[Mạt Thế] Hồi Sinh

Chương 29: Ghen Tuông Hoá Mặn Nồng H




Đông Phương Bạch lúc này mới chú ý đến Ngô Chính hình dáng nhưng vẫn tỏ ra không minh bạch nói:

“ Không có! ”

“ Ài, quên đi! ”

Ngô Chính dở khóc dở cười bỏ qua đề tài này.

Hắn là quên mất trong mắt Đông Phương Bạch nam nhân của nàng dù là một cái thanh niên Ngô Chính hay là thiếu niên Ngô Chính thậm chí là trung niên, lão niên Ngô Chính nguyên bản cũng chẳng khác gì nhau.

Quan trọng là trước mắt Ngô Chính người này chính là nam nhân của nàng, nào có để ý nhiều đến như vậy!?

Bỏ qua vấn đề về việc tuổi tác lại bị quay ngược thời gian một vòng, còn có danh vọng chỉ số trở về 0 điểm đồng thời danh hào của Ngô Chính cũng tương tự bị trả về nguyên trạng là “ không ”.

Nhưng hết thảy đều không vượt quá ngoài ý muốn, dù sao ngoại hiệu và danh vọng ở thế giới trước kia cũng không liên quan đến thế giới này.

Lại nói về điểm sát lục tích lũy lúc này đã ở trạng thái âm 4 6 0 0 điểm, cộng với trước đó điểm sát lục tích lũy được sau khi hoàn thành nhiệm vụ và chém giết đám người thì đúng là một con số trên trời.

Quả nhiên là muốn toàn bộ người trên thế giới cũng muốn không đủ mà.

Phải biết Ngô Chính vượt một đại cảnh giới chém giết mới có thể tích lũy được 2 0 0 điểm sát lục, trong khi đó chém giết đồng cấp thì là 1 0 điểm, còn đối thủ thấp hơn một đại cảnh giới càng là ít ỏi chỉ có thể nhận được 1 điểm, nếu lại thấp hơn hai cái đại cảnh giới như vậy liền chém giết vô nghĩa không có lấy nửa điểm sát lục.

Thử hỏi lấy Ngô Chính đỉnh tiêm đỉnh phong tu vi ở “ Tiếu Ngạo Giang Hồ ” thế giới phải giết đến bao giờ mới có thể tích lũy đủ gần hai vạn điểm sát lục đây!?

Cũng may mà Ngô Chính khai thác được chút ít lỗ hỏng bên trong hệ thống, bằng không tin tưởng vừa đến thế giới này chưa kịp vui chơi đã bị hệ thống hảo hảo cưỡng chế “ hành hạ ” đến chết đi sống lại rồi.

“ Ta cảm giác không còn bị áp chế nữa, hơn nữa tựa hồ tư chất của ta lại tăng lên!? ”

Đông Phương Bạch loay hoay quan sát xung quanh một hồi lại quay sang Ngô Chính nói.

“ Thế giới này cấp bậc hẳn là cao hơn thế giới trước kia mới để ngươi không còn bị pháp tắc giới hạn áp chế, trước mắt vẫn nên xem xét hoàn cảnh bây giờ xem sao ”

Ngô Chính cũng không mấy bất ngờ nhàn nhã đáp lời, trông thấy Đông Phương Bạch hình dáng trẻ trung hơn mười tuổi Ngô Chính liền biết thể chất nàng đã được cải thiện rất nhiều tương tự như Ngô Chính trước đó.

Hơn nữa trước kia Đông Phương Bạch tuổi tác cũng là lớn hơn Ngô Chính mười tuổi, thật may bây giờ trông vẻ bề ngoài chênh lệch nhau là không bao nhiêu để Ngô Chính đi cùng nàng chỉ cần không bị biến thành một cái tiểu đệ đệ là được.

Lại nói Đông Phương Bạch càng là xinh đẹp lung linh, mị khí phát ra càng là mê người đến chết mới thôi, Ngô Chính là đang suy tính có nên hay không đẻ nàng che lại dung mạo!?

Bằng không mỗi lần xuất hiện ở nơi có giang hồ nhân sĩ thường hay ngang qua không phải là biến thành bình hoa thu hút một đám não tàn tìm chết hay sao? Ngô Chính tuy không ngại phiền toái nhưng phiền toái phải có chút thú vị mới được, đằng này chém giết một đám não tàn cũng quá là vô nghĩa đi.

“ Ta lại có vấn đề gì sao? ”

Ngô Chính mãi mê nhìn Đông Phương Bạch không rời mắt để nàng cùng loay hoay nhìn lại chính mình, sau đó cảm thấy không có gì bất thường liền hiếu kỳ quay sang Ngô Chính nghi vấn.

Đông Phương Bạch có loại cảm giác Ngô Chính sau khi xuyên không đến thế giới này thật giống như là trở nên có chút “ ấm đầu ”, thường xuyên thất thần lẩm bẩm một mình lại còn có những hành động kỳ quái không thể hiểu nổi.

“ Ngươi không biết là ngươi vừa trẻ ra mười tuổi hay sao? Trông người quả thật quá mê người a ”

Ngô Chính rất thành thật trả lời, đồng thời hai mắt tinh quang như xuyên thấu lớp vải che thân trên người Đông Phương Bạch, không một che giấu dục tâm tham lam của mình.

“ Là thật!? ”

Đối diện ánh mắt lăm le như muốn xâm chiếm, Đông Phương Bạch ngược lại càng tỏ ra câu dẫn kiều mị hơn, đó tựa hồ đã là một thói quen của nàng mỗi khi bị Ngô Chính ánh mắt “ dã thú ” chăm chăm muốn ăn thịt mình.

Phải nói cảm giác mê hoặc Ngô Chính để hắn thèm thuồng nhưng không được ăn khiến Đông Phương Bạch mười phần cảm thấy thích thú, thật giống như xem Ngô Chính tựa như món đồ chơi để nàng thỏa mãn chơi đùa trong lúc nhàn rỗi.

“ Ta tất nhiên là không có nói dối! ”

Ngô Chính bấy lâu bên cạnh Đông Phương Bạch được “ ăn ” mặc dù không thiếu ngày nào nhưng luôn có cảm giác “ đói bụng ” thường xuyên không đúng giờ mỗi khi hắn được buông lỏng tâm tư mà nhìn ngắm bên cạnh giai nhân.

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép có khi bây giờ Ngô Chính dựa vào tu vi gần đây tiến bộ mà bắt lấy nàng hảo hảo mà nếm.

Phải biết trước đây mỗi lần Ngô Chính “ đói bụng ” không đúng giờ lại không thể kìm chế muốn bắt lấy Đông Phương Bạch nhưng là trong tay nàng Quỳ Hoa Bảo Điển tốc độ tẩu thoát vô cùng chóng mặt, để Ngô Chính dù là mọc thêm hai chân cũng vô phương có thể truy bắt được nàng.

“ Phì... ”

Đông Phương Bạch trong tâm rất thích ý che miệng phì cười, cước bộ vẫn không dừng lại đi đến phía trước để Ngô Chính hai mắt đắm đuối trông theo.

“ Này, đợi ta! ”

Ngô Chính thất thần một hồi liền sực tỉnh, nhanh chân đuổi theo phía sau.

Đi đến bên cạnh Đông Phương Bạch, Ngô Chính không quên ý nghĩ trước đó của mình liền mở miệng nói:

“ Đông Phương, ngươi nên mang vải lụa che đi dung mạo a, bằng không đi đến đâu cũng muốn mê hoặc người khác kéo đến không ít phiền toái a ”

“ Theo ý ngươi là được ”

Đông Phương Bạch rất đơn giản đồng ý liền từ trong người lấy ra một tấm vải lụa che đi khuôn mặt, nàng tựa hồ cũng rất không nguyện ý tiện nghi cho kẻ khác ngắm nhìn mình.

Ngô Chính, Đông Phương Bạch hai người lại sánh vai cùng đi trên đường vừa tán gẫu lại vừa trêu đùa không mấy để ý đến thời gian trôi qua.

Lục lâm bên trong tuy cây cối rất thưa thớt dễ dàng đi qua nhưng Ngô Chính hoàn toàn không biết nơi này là đâu, hơn nữa không có bản đồ cho nên đi mãi rồi vẫn chẳng thấy lối thoát ở nơi nào.

Tình huống này không khỏi để Ngô Chính nhớ lại trước đây khi vừa mới đặt chân đến “ Tiếu Ngạo Giang Hồ ” thế giới đã phải tiêu tốn gần một tháng thời gian lưu lạc trong rừng rậm không biết nên đi phương hướng nào.

Cũng may khi đó trong người Ngô Chính vẫn còn đủ 1 0 0 điểm sát lục hối đoái tấm bản đồ đơn sơ chỉ ra vị trí của hắn mới có thể thoát khốn “ lạc trôi ” xu thế tình trạng.

Nhưng là hiện trạng lúc bấy giờ Ngô Chính thân còn đang mang nợ lại còn dùng thủ đoạn đê hèn để trốn tránh trách nhiệm của mình, bây giờ hắn biết đào đâu ra điểm sát lục để hối đoái bản đồ bây giờ?

------*-*------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.