Mạt Thế Lượm Bảo Bảo Và Tình Yêu

Chương 1133




Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

“Ta không giết ngươi, thì người Thiên Sát Môn sẽ buông tha ta sao?” Lý Phù Trần nở nụ cười, giống như nhìn kẻ ngốc.

Bản chất của một người ra sao, khi sắp chết sẽ lộ rõ ra.

Cường giả, không chỉ phải có thực lực đủ mạnh, tâm cũng phải đủ vững.

Rất rõ ràng, Từ Hắc Sơn không phải cường giả, hắn chỉ là một kẻ chuyên ỷ thế ức hiếp người yếu.

“Nếu giết ta, ngươi liền triệt để đắc tội với Thiên Sát Môn, hi vọng ngươi không mắc sai lầm.” Từ Hắc Sơn bị thương rất nặng, mảnh quạt chiến này có uy lực rất lớn, nếu như hắn đoán không sai, mảnh quạt chiến này hẳn là mảnh vụn của vũ khí Địa Cấp, hơn nữa còn là mảnh vụn vũ khí Địa Cấp có phẩm cấp cao.

Nguy cơ tử vong bao trùm, việc duy nhất mà Từ Hắc Sơn có thể làm đó là đe dọa Lý Phù Trần.

“Hôm nay cho dù ngươi có nói gì, cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.” Lý Phù Trần bước từng bước đi về phía Từ Hắc Sơn.

“Lý Phù Trần, nếu giết ta, ngươi nhất định sẽ phải chết, không có người nào có thể cứu ngươi, Thiên Sát Môn ta, nhất định sẽ giết toàn tộc ngươi.” Từ Hắc Sơn nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi lùi về sau.

“Chết đến nơi rồi, còn dám uy hiếp ta.” Nếu Từ Hắc Sơn không bị trọng thương, thì Lý Phù Trần còn yếu hơn đối phương một cấp bậc, thế nhưng Từ Hắc Sơn đã bị trọng thương, Lý Phù Trần căn bản không có gì phải kiêng kỵ, thi triển ra Tinh Hỏa Kiếm Pháp, khắp nơi tràn ngập đốm lửa.

“Phong!” Từ Hắc Sơn chuyển động thiết côn trong tay, dây khóa cùng quả cầu gai cấp tốc xoay tròn, giống như là cánh quạt của cối xay gió, cản trở từng mảng từng mảng đốm lửa.

Phốc phốc!

Không thể ngăn cản tất cả, bởi vì Từ Hắc Sơn đã bị thương nặng, phòng thủ không còn nghiêm mật như trước, có hai đạo đốm lửa xuyên qua tầng phòng ngự.

Trong nháy mắt, bụng cùng vai trái của Từ Hắc Sơn, xuất hiện lỗ máu cháy đen to chừng quả đấm.

“Lý Phù Trần, cầu xin ngươi đừng có giết ta, ta biết mình sai rồi, từ nay về sau, ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi đối địch, ta xin thề.” Từ Hắc Sơn run sợ, hắn còn chưa có sống đủ, hắn còn có tiền đồ rất tốt đẹp, một khi chết rồi, tất cả đều vô nghĩa.

Lý Phù Trần ánh mắt vô tình, xuất kiếm chiêu sau so với chiêu trước càng thêm tàn nhẫn.

Phốc phốc phốc phốc!

Trên người Từ Hắc Sơn xuất hiện rất nhiều lỗ máu bị cháy đen to chừng quả đấm.

“Lý Phù Trần, ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây.” Rốt cuộc, trước khi trút hơi thở cuối cùng, Từ Hắc Sơn tuyệt vọng, gào thét ra những lời oán độc.

Đem trường kiếm bỏ vào vỏ, Lý Phù Trần chậm rãi thở ra một hơi dài.

Con đường võ đạo, tràn ngập gian khổ, cùng giết chóc, không có ai có thể thuận buồm xuôi gió bước lên võ đạo đỉnh phong.

Càng về sau, giết chóc sẽ càng nhiều, có điều Lý Phù Trần cũng không tỏ ra sợ hãi.

Đưa tay ra hút một cái, túi trữ vật của Từ Hắc Sơn bị hút tới tay Lý Phù Trần.

Truyền chân khí vào, túi trữ vật mở ra, bên trong có vài tấm thẻ vàng, cùng rất nhiều đan dược, còn có một khối đá nhỏ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

“Khối đá này là?” Lý Phù Trần cố nhớ lại, rất nhanh tìm thấy một cái tên.

“Tinh thạch”, đây chính là chìa khóa dùng để tiến vào Tinh Lộ Bí Cảnh.

Có người nói, tinh thạch từ trên trời rơi xuống.

Mối khi tinh thạch từ trên trời rơi xuống Bách Chiến Vực, không biết là một khối hay nhiều khối cùng rơi xuống.

Võ giả ở Bách Chiến Vực, tùy vào vận may của mỗi người mà nhặt được tinh thạch, bởi vì tinh thạch chỉ hữu dụng với võ giả có tu vi Địa Sát Cảnh và từ 35 tuổi trở xuống, cho nên có một số người nhặt được nhưng không phù hợp với điều kiện, sẽ đem tinh thạch ra bán đấu giá, bình thường có thể bán được mấy trăm ngàn, thậm chí gặp người cần có thể bán được hơn triệu kim tệ, phất lên nhanh chóng.

“Không ngờ Từ Hắc Sơn lại có một khối tinh thạch, vận may của hắn cũng không tệ, đáng tiếc, có vận nhưng không mệnh, cuối cùng chỉ là công dã tràng.” Lý Phù Trần không có vội tiến vào Tinh Lộ Bí Cảnh, hắn dự định sau hành trình thám hiểm lăng mộ thì, sẽ tiến vào Tinh Lộ Bí Cảnh kiến thức một chút.

Cất đi túi trữ vật, Lý Phù Trần nhìn về phía cửa căn phòng.

Không có gì bất ngờ, căn phòng này cũng được bố trí một đạo phòng ngự chân ý, nếu như không quá tập trung tấn công đạo phòng ngư chân ý này, thì Từ Hắc Sơn cũng không bị Lý Phù Trần đánh lén đắc thủ.

Sau gần nửa canh giờ, Lý Phù Trần phá tan phòng ngự chân ý, tiến vào căn phòng.

Khi Lý Phù Trần tiến vào trong căn phòng, cũng giống như căn phòng lúc trước, có một cái bàn dài, ở trung tâm cái bàn, là một quyển sách bằng da thú.

Mở ra xem, “Mệnh Tuyền Thuật, bí pháp 3 sao, có thể kích thích tiềm năng sinh mệnh của bản thân, trong nháy mắt khôi phục thương thế, nhưng quá mức bá đạo, phải dùng cẩn thận.”

“Không ngờ là bí pháp chữa thương.” Lý Phù Trần tỏ ra vui mừng.

Trên con đường tu hành, bị thương là chuyện khó tránh khỏi, một vài vết thương nhỏ có thể không sao, thế nhưng một khi bị trọng thương, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng trạng thái của võ giả, mà nếu như tu luyện Mệnh Tuyền Thuật, trong nháy mắt có thể khôi phục một phần thương thế, ở hoàn cảnh nhất định, tác dụng không hề nhỏ hơn so với bí pháp bốn sao thậm chí cả bí pháp năm sao.

Tất nhiên, không có cái gì là miễn phí.

Mỗi một lần kích phát Mệnh Tuyền Thuật, là một lần tiêu hao tiềm năng sinh mệnh, nếu như tiêu hao hết tiềm năng sinh mệnh, đồng nghĩa với tiêu hao hết tuổi thọ của chính mình. Có thể hiểu đơn giản, Mệnh Tuyền Thuật dùng tiềm năng sinh mệnh để khôi phục thương thế.

Mặc dù phải trả giá rất đắt, thế nhưng môn bí pháp 3 sao này, vẫn rất là quý báu.

Mạng cũng không còn, thì có ai quan tâm đến tiềm năng sinh mệnh nữa, chỉ cần có thể sống, thì tất cả đều đáng giá.

“Có môn bí pháp này, bằng có thêm nửa cái mạng.” Lý Phù Trần cẩn thận cất giữ Mệnh Tuyền Thuật.

Lý Phù Trần không biết là, khi hắn đi khỏi đó không lâu, xác chết Từ Hắc Sơn bỗng mở mắt ra, hai con mắt trợn trừng, tròng trắng hoàn toàn biến thành màu đen, còn con ngươi thì biến thành màu trắng, ngược lại so với người thường.

Máu thịt nhúc nhích, mấy cái lỗ máu cháy đen trên người Từ Hắc Sơn, từng cái từng cái nhanh chóng khép lại, chỉ sau chốc lát công phu, đã triệt để khôi phục.

“Hê hê, cảm giác có thân thể thật là tốt, có điều thân thể này quá yếu ớt, cần phải bồi bổ mới được.” Từ Hắc Sơn liếm môi một cái, đầu lưỡi kéo dài ra tới nửa thước.

“Lý Phù Trần.” Lý Phù Trần đi thêm một lúc thì thấy Phàn Thiên Vũ, mà Phàn Thiên Vũ cũng nhìn thấy hắn.

“Còn chưa phá tan sao?” Lý Phù Trần hỏi.

Phàn Thiên Vũ gật đầu, “Đạo phòng ngự chân ý này, cần phải lấy chân ý để bào mòn, mà chân ý của ta quá yếu.”

“Để ta giúp ngươi.” Lý Phù Trần rút ra Ô Kim Kiếm, lấy Tinh Hỏa Kiếm Ý đánh lên Phòng Ngự Chân Ý.

Chỉ sau chốc lát công phu, phòng ngự chân ý bị phá tan.

“Đa tạ.” Phàn Thiên Vũ ánh mắt sáng lên, nàng cũng cảm giác được, cái lăng mộ này, cũng không phải là lăng mộ của võ giả Thoát Thai Cảnh, hẳn phải là lăng mộ của võ giả Đấu Linh Cảnh.

Bên trong lăng mộ của võ giả Đấu Linh Cảnh, khẳng định có rất nhiều đồ tốt.

“Ngươi đi vào đi, ta đứng chờ ở ngoài.” Lý Phù Trần nói.

“Được.” Phàn Thiên Vũ đi vào.

Rất nhanh, Phàn Thiên Vũ đi ra, trong tay cầm quyển sách da thu giơ lên, nói: “Là một môn bí pháp 3 sao, gọi là Dưỡng Nhan Thuật, dùng để duy trì nhan sắc tuổi trẻ.”

“Xem ra chủ nhân của lăng mộ này rất am hiểu thuật dưỡng sinh.” Lý Phù Trần cười nói.

Nguyên Đan Công, Mệnh Tuyền Thuật cùng với Dưỡng Nhan Thuật, đều có liên quan đến tiềm năng sinh mệnh.

“Ngươi đã tìm được bí pháp gì?” Phàn Thiên Vũ hỏi.

Lý Phù Trần nói: “Ta tìm được một môn công pháp Huyền Cấp trung giai Nguyên Đan Công, cùng một môn bí pháp 3 sao gọi là Mệnh Tuyền Thuật, giúp cho người tu luyện có thể trong nháy mắt khôi phục một phần thương thế, nhưng mà cần phải tiêu hao tiềm năng sinh mệnh, chờ sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng tu luyện.”

Mệnh Tuyền Thuật tuy quý giá, nhưng vẫn có thể chia sẻ được.

Có điều phải nói rõ với Phàn Thiên Tùng cùng Phàn Thiên Vũ, không thể đem nội dung bí pháp tiết lộ cho người khác, chính mình tu luyện là được rồi.

“Ngươi đoán xem, bên trong lăng mộ này có hay không bí pháp bốn sao thậm chí bí pháp 5 sao?” Phàn Thiên Vũ hỏi.

Lý Phù Trần nói: “Có lẽ là có! Chỉ có điều, lăng mộ này quá quỷ dị, cẩn thận vẫn hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.