[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 5: Diên An thành ngoại phùng Tiên tử - Xuân cung bán dạ đắc chân kinh




“Ợ ~~~” no nê thỏa mãn ợ một cái, thư phục nằm trên giường lớn êm ái của khách điếm Thiên Nhất, không hổ là khách điếm lớn nhất Lạc Dương, không uổng phí mười lăm lượng bạc trắng bóng của ta. Thức ăn được bày trí tinh xảo ngon miệng, tất cả có thể thấy được sự sáng tạo độc đáo của đầu bếp chính, nhất là món điểm tâm ngọt thật sự ăn rất ngon, nếu có thể nhất định phải mời người này về nhà, vỗ về cái bụng no đến căng tròn, ta cố gắng chống cự sự mời gọi của thần ngủ, mơ mơ màng màng suy nghĩ. Bất quá ta có còn mạng để về nhà hay không mới là vấn đề, ai.

Tuy rằng một mực vùi đầu tận lực ăn uống, nhưng ta vẫn chú ý thấy có rất nhiều người làm ăn đang ăn cơm nghỉ ngơi ở khách điếm, lúc nói chuyện đều cẩn thận từng li từng tí, dường như sợ bị người khác nghe được chuyện làm ăn cơ mật vậy, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được vài chữ như Tề gia, nữ hài này nọ. Xem ra đều là vì chuyện làm ăn với Tề gia mà đến đây, ai, dường như ta đã xem nhẹ mức độ khó khăn của việc này. Với bộ dạng hiện tại của ta, có lẽ ngay cả đại môn của Tề gia cũng chưa vào được, còn chưa kịp nhìn thấy chủ nhân của Tề gia thì đã bị đuổi cổ ra ngoài rồi. Trên thế gian tại sao không bán thuốc hối hận nhỉ? Ta hiện tại đã hoàn toàn không còn đường lui rồi, chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Ngày mai đến Tề gia xem thử tình hình thế nào vậy. Trở mình một cái, ôm gối mềm mại, ta nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Phải mất bao lâu mới tìm được một tòa nhà vô cùng dễ thấy ở thành Lạc Dương này? Đáp án của ta là ba canh giờ. Ta rõ ràng đã dựa theo chỉ dẫn của người đi đường đi thẳng về phía đông, nhưng vẫn có cảm giác chung quy đang đi lòng vòng một chỗ, mãi đến khi ta rốt cục tìm được đại viện Tề gia, ta đã mệt đến mức thở hồng hộc, mạng nhỏ chỉ còn lại phân nửa. Nhìn đại môn nguy nga của Tề gia, ta vội xua đi suy nghĩ về khả năng mù đường của mỉnh, điều này sao có thể chứ, tốt xấu gì ta cũng tự thân một mình đi tới Lạc Dương, tuy rằng là ngồi xe ngựa đến. (*mồ hôi* >_<). Trên đường đến đây, điều duy nhất có giá trị mà ta nghe được chính là lão gia Tề gia Tề Lôi đã đem tất cả quyền chủ quản chuyển giao cho đứa con duy nhất của mình — Tề Nghiêm. Ta vất vả lắm mới bình ổn được hô hấp, trừng mắt nhìn hai con sư tử đá hùng võ trước cửa Tề gia, bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào mới có thể gặp mặt Tề Nghiêm. Gia đinh trước cửa đều có vẻ mặt hung thần ác sát, thấy thế nào cũng không có khả năng sẽ cho một người không rõ thân phận như ta đi vào. Không ngừng có người mặc y phục tơ lụa, tướng mạo giàu có từ bên trong đi ra, nhưng đều là một vẻ mặt nản lòng, không ngừng lắc lắc đầu. Như vậy xem ra, vẫn còn chưa có ai thành công cả, vậy chỉ cần ta có thể trà trộn vào đây, hẳn là vẫn còn hi vọng. Ta nắm chặt nắm tay, âm thầm động viên chính mình.

Nhưng vấn đề khó khăn không nhỏ bây giờ là phải làm sao mới có thể trà trộn vào đó, ta ngây mắt nhìn chằm chằm về phía trước, cố gắng tự hỏi. Đột nhiên có người vỗ lên vai ta, ai lại phiền như vậy a, ngắt ngang dòng suy nghĩ của ta. ( Mỗ Phi: kỳ thật ngươi cũng có suy nghĩ gì đâu chứ). Ta bực bội phủi bàn tay đó ra khỏi vai mình, đang muốn lên tiếng mắng lại, nhưng trong nháy mắt vừa mới mở miệng liền miễn nuốt vào một bụng tức giận, thay vào đó là nụ cười trăm phần trăm vô hại: “Đại ca, có chuyện gì không?” Gia đinh Giáp vẻ mặt dữ tợn đang hung ngoan nhìn chòng chọc ta: “ Tiểu cô nương, ngươi làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào sư tử đá trước cửa chảy nước miệng vậy?” A? Ta sao lại có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy. Hơn nữa tốt xấu gì, nhìn bằng bất cứ con mắt nào thì ta cũng là một nam nhân bình thường a. Bất quá, cường long bất áp địa đầu xà*, nếu hiện tại ta đã đứng trước cửa nhà người khác, thì không nên làm càn, tốt xấu cũng phải giữ thể diện cho chủ nhân nha. “ Ta là người nhà quê, trước kia chưa từng  nhìn thấy con sư tử đá đẹp như vậy, cho nên có chút thất thố, thật sự là rất xin lỗi a.” Ta tận lực dùng nụ cười đáng yêu của mình cảm hóa con đại tinh tinh khủng bố trước mặt này.

*Rồng mạnh không tấn công rắn địa phương, ý chỉ người có quyền nhưng ở xa cũng khó lòng áp chế bọn côn đồ trong địa bàn của chúng.

Gia đinh Giáp nhìn ta bằng nửa con mắt, hừ, hổ lạc bình dương bị khuyển khi*, một ngày nào đó ngươi sẽ phải ngẩng mặt kính trọng nhìn ta đó. “Tiểu cô nương, nhìn ngươi cũng khá lanh lợi, bộ dạng cũng không tồi, hôm trước nghe quản gia nói, trong phủ hình như đang cần nhân thủ, ngươi có muốn vào làm hay không a?” Bực bội, ta phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như vậy, bộ dạng như vậy mà lại giống như muốn làm hạ nhân sao? Buồn bực nhất chính là, vẫn bị người ta nhận lầm là nữ tử. (Mỗ Phi: kỳ thật là do mấy tỷ tỷ của Tiểu Bạch trang điểm cho nga ~~~) xem ra mắt nhìn của người Lạc Dương cũng chẳng ra gì. Sao có thể đồng ý được, ta đang định cự tuyệt, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, kỳ thật đó là một cơ hội tốt a, làm tiểu nha hoàn của Tề gia, ta còn có cơ hội gặp mặt Tề Nghiêm, tiếp đó ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, liền quang vinh lên đường hồi gia, sau này có thể sống giữa ánh mắt kính nể của mẫu thân và các tỷ tỷ, tiện thể thay nam nhân Hàn gia lấy lại chút quyền lực. Ha hả, tương lai thật là quá tốt đẹp a. Vì vậy, cho dù phải giả làm nữ nhân một chút cũng không có gì ghê gớm, dù sao vinh nhục bản thân là chuyện nhỏ, chuyện lớn trước mắt là thỏa mãn yêu cầu của mấy biến thái nữ trong nhà kia.

*Hổ xuống đồng bắng bị chó bắt nạt

“Uy, ngươi rốt cuộc có làm hay không?” Gia đinh trước mắt đã mất hết kiên nhẫn, mở miệng hỏi. Hối thúc làm quái gì a, chuyện quan trọng như vậy, ta đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng. Ta giả vờ trưng ra bộ dáng cực kỳ cảm động, tiện thể phối hợp rơi hai hàng nước mắt: “Đại ca, ngươi thật sự là ân nhân của ta a, ta nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của ngươi. Rất đa tạ ngươi, bây giờ ta phải đi thu xếp hành lý đây.” “ Vậy ngươi nhanh lên, quản gia không chờ ngươi đâu.”

Trở lại khách điếm, hoán đổi y phục, thay một bộ váy áo cùng thoa cài tóc* mới mua, lại cấp tốc thuê một phó phụ (vú già) giúp ta chải một kiểu tóc của nữ tử, trang điểm ăn mặc hết thảy xong xuôi, phó không ngừng khen ta rất xinh, nói luyên thuyên dông dài, không phải là muốn khoe tay nghề của chính mình đó sao. Cách ăn mặc như bán nam bán nữ, có chỗ nào xinh đẹp a. Ta nhìn chằm chằm vào người trong gương kia, tuy rằng nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc, nhưng vì kế hoạch lớn của mình, nhịn. Trên đầu chữ Nhẫn có một cây đao, không có hy sinh, nào có thu hoạch.

*Nguyên văn là kinh thoa bố quần: dùng cây mận gai làm trâm cài tóc, dùng vải bố may áo quần, phục trang đơn giản, mộc mạc, không xe xua.

Bởi vì không có thời gian, cũng như tránh cho ta lại mất thêm ba canh giờ mò đường nữa, ta bấm bụng thuê một cỗ xe ngựa, xách theo bao y phục nhỏ vừa mới bỏ thêm vào mấy chục khối đường, hướng tới chỗ làm việc tương lai của mình —- Tề phủ, xuất phát.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.