[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 9: Hoàng Thạch sơn lâm liễu cựu thù - Họa trung uyên để ngộ thần công




Sau một trận im lặng quỷ dị đến cực điểm, đột nhiên phía sau ta phá lên một trận cuồng tiếu. Ta trợn mắt há mồm nhìn vị quản gia mà ta vẫn tưởng là núi băng vạn năm lão yêu ngàn năm mộc nhân trăm năm thông thái rởm tinh tường mà bảo thủ, đang không chút cố kỵ hình tượng mà ôm bụng cười to, còn vừa lau nước mắt ở khóe mắt do cười quá nhiều vừa nói: “Thiếu gia, đây là lần đầu tiên ngươi bị kêu là quỷ nhỉ, ha ha ha ha…….”

“Không phải, là lần thứ hai.” Thanh âm cũng âm trầm không khác gì khuôn mặt hắn vang lên, Tề Nghiêm hầm hầm trừng mắt nhìn ta, giống như hận không thể đem ta chặt thành 8 khúc, nuốt xuống bụng. “Tề Nhân, nếu ngươi cười xong rồi, có thể lui xuống làm việc được không?”

“Vâng, thiếu gia. Ta cười xong.” Không phải chính mắt nhìn thấy, thật sự là không thể tin quả thật có người có thể trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Tiếng cười sặc sụa chợt đình chỉ, người vừa mới nãy còn rất có triển vọng trở thành đệ nhất quản gia chết vì cười trong lịch sử, trong chớp mắt đã trở lại vẻ mặt trời yên biển lặng, giống như chưa từng có gì phát sinh, cứng nhắc hành lễ rồi lui xuống.

Ta dùng sức dụi dụi mắt, vẫn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, còn chưa thanh tỉnh được, chuyện đã xảy ra giống như một giấc mơ, rất không có cảm giác chân thật. Bất quá nếu  thật sự là nằm mơ thì cũng không tồi, nhưng sự tồn tại không thể xem nhẹ của người trước mặt nhắc nhở ta tất cả những chuyện này đều là sự thật.

Mà kẻ không biết đến tột cùng là người hay quỷ đang đứng đối diện ta không ngừng tản ra cảm giác hiếp bách kia đột nhiên giữ lấy tay ta: “Không cần dụi nữa, dụi thêm nữa sẽ biến thành mắt thỏ mất.”

Ta thầm mắng trong bụng, nếu không phải hôm qua bị quỷ dọa đến hơn nửa đêm, hôm nay lại bị tra tấn cả ngày, đôi mắt chói rọi như sao trời, phát sáng như trân bảo, đen như điểm sơn, khiến cho hàng vạn hàng nghìn cô gái mơ ước của ta như thế nào lại bị chê xấu như mắt thỏ. Đáng thương ta chẳng những không thể phản bác, còn phải vì mạng nhỏ mà giả bộ tươi cười, thật sự là khiến người nghe thấy đau lòng, người trông thấy phải rơi lệ. “Lão quỷ gia ngài thật sự là quan tâm hạ nhân a.”

“Lão quỷ gia?” lông mày hắn hơi nhướng lên, dường như không hiểu được. Ai, tuy rằng hơi ngốc một chút, bất quá thật sự là một con quỷ rất tuấn tú, nhìn thế nào cũng thấy rất dễ nhìn, chắc chắn với khuôn mặt này, có không ít thiếu nữ ngây thơ can tâm tình nguyện táng thân dưới miệng quỷ của hắn. Quên đi, có lẽ để ta chỉ điểm cho ngươi một chút cũng được.

“Vốn ta hẳn là phải kính trọng gọi ngài là lão nhân gia, nhưng mà ngài chính là quỷ đại nhân tôn quý, cho nên đương nhiên phải gọi ngài là lão quỷ gia mới đúng a.” (*mồ hôi* rõ ràng là Tiểu Bạch ngươi suy nghĩ kỳ quái, thế mà lại nói người ta ngốc ==|||)

“Ngươi vì sao lại cho rằng ta là quỷ?” Tề Nghiêm trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Này rất đơn giản a. Ngài có lẽ không biết, phàm nhân chúng ta không có loại năng lực đằng vân giá vũ, bay tới bay lui, cũng không có sở thích đêm hôm khuya khoắc, mặc áo trắng đi dạo trong hoa viên; càng không có loại mỹ mạo không giống phàm nhân như ngài.” Nói xong đến câu cuối, cũng không quên nịnh nọt hắn một câu, thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*, đây là chân lý ta nghiệm ra được sau nhiều năm chịu áp bách của đám nữ nhân điên trong nhà chúng ta.

*Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được: “Vuốt mông ngựa” ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen

“Ta nói lại cho ngươi một lần nữa, ta không phải quỷ, từ trước đến nay chưa từng là vậy.” nhãn thần nghiêm túc của hắn nhìn thế nào cũng không giống như đang nói giỡn với ta.

“Nga.” Ta có chút sợ hãi gật gật đầu, “Vậy là thần tiên?” ánh mắt hắn nhìn thế nào cũng không giống như tán thành với ý kiến đó.

“Vậy, yêu quái?” nếu ánh mắt có thể giết người, ta có lẽ đã sớm bị hắn thiên đao vạn quả. Không lẽ ta đều đã đoán sai?

“Chẳng lẽ, ngài chính là người?” không đợi hắn kịp lên tiếng, ta đã chính mình phủ quyết: “Không phải đâu.”

“Thật là ngại a, ta chính là người.” Tề Nghiêm khôi phục biểu tình tựa tiếu phi tiếu lúc mới gặp.

“A?” thật sự là càng khó tin hơn việc có người nói bộ dáng của ta không đẹp trai a (>_<) “Cái ngươi gọi là bay tới bay lui, kỳ thật chẳng qua chỉ là khinh công bình thường thôi.” Trong đôi mắt mê người tràn đầy ý cười châm biếm. Ta không biết võ công a, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, loại trò dành cho người thô lỗ ta chẳng thèm học đâu. Bất quá, này không quan trọng, quan trọng là…….

“Một gia tộc kinh doanh lớn như vậy, có phải áp lực cũng rất lớn không a?” ta tận lực ôn nhu hỏi, sợ kích thích đến nỗi đau của hắn.

“Áp lực đương nhiên có.”

“Chẳng trách.” Trong nháy mắt ta bừng tỉnh đại ngộ. “Chẳng trách ngươi lại có sở thích giả quỷ dọa người, nguyên lai là do áp lực quá lớn, ta có thể hiểu được.”

“Ta thật sự rất muốn biết, từng có ngươi nào bị ngươi làm cho tức đến chết không?” Tề Nghiêm nhìn ta nửa ngày, rốt cục đưa ra kết luận.

“Bây giờ ngươi có thể giải thích cho ta nghe một chút, nguyên nhân vì sao lệnh đường lại bắt ngươi phẫn nữ trang trà trộn vào Tề phủ không?”

Ta mới vừa giải quyết được một mối nguy bây giờ lại lâm vào một nguy cơ khác, lúc này ta mới buồn rầu nhớ ra, ta từng trước mặt tên này thẳng thắn thừa nhận bản thân mình nam nhi. Hơn nữa vừa rồi trong tình huống cực độ hoảng sợ ta còn gào to kêu lão mẹ.

Ngẫm lại, thật vất vả mới có thể gặp được Tề Nghiêm, hiện tại kỳ thật là cơ hội tốt khó có được. Chỉ cần có thể thuyết phục hắn tin tưởng thân phận thật sự của ta, ta có thể nở mày nở mặt, một lần nữa làm người.

Bất quá, vấn đề là, dưới tình huống hiện tại, ta làm sao có thể nói ra được, nói rằng người hiện tại thân phận nhỏ bé, thấp cổ bé họng, bộ dáng nam không ra nam, nữ không ra nữ này chính là Hàn Bạch phiên phiên thông minh tuyệt đỉnh, phong thần tuấn lãng, mỹ danh lan xa? Cho dù hắn tin tưởng, một đời anh danh của ta cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Lúc đầu, khi ta trà trộn vào sao không suy xét kỹ càng chứ? Thật sự là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời a.

Sau khi tiến hành đấu tranh tư tưởng cực kỳ kịch liệt, ta rốt cục đau đớn đưa ra quyết định: “Thật ra, ta sở dĩ giả trang thành thế này, hoàn toàn là do ý của mẹ ta a.”

“Nga?” hắn chỉ thản nhiên đáp.

“Bởi vì ngày đó ta tình cờ gặp một vị cô nương trên đường, vừa gặp  đã thương, sau khi về nhà liền mắc bệnh tương tư, vì nàng cơm nước không màng, mẹ ta thấy ta tương tư đau khổ, không đành lòng, vì thế giúp ta hỏi thăm biết được vị cô nương kia nguyên lai chính là nha hoàn quý phủ. Liền bảo ta trà trộn vào trong phủ, hy vọng có thể cùng nàng sớm chiều ở chung, cuối cùng ôm mỹ nhân trở về. A ngờ quý phủ chỉ tuyển nha hoàn, sau đó lão mẹ nóng lòng muốn được ôm cháu nội của ta liền ép ta giả nữ trà trộn vào đây.” Thật là một lý do hay ho, ta vắt hết óc mới có thể bịa đặt ra một lời nói dối có trình độ như vậy. Lén liếc nhìn Tề Nghiêm một cái, vẻ mặt thàn nhiên của hắn không có vẻ gì là không không tin lời của ta cả.

“Là nha hoàn nào?”

“Tiểu Thanh.” Ta thật sự không cố ý kéo Tiểu Thanh xuống nước, thật sự là bởi vì đến giờ ta cũng chỉ nhớ rõ  mỗi tên của nàng.

“Ngươi hiện tại đang làm việc gì?”

“Phụ vặt ở trù phòng.” Thật là nói không nên lời a.

“Nói như vậy, chén đĩa biến thành như vậy hẳn là do ngươi tạo thành nhỉ.” hắn trưng ra biểu tình sáng tỏ nhìn ta.

Ta rất muốn lớn tiếng phản bác lại, chỉ tiếc bộ dáng ta lúc này có chút đuối lý.

“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đổi ngay về nam trang, đến làm thư đồng của ta, không cho phép đến phòng ngủ của nha hoàn nữa.” hắn dường như có chút mệt mỏi, sau khi phân phó xong, phất phất tay, ra hiệu ta lui xuống.

Không nghĩ tới hắn lại tin lời bịa đặt của ta, rốt cục có thể đổi về nam trang, hơn nữa nếu làm thư đồng của Tề Nghiêm, mỗi ngày đều có thể gặp mặt hắn, nhất định sẽ tìm được một cơ hội thích hợp nói cho hắn biết rõ thân phận của mình, vừa có thể giám sát hắn không đem vụ làm ăn giao cho ngươi khác, thật sự là nhất cử đa đắc a. Tề Nghiêm thật sự là người tốt. Ta vui vẻ lui xuống.

“Đúng  rồi, ngươi tên là gì?” hắn đột nhiên hỏi.

“Ta gọi là Tiểu Nguyệt.” không thể nói tên thật của mình cảm giác quả thật rất khó chịu.

“Tiểu Nguyệt? Quên nói với ngươi, kỳ thật ngươi mặc nữ trang thật sự rất thích hợp, thay đổi lại có chút đáng tiếc đó.” Cho dù nhìn không thấy, cũng có thể nghe ra trong lời nói của hắn pha lẫn ý cười.

Cái tên kia, tuyệt đối là một đại khốn nạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.