[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 8: Lộ thương bảo tiêu phùng Chung Cổ - Kinh Môn sơn hạ phục song Lăng




Mới chạy được hai bước, đã bị người túm cổ nhấc lên. Vì sao mỗi lần ta muốn chạy trốn, luôn bị tóm gọn dễ dàng như vậy? Là do võ công của ta quá kém? Là do thể chất của ta không tốt? Hay là…? Không  thể nào, ta tuyệt đối không thừa nhận hai cái chân ngắn ngủn này của ta là nguyên do của việc chạy không nhanh nổi đâu.

Ta liều mạng giãy dụa, chỉ là ngoại trừ hai chân có thể đã  giãy đạp loạn xạ ra, nửa người trên lại không chút nhúc nhích. Giọng nói âm trầm cứng nhắc của quản gia vang lên: “Đã làm sai còn muốn trốn?”

“Không…… không phải….. ngươi….. buông tay trước đã.” Hàn Bạch ta là người dám làm dám nhận, một quản gia nho nhỏ, cũng dám xem thường ta, coi chừng ta….. coi chừng ta….. ở trên địa bàn của người khác, ta cũng không có khả năng làm gì….. >_<

Tên ngốc kia dường như đến bây giờ mới phát hiện sự thật là ta bị khó thở, rốt cục cũng chịu giơ cao đánh khẽ, buông lỏng thiết trảo đang bắt lấy áo ta, còn không quên quăng thêm một câu cảnh cáo: “Còn chạy nữa liền đánh gãy chân ngươi.”

Khí quản bị đè chặt đột nhiên được tự do, trong nháy mắt, một lượng lớn không khí ồ ạt tiến vào, làm cho ta nhịn không được bị sặc thành tiếng, cả khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.

Ta vừa chậm rãi thuận khí, vừa chửi thầm trong lòng tên quản gia không có nhân tính này. Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn, có chủ tử như vậy, hèn chi hạ nhân lại như thế.

Nghĩ đến ta đường đường Hàn đại thiếu gia, há lại là kẻ bỏ trốn. (Mỗ Phi: ngươi rõ ràng là vậy mà.)

Đột nhiên, cái tên “thượng bất chính” kia lên tiếng nói: “La lão gia, tại hạ quản giáo không nghiêm, để ngài chê cười rồi. Hôm nay thỉnh ngài về trước, hôm khác nhất định sẽ đến nhà tạ tội.” “Vậy cáo từ.”

Thảm, kế tiếp, là muốn đến quản giáo ta sao?

Khuôn mặt tuấn tú dần dần phóng đại trước mắt ta, đôi con ngươi u hắc kia khiến ta nhìn không ra tâm tình hắn: “Lại là ngươi.”

“Phải…. đúng vậy, quỷ…… quỷ đại nhân, chúng ta…. Thật là có duyên a.” ta khẽ động nét mặt cứng ngắc của mình, tận lực nặn ra một nụ cười, hy vọng nhìn không đến mức khó xem.

Mệnh ta thu hút hung thần hay sao? Thế nhưng lại cùng thứ này hữu duyên, thật sự là người mang số con rệp, khi uống nước lã cũng bị giắt răng mà.

Lông mày hắn lại bắt đầu giật giật: “Đây là lần thứ hai ngươi nói ta là quỷ.”

“Chẳng lẽ…. chẳng lẽ…….. chẳng lẽ ngài thật sự thích ta gọi ngài là thần tiên hơn?” nhưng mà ta còn nhớ mang máng, lần trước khi ta gọi hắn là thần tiên hắn cũng rất không cao hứng a.

Thật sự là một con quỷ khó hầu hạ.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, ta theo tiếng nhìn lại, nhưng chỉ nhìn thấy biều tình cứng nhắc như tấm bia đá của quản gia, không có người ngoài nào khác. Ta phát lạnh từng cơn, vừa rồi chẳng lẽ là ta nghe nhầm? Không cớ nào à, hóa ra, hóa ra, hóa ra căn nhà này thật sự không sạch sẽ.

“Ngươi lại nghĩ vớ vẩn gì đó?” Ai nha, thiếu chút nữa đã quên ma quỷ thông thạo thuật đọc tâm, vậy hắn có nghe được mấy lời vừa rồi ta thầm mắng hắn không? Ta sợ hãi nhìn về phía hắn, vừa lúc đối diện ánh nhìn của hắn. Hai mắt uyên thâm như cuốn hút người vào đó, ánh mắt ta rơi vào trong đó, không thể thoát ra. Bộ dạng như vậy ở trên người một con quỷ, thật đúng là phung phí của trời a.

“Ngươi là người thứ hai lộ rõ ý nghĩ trên mặt mà ta gặp được.” cánh môi hắn mấp máy, không biết nói điều gì.

“Ta là Tề Nghiêm.” Di, sao tự nhiên hắn lại giới thiệu tên mình vậy? Chẳng lẽ còn điều gì chưa thực hiện được, muốn phó thác ta hoàn thành?

Không đúng, Tề nghiêm tên này nghe rất quen a. Nghe qua ở đâu rồi, nghe qua ở đâu rồi, nghe qua ở đâu rồi?

Tề, Tề, Tề, đột nhiên linh quang chợt lóe, ta trà trộn vào nơi này hình như chính là Tề phủ. Như vậy, Tề Nghiêm, không phải là………

Ta ngơ ngác chỉ tay vào người trước mắt: “Ngươi chính là……… Tề đại thiếu gia trong truyền thuyết?”

Hắn nhướng mày: “Ta còn không biết từ khi nào ta biến thành nhân vật trong truyền thuyết vậy.”

“Ta hiểu rồi.”

“Nga? Ngươi rốt cục cũng hiểu rồi, quả  thật không dễ dàng a.” thanh âm hắn tràn ngập chế giễu.

“Đúng vậy, ta rốt cục hiểu rồi….. ta rốt cục hiểu rồi….. ta rốt cục hiểu rồi…..” ta lảm nhảm nhắc đi nhắc lại.

“Ngươi thật sự hiểu rồi?”

“Đúng vậy….” tuy rằng bây giờ ta đang run rẩy dữ dội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của ta, không khiến ta biến thành kẻ ngốc được.

“Vậy người nói cho ta biết, ngươi đến tột cùng hiểu được cái gì?”

“Ta hiểu được, nguyên lai…. nguyên lai……. nguyên lai….. Tề Nghiêm hóa ra là một con quỷ!!! Tề phủ hóa ra là một động quỷ!!! Lão mẹ, ngươi nỡ nào bắt ta đến động quỷ tìm cái chết, ngươi thật là ngoan độc  a!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.