[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 10: Thập tam niên giác hàn băng mộng - Sa thượng tầm hung ngộ mỹ nhân




Sau khi phá hư ba cây bút lông sói của Tề Nghiêm, lại rất không cẩn thận làm vấy mực nước vừa mài xong lên mặt giấy Tuyên Thành trắng xóa, sau đó còn lỡ tay làm rơi vỡ nghiên mực Đoan Khê tốt nhất, công việc của ta liền từ chuẩn bị bút  đến trải giấy rồi đến mài mực, cho đến bây giờ, theo như Tề Nghiêm nói “ngươi ngoan ngoan đứng một bên là tốt rồi.”

Ban đầu ta còn bởi vì không cần phải làm việc mà cao hứng vạn phần, phi thường sung sướng “đứng một bên là tốt rồi”, nhưng mà đến lúc này đã sắp 2 canh giờ, Tề Nghiêm liên tục không ngừng xử lý chuyện làm ăn, ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên, sau khi đếm hết tất cả đồ vật trong thư phòng từ trái sang phải, từ trên xuống dưới đếm đi đếm lại đến ba lần, tâm tình hưng phấn ban đầu của ta đã nguội xuống thành bộ dáng buồn chán, hóa ra, buồn tẻ, thật sự là có thể buồn đến chết người đó.

Ánh mắt ta ngây ra, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm về trước, người ta nói “Một tấc thời gian một tấc vàng”. Ta cứ đứng ngây ngốc một bên, lãng phí không ít vàng a, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc.

Người không có chuyện gì làm tinh thần sẽ không tập trung, loáng thoáng thấy Chu Công lão tiên gia đang vẫy tay già rủ ta đi chơi cờ. Ai, dù sao cũng không có chuyện gì làm, đi đánh cờ cũng tốt. Ta đang định hưởng ứng lời kêu gọi của thần tiên, đột nhiên bị một giọng nói làm bừng tỉnh: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Ta kinh hãi, mở bừng hai mắt, vừa lúc nhìn thấy đối diện là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn. Thật là có đủ xui xẻo nha, hai canh giờ giống như đầu gỗ, không nói một tiếng, nhưng ta mới chuẩn bị ngủ gật một chút, vừa bắt cá* đã bị hắn vừa vặn tóm được. Trong đầu ta vừa nhanh chóng nhớ lại tiểu thư đồng nhà ta — lúc Tiểu Thất bắt cá bị ta tóm được thì viện cớ gì, vừa âm thầm bội phục chính mình, tại loại thời điểm khẩn cấp này, vẫn có thể bình tĩnh phân tích thế cục trước mắt, loại người thông minh lâm nguy bất loạn, cử trọng nhược khinh**, ngọai trừ ta ra, còn có ai chứ? (>_<) nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, ta đột nhiên phát hiện, Tiểu Thất đáng yêu của ta hình như từ trước đến nay chưa từng bắt cá trong lúc hầu hạ ta, ngược lại,  ta thường xuyên đọc sách được một nửa, liền nằm sấp trên thư trác rộng lớn, vui vẻ làm một giấc mộng đẹp. Cuối cùng được phụ thân bất đắc dĩ ôm về phòng.

*Bắt cá: Mạc ngư (摸鱼): trục lợi trong thời điểm hỗn loạn | lười biếng; trốn tránh khó khăn; không chăm chú làm việc

**Cử trọng nhược khinh: nâng vật nặng dễ như nâng vật nhẹ.

 “Ân?” mặt Tề Nghiêm lại tiến sát thêm vài phần, gần đến mức ta có thể thấy được bóng ta phản chiếu trong con ngươi thâm u của hắn. Trong suy nghĩ cực độ hỗn loạn, ta buột miệng nói ra: “Ta đang đếm muỗi.”

Đây khẳng định là đáp án vượt xa ngoài dự liệu Tề Nghiêm, bởi vì đôi mày rậm xinh đẹp của hắn nhướng cao, thì thầm một câu: “Nếu có đáp án bình thường mới thực bất khả tư nghị*.” Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm ta lên: “Trong thư phòng có rất nhiều muỗi sao? Sao cho tới bây giờ ta cũng không biết.”

*Bất khả tư nghị  nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận.

Chỗ có hại lớn nhất của việc nói dối là gì? Không phải lương tâm bất an mà là một khi ngươi đã nói dối một lần, ngươi nhất định phải nói dối thêm nhiều lần nữa để tòan vẹn nó. “Nếu có nhiều thì đã không đếm được rồi, chính là vì trong thư phòng không có bao nhiêu con muỗi, cho nên mới dễ đếm.” Ta bị hắn nhìn đến mức vô pháp tự hỏi. Chỉ có thể tùy tiện nói đại một hơi, sợ hắn không tin, còn bồi thêm một câu. “Trước kia lúc ở nhà không có việc gì làm, ta thường hay đếm muỗi cho đỡ buồn, trong nhà của ta, nhiều muỗi hơn ở đây lắm.”

“Vậy ngươi đếm được có bao nhiêu con muỗi trong thư phòng rồi?”

“Lúc ta đang đếm, thì bị thiếu gia ngài cắt ngang.” Có quỷ mới đếm được á.

“Quên đi, không cần đếm nữa, đứng mệt thì tự tìm ghế ngồi đi, đừng quấy rầy ta là được.” biểu tình của Tề Nghiêm nhìn thế nào cũng không giống như tin lí do thoái thác của ta, bất quá hắn cũng không truy vấn đến cùng, dễ dàng bỏ qua cho ta.

“Nga.” Ta ngoan ngoãn tìm băng ghế, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất ngồi xuống. Sớm biết rằng có thể ngồi, ta tội gì toi công đứng suốt hai canh giờ? Chân sắp rụng luôn rồi.

Tề Nghiêm lại tiếp tục vùi đầu vào đống giấy tờ các hiệu buôn Tề gia đưa tới. Nếu hắn mỗi ngày đều bận rộn như thế, vậy xem ra muốn quản lý một gia tộc lớn thế này quả thực là rất khó khăn a. Trách không được tính tình lại quái gở nói không nên lời. (= =+) Như vậy xem ra, ta phải xuy xét kỹ càng lại kế hoạch đoạt quyền của mình. Miễn cho thật sự tiếp quản Hàn gia từ tay đám nữ nhân kia, lại mệt đến chết khiếp.

Từ vị trí này của ta nhìn qua, vừa vặn có thể thấy sườn mặt nghiêm túc của Tề Nghiêm, chân mày nhíu lại, nhãn tình phiêu lượng đang chuyên chú nhìn chằm chằm hồ sơ trước mắt, sóng mũi cao thẳng, nét môi cương nghị mím chặt, cả ngươi tản mát ra một loại khí thế không giận mà uy. Chả trách đám tiểu nha hoàn Tề gia kia mỗi khi nhắc đến thiếu gia của các nàng, trong mắt sẽ xuất hiện màu sắc mơ mộng.

Phụ thân cũng rất tuấn tú, nhưng mà phụ thân thuộc loại hình hoàn toàn khác biệt với hắn, phụ thân phi thường phi thường ôn nhu, lúc nào cũng đều rất cưng chiều ta, luôn mỉm cười nhu hòa, từ trước tới giờ chưa từng trách mắng ta. Ta rất thích rất thích cảm giác dựa vào trong lòng phụ thân làm nũng. Còn Tề Nghiêm, là loại hình ta muốn trở thành nhất, giỏi giang khôn khéo, anh tuấn hữu hình, có thể cho người  xung quanh cảm giác an toàn mãnh liệt, khiến cho người ta cảm thấy rằng không có chuyện gì hắn không làm được. Nếu không phải phương thức giải sầu của hắn làm ta rất khó chấp nhận, hắn thật sự có thể nói là nam tử hoàn toàn phụ hợp tiêu chuẩn lý tưởng của ta.

Đột nhiên, “một nửa lý tưởng” này quay đầu lại nói: “Bây giờ vì sao lại nhìn mặt ta chằm chằm vậy? Không lẽ, trên mặt của ta có muỗi sao?”

Nhìn nam nhân đến ngẩn ngươi, còn bị người ta bắt quả tang, thật sự là rất mất mặt. Ta có thể cảm giác được mặt mình đỏ ửng tới mang tai rồi, không biết sáng nay bôi mặt có đủ đen chưa, đủ để che khuất sắc mặt của ta hay không. Có thể rõ ràng nhìn ra vẻ trêu chọc trên mặt hắn, lại cứng họng không biết nên phản bác thế nào.

Đang xấu hổ hận không thể kiếm cái lỗ mà chui xuống, thì có người nào đó đúng lúc gõ cửa thư phòng, giải cứu ta khỏi khó khăn.

Khi ta vâng theo mệnh lệnh Tề Nghiêm đóng cửa thư phòng lui ra ngoài, để hắn cùng người  vừa tới kia hảo hảo nói chuyện, ta vẫn luôn thắc mắc: người diện mạo thật thà, nhưng trong mắt lại hiện tinh quang của người làm ăn này rốt cục là ai? Theo lý mà nói, ta vừa mới tới Lạc Dương hẳn là chưa quen biết ai mới đúng a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.