Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 7




Tử Phong nheo mắt nhìn về phía phát ra tiếng hét, chỉ thấy một nữ tử lúc này đang gần như là khỏa thân, trên người chỉ có độc một cái quần lót, toàn bộ dáng người lồi lõm phô bày ra hết trước mắt hắn. Đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn, kiều đồn không to cũng không nhỏ nhưng lại vô cùng cân xứng với cơ thể nhỏ nhắn của nàng, làn da trắng hồng vô cùng khỏe mạnh, lúc này nàng đang dùng hai tay che ngực của mình lại, giận dữ nhìn hắn, hiển nhiên là trên người nàng ngoại trừ cái quần lót ra thì không còn cái gì khác.

“Sao a di lại mang theo nam nhân vào đây, còn ngươi, nhìn cái gì, có tin bổn cô nương móc mắt ngươi ra không?” nhìn thấy Tử Phong vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình, nữ tử liền hét lên.

“Mặc quần áo vào đi rồi ta hết nhìn, cứ đứng đó mà gào thét thì được tích sự gì.” Tử Phong lạnh tanh trả lời, vẫn không ngừng quan sát nàng ta từ trên xuống dưới.

Gương mặt của nữ tử liền đỏ lên trông vô cùng kiều diễm, vội vàng chui lại vào trong bình chướng, từ trong đó vang lên tiếng sột soạt của quần áo cọ vào nhau.

Nghiêng đầu qua phía Lâm Tử Hàm, Tử Phong nhỏ giọng nói: “Cháu gái của nàng à?”

Phải, xin lỗi cậu nhé, tính nó vẫn nóng nảy như thế từ ngày xưa, để cậu phải chê cười rồi!” Lâm Tử Hàm cười khổ.

“Hai người nói cái thứ tiếng gì thế, hơn nữa, ngươi cũng dám vác mặt đến đây sao tên kia, ta chưa mách tội ngươi với a di thì thôi…..” nữ tử kia đi ra từ đằng sau bình chướng, quần áo đã chỉnh tề, cao giọng nói.

“Cậu nhận ra con bé không?” Lâm Tử Hàm nháy mắt cười nói.

Thở dài một tiếng, Tử Phong giơ tay lên bóp trán, lười biếng nói: “Cô ta là một trong những đối thủ ngày hôm qua suýt chút nữa bị ta giết chết!”

------------------

Nửa canh giờ sau.

“Không đời nào, con tuyệt đối không đồng ý để hắn bảo vệ con tiến vào di tích, chẳng lẽ a di không tìm ra người khác à??” Cháu gái của Lâm Tử Hàm, cũng chính là Lâm Nguyệt Đồng đã được nhắc tới trong nhiệm vụ của hệ thống, sau khi nghe thấy lời đề nghị của Lâm Tử Hàm liền giãy nảy lên.

“Thôi nào, hắn ta có gì không tốt đâu, người ta vẫn nói không đánh thì không thân, hắn ta muốn thực lực có thực lực, muốn diện mạo có diện mạo, còn gì để chê đâu!” Lâm Tử Hàm khuyên giải.

“E hèm, ta xin đính chính lại, ta chỉ có thực lực thôi, chứ diện mạo thì không có nhé……..” Tử Phong lúc này đã đeo mặt nạ lên, nhỏ giọng nói.

“Yên lặng, ta đang nói chuyện với cháu gái ta, cậu đã nhận lời với ta rồi thì ở yên một chỗ đi!!”

Nhún vai, Tử Phong liền mặc kệ hai nữ nhân trước mắt làm loạn, dù gì thì cũng không liên quan tới hắn, bởi vì hắn chắc chắn sẽ tiến vào di tích, nếu Lâm Nguyệt Đồng này cũng như vậy thì dù nàng ta có đồng ý hay không, hắn vẫn phải làm theo nhiệm vụ của hệ thống mà thôi.

“Chẳng lẽ a di không tìm được bất kì ai trong chấp pháp đoàn để cho người đó bảo vệ con sao, tại sao lại cứ phải là hắn ta thì mới được, hắn ta chỉ là một Vương cấp nhất phẩm a, tu vi còn yếu hơn cả con nữa!!”

“Con nghĩ hắn ta sử dụng toàn lực khi đánh với con sao, người ta còn bảo con suýt chút nữa thì mất mạng dưới tay hắn, giờ lại lôi cái tu vi ra để lòe ai vậy, con nghĩ a di ngu ngốc lắm sao.” Lâm Tử Hàm nghiêm mặt.

“Con không biết, trừ khi hắn đánh bại người mạnh nhất trong số những đệ tử của Lăng Hư Cung tham dự lần này, bằng không thì con nhất quyết không đồng ý!”

Đưa mắt nhìn Tử Phong đang buồn chán chống cằm ngồi ở bên cạnh, Lâm Tử Hàm nói nhỏ: “Cậu nghĩ sao?”

“Chừng nào đối thủ vẫn còn là Vương cấp, đến mười tên ta giết cả mười, đến hai mươi tên ta mua quan tài cho cả hai mươi tên, không quan trọng lắm.” Tử Phong với một bộ dáng không quan tâm trả lời.

“Khoác lác!!” Lâm Nguyệt Đồng ở một bên xì một tiếng.

Tử Phong hoàn toàn không để ý tới cô nhóc Lâm Nguyệt Đồng kia, ở trong mắt hắn, nàng ta chỉ là một cô gái bị chiều hư mà thôi. Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Tử Hàm nói: “Vậy quyết định như thế nhé, ta sẽ sắp xếp sau, giờ thì con nghỉ ngơi sớm đi, ta phải lo liệu chỗ ở cho cậu ta đã……”

Nhìn bóng lưng hai người Tử Phong rời khỏi phòng, Lâm Nguyệt Đồng nheo mắt lại lẩm bẩm: “Thế quái nào, sao trông hai người đó lại có vẻ như vô cùng hiểu ý nhau vậy nhỉ..”

Đưa Tử Phong ra ngoài, Lâm Tử Hàm cười nói: “Ta cũng không ngờ cậu sẽ trực tiếp nhận lời gia nhập Lăng Hư Cung luôn đó, ta cứ nghĩ rằng một người thích tự do như cậu sẽ từ chối chứ.”

“Thực ra thì là vì một vài lí do mà ta đồng ý mà thôi, đừng để ý quá.” Tử Phong nhàn nhạt nói.

“Tuy rằng ta là trưởng lão nội môn Lăng Hư Cung, nhưng nếu trực tiếp đưa một người gia nhập thì chắc chắn là không hợp với quy định, nên ta định để cậu gia nhập chấp pháp đoàn, cậu nghĩ sao?”

“Hả, chẳng phải chấp pháp đoàn cũng thuộc Lăng Hư Cung sao, nói như vậy nghĩa là sao?” Tử Phong không khỏi khó hiểu, chẳng phải cả hai đều như nhau sao, làm như vậy theo lời của nàng ta là phạm quy rồi còn gì.

“Không phải, chấp pháp đoàn tuy rằng thuộc Lăng Hư Cung, nhưng hoạt động gần như là tách riêng khỏi bộ máy quản lí của tông môn, được quán lí bởi 5 vị trưởng lão và 2 vị thái thượng trưởng lão, quyền phán quyết thì đến cả cung chủ Lăng Hư Cung cũng không thể phủ nhận, ta là một trong năm vị trưởng lão nắm quyền, nếu cậu được ta đề cử vào thì có thẻ miễn đi được một đống thủ tục này nọ, nhưng bù lại thì cậu phải chứng minh thực lực của mình, chỉ cần tuổi còn trẻ, tu vi Vương cấp cùng chiến lực vượt cấp là mọi thứ sẽ dễ dàng ngay, nói nôm na là cậu phải tỉ thí với thành viên của chấp pháp đoàn.” Lâm Tử Hàm giải thích.

“Như ta đã nói từ trước, chỉ cần không gặp phải Tôn cấp, thế nào ta cũng chiều.”

“Được rồi, quyết định như thế nhé, hiện tại thì ta nên đưa cậu trở về, có lẽ bọn họ đang lo cho cậu lắm……”

“Bọn họ??..” Tử Phong còn đang thắc mắc, đã thấy Lâm Tử Hàm kéo hắn tới trước cửa một gian phòng, đẩy cửa đi vào.

Khi mà hắn còn chưa kịp nhìn vào bên trong, một thân ảnh bất ngờ phi thẳng ra ngoài, lao vào trong ngực hắn ngay lập tức, khiến toàn thân hắn căng cứng, chuẩn bị tiến vào tư thế chiến đấu. Nhưng mà một mùi hương quen thuộc chui vào mũi khiến hắn liền thả lỏng cơ thể ra.

“Phi Nguyệt, là nàng đấy à?” Tháo bỏ chiếc mặt nạ, Tử Phong nhìn nữ nhân trong ngực mình cười cười.

Hồ Phi Nguyệt dụi mặt vào ngực Tử Phong, sau đó mới ngẩng mặt lên, trực tiếp không thèm nhìn tới Lâm Tử Hàm đang đứng trố mắt ra ở gần đó mà kiễng chân lên hôn lên môi hắn một cái, sau đó nở một nụ cười quyến rũ mê người: “Nhớ chàng!!”

“Hai….người, hai người thế này là sao?” Lâm Tử Hàm có chút cứng nhắc nói.

“Phi Nguyệt, đây là……..Lâm Tử Hàm, Tử Hàm, đây là Phi Nguyệt, là nữ nhân của ta!!”

Tử Phong hắn vẫn nhớ những gì mà hắn đã từng nói với Lâm Tử Hàm kiếp trước, nhưng đó là chuyện của dĩ vãng, không phải là hắn đã không còn tình cảm với nàng, mà sau khi xuyên việt, tâm lí của hắn cũng đã biến đổi phần nào, mặc dù rất vui khi biết giáo quan của mình cũng xuyên việt tới đây, nhưng nếu thật sự so sánh, Tử Phong hắn vẫn ưu tiên Hồ Phi Nguyệt hơn.

Cũng không phải là hắn không nghĩ tới cảm xúc của Lâm Tử Hàm, nhưng mà nàng ta đã xuyên việt qua bên này cả trăm năm rồi, cảm úc đối với hắn có lẽ đã phai nhạt đi rất nhiều rồi, thay vì suy nghĩ cho cảm nhận của nàng ta, hắn muốn chú ý tới cảm nhận của Hồ Phi Nguyệt hơn, dù gì nàng cũng đã được hắn nhận định là nữ nhân của mình.

“Không phải là nữ nô, mà là nữ nhân à……cậu thật sự nghiêm túc sao…….” Lâm Tử Hàm lẩm bẩm.

Với thính lực của Tử Phong, không có lí gì hắn không nghe thấy mấy lời lẩm bẩm bất chợt phát ra đó cả, nhưng vờ như không nghe thấy gì, hắn nói: “Vậy là từ bây giờ, bọn ta sẽ tạm thời ở lại đây phải không?”

Sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung, Lâm Tử Hàm hơi chút thất thố, vội vàng nói: “À phải, mọi người cứ ở lại đây, Tử Phong cậu nếu muốn tiếp tục tham gia tỉ thí cũng được, không thì thôi, dù gì thì cậu cũng sẽ có chắc chắn một suất để tiến vào di tích, chỉ mong rằng cậu sẽ bảo vệ nó là được.”

“Yên tâm, ta nếu đã nhận lời thì sẽ luôn hoàn thành, giờ thì xin phép, ta đi nghỉ trước, giáo quan cũng về nghỉ sớm đi.”

Nghe Tử Phong nói, Lâm Tử Hàm liếc nhìn Hồ Phi Nguyệt đang ôm lấy Tử Phong, cũng không biết trong đầu nghĩ gì mà chợt hừ lạnh một tiếng sau đó không nói câu gì mà quay đầu bỏ đi.

“Phu quân của thiếp thật là đắt giá a, đến cả cường giả Thánh cấp cũng có tình cảm với chàng, chậc chậc, ta phải lo giữ chàng cho chặt mới được.” Hồ Phi Nguyệt nhìn bóng lưng của Lâm Tử Hàm lúc bỏ đi, mở miệng trêu chọc nói.

“Thôi đi, nàng ta là Thánh cấp, vậy thì nàng không phải à? Một mình nàng ta đã không kham nổi rồi, khỏi cần thêm ai nữa!” Tử Phong trợn mắt nói.

“Đùa chàng chút thôi, nhưng mà nàng ta thật sự có tình cảm với chàng đó, ánh mắt của nàng ta lúc nhìn chàng đã nói lên tất cả, đừng coi thường khả năng quan sát của thiếp chứ.”

“Ta biết chứ, ta quen nàng ta cũng đã lâu rồi, nàng ta chính là giáo quan đã từng dạy võ nghệ cho ta a……..” Tử Phong cảm khái nói. Những gì mà Hồ Phi Nguyệt cảm nhận được, hắn cũng không phải là một tên ngốc, đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được. Nhưng mà cảm nhận được, hiểu được không có nghĩa là hắn sẽ hành động trái với ý định của bản thân. Nếu như kiếp trước, đứng trước tình cảm của Lâm Tử Hàm, hắn có lẽ sẽ đáp lại, nhưng vào thời điểm hiện tại, hắn không thể làm như vậy.

Thứ nhất, làm vậy là không công bằng với Hồ Phi Nguyệt. Thế giới này năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, bởi càng là võ giả cao giai thì sinh dục càng kém, khả năng thụ thai thấp đến thảm thương, có những võ giả cao giai cưới đến mấy chục phu nhân, nhưng cũng chỉ có đến 1-2 người con, đủ để thấy truyền thừa huyết mạch đối với võ giả cao giai khó khăn ra sao. Hơn nữa mặc dù võ giả có cả nam lẫn nữ, nhưng tạo hóa giống như là trọng nam khinh nữ, nam nhân trở thành võ giả nhiều hơn rất nhiều so với nữ nhân, lại thêm bản tính hung hăng hiếu chiến vốn có của đàn ông, kết quả là số lượng nữ giới thì cao mà nam giới lại ít, dẫn đến tình trạng năm thê bảy thiếp là chuyện không đáng để nhắc tới.

Tử Phong hắn đã xuyên việt tới thế giới này vài năm, hắn cũng biết nam nhân ở đây muốn lấy bao nhiêu lão bà thì lấy, miễn sao là đủ điều kiện cùng thực lực, nhưng hắn đã sống tới hai chục năm ở một thế giới nơi chỉ cho phép một vợ một chồng, hắn đã nhận định Hồ Phi Nguyệt là nữ nhân của mình, tiềm thức của hắn không công nhận bất kì ai khác có thể làm nữ nhân của hắn được nữa. Vì lẽ đó, hắn cảm thấy nếu đáp lại tình cảm của Lâm Tử Hàm, như vậy là bất công đối với Hồ Phi Nguyệt.

Lí do thứ hai, đó là một lần bị rắn cắn liền sợ rắn cả đời, hắn kiếp trước chết vì bị gài bẫy, bởi những người mà hắn không bao giờ ngờ đến, vậy nên đối với Lâm Tử Hàm, hắn tin tưởng nàng, nhưng không phải là hoàn toàn, ai mà biết sau hơn trăm năm nàng xuyên việt tới đây trước hắn, có chuyện gì xảy ra khiến tâm lí nàng biến chất hay không, có thể lắm chứ, không thấy bản thân hắn cũng đã thay đổi rất nhiều đó sao.

“Giáo quan? Ý chàng nàng ta là sư phụ của chàng ư??” Hồ Phi Nguyệt sửng sốt hỏi.

“Chậc, đại loại như thế đi, nhưng mà nàng ta cũng chỉ dạy ta một thời gian sau đó bỏ đi, đến bây giờ bọn ta mới gặp lại a!” Không thể nói cho Hồ Phi Nguyệt những chuyện của kiếp trước, Tử Phong liền thuận miệng bịa ra vài tình tiết.

“Nàng ta đích thân tìm tới chàng, chắc chắn là có việc quan trọng, vậy rốt cuộc nàng ta bảo chàng làm gì?”

“Gia nhập Lăng Hư Cung……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.