeans của cô đã tuột ra và cô hoàn toàn trần truồng trước mặt anh.

"Wow!" cô nói.

"Cám ơn." Đang quỳ trước mặt cô, anh đứng dậy và hôn môi cô nhẹ nhàng, rồi hạ dần xuống ngực. Flynn thở hào hển khi cảm giác rúng động chạy rần rật sọc theo người như một sợi dây điện cháy đỏ, cô vỗ nhẹ vào vai anh.

"Anh, đó sẽ là ý rất tuyệt cho lần sau, nhưng em thực sự đã sẵn sàng rồi, thật, ngay bây giờ," cô nói, không quan tâm đến sự tuyệt vọng lồ lộ trong giọng nói của mình.

"Em chắc chứ?" anh thì thầm ngất quãng.

Anh vuốt tóc khỏi mặt cô và hôn nhẹ lên đó.

"Flynn," anh thì thầm. "Em yêu, anh cần phải dậy."

Cô nhắm mắt lại và ghì lấy anh chặt hơn. "Không. Chưa. Ta chưa xong mà."

"Em cần một cái chăn," anh nói. "Em đang run lên kia kìa."

"Em không lạnh," cô đẩy người lền để nhìn vào mắt anh. "Và ta vẫn chưa xong."

Anh mỉm cười và vén tóc ra sau tai. " Không, ta xong rồi. "

Cô không sao kìm được sự ngạc nhiên. " Xong rồi ? Nhưng anh chưa... Đúng không ? "

Anh hôn chóp mũi cô, rồi nhẹ nhàng nâng cô lên khỏi mình.

Chưa. Chắc chắn là anh chưa.

" Chờ đã. " Cô ngồi hẳn dậy khi anh với lấy quần và loay hoay mặc lại. " Anh đang làm gì vậy ? "

" Anh sẽ lấy một cái chăn. " Trong ánh trăng mờ mờ tràn qua cửa sổ, cô nhìn anh đi sang bên kia căn phòng, mở ngăn kéo, chất chăn đầy tay rồi quay lại. Anh xổ một chiếc ra và phủ nó lên vai cô. " Nào, anh đốt lò sưởi nhé ? "

Cô lắc đầu. " Sao anh không cởi cái quần kia ra ? Ta đã xong đâu. "

" Anh ổn, " anh nói. " Và em thì vẫn đang run. Anh nghĩ em đang bị sốc. "

Anh thả cái chăn còn lại xuống chân cô và ra chỗ lò sưởi, nơi củi đã được chất đống. Chỉ cần que diêm ngọn lửa đã bùng lên, và Tucker ngồi cạnh Flynn.

" Ta chưa xong, " cổ cô nghẹn lại, một giọt nước mắt chảy dài xuống má. " Chưa xong mà. "

" Về lâu về dài thì chưa, " anh nói và kéo cô vào lòng. " Chỉ hôm nay thôi. Chuyện vừa mới xảy ra thật đáng kinh ngạc, thật tuyệt vời, là thứ cả hai ta đều cần, và việc anh có ra hay không không thay đổi điều đó tí nào. "

" Nhưng... "

" Suỵt, " anh ôm cô chặt hơn. " Em đang hoảng loạn, và sợ hãi và cả hai đều không suy nghĩ được mạch lạc. Hãy cố bình tĩnh lại một chút được không ? "

Flynn dựa đầu vào ngực anh, nhưng những góc cạnh thô ráp đang dần trở lại trong cô. Giờ cô cảm thấy còn hơn cả hồi hộp. Cô thấy sai. Cô thấy mình hình như đã làm một việc gì đó rất sai và phải cố mà chữa lại cho đúng, chỉ có điều cô không biết phải làm thế nào. Cô ngước lên nhìn vào mắt anh.

" Em xin lỗi. Em không có ý... " Tim cô như đã nằm ở ngoài cơ thể, buốt, lạnh và vẫn vô thức đập. Cô run bần bật trong tay anh, và chợt nghĩ có thể anh nói đúng. Có thể cô đang thật sự sốc. Cảm xúc cuốn qua Flynn, dội vào mọi góc cạnh trong người cô, và cô thấy một giọt nước mắt lăn trên má khi nhận ra mình đã làm sai điều gì. " Không phải em lợi dụng anh đâu, Tucker. "

Anh kéo đầu cô dựa lại vào ngực mình, " Nào. Em không phải lo lắng gì cả, " và vuốt cánh tay cô, " Để yên rồi anh sưởi ấm cho em thôi, được chứ ? "

" Nhưng em không... " Răng cô va lập cập. " Em không hề lợi dụng anh. Anh thật sự có ý nghĩa với em. Anh... "

Anh quấn chăn chặt hơn quanh vai cô và cúi mặt xuống gần cô hơn. " Anh biết. giờ thì vì Chúa, ngậm miệng lại và để anh sưởi ấm cho em. "

Chỉ đến lúc đó Flynn mới nhận ra mình không phải là người duy nhất chênh vêh ở đây. Trong ánh lửa, cô nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt anh, và cô hiểu. Anh chỉ muốn có một điều, đó là chăm sóc cô. Anh vần làm vậy cũng nhiều như cô cần anh trước đó.

Cô nhắm mắt và dựa vào anh, thả mình chìm vào vòng tay anh. Cô lắng nghe nhịp tim anh, vững vàng, mạnh mẽ và liên tục, nói với cô rằng chừng nào cô còn nghe thấy ó thì mọi thứ vẫn ổn. Người cô thả lỏng hơn, cơ run rẩy cũng ngừng, và chẳng mấy chốc sau, cô chìm vào giấc ngủ.

Điều đầu tiên Flynn nhận thấy khi dần tỉnh lại là trời đã tối ; cứ theo đồng hồ trên tường thì có lẽ cô đã ngủ khoảng một giờ. Rồi cô ngửi thấy mùi của ngọn lửa sưởi ; nồng, thơm mùi gỗ. Thật dễ chịu. Cô chậm rãi tỉnh dậy, ngọ nguậy trên sofa, nằm dưới tấm chăn phủ trên mình và logf bàn tay cuộn dưới cằm. Và cuối cùng, khi mở mắt, cô nhìn thấy đầu tiên là tấm lưng của Tucker bên ngọn lửa. Cơ bắp của anh chuyển động nhè hẹ dưới làn áo sơ mi mỗi khi anh thêm củi vào lò, nhưng cô có thể đoán được rằng tâm trạng của anh không đặt nơi ngọn lửa đó. Cô nằm im quan sát, hài lòng được ngắm nhìn những chuyển động của anh, và sự tồn tại của anh trong cùng một không gian với mình.

Rồi, rất đột ngột, mọi sự kiện xảy ra trong buổi tối ùa về.

Bài học lái xe, rất ngọt ngào.

Bị bắn, không ngọt ngào.

Và dĩ nhiên phải kể đến màn yêu cuồng nộ, tuyệt vọng trên sàn cabin.

Ôi, Chúa ơi. Đến lượt nỗi nhục nhã ào về, cô lần tay dưới chăn để xác định lại những ngờ vực của mình ; chính xác, cô vẫn đang trần truồng. Cô lại lần tìm dưới chăn, cố gắng tạo ra thật ít tiếng động và trong đầu thì thầm cầu khấn loại thánh thần là quần áo lót của mình cũng đang ở đâu đó quanh mình.

Không may là... có vẻ tình hình không phải thế. Cô nhấc đầu lên, cũng cố gắng hết sức thật khẽ khàng, thò một chân ra và bắt đầu 'câu' quần áo.

" Anh gấp để đầu kia của ghế, " Tucker nói làm cô bất ngờ. " anh sẽ nhìn vào lửa cho đến khi em xong. "

" Ồ, ok, " Flynn vừa giữ chăn trên người vừa ngồi dậy với lấy quần áo. " Nghĩa là 'ok, em đang mặc đồ đây' chứ không phải là 'ok quay lại đi' đâu nhé. Ý là, giờ thì cũng không quan trọng lắm đâu, em đoán vậy, sau khi... anh biết đấy. Cái đó. "

Một khoảng dúng ngắn, rồi anh nói, " Cái gì ? "

Cô cài áo lót. " Thôi đi. Anh biết cái gì mà. "

" À, cái đó ? " Anh cời lửa, đầu hơi ngoảnh lại, nhưng không đủ để nhìn thấy cô. " Đừng lo chuyện đó. Nó chưa bao giờ xảy ra. "

Cô kéo khóa quần. " Nào, Tucker, em thừa nhận là cũng lâu rồi không làm chuyện đó, nhưng em thường biết khi nào mình đã làm tỉnh. " Cô mặc áo và luồn tay gỡ những đám tóc bị mắc lại. Cô nhìn anh một lúc nữa, tận hưởng vài khoảng khắc được nhìn thấy anh mà anh không nhìn thấy cô. Rồi cô nói, " Anh quay lại được rồi đấy. "

Tucker đẩy người dậy khỏi sàn, phủi phủi gối quần jeans, rồi đút tay vào túi và đứng đối diện Flynn.

" Thôi, nói chuyện khác đi, " anh nói, một bên khóe miệng cong lên thành một nụ cười đáng yêu, " em thấy Mets(*) thế nào ? "

Flynn khoanh tay, rồi lại buông ra, rồi đút một tay vào túi trước quần jeans, rồi lại rút ra. Chúa ơi ! cô thậm chí không biết phải đứng làm sao nữa. Đùi cô run lên, rồi bình tĩnh lại, rồi lại run, đây luôn là dấu hiệu của việc cô đang phải chịu đựng những cảm xúc mà kí trí của cô chưa sẵn sàng xử lý. Cô lại ngồi xuống ghế, kéo một cái ghế che trên chân.

" Mets chơi dở tệ, " cô nói.

Tucker gật đầu, vẫn nhìn cô. " Ừ. Đúng, dở tệ. "

Flynn dán mắt vào các ngón tay. Sơn móng tay của cô hỏng hết rồi. dĩ nhiên, đấy là vấn đề nhỏ nhất trong các vẫn đề của cô hiện giờ.

"Flynn này?"

Cô ngước nhìn Tucker. Anh khẽ mỉm cười và tiến tới, ngồi xuống cạnh cô những hết sức chú ý để không chạm vào cô, cô nhận thấy như vậy.

"Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.," anh nói.

Cô bấu chặt hơn cái gối. "Tucker, chuyện đó có xảy ra, được chứ? Thế nê anh đừng có cố..."

"Nào." Anh đặt một ngón tay dưới cằm cô, hướng cho cô nhìn thẳng vào anh, nhưng bỏ tay xuống ngay khi luồng mắt họ chạm nhau. Biểu hiện của anh thành thực đến đau đớn, và cô thấy vừa thích thú vừa kì lạ trước anh Tucker nới, chân thành này. "Đáng lẽ nó đã không xảy ra. Nếu chúng ta không bị bắn, nếu em không bị kích động, nếu anh tát em thay vì..." Anh ra hiệu về phía tấm thảm nháp, rồi nghiêng người về phía cô, gần hơn, nói nhẹ nhàng, "Anh không nghĩ có ai trong chúng ta sẽ để chuyện đó xảy ra nếu tình huống không quá... cực đoan như vậy. Thế nên, em biết đấy, anh nghĩ ta xứng đáng được trong sạch. Không xấu hổ. Không tội lỗi. Em nghĩ sao?"

*****

(*) Mets: New York Mets – tên đội bóng chày chuyên nghiệp của Flushing, Queen, thành phố New York.

*****

"Em nghĩ anh rất điên," Flynn nói, tập trung kéo một sợi chỉ sút trên gối trong khi chân cô trun rẩy bên dưới.

"Anh xin lỗi." Giọng anh nhẹ đến nỗi cô không dám tin vào tai mình cho đến khi ngẩng lên và nhìn vào mặt anh.

"Ôi. Làm ơn đi mà," cô nói. "Anh thì phải xin lỗi cái gì nào? Anh còn không..." Cô phác một cử chỉ với cả hai tay, nguệch ngoạc, thật sự không chỉ rõ cô đang nói cái gì, nhưng không quan trọng. dựa vào tiếng cười nhỏ nhẹ của anh, cô biết anh hiểu.

"Em nghĩ hơi nhiều quá về chuyện đó rồi đấy," anh nói , cầm lấy tay cô và đặt lại chúng xuống gối. "Và anh có rất nhiều thứ phải xin lỗi. đáng lẽ anh phải dừng lại khi biết em đang suy nghĩ không rõ ràng. Vấn đề là, anh cũng không suy nghĩ rõ ràng được, và ngay cả nếu anh có được như vậy..." Anh ngừng lại, lắc đầu. "Anh cũng không dừng lại được."

Flynn cố bật cười, nhưng sự khó chịu của cô đưa cái cười đi quá trớn thành một tiếng hừ mũi rất thiếu nữ tính. "Hừ, có ai trong tình huống đó mà dừng lại được..."

"Em không phải như mọi người, Flynn ạ," anh nói, mắt nhìn vào ngọn lửa. "Em đã chinh phục anh ngay từ giây phút em bước ra khỏi con tàu đó. Em biết điều đó mà."

"Thật sao?" Flynn thấy hơi thở mình nén lại khi nghe những lời nói đó. "Thật á?"

Tucker quay lại để nhìn cô, vẻ bất ngờ hiện trên khuôn mặt. anh với lên chạm vào cổ cô, những ngón tay vươn vào tóc cô, trong khi mắt anh tìm kiếm ánh mắt cô. "Em không biết sao?"

"Không," cô nói. "Em tưởng anh nghĩ em là một đứa con gái rượu hư hỏng của bố già ùa đến đây để đóng cửa nhà máy, để lùa mọi người về nhà với những bà vợ lừa dối và những đứa con chết đói."

"Không." Anh nhìn cô bằng cái vẻ chăm chú thành thực đó, và chân cô lại run. "Anh chưa bào giờ nghĩ thế."

Cô mỉm cười, anh hướng về phía trước hôn cô nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nụ hôn đấy nói, Không phải vội. Còn rất nhiều thứ từ nơi nụ hôn này bắt đầu. Flynn vươn vào đó, được an ủi từ nó, và khi họ rời nhau ra, chân cô không run nữa.

Làm sao anh làm được điều đó?

"Vậy..." cô nói sau một phút, "Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra?"

Anh kéo cô vào vòng tay, cô áp mắt mình vào ngực anh, lắc nghe tiếng nhịp tim vững vàng từ đó.

"Nào," anh nói, "ta có thể làm một trong hai việc. Ta có thể bàn chuyện này từ giờ đến chết, thấy xấu hổ và tội lỗi dù chẳng thể làm gì để thay đổi tình thế được cả, để sự ngượng ngùng tung hoành phần nó và hy vọng rồi đây mọi thứ sẽ ổn thỏa; hoặc ta có thể nói chuyện chưa bao giờ xảy ra, thoải mái và kiếm cái gì để ăn." Anh hôn trán cô. "Anh nghĩ em biết anh bỏ phiếu cho cái nào rồi đấy."

Flynn rúc sâu hơn vào ngực anh và nhìn ngọn lửa. Sự thật là, ngay bây giờ, cô chẳng cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng gì cả. Cô thấy bình an, và thoải mái, và hạnh phúc. Bằng cách nào đó, Tucker đã hàn gắn được mọi thứ trước khi chúng vớ tan ra.

Cô phải tim xem làm sao anh làm được như vậy.

Cô ngẩng đầu và nhìn anh với một nụ cười.

"Anh có cái gì trong giỏ kia?"


"Vậy, anh lại định đột nhập vào đấy để trả lại cái laptop và tập hồ sơ sao?"

"Kế hoạch là thế," Jake nói. Khuôn mặt hoảng hồn của Flynn nhìn anh giữa hai ngọn nến đặt trên bàn. Tóc cô xõa quanh vai như những cuộn sóng hoang dại, ánh nến lung linh trên mặt. mặc cú hụt chết và màn làm tình vá víu vừa qua, anh vẫn cảm thấy tĩnh lại và hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào khác trong kí ức dạo gần đây của mình.

Cô nhướng về phía trước. "Giải thích lại với em xem tại sao anh lại không đưa nó cho cảnh sát được?"

Jake đẩy đĩa sandwich cắt nhỏ về phía cô, mà thật ra đĩa cũng không còn nhiều lắm, hai giờ đồng hồ cập nhật cho Flynn về Chase đã ngốn hết giỏ thực phẩm. nhưng có một cái gì đó khiến việc ngắm Flynn nhẩn nha ăn sandwich lại có vẻ không bao giờ chán.

"Đồ vật chiếm đoạt một cách phi pháp," anh nói, "không được chấp nhận trước tòa. Gerald Levy – ông ấy sẽ phải bước vào với một kệnh khám xét thì những thứ tìm được mới có bất kì hiệu lực pháp luật nào. Chỉ hy vọng ông ấy không hỏi anh lôi đâu ra những bản in này."

Flynn cắn môi và lắc đầu. "Có cái gì đó không ổn."

"Thường khi người ta bắn em tức là có cái gì đó không ổn rồi."

"Được rồi." Cô đặt khăn ăn xuống bàn, và nhổm dậy trên ghế. "Em sẽ trình bày lại với anh tất cả mọi thứ theo cách hiểu của cá nhân em, bởi vì em chắc chắn là ta đang đang thiếu mất một điều gì đó."

Jake ngồi lại xuống ghế, tay khoanh trước ngực. "Nói đi."

Cô bắt đầu đi qua đi lại. "OK. Thế này nhé. Chase đứng đầu cái gì lịch sử nhỉ..."

"Chủ tịch Hội Bảo tồn Lịch sử của Scheintown, đúng."

"Ok. Vậy, hội này có nguồn tài trợ rất dồi dào."

"Khoảng một triệu đô một năm, nếu cộng cả tiền gây quỹ, các đóng góp cá nhân và hỗ trợ của chính phủ."

"Rất nhiều tiền."

Anh nhe răng cười. anh thích ngắm cô đi tới đi lui. "Tiền thuế của em đấy."

"OK, vậy là Chase đã duyệt phí tư vấn cho gã sử gia nào đó để đến đây và đảm bảo là mọi thứ đều chính xác về mặt lịch sử."

"Giáo sư Gavin P.Krunk, một chuyên gia về kiến thức thời hậu Thuộc địa ở bắc New York."

"Chỉ có điều ông này đã chết từ... bao lâu nhỉ?"

"Mười lăm năm trước."

"Điều này là rất dở vì trừ phi Chase có khả năng chuyển quỹ sang bên kia, còn không thì số tiền chi cho phần tư vấn của Krunk đã đi chỗ khác rồi."

"Em học nhanh lắm, Châu Chấu ạ?"

Flynn phớt lờ anh. Anh cũng thích cô làm thế nữa. "Và cái laptop có những đơn từ của một công ty tư vấn con mà Chase làm chủ?"

"Đúng. Với tài sản động khoảng bằng số tiền trả cho Krunk trong ba năm vừa rồi."

"Hơn năm mươi nghìn đô," Flynn nói.

"Chính xác. Không đủ nhiều để mọi người thấy thiếu, nhưng đủ để Chase có một khoảng co giãn thoải mái trong túi tiền của hắn ta."

Flynn thờ dài, bước lại đến bàn, ngồi xuống, và cầm lấy cốc rượu của mình. "Chỉ có điều anh không nghĩ Chase lại chuyện đó."

Jake ngồi lại xuống ghế và gập tay trước bụng. "Không. Năm mươi nghìn đô trong ba năm? Chỉ là mớ tiền lẻ đối với Chase. Hơn nữa, tại sao lại đi dùng một cái máy tính xách tay bị đánh cắp từ kho bằng chứng để giữ những chứng từ đó? Nếu hắn ta ăn cắp cái máy đó để ngăn cảnh sát lần theo cái kế hoạch bất động sản kia mà truy hắn thì hắn phải hủy nó đi rồi chứ. Ngay cả nếu bị xóa sạch, những số series vẫn lần về phía hắn, làm hắn dính líu đến những vật chứng bị đánh cắp. Chase thông minh hơn thế."

Flynn đặt cốc rượu xuống. "Vậy, kế hoạch B của Rhonda là nếu vụ biển thủ không tóm được Chase, thì hắn vẫn gặp rắc rối vì vụ đánh cắp chiếc laptop?"

"Đấy là lý thuyết cua anh. Anh chỉ không biết vì sao."

Flynn chớp mắt. "Cô ta đã nói cho anh lý do rồi đấy thôi."

Jake nhướn mắt, gặp ánh mắt cô. "Sao cơ? Chi tiết cô ta yêu hắn á? Em tin điều đó à?"

"Ừ, chứ sao nữa. anh chẳng nói cô ta thuộc loại người nhút nhát còn gì? Những gã như Chase thậm chí không thèm nhìn những cô nàng loại ấy, và vả lại cô ta có lẽ không hề biết rằng mình hoàn toàn nằm ngoài danh sách của hắn ta, bởi vì phụ nữ vốn ngu xuẩn như vậy đấy. thế là, cô ta nung nấu một kế hoạch đưa mình vào tầm quan sát của hắn bằng cách trở thành người bạn trung thành tận tụy lúc hắn ở trong tù. Có lý đấy chứ."

"Điều này là rất dở vì trừ phi Chase có khả năng chuyển quỹ sang bên kia, còn không thì số tiền chi cho phần tư vấn của Krunk đã đi chỗ khác rồi."

"Em học nhanh lắm, Châu Chấu ạ?"

Flynn phớt lờ anh. Anh cũng thích cô làm thế nữa. "Và cái laptop có những đơn từ của một công ty tư vấn con mà Chase làm chủ?"

"Đúng. Với tài sản động khoảng bằng số tiền trả cho Krunk trong ba năm vừa rồi."

"Hơn năm mươi nghìn đô," Flynn nói.

"Chính xác. Không đủ nhiều để mọi người thấy thiếu, nhưng đủ để Chase có một khoảng co giãn thoải mái trong túi tiền của hắn ta."

Flynn thờ dài, bước lại đến bàn, ngồi xuống, và cầm lấy cốc rượu của mình. "Chỉ có điều anh không nghĩ Chase lại chuyện đó."

Jake ngồi lại xuống ghế và gập tay trước bụng. "Không. Năm mươi nghìn đô trong ba năm? Chỉ là mớ tiền lẻ đối với Chase. Hơn nữa, tại sao lại đi dùng một cái máy tính xách tay bị đánh cắp từ kho bằng chứng để giữ những chứng từ đó? Nếu hắn ta ăn cắp cái máy đó để ngăn cảnh sát lần theo cái kế hoạch bất động sản kia mà truy hắn thì hắn phải hủy nó đi rồi chứ. Ngay cả nếu bị xóa sạch, những số series vẫn lần về phía hắn, làm hắn dính líu đến những vật chứng bị đánh cắp. Chase thông minh hơn thế."

Flynn đặt cốc rượu xuống. "Vậy, kế hoạch B của Rhonda là nếu vụ biển thủ không tóm được Chase, thì hắn vẫn gặp rắc rối vì vụ đánh cắp chiếc laptop?"

"Đấy là lý thuyết cua anh. Anh chỉ không biết vì sao."

Flynn chớp mắt. "Cô ta đã nói cho anh lý do rồi đấy thôi."

Jake nhướn mắt, gặp ánh mắt cô. "Sao cơ? Chi tiết cô ta yêu hắn á? Em tin điều đó à?"

"Ừ, chứ sao nữa. anh chẳng nói cô ta thuộc loại người nhút nhát còn gì? Những gã như Chase thậm chí không thèm nhìn những cô nàng loại ấy, và vả lại cô ta có lẽ không hề biết rằng mình hoàn toàn nằm ngoài danh sách của hắn ta, bởi vì phụ nữ vốn ngu xuẩn như vậy đấy. thế là, cô ta nung nấu một kế hoạch đưa mình vào tầm quan sát của hắn bằng cách trở thành người bạn trung thành tận tụy lúc hắn ở trong tù. Có lý đấy chứ."

Anh nhìn cô đă đăm một lúc, trở đi trở lại điều này trong đầu mình. Và quả thật là, Flynn nói đúng.

"Phụ nữ thật đáng sợ," anh nói.

"Thì... ta biết cô ta đã làm chuyện đó mà. Cô ta có cuốn Thuật biển thủ dành cho bọn tay mơ dính dưới gầm bàn còn gì."

Flynn làm hiệu về tập hồ sơ màu chuối nằm trên bàn, bao gồm những dòng hướng dẫn viết tay chỉ ra chính xác làm thế nào để biển thủ tiền từ hiệp hội lịch sử, có vẻ là chữ viết từ tay một phụ nữ. "Và nếu chỉ muốn Chase rục xương trong tù, cô ta có thể tự đi thẳng đến cảnh sát. Đây là điều duy nhất hợp lý."

"Chẳng phải dễ hơn là kiếm một đôi kính sát tròng và mua ít quần áo mới nếu muốn thu hút sự chú ý của Chase hay sao?"

"Dĩ nhiên, nhưng đây ta đang đối mặt với một KCY."

"KCY? Là cái quái gì thế?"

" KCY – kẻ cuồng yêu. Freya nghĩ ra cụm từ đó đó. Chị ấy có khuynh hướng thu hút những tên đàn ông có kèm KCY. Một câu chuyện dài, nhưng... ừ, Rhonda là một KCY điển hình. Cô ta không muốn tranh giành tình cảm của Chase khi mà cô ta có thể thua. Kế hoạch của cô ta là làm cho hắn không thể không yêu cô ta. " Flynn ngả ra sau, vẻ tự mãn hiện trên mặt. " Em chắc chắn đúng trong chuyện này. Tin em đi. " Sự tự mãn nhạt đi chuyển thành lo lắng. " Nhưng, vấn đề là, sao lại tìm cách giết chúng ta ? Rhonda là người duy nhất biết anh đang có lapiop trong tay, và anh đang dùng nó đúng vào mục đích có lợi cho cô ta, vậy động cơ của cô ta là gì ? "

Jake nhún vai. " Nếu cô ta biết anh còn có một tập hồ sơ đầy những thông tin cơ bản là ám chỉ cô ta có dính dáng vào vụ phạm tội, thì anh nghĩ đấy là động cơ của cô ta. "

" Ý hay. " Flynn lắc đầu. " Chỉ có điều, nếu cô ta muốn chúng ta phải chết, thì ta là những con vịt ngồi một chỗ. Những con vịt ngồi một chỗ không vũ khí tự vệ. Nhưng cô ta chỉ bắn và bỏ chạy. "

" Nếu đúng đấy là Rhonda đã nhắm bắn chúng ta. Giờ không phải lúc vội vã đưa ra kết luận. "

" Có thể là ai khác được nữa ? "

" Một tay bắn tồi có giết chúng ta rồi sợ hãi bỏ đi, " Jake nói, " hoặc một tay bắn cừ muốn gửi một thông điệp. "

" Thông điệp gì ? "

Jake nhún vai. " Tao không thích chúng mày. "

Flynn nhướng một bên chân mày về phía anh. "Anh nghĩ có phải cũng một người đã giết Elaine Placie không?"

"Eleen Dietz," Jake sửa.

"Eleen. Elaine. Gì cũng được. người duy nhất có dính dáng đến Eleen-Elaine là Chase."

Jake đứng dậy và bắt đầu dọn bàn. Giờ mới đến đoạn căng.

"À, anh ta không phải người duy nhất."

Flynn im lặng một lúc. "Ý anh là gì?"

"Cô ta phá anh tơi tả, em yêu ạ. Động cơ đấy."

Cô cười khuẩy, nhìn anh xem liệu anh có đùa không. Một giây sau, mặt cô nghiêm lại. "Đúng, nhưng anh không giết cô ta."

"Anh biết điều đó. Em biết điều đó. Nhưng cảnh sát?" Anh nhún vai. "Có thể họ không biết."

Cô đẩy mình đứng dậy khỏi bàn. "Dĩ nhiên là họ biết điều đó. Họ biết anh!"

Anh thôi không dọn bàn nữa và nhìn cô. "Có một chuyện anh chưa nói với em, Flynn ạ. Cái chảo họ tìm thấy cùng với xác chết, cái chảo bị móp và rất có thể là hung khí giết người?"

Cô gật đầu. "Vâng?"

Anh cầm lấy cái đĩa và đưa ra cho cô. "Em ăn nốt không này?"

Cô chầm chậm lắc đầu, không rời mắt khỏi anh. "Anh cứ tự nhiên."

Anh bỏ nó vào miệng. "Tóm lại là, cái chảo là từ bếp của Mercy. Anh không làm việc ở Arms lúc Eleen, Elaine hay E gì gì đó bị giết, nhưng anh ăn trưa ở đó mỗi ngày. Đấy là phương tiện."

Ngay trong ánh sáng từ lò sưởi và những ngọn nến, Tucker cũng có thể thấy tư thế của Flynn căng đi và cứng lại.

"Chính xác là anh đang nói gì vậy, Tucker?"

Anh chụp một cái khăn ăn và lau một cốc rượu. "Lần ra chính xác thời điểm tử vong sẽ rất khó sau sáu tháng ở cùng với lũ cá, nhưng họ có thể ước đoán một cái khung khá chính xác dựa vào lần cuối cùng ai đó nhìn thấy cô ta. Và, xét chuyện chỉ đến khoảng tháng Tư anh mới bắt đầu làm cho khách sạn, vậy là anh có 'ba chết'." anh nhét cái cốc vào trong giỏ. "Phương tiện. Động cơ. Cơ hội."

Cô dồn anh. "Cảnh sát có khả năng bắt anh vì tội giết người, còn anh thì nói đùa hay sao?"

Jake nhét cái nút bần vào rượu, rồi quay lại đối diện Flynn. "Nào, anh không làm chuyện đó, có nghĩa là cảnh sát có thể đã có chứng cớ gì đó mà ta không biết có thể chỉ dẫn đễn gã nào làm chuyện đó. Khả năng 80-20 là anh sẽ bị hỏi cung, 50-50 là anh sẽ bị bắt, có thể là 10-90 là anh sẽ bị kết một cái tội giết người mà anh không phạm phải. đến trình cảnh sát thông tin này về Chase và Rhonda sẽ cho họ thêm nhiều thông tin để suy xét, và anh nghĩ sẽ cải thiện khả năng của anh. Vì thế, không, anh không thậ sự lo lắng về chuyện đó và anh nghĩ em cũng không nên lo lắng làm gì."

Flynn lấc đầu. "Làm sao anh lại có thể nhẹ nhàng như thế được nhỉ?"

Anh đi vòng qua bàn đến chỗ cô và với tay chạm vào vai cô, nhưng cô tránh anh ra.

"Điều tốt nhất anh có thể làm được là giữ cái đầu mình thật tỉnh táo, thế nên đấy là điều anh đang làm đây. Gerard Levy là một người bạn cũ của gia đình anh. Vì thế, anh mới vào nghề cảnh sát ngay từ đầu, đó cũng là một điều nữa đứng về phía anh. Khả năng rất cao là anh sẽ bình an vô sự sau vụ này, thế nên không cần phải lo cuống lên làm gì cả."

Flynn mềm người đi một chút, và anh nắm lấy tay cô. Lần này, cô không rút tay ra, nhưng cũng không chịu nhìn anh. Anh nhìn tay cô trong tay mình rồi nói.

"Anh muốn em biết là nếu em muốn rút lui, quay về Boston, để anh xử lý chuyện này một mình, anh cũng sẽ không nghĩ xấu về em đâu."

Mắt cô rực lên vì tức giận. "Anh nghĩ em sẽ làm thế à?"

Anh phải mất một lúc trước khi trả lời cô. "Anh nghĩ sẽ thật điên rồ nến em không làm thế, Flynn ạ."

Cô trông ngạc nhiên, rồi tổn thương. "À. Thế thì được rồi. vậy thì em sẽ xếp đồ và bỏ anh lại để xử lý mọi thứ một mình anh vậy."

"Đừng hiểu lầm anh," anh nói. Cô ngước lên gặp ánh mắt anh. "Anh không muốn em đi. Anh đưa vụ này qua cho Gerald và thế là xong. Thậm chí anh không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với Gordon Chase nữa. nhưng... em có thể đã bị thương rất nặng đêm nay, Flynn ạ."

"Anh cũng..." cô mở miệng, nhưng anh đã giwo tay lên để ngăn cô.

"Chắc là anh đáng bị như vậy. anh đã quá chú tâm đến việc trả thù Chase đến nỗi nếu hôm nay ang bị bắn, cũng là xứng đáng. Nhưng còn emk... em không đáng bị liên lụy. và anh thật sự vui mừng là không phải đợi đến lúc em bị người ta giết chết để cho anh kịp nhận ra rằng có những thứ không quan trọng như anh tưởng." Anh nuốt nước bọt, lấy làm ngạc nhiên là phần tiếp theo hóa ra lại khó đến thế. "Và những chuyện khacs thì quan trọng hơn rất rất nhiều."

Anh với tới cô, và kéo cô vào lòng mình. Nhìn vào mắt cô, anh biết chắc rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. anh không biết thế nào, vì giả như anh có không bị kết oan tội giết người, thì rồi cô cũng sẽ ra đi. Nhưng anh không muốn phải lo lắng về việc làm sao mọi thứ có thể trở nên thuận chèo mát mái bây giờ. Điều đó không quan trọng. anh cúi xuống và hôn cô chầm chậm, đặt vào nụ hôn đó tất cả những điều anh không sao nói được, tất cả những nghi vấn anh không biết cách đặt câu hỏi.

Dựa vào phản ứng của cô, anh đoán câu trả lời là có. Chắc phải là một dấu hiệu tốt.

Khi họ rời nhau ra, có những giọt lệ trên mắt cô.

Dấu hiệu xấu rồi.

"Nào," anh nói, quệt tay vào một giọt nước đi lạc. "Cái gì thế này?"

Cô đảo mắt. "Dị ứng."

Anh không cười. "Flynn..."

Cô đẩy anh ra, quay lại, và tóm lấy cái túi thư.

"Dập lửa và thổi nến đi," cô nói lúc đi ra cửa. "Còn một số vụ đào tường khoét gạch cần làm đấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.