Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 12




Có lẽ là uống nhiều cháo, A Nghiên xem ra so với mấy ngày trước đây nở nang hơn, cũng không giống lúc sinh bệnh gầy yếu như que củi. Thậm chí đôi khi Tiêu Đạc cẩn thận nhìn, sẽ cảm thấy trên má nàng lộ ra màu hồng.

ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm thấy trơn mềm nhẵn mịn, lại là A Nghiên quen thuộc kia.

Ít nhất nhìn qua đúng vậy.

Tiêu Đạc kỳ thật hiểu rõ có chút không thích hợp ở đâu đó, nhưng hắn bất lực. Đôi khi A Nghiên ngủ rồi, hắn sẽ canh giữ một bên, ngơ ngác ngồi ngắm lông mi nàng dài nhỏ yên tĩnh buông xuống, lúc nàng đang ngủ cũng hơi hơi nhíu nhíu mày.

Hắn kìm lòng không đậu nâng tay lên, định giúp nàng vuốt mi tâm, nhưng duỗi tay được một nửa, hắn lại thu trở về.

Kỳ thật từ nhỏ đến giờ, hắn rất ít khi chấp nhất cái gì như thế.

Bây giờ A Nghiên tựa như một khối mỹ ngọc trơn bóng dễ vỡ, hắn nắm ở trong tay cũng phải thật cẩn thận, không dám dùng sức, sợ không cẩn thận chạm vào liền hỏng. Nhưng mỗi khi nhìn nàng, trong lòng hắn lại luôn tràn ngập khát vọng, hi vọng càng gần nàng, hi vọng có thể ôm nàng, đem nàng hòa vào trong huyết mạch mình.

Cái loại khát vọng mâu thuẫn xa lạ này, mãnh liệt tràn đến, khiến hắn thậm chí cảm thấy mình đã không phải là mình.

Hắn mạnh mẽ đứng lên, hô hấp dồn dập đánh giá dung nhan A Nghiên đang yên tĩnh ngủ, thật lâu sau xoay người, ra khỏi phòng.

***********************

tuyết sơn lồng lộng, thản nhiên đứng đó, xa xa từng cơ gió tuyết trùng điệp phập phồng, liếc mắt một cái nhìn lại, tuyết phong trùng trùng giống như biển cuộn sóng, liên miên kéo dài.

bầu trời phía trên trong suốt xanh thẳm, làm cho tuyết trắng bao trùm dãy núi nhấp nhô trắng xóa phủ một tầng lam nhạt sáng bạc.

Tiêu Đạc tóc đen, áo bào sa trắng hoa văn hình hoa mai, áo bào bay lên tiêu sái tuấn dật, dập dờn cuộn sóng hình hoa mai trên đường viền như hồng mai trong tuyết nở bừng tuyệt diễm.

Giày da hươu mạnh mẽ có lực đạp trên tuyết xốp, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Thong thả rút bảo kiếm trong tay ra, kiếm ra khỏi vỏ hàn quang bốn phía.

Hắn bắt đầu múa kiếm trong tuyết, trong khoảng thời gian ngắn tiếng gió gào thét, bông tuyết tung bay, lá rụng trên băng, kiếm khí lạnh thấu xương, kiếm quang như du long xuyên qua dãy núi, như chớp giật lóe hàn quang trong trời đất, khí thế ngút trời.

Có con chim nấp trong gốc cây, kinh hoảng giật mình, hốt hoảng tung cánh trốn đi, trong lúc lơ đãng bị kiếm khí sắc bén gây thương tích, suy sụp rơi xuống đất.

Tiêu Đạc tóc đen áo trắng, dáng người cao ngất, hành động như kình phong phất qua, áo bào lụa trắng cùng tuyết một màu, tóc dài phi vũ bay lên không kềm chế được, giống như trong thiên địa này rơi xuống một vết mực cứng rắn mạnh mẽ.

Không biết qua bao lâu, gió ngừng, kiếm ngừng, hắn xoay tay nắm trường kiếm, giống như tùng bách cao ngất cứng rắn đứng tại chỗ.

tay phải nắm kiếm, xương ngón tay trở nên trắng bệch.

mồ hôi tinh mịn từ trán chảy xuống, hắn mím môi mỏng hơi khô ráp, trong con ngươi tối tăm là giằng co xa lạ.

Sống hai mươi ba năm, cho tới bây giờ hắn không biết chính mình hóa ra có thể rối rắm mâu thuẫn như vậy. Một loại khát vọng mãnh liệt mà xa lạ cơ hồ cắn nuốt hắn.

Bên môi nổi lên một chút cười khổ, hắn biết rõ, chính mình cũng không biết nên xử trí thế nào.

A Nghiên, A Nghiên, A Nghiên thế nào...

Nhưng vào lúc này, một thanh âm già nua đánh vỡ yên tĩnh nơi thâm sơn này.

”Cửu điện hạ.”

Tiêu Đạc không quay đầu, mệt mỏi nửa mở mắt, lạnh nhạt nói: “Nói.”

”Điện hạ, hôm nay múa kiếm, ngươi cảm nhận được so với ngày xưa có gì bất đồng?”

Người đến là Sài Hỏa, Sài đại quản gia bị Tiêu Đạc phái đi thôn trang.

Lúc này hắn một thân quần áo vải thô thâm nâu, trên đầu đội mũ nỉ đỉnh đầu có lông, giống như trưởng thôn ở quê.

Tiêu Đạc nghe thấy Sài Hỏa nói, ngước mắt, nhìn dãy núi xa xa trùng điệp.

Thâm sơn không bóng người, dãy núi xa xa mơ hồ như có phi điểu xẹt qua bầu trời xanh trong bát ngát, tại nơi trời đất tiếp giáp, bên trong biển mây tuyết trắng lưu lại một dấu vết như cắt.

Kỳ thật không cần Sài đại quản gia nói, hắn trong lòng biết rõ ràng.

Hắn bây giờ, phiền lòng nôn nóng, cầu mà không được, đầu óc buồn bực như chìm trong một cái túi hắc ám, vô luận múa thanh trường kiếm đến lạnh thấu xương tới cuối cùng, cũng không có cách nào phát tiết tích tụ trong lòng.

Lúc một người không có cách nào bình tâm tĩnh khí, làm sao có thể múa ra kiếm chiêu tuyệt thế tinh diệu vốn khí định thần nhàn?

Sài đại quản gia thấy Tiêu Đạc thật lâu vẫn không nói, rốt cục dài thở dài.

”Điện hạ, nghe lão nô một lời đi.”

Tiêu Đạc nhếch môi, nhíu mày không nói.

Sài đại quản gia thấy vậy, tiến lên trước một bước, thanh âm già nua tha thiết khuyên nhủ: “Từ xưa hồng nhan nhiều họa thủy, điện hạ vốn dĩ là chân long thiên gia, chí ở thiên hạ, sao lại vì một tiểu nữ tử mà phá huỷ một thân chí khí? Hiện nay điện hạ rơi vào nhi nữ tình trường, phiền lòng nôn nóng, đâu còn như ngày xưa —— “

Ai ngờ hắn còn chưa nói hết ra miệng, Tiêu Đạc liền lớn tiếng đánh gãy lời hắn: “Câm miệng!”

Sài đại quản gia nghe vậy, cũng phất áo choàng, quỳ gối trên tuyết.

”Điện hạ, nữ tử họ Cố ở nông thôn kia rõ ràng là phấn hồng khô lâu, rắp tâm hại người, đến mê hoặc điện hạ...” (phấn hồng khô lâu: đầu lâu khô được trang điểm đẹp đẽ)

Tiêu Đạc không chờ hắn nói xong, đã trở lại, cầm trường kiếm mang theo sát khí lạnh thấu xương, chỉ vào cổ họng Sài đại quản gia.

đứng trong tuyết trắng cao ngất, Tiêu Đạc cắn răng, nói từng chữ từng chữ: “Ta không muốn nghe.”

Sài đại quản gia đôi mắt già thâm thúy nhìn mũi kiếm hướng vào mình, có lẽ vì dùng sức quá độ, kiếm kia hơn rung nhè nhẹ.

Theo mũi kiếm, ánh mắt lướt qua bảo kiếm bắn hàn quang bốn phía, tầm mắt Sài đại quản gia dừng trên tay Tiêu Đạc.

Kiếm là binh khí của quân tử, cũng là trang sức của người quyền quý, bàn tay nắm giữ tuyệt thế danh kiếm là một đôi tay được bảo dưỡng tốt, xương dài như ngọc, khớp xương rõ ràng.

một đôi tay như vậy, từng lạnh lùng vô tình, cuồng tứ vô kị, trên đời này có gì có thể khiến kẻ từng cười ngạo thiên địa thu liễm phô trương đây?

trong mắt Sài đại quản gia nổi lên lo lắng thật sâu: “Điện hạ, ngài bất quá là lừa mình dối người thôi!”

Nhưng mà đáp lại hắn, là khí lạnh đột nhiên thu hồi, cùng với bóng lưng Tiêu Đạc dứt khoát rời đi.

Thiên địa mênh mang, hoa tuyết trắng xóa, bóng lưng kia y phục trắng bệch có vẻ có vài phần ủ dột tịch mịch.

Sài đại quản gia quỳ gối trên tuyết, nhìn tấm lưng kia, thật lâu sau vẫn chưa đứng dậy.

*************************

Lúc A Nghiên tỉnh lại, trong giây lát thấy Tiêu Đạc đang ngồi bên giường mình, con ngươi sâu thẳm yên lặng nhìn mình, cũng không chớp mắt.

Nàng giật mình, kinh ngạc mở to hai mắt.

Đây là thế nào, nàng không phải một con mèo sao? Vì sao hắn muốn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình?

Nàng còn chưa có suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Đạc bỗng nhiên vươn tay, kéo nàng vào trong lòng, hung hăng ôm chặt.

Hắn quá mức dùng sức, lực đạo kia dường như muốn khảm nàng vào thân thể hắn.

A Nghiên bệnh nặng một trận, vốn thân thể nhu nhược, nay lại bị như vậy, không khỏi thấy đau đớn.

Nhưng vì lo lắng hiện hắn có chút kỳ quái, nàng cũng không dám hừ hừ kháng nghị, chỉ cẩn thận ngước mắt quan sát hắn.

hơi thở hắn dồn dập, cằm còn chảy xuống một chút mồ hôi, ngực phập phồng lợi hại, nhưng lộ ra một chút nhiệt khí ít có.

Này thoạt nhìn là mới làm chút vận động ở bên ngoài?

A Nghiên thử thăm dò vươn tay lên, đụng vào mồ hôi trên mặt hắn, mồ hôi óng ánh trong suốt bám trên da thịt như ngọc, vốn dĩ nên làm cho người ta ghét bỏ, lúc này lại động lòng người.

A Nghiên quệt giọt mồ hôi trên đầu ngón tay, cúi đầu cẩn thận nhìn.

Hắn cũng là người, cho nên cũng sẽ chảy mồ hôi.

trong con ngươi Tiêu Đạc u ám tràn đầy giãy dụa, hắn cắn răng, cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trong lòng cứ ngây thơ tò mò nhìn giọt mồ hôi của mình, chỗ mềm mại nhất nơi đầu quả tim dường như bị người nhẹ nhàng chạm vào.

Sài Hỏa nói, hồng nhan họa thủy.

Sài Hỏa còn nói, nàng chính là một phấn diện khô lâu (đầu lâu mặt phấn – vỏ ngoài đẹp đẽ hại người).

Kỳ thật hắn không phải không tin.

toàn bộ con người hắn đã bị nàng biến thành tâm loạn như ma không biết làm gì, hắn biết mình cứ như vậy tiếp túc thì ý chí tinh thần sa sút tan xương nát thịt, nhưng hắn không có cách nào chạy trốn.

Như hiện tại, nàng cái gì cũng không làm, chỉ tùy tiện quệt một giọt mồ hôi, hắn đã cơ khát đến mức hận không thể nuốt nàng vào.

trong cổ họng hắn phát ra một tiếng khàn khàn gọi khẽ, đột nhiên cúi đầu xuống, giống như chim ưng bá đạo cuồng mãnh áp lên môi nàng, không chút ngần ngại hôn lên, không cho cự tuyệt xâm nhập vào, tham lam hôn mút, đòi lấy.

A Nghiên trong lòng hắn thật sự không biết mình làm gì kích động khát vọng của hắn, rơi vào đường cùng cũng không dám giãy dụa, chỉ có thể ở trong lòng hắn, mặc cho hắn làm. Dù sao cuộc sống dài như vậy, nàng cũng đã nhìn ra, hắn sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Hắn từng đồng ý trước khi nàng cập kê mười lăm tuổi sẽ không chạm vào nàng, xem ra thực sự sẽ không chạm vào nàng.

Hai người mấy ngày này luôn luôn đồng giường cộng chẩm, hắn cứ như vậy ôm nàng ngủ. Đôi khi nàng có thể cảm giác được hắn không có cách nào ức chế khát vọng, nhưng hắn vẫn quyết tâm đè nén xuống.

Hắn sẽ đứng lên đi dội nước lạnh, dội nước lạnh xong, lại tiếp tục trở về nằm xuống ôm nàng ngủ.

Cho nên A Nghiên cũng không giãy dụa, mềm mại mặc cho hắn ôm, bị ép ngửa cổ thừa nhận hắn đòi lấy.

hắn khiến nàng hô hấp khó khăn, hơi thở hỗn loạn, kìm lòng không đậu cúi đầu phát ra tiếng hừ hừ.

thanh âm đó vào trong tai Tiêu Đạc, laiị giống như thiên âm, câu hồn đoạt mệnh, cơ hồ châm lửa nóng ẩn núp hai mươi ba năm trong cơ thể hắn.

Thân thể hắn từ hàn băng vạn năm biến thành hỏa diễm hừng hực, cơ hồ hòa tan nàng trong ngực.

Nàng cũng muốn tan chảy, giống như đậu hủ, mềm mại trơn mịn trong ngực hắn.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt vốn dẫn theo hai thị nữ tiến vào hầu hạ A Nghiên dùng thuốc, ai ngờ vừa đẩy cửa, lại đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Nàng không khỏi giật mình, lúc trước chỉ biết Tiêu Đạc đi ra ngoài về phía ngọn núi, đi rất vội vã, sắc mặt cũng không dễ nhìn, ai ngờ giờ lại vô thanh vô tức trở về.

Chẳng những trở về, còn ngồi ở đầu giường.

Trên giường A Nghiên cũng không nằm, chỉ có chăn gấm đỏ tươi hỗn độn bị hất sang một bên.

Mà ngay chỗ cánh tay Tiêu Đạc hữu lực, một mái tóc đen uốn lượn sáng bóng buông xuống. Nếu cẩn thận nhìn, có thể thấy một cánh tay mềm mại ôm chặt thắt lưng tinh tế có lực của Tiêu Đạc, theo động tác của Tiêu Đạc mà run rẩy rung động.

Hạ Hầu Kiểu Nguyệt và hai thị nữ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến, tất cả nhìn nhau, cuống quít rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.