Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 43: 43: Chanh Leo




- Đàn ông con trai mà ủ rũ như vậy là thế nào?

Thiên Di từ ngoài trở về bắt gặp hình ảnh cậu em thân yêu buồn bã nằm ườn trên salông, bên cạnh còn có chàng trai đang cặm cụi gõ bàn phím

Peter đẩy gọng kính lên, lườm Minh Hào một cái rồi cười nói với Thiên Di

- Xa cách vài giờ tựa như ngàn thu Nó nhớ cô gái kia chị ạ

Di liếc mắt sang Minh Hào, anh chàng vẫn nằm yên bất động, hoàn toàn không có ý phản bác Như vậy lời Peter nói là không sai

Haizzz

Thở dài một cái, Di Di cute đáng yêu lướt qua hai người họ, đi một mạch lên phòng ngủ Mặc kệ cậu em đang ủ rũ vì thương nhớ người tình

Chị mày có nhớ cũng không tới nỗi như mày

- Đứng dậy đi Tôi dẫn cậu đi chơi

- Đi đâu?

- Bar, trên đó có nhiều mĩ nữ tha hồ ngắm

Nói tới đây khuôn mặt Peter cũng nhiên sáng bừng lên như tìm được chân lý, đôi mắt long lanh như hai giọt nước

Bụp

Chiếc gối ôm từ đâu bay tới đập trúng vào mặt Peter khiến anh chàng chao đảo xém nữa là ngã nhào về phía sau Minh Hào vẫn mạnh tay như ngày nào Đau chết đi được

- Không đi bar thì thôi

Anh chàng tiếc nuối cắm mặt vào máy tính gõ bàn phím Một lúc sau tự nhiên thấy Minh Hào đứng dậy tiến về cửa chính Tiêu soái khoác chiếc áo khoác da bò lên người rồi ra ngoài

- Cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt rồi chứ gì

Peter nhanh chóng tắt laptop rồi hí ha hí hửng theo sau Minh Hào, mãi tới khi thấy anh leo lên chiếc mô tô đang đậu trước cửa Peter hơi dừng lại, anh chàng e dè hỏi

- Đi đâu đấy?

- Đua xe! Có một chiếc ở ngoài cho cậu Nhanh ra đó đi

- Có thể không đi được không?

- Cậu dám?

Nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Minh Hào, Peter khẽ nuốt nước miếng cái ực Sao lúc ở bên cạnh cô gái kia thì ôn nhu dịu dàng còn khi ở với anh em thì mặt đúng một biểu cảm không thay đổi

Ôi! Tình yêu là thứ gì mà có thể làm thay đổi con người

Ở ngôi nhà bên cạnh, không khí cũng u ám không kém

- Các người đi đi, tôi không đi

Minh Anh giận dỗi ngồi một góc nhà, mặt hầm hầm hờn dỗi ba con người đang đứng chờ ở ngoài cổng Khánh Tường và Khánh Duy đã yên vị trên chiếc BMW màu đen huyền bí, trên đầu đội mũ bảo hộ lớn chỉ để lộ ra cặp mắt tròn xoe

Khánh Tường mất kiên nhẫn vặn tay ga, âm thanh của con mãnh thú BMW vang lên dữ dội trong không gian yên tĩnh của màn đêm

Khánh Duy hứng thú bắt chước theo em gái, âm thanh ngày một vang dội như muốn xé toạc cả bầu trời

- Không đi không đi!

Minh Anh lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt mè nheo thấy ghét lắm luôn

- Đứng dậy! Hai người đang ở ngoài chờ cậu

- Tôi nói tôi không đi

Hứ La mắng cậu cho nhiều vào, đã vậy còn không cho ăn tối nữa Bây giờ bắt theo chân họ đi chơi Không thèm

Saint mặt không cảm xúc, anh chàng cúi người xuống túm lấy chân Minh Anh kéo cậu ta lên vai Sau đó chậm rãi bước từng bước ra ngoài

- Buông tôi ra! Tôi không đi, buông ra mau

- Còn làm loạn nữa tôi ném cậu xuống hồ cho cá ăn

Minh Anh:""

Chết moẹ, nếu nhớ không nhầm thì chị mới mua mấy con cá Piranha về nuôi Nếu bị ném xuống thì xác cmn định là tiêu đời

Thôi thì cứ im lặng vậy

Vác Minh Anh ra ngoài dưới sự trầm trồ của mọi người Saint đặt Minh Anh lên xe rồi đội nói bảo hộ vào cho cậu ta Trước khi đội còn không quên nói một câu

- Bữa tối còn một phần để cho cậu trong bếp Lát nữa về ăn Còn dám làm loạn thì coi chừng tôi

Tuy đã được nón bảo hộ che hết khuôn mặt, nhưng không khó để nhận ra đuôi mắt của Khánh Tường đang cong lên vì cười

Có điều gì mờ ám ở đây thì phải ha

- ---------

Cầu phiếu cầu like a ~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.