[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 19: Thái Hoàng bán dạ mai Gia Cát - Thiên Kiếm vô tâm táng Khổng thư




“Tân nương?” Ta ngơ ngác lặp lại một lần.

“Ta, là, tân nương, của, Tề Nghiêm, ngươi?” Ta chậm chạp đem lời này lập lại một lần nữa, thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp tiêu hóa ý tứ trong những lời này.

“Sẽ không, không có khả năng, này quá khoa trương rồi.” Ta không ngừng lẩm bẩm nói. Điều này quá không thể tưởng tượng nổi, ta thật sự khó có thể chấp nhận. A! đúng rồi, ta bỗng nhiên cẩn thận suy nghĩ mấu chốt trong đó, nhất định là như vậy rồi, ta mỉm cười, trách không được tỷ tỷ nói ta hay nằm mơ giữa ban ngày, ta hiện tại nhất định là đang nằm mơ rồi, chỉ là ta vẫn nghĩ mình đã tỉnh mà thôi. Ừ, nhất định là như vậy, vì chứng minh điều này, ta dùng sức véo một cái lên đùi mình………  xem đi, qua nhiên là một chút cũng không đau, chính xác là đang nằm mơ rồi. Cái tên Tề Nghiêm kia, ngay cả giấc mơ của ta cũng chạy vào dọa ta sợ.

Ta trừng mắt kẻ vào trong mộng của ta quấy rối, lại nhìn thấy trên mặt hắn thấp thoáng có gân xanh trồi lên: “Tiểu Bạch, nếu ngươi véo lên chân của ta như vậy thì ta cũng đau lắm, đó mới gọi là quá khoa trương.”

A? Ta cúi đầu nhìn lại. Di? Bàn tay vốn nên đặt trên đùi ta vì sao lại ở trên đùi Tề Nghiêm, hơn nữa ngón trỏ cùng ngón cái vẫn còn đang duy trì động tác  kia? Nói như vậy………. cái chân vừa bị ta tàn nhẫn quyết tâm cấu véo thế nhưng lại không phải của ta? Trách không được Tề Nghiêm trưng ra vẻ mặt còn thối hơn cả đi đại tiện.

“Vậy….. ngươi đau không?” Ta dè dặt hỏi.

Hắn liếc ngang ta một cái: “Hỏi thừa.”

“Nga…… vậy…… hỏi thừa có nghĩa là đau hay là không đau vậy?” Ta cũng đâu phải con giun trong bụng ngươi, làm sao biết được đại gia ngươi muốn nói cái gì?

Tề Nghiêm hít sâu khí, lại hít khí, lại hít khí thêm lần nữa. Rốt cục nặn ra một chữ: “Đau.”

A a a a a a a a a!!!

Ta nghe được tiếng thế giới nhỏ bé hòa bình an tĩnh của mình đang rầm rầm sụp đổ. Trời ơi trời ơi trời ơi, hóa ra không phải nằm mơ, nói như vậy, nói như vậy, mấy lời càn quấy của Tề Nghiêm kia đều là dự thật??? Ai có thể nói cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì a, mới có một buổi tối thôi mà đã long trời lở đất rồi!!! Đêm qua ta còn đang chìm đắm trong vui sướng được khôi phục thân phận, vì sao vừa mới tỉnh lại thế giới liền thay đổi? Trong một đêm đó, ta từ thiếu gia Hàn gia trở thành tân nương của Tề Nghiêm, chẳng lẽ ta ngủ một giấc, liền từ nam biến thành nữ???!!! Tuy rằng khả năng này thật sự là không lớn, nhưng mà sau khi ở Tề phủ lâu như vậy, ta đã hiểu được trên đời này không có chuyện gì là không có khả năng cả.

Ta cuống quít cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nó không có lồi ra hai cục a, ta lo lắng không an tâm lại đưa tay lên xác định một chút, đúng vậy, tuy rằng chỗ đó mềm mềm, nhưng đó là bởi vì ta không có cơ bắp thôi, dù sao cũng may là nó bình thường a.

Nếu ta vẫn bình thường, vậy kẻ không bình thường, chính là Tề Nghiêm!!!

“Cái kia, cái kia, ta là nam sinh.” khi ta còn đang lo lắng nên chọn lọc từ ngữ sao cho có thể làm Tề Nghiêm  minh bạch hắn không được bình thường mà lại không xúc phạm đến tự tôn của hắn, hắn đã tiếp lời: “Ta tin rằng cũng không có nữ tử nào bằng phẳng đến trình độ như ngươi đâu.”

==||| “Ngươi đã thích ngực bự, vậy ngươi đi tìm là được a, mắc gì lấy ta làm trò đùa???” nếu ta bất bình, vậy không phải biến thành yêu quái?

“Không có biện pháp, ta chỉ thích ngươi a.” mặt hắn kề sát vào vài phần, biểu tình nghiêm túc tìm không thấy nữa phần dấu vết đùa giỡn.

Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, ngươi cũng được xem như là người gặp sóng to gió lớn, các loại trường hợp đều có thể ứng phó tự nhiên a (>_<) Cơ thể của ta cùng tư tưởng của ta vĩnh viễn luôn đi ngược lại, ngay cả ta cũng có thể cảm thấy trên mặt càng ngày càng nóng, trước khi bị Tề Nghiêm phát hiện ra có điểm khác thường, ta từ suy nghĩ lung tung của mình tùy tiện tìm đại một câu văng ra: “Nhưng mà nam nhân thích nam nhân, là không nên á.”

“Là ngươi nói cho ta biết, không có tình yêu nào là không nên, yêu chính là yêu.” Tề Nghiêm  đột nhiên nâng mặt của ta lên, nhìn thẳng vào mắt ta. Đôi mắt đen thẳm của hắn giống như hai hố nước sâu, muốn hoàn toàn đem tư tưởng của ta hút vào.

“Nhưng mà……. Nhưng mà…” Người này, thế nhưng dùng lời nói của ta chắn miệng ta. “Ta khi đó không ngờ là loại không nên này a.” thật sự là phản bác cứng nhắc vô lực.

“Loại này có gì bất đồng? Tình yêu còn phân chủng loại sao?”

“Này…… là không phân biệt mà…..” Ta không cam lòng đồng ý nói. Ta làm sao có thể tranh luận qua nổi cái loại gian thương lăn lộn trên thường  trường nhiều năm như hắn chứ? Huống chi, ở sâu trong nội tâm ta, thật sự là cảm thấy được, không có tình yêu nào là không nên cả. Cho dù là hai nam nhân, yêu nhau cũng là chuyện không có biện pháp a, hơn nữa, chính là bởi vì gian khổ như vậy mà tình yêu mới đáng quý. Nhưng mà, nói là như vậy, chuyện này cũng phát sinh quá bất ngờ, nhất thời đối mặt, cho dù lý trí của ta có thể chấp nhận, tình cảm lại không  thể a.

“Nhưng mà, ngươi thích chính là ta 12 năm trước, cũng không phải ta hiện tại a.” 12 năm, ta thay đổi nhiều như vậy, hắn thật sự xác định bản thân còn thích ta?

“Ngươi chính là ngươi, vô luận là 12 năm trước, hay là hiện tại. Ta thích đều là ngươi. Bất đồng chính là, 12 năm trước, ta bị một búp bê nho nhỏ đáng yêu mê hoặc, 12 năm sau, ta phiền não bản thân mình lại đi thích một tiểu nam hài vừa đen vừa cổ quái.”

Ngất, tiểu nam hài vừa đen lại vừa cổ quái? Này này này, điều này chỉ có khả năng là đang miêu tả ta thôi!!! = =

“Vậy còn có vấn đề gì nữa chứ?” ánh mắt càng phát ra nồng nhiệt của Tề Nghiêm thật sự sắp làm ta nóng chảy.

Nhưng mà, nhưng mà, “Ta không thương ngươi a.” đây chẳng lẽ không phải vấn đề lớn nhất sao?

“Ngươi không thương ta?” Ánh mắt Tề Nghiêm trong nháy mắt trở nên hung ác lại nguy hiểm.

Ta dùng sức nuốt nước miếng, chống đỡ áp lực cực lớn nói: “Tuy rằng ngươi lớn lên quả thật rất tuấn tú, lại biết kiếm tiền, cái gì cũng làm được, có khả năng khiến người ta ghen tỵ, người tuy rằng hơi quái một chút, nhưng tổng thể mà nói là người tốt, nhưng mà, như thế cũng không có nghĩa ta nhất định sẽ yêu người đi.”

“Vậy ngươi chán ghét ta sao? cảm thấy Tề Nghiêm như nín thở hỏi ra những lời này.

“Không chán ghét.” Ta thành thực lắc đầu, muốn ghét một người như hắn, cũng rất khó.

Hắn hình như thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi tiếp: “Vậy trước kia ngươi có từng yêu ai khác không?”

Ta lại lắc đầu, dưới sự áp bách của đám nữ nhân ở nhà kia, ta nào còn có lòng dạ thảnh thơi đi yêu người khác.

“Vậy ngươi làm sao biết thế nào là yêu một người?”

Ta dùng sức nghĩ ngợi, này, ta quả thật đúng là không biết.

“Cho nên, ngươi chính là không biết bản thân có yêu ta hay không mà thôi.” Ta nghe tổng kết của Tề Nghiêm, kỳ quái là cũng không muốn phản bác, quả thật, hình như chính là không biết mà thôi.

“Không sao, ta nhất định sẽ chờ ngươi hoàn toàn yêu ta.” Tay Tề Nghiêm chậm rãi ôm lấy thắt lưng ta, đem ta ôm vào trong lồng ngực hắn. “Tiểu Bạch, ta đã yêu ngươi 12 năm rồi a.”

Ta hẳn là phải đẩy hắn ra mới đúng, nhưng mà bên tai lời ngon tiếng ngọt đang không ngừng mê hoặc, trên người cũng giống như bị hạ cổ, yếu ớt không dậy nổi chút khí lực, cái ôm ấm áp cũng làm kẻ sợ lạnh như ta luyến tiếc rời đi. Đột nhiên có một ý nghĩ vớ vấn: nếu có thể mãi dựa vào ôm ấp này, như vậy cũng không tồi đâu.

Nếu Tề Nghiêm biết mị lực của hắn địch không lại nhiệt độ cơ thể hắn, có thể tức đến ngất luôn không? ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.