[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 6: Giang Lăng bán dạ Thiên Ma phủ - Thành ngoại anh hùng khấp cố nhân




“Làm một nha hoàn tốt, phải làm được:

1. Tất cả lời nói của chủ nhân luôn luôn đúng.

2. Chuyện chủ nhân giao phó nhất định phải hoàn thành.

3. Chuyện chủ nhân không cho phép tuyệt đối không được làm…..

4. Phải hiểu rõ thân phận, địa vị của bản thân, chớ quản những chuyện không liên quan…….”  Ta thấp mi thuận mắt, đứng cung kính, giấu đi cực độ mất kiên nhẫn trong mắt mình. Tề phủ quả nhiên không phải gia đình giàu có bình thường, ngay cả quản gia cũng có một đôi nhãn tình khôn khéo sắc bén, ta ngay cả loại lời nói dối như cha mẹ chết hết, trôi dạt khắp nơi cũng bịa ra, mới miễn cưỡng ứng phó được những nghi vấn quản gia đề ra. Còn tưởng rằng rốt cục có thể thả lỏng thờ ra một hơi, không ngờ tới lại còn phải chịu loại oanh tạc nước miếng được gọi một cách hoa lệ là “đào tạo nha hoàn” này.

“……99. Đối với chủ nhân phải tuyệt đối trung thành, không được làm ra bất cứ chuyện bất lợi nào cho chủ nhân. Những quy tắc trên ngươi đều phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm trái. Nghe rõ chưa?” Ta cố kìm lại suy nghĩ muốn ngáp một cái, dùng sức gật gật đầu. Tiểu Cúc, Tiểu Liên, Tiểu Mai, trước kia công tử không biết các ngươi làm nha hoàn vất vả như vậy, phải học thuộc lòng đủ thứ này nọ, chờ sau khi trở về ta nhất định sẽ hảo hảo ai ủi các ngươi.

“Ngươi vừa mới vào phủ, còn có rất nhiều quy củ về sau sẽ từ từ dạy cho ngươi.” Ta choáng váng, còn nữa? Trực tiếp giết ta còn bớt phiền hơn. “Được, ta nhất định sẽ mau chóng quen với những quy củ trong phủ.”

“Quả là một tiểu cô nương vô cùng lanh lợi.” Vị phụ nhân này hình như gọi là Lưu mụ, có vẻ rất vừa lòng với thành quả giáo dục của nàng, vẻ mặt đối với ta ôn hòa hẳn lên. “Vậy ta phải làm những gì đây?”

Cẩn thận ngẫm lại, lớn như vậy, trừ bỏ ăn, dường như thật sự là ta không có làm việc gì khác nữa. (*mồ hôi* trư a >_<) “Như vậy a? Trong khoảng thời gian này khách nhân vô cùng nhiều, phòng bếp vẫn than phiền nhân thủ không đủ, vậy trước tiên ngươi đi bên kia hỗ trợ đi. Qua đoạn thời gian bận rộn này rồi nói sau. Ta đi trước, đợi lát nữa để Tiểu Thanh dẫn ngươi đến chỗ ngủ nghỉ.” Chờ cho qua giai đoạn bận rộn này, ta đương nhiên cũng không còn ở đây, còn có cái gì mà nói sau chứ. “Ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc.”

Lưu mụ đi đến cửa đột nhiên quay đầu lại hỏi ta: “Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Ta gọi là Tiểu Bạch.” Ta đang chuẩn bị nhăn mặt làm trò sau lưng thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mỉnh.

“Cái gì?” nàng bỗng nhiên quay trở lại, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá ta. Trên lưng ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh tinh mịn, cái tên này có vấn đề gì

sao? Chẳng lẽ lão mẹ nhanh như vậy đã có hành động, đã thay ta chào hỏi Tề phủ rồi? Bất quá ta hóa trang thành bộ dạng như vậy, còn cố ý bôi đen mặt, hẳn là nhìn không ra đi. (Mỗ Phi: Tiểu Bạch a, ngươi rốt cuộc làm thành cái dạng gì a? Tiểu Bạch: còn không phải là do ngươi muốn sao. Im lặng…..)

“Không phải đâu, không lẽ nào khả năng quan sát của công tử lại kém như vậy a, này nhìn thế nào cùng lắm cũng chỉ là tư sắc bậc trung mà thôi.” Nàng đang lầm bầm lầu bầu gì đó, ta một chữ cũng không nghe rõ. “Quên đi, ngươi đừng dùng tên này nữa, đổi tên thành Tiểu Nguyệt đi.” Hoàn toàn không để ý xem ta tán thành hay phản đối, nàng nói xong liền bước đi.

Còn lại mình ta đứng ngốc tại chỗ, vì cái gì ngay cả cái tên cũng bị tước đoạt, chút nhân quyền nhỏ nhoi đó cũng không được bảo đảm hay sao? Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, thật là một cái tên quá mức nữ tính a, ta……. ta……..  ta nhịn  (Mỗ Phi: Nguyệt Nguyệt chớ có trách ta nga.) trước kia còn bị đám người trong nhà ép buộc cải trang thành nữ hài mà, chỉ là sửa cái tên thôi, cũng không có gì ghê gớm lắm. Chỉ cần có thể thành công, hy sinh gì cũng đáng giá.

Nguyên lai hạ nhân không phải một người một gian phòng a. Đại nha hoàn chuyên hầu hạ chủ nhân có thể hai người một gian, còn loại như ta nhiều nhất chỉ có thể tính là tiểu nha hoàn, phải cùng những người khác chen chúc trên giường chung. Ta trợn mắt há mồm nhìn giường lớn trước mắt, bên trên đã có bốn năm người nằm thoải mái ngay ngắn rồi, thấy thế nào cũng chỉ có chỗ góc tường là chừa lại cho ta.

Ta cẩn thận cởi áo khoác ra, sau đó nhanh chóng chui vào trong chăn, may mà hiện tại là mùa đông, lúc mọi người đi ngủ đều mặc không ít, nếu không ta có thể sẽ xấu hổ mà chết. Lần đầu tiên cảm ơn thân hình gầy yếu mà bản thân vẫn thường có chút khinh bỉ, không thì góc tường nhỏ xíu ấy có lẽ không đủ cho ta. Đột nhiên, Tiểu Thanh bên cạnh  xoay người một cái, ôm ta, tiếp tục phát ra tiếng ngáy đều đều. Bộ ngực mềm mại của nàng kề sát ta, hương khí phấn son không ngừng đánh sâu vào khức giác, ta không ngăn lại được nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, 17 năm qua, lần đầu tiên bị một nữ tử bên ngoài ôm vào trong ngực, tuy rằng tình huống hiện tại kỳ thật rất quái dị, nhưng vẫn có cảm giác máu chảy thẳng lên mặt, cơn buồn ngủ lúc nãy lập tức tan thành mây khói.

Ta nhẹ nhàng đẩy tay Tiểu Thanh ra, quên đi, dù sao cũng không ngủ được, không bằng đi ra ngoài một chút vậy.

Tối nay trăng lạnh như nước, khi ta một lần nữa quay lại chỗ hòn non bộ đáng sợ này, lòng cũng lạnh thấu. Vì sao lại xây đình viện lớn như vậy? Vì sao lại bày trí hành lang quanh co rối rắm như vậy? Vì sao lại bày trí mỗi gian phòng đều giống như nhau? Vì sao…….. Ai nha, này cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là vì sao ta lại lạc đường? Hơn nữa ta căn bản không biết mình đã lạc đến xó xỉnh nào trong viện tử nữa. Ta uể oải ngồi lên trên một tảng đá lớn, vô ý thức đá hòn đá dưới chân, hiện tại nên làm gì bây giờ? Hẳn là không thể ngủ qua đêm ở đây rồi, nếu vậy, ta có thể sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử Hàn gia bị chết cóng. Hơn nữa cũng không biết tòa nhà này có thứ gì không sạch sẽ hay không, ngộ nhỡ……

“Ngươi đang làm gì đó?” một thanh âm lạnh như ma qủy vang lên bên tai ta, ta gian nan ngẩng đầu, dường như có thể nghe được xương cốt của mình đang lập cập tác hưởng. Ánh vào tầm mắt chính là………… là một bộ đồ trắng. rất nhiều từ ngữ xoẹt qua trong đầu ta, ta chỉ kịp bắt được một từ duy nhất: “Quỷ a~~~~~~~~~!!!” bắt đầu co giò chạy bạt mạng như điên, Ngọc Hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương, quan âm bồ tát, ta trước kia không phải cố ý không tham bái các ngài đâu, các ngài đừng bỏ mặc ta a. Lão mẹ a, ngươi vì cái gì không sinh cho ta nhiều hơn hai cái chân a!

Bên tai một trận tiếng gió, khi nhìn lại, phía trước đã có một cái bóng trắng. Ta hoảng hốt, nhưng lại thu chân không kịp, trực tiếp va vào người “thứ kia”. Quỷ trảo của hắn giữ chặt thắt lưng ta, giãy dụa không ra. Vào thời điểm nguy cấp con người luôn sẽ bộc phát ra tiềm năng, trong đầu ta đột nhiên hiện ra cách thức trừ tà của một vị đạo sĩ đã nói cho ta nghe lúc ta mười tuổi. “Ngươi……….. ngươi đừng tưởng rằng bổn thiếu gia sợ tiểu quỷ như người, bổn thiếu gia từng học qua đạo thuật nga.” Hắn không chút nào để ý  tới uy hiếp của ta, “Cấp cấp như luật lệnh, ác linh lui tán…….. ác linh lui tán…….. ác linh lui tán.” Hô hào đến 3 lượt nhưng ngay cả một chút tác dụng cũng không có, cái gã Mao sơn đạo sĩ kia quả nhiên là gạt người mà. Ta và hắn vừa lúc đứng dưới bóng trăng mờ, thấy không rõ lắm gương mặt của hắn, hay là căn bản không có gương mặt? Nhưng ta lại có thể rõ ràng cảm giác được ý cười giễu cợt trong mắt hắn.

“Ngươi nói ta là quỷ?” thanh âm lạnh như băng không hề có dấu hiện báo trước vang lên.

“Phải……” ta thật sự là ngốc a, sao có thể nói với quỷ rằng hắn là quỷ chứ? “Không phải, không phải, ngài sao có thể là quỷ chứ? Ngài rõ ràng là thần tiên a.” (Mọi người thứ lỗi cho sự ngớ ngẩn của Mỗ Phi ~ *mồ hôi ròng ròng*)

Lông mày hắn tựa hồ nhướng lên, lúc này ánh trăng vừa lúc chiếu xuống mặt hắn. Sau một trận hoa mắt, ta nhìn thấy một khuôn mặt tuấn lãng hữu hình, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, biểu tình tự tiếu phi tiếu càng làm tăng thêm một phần tà khí. “Không ngờ tới bộ dạng của quỷ lại dễ nhìn như vậy, thật sự là phí phạm a.” Ta lẩm bẩm nói. Trái tim sợ hãi căng thẳng không hiểu sao bắt đầu thả lỏng dần.

Nét mặt hắn chợt trở nên vặn vẹo quỷ dị, a, không phải muốn đổi mặt chứ, dễ nhìn như vậy, ngàn vạn lần đừng biến thành đầu trâu mặt ngựa linh tinh gì đó nha. “Ngươi vẫn cho rằng ta là quỷ?” ngay cả giọng nói cũng quỷ dị chết người.

“Nào có, nào có, ta không phải nói ngài là thần tiên sao?” Chẳng lẽ hắn không thích bị người ta xem như thần tiên? Có lẽ quỷ cũng có tôn nghiêm của quỷ.

“Ngươi là người đầu tiên nói ta như vậy.” khuôn mặt hắn lại khôi phục một mảnh cổ tỉnh vô ba (giếng cạn không có sóng). “Ngươi là nam tử?”

Ai nha, vừa nãy nhất thời nói nhanh, không cẩn thận hớ rồi, bất quá tiết lộ cho một con quỷ biết, hẳn là cũng không có việc gì, hắn cũng không đến mức đi báo mộng cho người khác đâu nhỉ. “Không sai.”

“Ngươi ở đây làm gì? Còn ăn mặc như vậy?”

Thật sự là một con quỷ thích xen vào chuyện người khác. “Ta làm hạ nhân ở đây. Ngài đã lâu không đi lại ở nhân gian nên không biết, hiện tại nam tử nhân gian đều ăn mặc kiểu này đó.” Ta thuận miệng bịa chuyện, dù sao hắn cũng không biết thật giả. “Nga, đúng rồi, nếu ngài không phiền, có thể nói cho ta biết phòng hạ nhân ở đâu không?”

Lông mày hắn giật giật vài cái, tựa hồ đang cố kiềm nén điều gì. Sau một lúc lâu rốt cục mở miệng: “Ta dẫn người đi.”

Làm quỷ thật sự là thuận tiện a, một trận đằng vân giá vũ đã đến được nơi mà ta tiêu phí hơn nửa buổi tối vẫn tìm không ra. Nếu hắn không có ý hại ta, ta đây ngủ gục chút xíu hẳn là hắn cũng không để bụng đâu nhỉ. Cảm nhận được ánh mắt hắn phía sau, ta quay đầu lại cười cười: “Quỷ đại nhân, cám ơn ngài, ngài cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Ngươi tên là gì?”

Da? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị đi đến trước mặt Diêm Vương tra sổ sinh tử, gạch bỏ tên của ta? “Ta gọi là Tiểu Nguyệt.” ta cố gắng dùng thanh âm thành khẩn nhất phối hợp với nụ cười vô tội của mình. Ha hả, ngươi lật sổ sinh tử từ từ tìm nhá.

“Tiểu Nguyệt?” hắn thì thầm một lần, đột nhiên ta thấy hoa mắt, sân nhỏ thanh tịch đã không còn bóng dáng hắn nữa.

Lông tơ trên người ta từng sợi từng sợi dựng thẳng, ta thì thào lẩm bẩm: “Thật lạnh ~~~ thật lạnh.”

Đẩy cửa phòng ra, tìm đến góc nhỏ sát tường, nằm xuống liền ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.