Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 1: Mở đầu




Cỗ xe ngựa của Đội cận vệ chở bọn tôi từ Temple tới Belgravia, chỉ chạy dọc bờ sông Thames. Lần này tôi có thể nhận ra rất nhiều nét quen thuộc trên đường phố London. Nắng lấp lánh trên tháp Big Ben và thánh đường Westminster. Tôi vui sướng ngắm dòng người nô nức ô mũ và vận váy sáng màu giống mình trên các đại lộ. Công viên mùa xuân xanh mơn mởn, đường phố lát đá chỉn chu và không chút lầy lội bùn đất.

“Trông như hậu cảnh trong một vở nhạc kịch!” tôi nói. “Tôi cũng muốn có một chiếc ô che nắng như thế.”

“Chúng ta gặp đúng ngày lành tháng tốt,” Gideon nói. Hắn đã bỏ lại chiếc mũ hình trụ dưới hầm và tôi không nói gì, bởi địa vị hắn thì tôi cũng sẽ làm thế.

“Sao chúng ta không chờ gặp kỵ Margaret ở ngay Temple, khi kỵ tới để phân nhánh hồi khứ?”

“Tôi đã thử hai lần rồi. Nhưng không dễ thuyết phục Đội cận vệ tin vào ý định nghiêm túc của mình, dù tôi có cả khẩu lệnh lẫn nhẫn triện cùng những thứ khác. Rất khó biết phản ứng của Đội cận vệ trong quá khứ. Nếu nghi ngờ, họ thường ngả về phía người vượt thời gian mà họ biết mặt và đang có nhiệm vụ bảo vệ, hơn là nghe lời một du khách lạ hoắc đến từ tương lai. Họ đã làm thế tối qua và sáng nay. Gặp kỵ tại nhà có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Và nhất định sẽ bất ngờ hơn.”

“Nhưng liệu kỵ có bị canh gác ngày đêm bởi những kẻ vốn chỉ chực chờ chúng ta xuất hiện? Bởi thực ra kỵ luôn tính đến chuyện này. Từ nhiều năm rồi, phải không?”

“Trong Biên niên sử Đội cận vệ không hề viết gì về việc bảo vệ bổ sung này. Nhà của mỗi người vượt thời gian đều chỉ do một môn sinh canh gác.”

“Người vận đồ đen,” tôi kêu lên. “Trước nhà chúng tôi cũng có một người như thế.”

“Không khó phát hiện,” Gideon mỉm cười.

“Không, không hề khó. Em gái tôi cho đó là một nhà phù thủy.” Nhân tiện, tôi chợt nghĩ đến một chuyện. “Anh có anh chị em không?”

“Em trai,” Gideon nói. “Không còn nhỏ nữa. Mười bảy rồi.”

“Thế còn anh?”

“Mười chín,” Gideon nói. “Sắp rồi.”

“Sau khi học xong, anh sẽ làm gì? Dĩ nhiên trừ việc phải trở về quá khứ.” Và chơi vĩ cầm. Và làm những gì thường làm.

“Chính thức là tôi đã ghi tên ở trường đại học London,” hắn nói. “Nhưng học kỳ này thế là đi tong.”

“Ngành gì?”

“Em quá tò mò đấy!”

“Tôi chỉ giao lưu thôi,” tôi nói. Câu này tôi học được của James. “Thế anh học ngành gì?”

“Y khoa.” Nghe có chút ngượng ngùng.

Tôi cố nén một tiếng “Ồ!” ngạc nhiên và lại nhìn ra cửa sổ. Y khoa. Hay thật. Hay thật. Hay thật.

“Người trong trường hôm nay là bạn trai em?”

“Cái gì? Ai cơ?” Tôi tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn.

“Cái cậu đứng đằng sau, để tay lên vai em ấy.” Nghe có vẻ thờ ơ, như chẳng hề quan tâm.

“Ý anh bảo là Gordon Gelderman? Ôi trời, không!”

“Nếu không phải bạn trai em, sao cậu ta lại được phép động vào em?”

“Đâu có. Thú thực là lúc đó tôi không để ý.” Và tôi không để ý cũng chỉ vì quá bận rộn quan sát Gideon tình tứ với Charlotte. Nghĩ tới chuyện này khiến mặt tôi nóng bừng. Hắn hôn chị ấy. Gần như hôn.

“Sao em lại đỏ mặt? Vì Gordon Gallahan?”

“Gelderman,” tôi đính chính.

“Cũng vậy thôi. Trông hắn như một thằng ngu.”

Tôi buộc phải bật cười. “Giọng hắn cũng ngu,” tôi nói. “Và hắn hôn cũng ngu nốt.”

“Tôi không cần biết chính xác đến thế đâu,” Gideon cúi xuống cột lại dây giày. Khi ngẩng lên, hắn khoanh tay nhìn ra cửa sổ. “Đã tới đường Belgrave, trông kìa! Em có hồi hộp chờ gặp kỵ không?”

“Có chứ, rất hồi hộp.” Ngay lập tức tôi quên béng chủ đề vừa nói. Mọi thứ thật kỳ quặc. Người kỵ mà tôi sắp gặp còn trẻ hơn mẹ tôi mấy tuổi.

Có lẽ kỵ lấy được chồng giàu, bởi xe dừng lại trước một ngôi nhà rất nguy nga ở Eaton Place. Người quản gia mở cửa trông còn uy nghiêm hơn cả ông Bernhard. Thậm chí ông ta còn đi găng trắng!

Ông ta quan sát bọn tôi với ánh mắt đầy nghi ngại, trong khi Gideon đưa danh thiếp cho ông ta và nói rằng bọn tôi không hẹn mà tới uống trà, và chắc rằng bà bạn cũ đáng mến, quý bà Tilney, sẽ rất vui mừng khi biết Gwendolyn Shepherd tới thăm.

“Tôi nghĩ ông ấy thấy anh không đủ lịch thiệp,” tôi nói khi ông quản gia cầm tấm danh thiếp bỏ đi. “Không mũ, cũng chẳng có tóc mai dài.”

“Và không có ria mép nữa,” Gideon bảo. “Huân tước Tilney có bộ ria dài vắt từ tai này sang tai kia. Em thấy không? Chân dung của ông ấy treo ở kia kìa.”

“Ôi trời đất ơi,” tôi thốt lên. Kỵ ngoại hẳn có gu thưởng thức đàn ông khá kỳ quái. Loại ria mép này phải cuốn lô khi đi ngủ.

“Nếu kỵ cáo vắng thì sao?” tôi hỏi. “Có thể kỵ ấy không muốn lại gặp anh thêm lần nữa.”

“Lại gặp nghĩa là sao. Đối với kỵ, lần gặp cuối cùng cách đây mười tám năm.”

“Lâu thế rồi ư?” Trên cầu thang xuất hiện một người phụ nữ cao ráo, thanh mảnh, mái tóc đỏ bới cao trên đầu tương tự kiểu tóc của tôi. Trông kỵ giống quý bà Arista, duy chỉ trẻ hơn tới ba mươi tuổi. Tôi kinh ngạc nhận thấy dáng đi của kỵ cũng cứng đờ giống hệt bà ngoại.

Kỵ dừng lại trước mặt tôi, cả hai im lặng, quá chìm đắm vào việc quan sát lẫn nhau. Tôi cũng nhận ra ở kỵ một vài nét của mẹ. Không biết quý bà Tilney nhìn thấy gì hay ở tôi, nhưng kỵ gật đầu mỉm cười, như thể hài lòng về vẻ ngoài của tôi.

Gideon đợi một lúc rồi nói: “Quý bà Tilney, cháu vẫn giữ lời đề nghị cách đây 18 năm. Chúng cháu cần một chút máu của kỵ.”

“Và ta vẫn trả lời hệt như mười tám năm trước. Cậu sẽ không nhận được máu của ta.” Kỵ quay sang nhìn hắn. “Nhưng ta có thể mời hai người một tách trà, dù còn tương đối sớm, nhưng tách trà giúp ta dễ nói chuyện hơn.”

“Vậy thì nhất định chúng ta nên uống một tách,” Gideon lịch thiệp nói.

Bọn tôi theo chân kỵ lên cầu thang tới căn phòng nhìn ra phố. Chiếc bàn tròn nhỏ bên cửa sổ đã được bày sẵn cho ba người: đĩa, tách, thìa dĩa, bánh mì, bơ, mứt, và ở giữa là đĩa bánh kẹp dưa chuột cùng bánh mì nướng giòn.

“Có vẻ như kỵ đang đợi bọn cháu,” tôi nói, trong khi Gideon quan sát kỹ lưỡng căn phòng.

Kỵ lại mỉm cười. “Ừ, đúng đấy, thực sự là người ta có thể nghĩ thế. Nhưng thực ra ta đang đợi những vị khách khác. Các cháu ngồi đi.”

“Không ạ, xin cảm ơn, trong hoàn cảnh này thì chúng cháu đứng tiện hơn,” giọng Gideon đột nhiên trở nên căng thẳng. “Chúng cháu cũng không muốn quấy rầy kỵ lâu, chỉ xin kỵ vài câu trả lời thôi.”

“Các cháu cứ hỏi đi!”

“Sao kỵ biết tên cháu?” tôi hỏi. “Ai đã kể cho kỵ về cháu?”

“Ta được khách từ tương lai tới thăm.” Kỵ cười tươi hơn. “Nhiều lần rồi.”

“Quý bà Tilney, trong lần gặp cuối, cháu đã cố giải thích là những vị khách ấy toàn nhồi nhét cho kỵ thông tin sai lạc,” Gideon nói. “Gửi lòng tin nhầm người là một sai lầm nghiêm trọng.”

“Ta cũng luôn nói với bà ấy như thế,” có giọng đàn ông cất lên. Một người đàn ông trẻ xuất hiện bên ngưỡng cửa rồi thong dong tiến vào. “Margaret, tôi vẫn thường nói, gửi lòng tin nhầm người là một sai lầm nghiêm trọng. Ôi, trông ngon quá. Dành cho chúng tôi, phải không?”

Gideon hít thật sâu, tóm chặt lấy khuỷu tay tôi.

“Dừng lại!” hắn quát.

Người kia nhướn mày. “Ta chỉ muốn lấy một miếng bánh kẹp, nếu cậu không phản đối.”

“Cứ tự nhiên,” quý bà Tilney nói. Kỵ vừa rời khỏi phòng, gã quản gia đã xuất hiện trên ngưỡng cửa. Bất chấp đôi găng tay trắng, trông gã lúc này không khác gì tên coi cửa của một câu lạc bộ cực kỳ sành điệu nào đó.

Gideon lầm bầm rủa.

“Không việc gì phải sợ Millhouse,” người đàn ông trẻ lên tiếng. “Dù người ta kể là ông ta từng bẻ cổ một người. Nhưng chỉ do lỡ tay thôi, phải không, Millhouse?”

Tôi không thể làm khác, cứ chăm chăm quan sát người đàn ông ấy. Ông ta có đôi mắt giống hệt ông Falk de Villiers, màu vàng hổ phách. Như mắt sói.

“Gwendolyn Shepherd!” Khi mỉm cười với tôi, trông người ấy lại càng giống Falk de Villiers hơn, nếu không kể đến mái tóc ngắn đen nhánh và khuôn mặt trẻ hơn ít nhất hai mươi tuổi.

Ánh mắt người ấy khiến tôi khiếp đảm, tuy thân thiện những ẩn chứa gì đó mà tôi không thể xác định rõ. Phẫn nộ? Hay đau đớn?

“Ta rất hân hạnh được gặp cô bé.” Giọng người ấy khàn đi trong một thoáng. Người ấy chìa tay ra, nhưng Gideon đưa cả hai tay kéo tôi lại gần.

“Đừng động vào cô ấy!”

Cặp lông mày lại nhướn lên. “Có gì phải sợ, cậu nhỏ?”

“Tôi thừa biết ông muốn gì ở cô ấy!”

Tôi nghe rõ tim Gideon đập thình thịch sau lưng.

“Máu?” Người nọ cầm một miếng bánh kẹp nhỏ xíu bỏ tọt vào miệng rồi giơ cả hai bàn tay lên: “Không kim tiêm, không dao kéo, cậu thấy chưa? Còn giờ thì buông con bé ra. Cậu bóp nát nó rồi kìa.” Một lần nữa ánh mắt kỳ lạ ấy chĩa về phía tôi. “Ta là Paul. Paul de Villiers.”

“Tôi cũng đoán thế,” tôi nói. “Ông chính là người đã quyến rũ chị Lucy lấy cắp máy đồng hồ. Sao ông lại làm thế?”

Paul de Villiers nhếch mép. “Thật kỳ quặc, cô bé đừng gọi ta là ông.”

“Còn tôi thì thấy kỳ quặc khi ông biết tôi.”

“Em đừng nói chuyện với ông ta,” Gideon nói, khẽ nới lỏng tay. Giờ một tay hắn giữ tôi, tay kia mở cửa sau lưng để nhìn sang phòng bên cạnh. Một gã khác đi găng trắng đã chặn sẵn ở đó.

“Đó là Frank,” Paul nói. “Và do không được cao lớn và khỏe như Millhouse nên hắn có súng lục, cậu thấy chứ?”

“Thấy rồi,” Gideon lầm bầm đóng cửa lại.

Hắn quả thực đã có lý khi đưa ra nghi vấn. Bọn tôi đã sa bẫy. Nhưng sao lại thế được? Kỵ Margaret Tilney không thể ngày nào cũng dọn sẵn bàn ăn đợi bọn tôi và bố trí một người cầm súng chầu chục ở phòng bên.

“Sao ông biết hôm nay chúng tôi tới đây?” tôi hỏi Paul.

“Hừm, nếu giờ ta nói là ta không hề biết mà chỉ tình cờ ghé qua thì hẳn cô bé cũng không tin, phải không?” Người ấy nhón một miếng bánh mì sấy và thả người xuống ghế. “Thân mẫu khả ái của cô khỏe chứ?”

“Ông im đi!” Gideon nghiến răng.

“Nhưng ta vẫn được phép hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ cô bé chứ!”

“Khỏe,” tôi nói. “Chí ít thì mẹ tôi vẫn khỏe. Bố tôi đã qua đời.”

Paul sửng sốt ra mặt. “Qua đời? Nhưng Nicolas khỏe mạnh sừng sững như một cây cổ thụ!”

“Bố tôi bị ung thư máu,” tôi nói. “Mất khi tôi lên bảy.”

“Ôi lạy Chúa, cho ta gửi lời phân ưu.” Paul nghiêm trang và buồn bã nhìn tôi. “Cô lớn lên thiếu bố, ắt là tệ lắm.”

“Em đừng nói chuyện với người này,” Gideon lại nói. “Ông ta chỉ đang cố giữ chân mình để chờ viện binh.”

“Cậu vẫn cho rằng ta đang rình lấy máu của cậu và cô bé?” Cặp mắt hổ phách lóe lên vẻ nguy hiểm.

“Tất nhiên,” Gideon nói.

“Và cậu cho là Millhouse, Frank, cả ta cộng với khẩu súng kia vẫn chưa đủ để hạ cậu?” Paul hỏi giọng giễu cợt.

“Đúng vậy,” Gideon lại nói.

“Ồ, ta dám chắc ông anh thân yêu của ta cùng toán cận vệ đã đào tạo cậu thành cỗ máy chiến thực thụ,” Paul nói. “Vì cậu chính là người phải kéo cỗ xe ra khỏi vũng lầy cho họ. Hay nói đúng hơn là cỗ máy đồng hồ. Bản thân bọn ta cũng theo truyền thống mà học một chút kiếm thuật, bên cạnh các tiết vĩ cầm bắt buộc. Nhưng ta dám cá rằng cậu còn biết cả Taekwondo và mấy trò vớ vẩn khác. Đương nhiên phải biết những thứ ấy khi người ta quay về quá khứ để lấy máu của kẻ khác.”

“Cho tới giờ thì những người kia đều tự nguyện hiến máu cho tôi.”

“Nhưng chỉ vì họ không biết hệ quả!”

“Không phải! Mà vì họ không muốn hủy hoại những gì Đội cận vệ đã bỏ công nghiên cứu và gìn giữ hàng trăm năm nay!”

“Toàn khẩu hiệu suông! Suốt đời bọn ta cũng bị nhồi nhét đến ù cả tai bởi những lời như thế. Nhưng bọn ta mới là người biết sự thật về chủ định của bá tước Saint Germain.”

“Và sự thật là gì?” tôi buột miệng.

Có tiếng bước chân trên cầu thang.

“Cứu viện đến rồi đây,” Paul không cần quay người lại.

“Sự thật là, người này hễ mở miệng là nói dối,” Gideon bảo.

Gã quản gia tránh đường cho một cô gái tóc đỏ thon thả bước vào. Cô quá lớn tuổi để có thể đoán là con gái của quý bà Tilney.

“Tôi không thể tin nổi,” cô ta nhìn tôi như thể chưa từng trông thấy gì kỳ quái hơn trong đời.

“Cứ tin đi, công chúa của anh!” giọng Paul dịu dàng và thoáng chút lo âu.

Cô gái đứng chôn chân bên ngưỡng cửa.

“Chị là Lucy,” tôi nói. Những nét tương đồng trong gia đình không thể nhầm đi đâu được.

“Gwendolyn,” Lucy nói, hay đúng hơn là chỉ thoảng như hơi thở.

“Đúng thế, Gwendolyn đấy,” Paul nói. “Còn kẻ đang túm chặt con bé như ôm con gấu bông là họ hàng của anh, cháu họ anh – hay bất cứ là gì mà người ta quen gọi. Tiếc là nãy giờ thằng bé cứ chực đi khỏi đây.”

“Ấy đừng!” Lucy nói. “Chúng ta cần phải nói chuyện.”

“Để lần khác,” Gideon lạnh lùng. “Chẳng hạn khi có ít người lạ ở xung quanh hơn.

“Đây là chuyện quan trọng!” Lucy nói.

Gideon phì cười. “Vâng, dĩ nhiên rồi.”

“Nếu muốn thì cậu cứ đi đi, nhóc ạ,” Paul nói. “Millhouse sẽ tiễn cậu ra cửa. Nhưng Gwendolyn cần ở lại thêm một chút. Ta cảm thấy nói chuyện với cô bé dễ hơn. Nó vẫn chưa bị tẩy não hoàn toàn…Ô, chết tiệt!”

Lời rủa này dành cho khẩu súng lục đen bóng đột nhiên xuất hiện trên tay Gideon như có phép phù phép, chĩa thẳng vào Lucy.

“Gwendolyn và tôi sẽ từ tốn đi khỏi ngôi nhà này,” Gideon nói. “Lucy sẽ tiễn chúng tôi ra cửa.”

“Mày là – đồ khốn nạn!” Paul khẽ rủa rồi đứng dậy, lưỡng lự đưa mắt lướt nhìn Millhouse, Lucy và bọn tôi.

“Ông ngồi xuống đi,” giọng Gideon lạnh tanh, nhưng tôi cảm nhận được nhịp tim gấp gáp của hắn. Một tay hắn vẫn ôm chặt tôi. “Còn ông, Millhouse, làm ơn ngồi xuống bên cạnh. Đĩa bánh kẹp còn đầy mà.”

Paul lại ngồi xuống ngó về phía cửa cạnh.

“Chỉ một lời với Frank, tôi sẽ bóp cò,” Gideon nói.

Lucy tròn mắt nhìn hắn nhưng không hề có vẻ sợ hãi, trái hẳn với Paul đang thực sự tin Gideon không đùa.

“Làm theo lời cậu ta đi,” Paul nói với Millhouse. Gã quản gia rời vị trí ở cửa, ngồi xuống bên bàn và ném về phía bọn tôi ánh nhìn ác độc.

“Cậu đã từng gặp ông ta, đúng không?” Lucy nhìn thẳng vào mắt Gideon. “Cậu đã từng giáp mặt bá tước Saint Germain.”

“Ba lần,” Gideon nói. “Và ông ấy biết rõ kế hoạch của hai người. Quay người lại.” Hắn gì miệng súng vào gáy Lucy. “Tiến lên phía trước!”

“Công chúa…”

“Không sao đâu, Paul.”

“Bọn họ đã đưa cho nó khẩu tự động Smith & Wesson chết tiệt. Anh cứ nghĩ điều này là vi phạm mười hai quy định tối thượng.”

“Khi ra tới phố chúng tôi sẽ thả cô ấy,” Gideon nói. “Nhưng nếu trước đó có ai động chân động tay gì ở đây, cô ấy sẽ chết. Đi nào, Gwendolyn. Muốn lấy máu của em, bọn họ sẽ phải tìm một dịp khác.”

Tôi lưỡng lự. “Có thể họ chỉ muốn nói chuyện.” Tôi thực sự nóng lòng muốn biết Lucy và Paul định nói gì. Mặt khác – nếu họ thực sự vô hại như đang trước mắt tôi, sao phải bố trí sẵn vệ sĩ trong phòng? Lại còn mang vũ khí nữa? Tôi buộc phải nghĩ đến toán người trong công viên lần nữa.

“Chắc chắn họ không chỉ muốn nói chuyện thôi đâu,” Gideon nói.

“Vô ích thôi,” Paul nói. “Bọn họ đã tẩy não thằng bé.”

“Tội vạ từ lão bá tước,” Lucy bảo. “Anh biết đấy, lão ta rất có khả năng thuyết phục.”

“Chúng ta còn gặp lại!” Gideon nói khi bọn tôi đã tới đầu cầu thang.

“Cậu đừng dọa tôi?” Paul nói. “Cậu cứ tin là chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Gideon gí súng vào gáy Lucy cho đến khi ra tới cửa.

Tôi đã tính tới khả năng gã Frank từ phòng bên xông ra bất cứ lúc nào, nhưng không thấy động tĩnh gì. Cả kỵ cũng biến mất tăm.

“Hai người không được để hội khắc nhập,” Lucy khẩn khoản. “Và cũng đừng bao giờ đi gặp lại bá tước trong quá khứ nữa. Đặc biệt là Gwendolyn không bao giờ được giáp mặt ông ta!”

“Em đừng nghe!” Gideon phải buông tôi ra để rảnh tay mở cửa, tay kia vẫn chĩa súng vào Lucy. Có tiếng xì xầm trên tầng. Tôi sợ hãi nhìn lên cầu thang. Trên đó, ba người với một khẩu súng giờ đã tụ lại, và tốt nhất là họ cứ tại vị trên đó.

“Em đã gặp ông ta,” tôi nói với Lucy, “hôm qua…”

“Ôi, không!” Gương mặt Lucy còn tái hơn trước. “Hắn biết được phép thuật của em à?”

“Phép thuật nào?”

“Phép thuật của loài quạ,” Lucy nói.

“Phép thuật của loài quạ chỉ là truyền thuyết,” Gideon nắm tay tôi kéo xuống bậc tam cấp dẫn thẳng ra phố. Không hề thấy bóng cỗ xe của chúng tôi.

“Nhầm rồi! Và bá tước cũng biết điều đó.”

Gideon vẫn chĩa súng vào đầu Lucy, nhưng mắt hắn giờ bận quan sát các ô cửa sổ trên lầu. Có lẽ gã Frank đang cầm súng đứng đó, song chúng tôi đứng khuất dưới mái hiên.

“Đợi đã,” tôi bảo Gideon. Tôi nhìn Lucy. Cặp mắt xanh mở to ngấn lệ, vì lý do nào đó mà tôi khó lòng không tin chị.

“Làm sao anh chắc chắn là họ nói dối, Gideon?” tôi hỏi khẽ.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi một thoáng. Mắt hắn tóe lửa. “Là bởi tôi chắc chắn, có vậy thôi,” hắn thì thào.

“Nhưng giọng anh không có vẻ chắc chắn,” Lucy dịu dàng nói. “Hai người có thể tin chúng tôi.”

Có thể tin họ được không? Làm sao họ làm được điều không tưởng kia và đón lõng bọn tôi ở đây?

Một bóng người thoáng lọt vào khóe mắt tôi.

“Chú ý!” tôi gào lên khi Millhouse đã lù lù hiện ra. Gideon còn kịp quay phắt lại, đúng lúc gã quản gia vạm vỡ vung tay lấy đà.

“Millhouse, đừng!” Tiếng Paul từ trên cầu thang.

“Chạy!” Gideon hét lên và trong tích tắc, tôi hạ quyết định.

Tôi phóng vụt đi, nhanh hết cỡ đôi ủng cài khuy cho phép, mỗi bước chạy tôi đều đợi tiếng súng vang lên.

“Hãy nói chuyện với ông ngoại,” Lucy gọi với theo. “Nhớ hỏi ông về kỵ sĩ xanh!”

Mãi tới góc phố sau Gideon mới đuổi kịp tôi. “Cảm ơn em,” hắn thở hổn hển cất súng. “Nếu để mất nó chắc sẽ nguy to. Lối này.”

Tôi nhìn quanh. “Họ đuổi theo chúng ta?”

“Tôi nghĩ là không,” Gideon nói. “Nhưng phòng trường hợp bị bám gót, ta cũng nên nhanh chân lên.”

“Gã Millhouse tự nhiên ở đâu ra thế? Tôi quan sát cầu thang suốt.”

“Có lẽ còn có một cầu thang khác trong nhà. Tôi cũng không tính tới khả năng này.”

“Gã đánh xe đâu? Lẽ ra hắn phải chờ mình.”

“Làm sao biết được!” Gideon hổn hển. Người trên phố kinh ngạc nhìn, nhưng tôi không lấy làm lạ nữa.

“Kỵ sĩ xanh là ai?”

“Tôi chưa nghe bao giờ,” Gideon nói.

Dần dần tôi đau nhói mạng sườn. Tôi sẽ không còn giữ được với tốc độ này lâu nữa. Gideon rẽ vào con hẻm nhỏ và cuối cùng dừng chân trước cổng một nhà thờ.

Trên tấm biển đề Holy Trinity.

“Chúng ta làm gì ở đây?” tôi thở gấp gáp.

“Xưng tỘi,” Gideon ngó quanh trước khi mở cánh cửa nặng trịch, đẩy tôi vào bên trong tối chập choạng rồi khép cửa lại.

Ngay lập tức xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn ngan ngát hương trầm và không khí trang nghiêm thường thấy khi vào nhà thờ.

Đó là một nhà thờ rất đẹp với những ô cửa kính khảm đủ màu, tường sa thạch sáng màu và các bệ thờ thấp thoáng ánh nến, mỗi cây nến là một lời cầu nguyện hoặc chúc phúc.

Gideon dẫn tôi đi dọc lối chính tới buồng xưng tội, kéo rèm che sang một bên và chỉ vào cái khoang nhỏ phía trong.

“Anh không đùa đấy chứ?” tôi thì thào.

“Không, nghiêm túc đấy. Tôi qua ngồi phía bên kia, chúng ta đợi cho tới khi quay về hiện tại.”

Tôi lúng túng gieo mình xuống ghế. Gideon kéo rèm lại. Một thoáng sau, cánh cửa lưới sắt nhỏ kế bên được kéo lên. “Dễ chịu chứ?”

Dần dần tôi hồi lại nhịp thở, mắt cũng quen với bóng tối.

Gideon nhìn tôi, đóng vẻ nghiêm túc. “Nào, con của ta! Chúng ta hãy tạ ơn Chúa về ngôi nhà yên lành này.”

Tôi trân trối nhìn hắn. Làm sao hắn có thể ung dung, gần như cao hứng lên thế? Trời đất ạ, vừa mấy phút trước đây hắn còn hoảng loạn, lại còn vừa gí súng vào đầu chị họ tôi! Sao hắn có thể coi chuyện này như không?

“Làm sao anh lại có thể đùa được nhỉ?”

Đột nhiên hắn tỏ vẻ lúng túng. Hắn nhún vai. “Em có nghĩ ra trò gì khá hơn không?”

“Có! Giải nghĩa những gì vừa mới xảy ra chẳng hạn! Vì sao Paul và Lucy nói anh bị tẩy não?”

“Làm sao tôi biết được?” Hắn lùa tay lên tóc, bàn tay run run. Vậy ra hắn cũng không tỉnh bơ như cố tỏ vẻ. “Họ muốn làm em hoang mang. Và cả tôi.”

“Chị Lucy bảo tôi nên hỏi ông ngoại. Có lẽ chị ấy chưa biết ông đã qua đời.” Tôi nhớ lại đôi mắt đẫm lệ của Lucy. “Khổ thân chị ấy. Thật khủng khiếp, khi người ta không bao giờ có dịp gặp lại gia đình mình trong tương lai.”

Gideon không nói gì. Bọn tôi im lặng hồi lâu. Tôi nhìn thánh đường qua khe rèm hở. Một con quỷ đá nhỏ, cao chừng tới gối, tai nhọn, đuôi như đuôi thằn lằn kỳ dị vừa nhảy ra từ sau bóng cột và nhìn về phía bọn tôi. Tôi quay đi ngay lập tức. Nếu nó biết được tôi có thể nhìn thấy nó, chắc nó sẽ giở trò nhũng nhiễu. Kinh nghiệm của tôi cho thấy những linh hồn quỷ đá rất trơ tráo.

“Anh có chắc là anh tin được bá tước Saint Germain?” tôi hỏi khi con quỷ đá nhảy chồm chồm đến gần.

Gideon hít một hơi. “Bá tước là một thiên tài. Ông ấy đã phát hiện ra những thứ mà không ai trước đó…Ừ, tôi tin ông ấy. Bất kể Lucy và Paul nghĩ gì – họ nhầm đó.” Hắn thở dài. “Cho tới gần đây tôi vẫn chắc chắn điều đó. Mọi thứ đều có vẻ rất logic.”

Có lẽ con quỷ đá thấy chán bọn tôi. Nó trèo lên cột và biến mất trên tầng đặt đại phong cầm.

“Nghĩa là bây giờ không còn logic nữa?”

“Tôi chỉ biết tôi luôn kiểm soát được mọi thứ, cho đến khi em xuất hiện!” Gideon nói.

“Anh định đổ trách nhiệm cho tôi, khi lần đầu tiên trong đời anh mọi thứ không tuân theo ý anh?” Tôi nhướn mày, bắt chước cách hắn hay nhìn tôi. Cảm giác thật siêu! Thiếu chút nữa thì tôi còn nhếch mép cười vì tự hào với chính mình.

“Không phải!” Hắn lắc đầu thở dài não nuột. “Gwendolyn! Vì sao mọi thứ lại phức tạP hơn khi có mặt em, chứ không như với Charlotte?” Hắn vươn người về trước, trong mắt hắn có ánh gì đó mà tôi chưa hề thấy.

“À, hôm nay hai người nói chuyện ấy ngoài sân trường chứ gì?” tôi giận dỗi.

Chết tiệt. Tôi vừa nối giáo cho giặc. Đúng là kém kinh nghiệm!

“Ghen à?” hắn nói gọn lỏn, miệng ngoác ra cười.

“Không hề!”

“Charlotte luôn làm theo đúng lời tôi. Em thì không. Mệt quá. Nhưng cũng hay. Và đáng yêu.” Lần này thì không chỉ ánh mắt hắn làm tôi luống cuống.

Tôi ngượng ngùng gạt tóc ra khỏi mặt. Kiểu tóc ngớ ngẩn của tôi đã sổ tung ra trong cuộc chạy việt dã, đường từ Eaton Place cho tới tận cửa nhà thờ có lẽ đã rải một vệt cặp tóc.

“Vì sao chúng ta không quay trở lại Temple?”

“Ở đây không dễ chịu hơn sao? Quay về đó thì lại phải nghe những cuộc tranh cãi không bao giờ dứt. Thú thực là tôi không mấy thiết tha với việc bị bác Falk suốt ngày sai khiến.”

Ngon lành rồi! Giờ tới lượt tôi. “Cảm giác không hay ho gì nhỉ?”

Hắn lắc đầu. “Thực không hay ho gì.”

Bên ngoài có tiếng động. Tôi giật bắn người nhìn qua khe rèm. Chỉ là một bà già đang châm nến trước bệ thờ. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta trở về hiện tại ngay bây giờ? Tôi không muốn hạ cánh trên một lòng một…ừm, một người làm lễ ban thánh thể đâu… và tôi có thể hình dung ra ngài linh mục sẽ không vui vẻ gì.”

“Em đừng lo.” Gideon khẽ cười. “Ở thời chúng ta, buồng xưng tội này không hề được dùng đến. Có thể nói là để dành cho chúng ta. Cha Jakobs gọi nó là Thang máy xuống địa ngục. Tất nhiên cha cũng là thành viên của Đội cận vệ.”

“Từ giờ đến khi quay lại còn lâu không?”

Gideon nhìn đồng hồ. “Vẫn còn thời gian.”

“Vậy thì cũng nên sử dụng nó sao cho có ý nghĩa.” Tôi cười khúc khích. “Con không muốn xưng tội sao, con của ta?” Tôi buột miệng và ngay lập tức hiểu điều gì đang thực sự diễn ra.

Tôi đang ngồi tán nhảm hết chỗ nói với Gideon, từng được biết là nhân-vật-khốn-kiếp, trong một căn buồng xưng tội của thế kỷ trước! Trời ạ! Sao Leslie không thu thập cho tôi một tập hồ sơ đầy đủ hướng dẫn về việc này?

“Chỉ khi em cũng tiết lộ cho tôi những tội lỗi của em.”

“Hãy đợi đấy.” Tôi lảng nhanh sang chủ đề khác. Lĩnh vực này nhiều người mạo hiểm lắm. “À, anh đã nói đúng về vụ giăng bẫy. Nhưng sao Paul và Lucy lại có thể biết được chúng ta sẽ tới đó vào đúng hôm nay?”

“Tôi cũng không biết mảy may gì về điều này.” Gideon đột ngột vươn sang chỗ tôi, gần tới nỗi mũi hai đứa chỉ còn cách nhau vài xentimet. Trong ánh sáng chập choạng, mắt hắn càng tối màu. “Nhưng có thể em biết.”

Tôi chớp mắt ngơ ngác (ngơ ngác vì nguyên nhân kép: bởi câu hỏi của hắn, và tệ hơn, bởi đột ngột xáp gần hắn). “Tôi?”

“Biết đâu chính em là người tiết lộ cho Paul và Lucy biết điểm gặp của chúng ta.”

“Gì cơ?” Chắc trông mặt tôi cực kỳ ngu độn. “Anh điên à! Tôi làm việc ấy vào lúc nào? Tôi thậm chí còn không biết chỗ giấu máy đồng hồ. Và tôi không đời nào cho phép…” Tôi ngừng bặt trước khi làm lộ hết thảy.

“Gwendolyn, em không hề biết sẽ làm những gì trong tương lai.”

Tôi cắn răng nuốt hận.

“Nhưng có thể chính anh là người tiết lộ điểm hẹn,” tôi nói.

“Cũng đúng.” Gideon lùi lại chỗ cũ. Răng hắn lấp lóa trong bóng tối. Hắn mỉm cười. “Tôi nghĩ thời gian sắp tới có lẽ sẽ rất thú vị giữa hai chúng ta.”

Câu này làm lòng dạ tôi xôn xao một cách ấm áp. Triển vọng về những phiêu lưu mạo hiểm tương lai lẽ ra phải làm tôi sợ, nhưng trong khoảnh khác này, nó chỉ khiến tôi sung sướng đến mê muội.

Đúng vậy, có lẽ sẽ rất thú vị.

Bọn tôi im lặng hồi lâu. Rồi Gideon bảo: “Mới đây, trong xe ngựa, khi chúng ta nói về phép thuật của loài quạ - em còn nhớ không?”

Tất nhiên tôi nhớ. Từng chút một.

“Anh bảo là tôi không thể có được phép thuật ấy, vì tôi chỉ là con bé tầm thường. Một con bé giống như cả đống người mà anh biết. Một con bé quen kéo bè lũ vào nhà vệ sinh và nói xấu Lisa…”

Một bàn tay chặn lên môi tôi. “Tôi biết tôi đã nói gì.” Gideon vươn hẳn sang tận chỗ tôi. “Và tôi xin lỗi.”

Cái gì? Tôi đờ ra như bị sét đánh, không thể động tay động chân, hay thậm chí hít thở. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào môi tôi, vuốt cằm tôi, lướt lên má rồi lên thái dương.

“Em không tầm thường, Gwendolyn,” hắn thì thầm trong khi vuốt mái tóc tôi. “Mà em hoàn toàn khác thường. Em không cần tới phép thuật của loài quạ để trở thành điều đặc biệt trong mắt tôi.” Mặt hắn lại gần hơn. Khi môi chạm môi, tôi nhắm nghiền mắt.

Ổn rồi. Bây giờ tôi sẽ bất tỉnh nhân sự một lần xem sao.

*****************************

Nắng chói, 23 độ trong bóng râm. Quý bà Tilney có mặt đúng chín giờ để phân nhánh hồi khứ. Giao thông nội đô hỗn loạn bởi một cuộc biểu tình phản đối của lũ đàn bà tâm thần muốn đòi quyền bầu cử cho phụ nữ. Thà chúng ta gây dựng thuộc địa trên mặt trăng còn hơn để điều này xảy ra.

Ngoài ra không có điều gì đặc biệt.

Trích Biên niên sử Đội cận vệ

Ngày 24 tháng Sáu năm 1912

Tường thuật bởi: Frank Mine, Bộ Nội vụ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.