Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 37: Anh còn ba mươi giây




Tuy nói Cung Trác Lương còn chưa trưởng thành, nhưng rốt cuộc cũng là tiểu tử choai choai mười bốn tuổi, lại là cùng với Kiều Ứng Trạch quý công tử khí chất ôn nhu như vậy xuất môn, cho nên lúc trước hắn chảy tóc buộc đuôi ngựa thì không thích hợp, nhưng hắn lại không thích thiếu niên bình thường lại búi tóc quấn tóc mai (PH:????), cuối cùng cũng chỉ đành để Nhược Lam các nàng chảy búi tóc đơn giản như các đạo sĩ trong phim truyền hình ở hiện đại. Sau đó cài trâm cố định.

Bất quá Nhược Lam các nàng cảm thấy được như vậy thật sự rất mộc mạc, liền tự làm chủ ở góc búi tóc quấn một sợi tơ vàng ngân tuyến thêu thành dây buộc tóc tinh mỹ, mang thêm dây lưng bằng ngọc rũ xuống thắt lưng, theo động tác quay đầu của Cung Trác Lương đung đưa qua lại.

Về phần quần áo, Cung Trác Lương lại mặc bộ y phục mới màu xanh nhạt là quà sinh nhật của Kiều Ứng Trạch, như vậy ăn mặc xong, quả nhiên là một tiểu mĩ nam thanh tú tuấn tú.

“Thế nào?”

Cung Trác Lương khoanh tay mà đứng nghiên đầu nhìn Kiều Ứng Trạch, biểu tình trên mặt viết rõ ràng là ‘ngươi khen ta nhanh lên đi’, làm cho Kiều Ứng Trạch buồn cười.

“Đẹp.”

Chậm rãi cúi đầu hôn một cái lên khóe môi Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch không chút nào keo kiệt ca ngợi vợ mình, trên thực tế, y cảm thấy Cung Trác Lương xem quá đẹp quá mức, như vậy đi ra ngoài sợ là sẽ mời gọi lang sói….. Mang theo vài người hộ vệ đi.

Vì cách ăn mặc của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch vì muốn làm nổi bật hắn, cũng không mang khăn quan màu trắng* của mình, mà là đồng dạng búi tóc đơn giản, sau đó chọn một cái ngọc quan tinh xảo đeo vào, một bộ cẩm bào màu băng lam, cùng một loại chất liệu với y phục của Cung Trác Lương.

Đợi cho đều chuẩn bị xong xuôi, Cung Trác Lương liền theo mật đạo đi đến tiểu trạch (nhà nhỏ), sau đó lại từ trong phòng tiêu sái đi ra, đến Kiều phủ cùng Kiều Ứng Trạch đi ăn cơm, lúc này mới dẫn theo bốn thị vệ ngồi kiệu ra cửa, đợi cho đi vào phạm vi khu vực buôn bán, liền để cho nhóm kiệu phu đi vòng trở về, bọn họ sau khi chơi xong sẽ thuê cỗ kiệu khác về nhà.

Màu lục đơn giản có vẻ tinh thần phấn chấn, mà băng lam thì càng tăng thêm vẻ ôn nhuận, Cung Trác Lương đây đối với phu phu vừa vào quảng trường náo nhiệt, liền hấp dẫn không ít ánh mắt lui tới của người đi đường. Kiều Ứng Trạch tính tình lãnh đạm thì không để ý tới nó, mà Cung Trác Lương khi làm thần tượng sớm đã thành thói quen, cho nên bọn họ không thèm để ý chút nào đến ánh mắt của người bên ngoài, tự nhiên đi dạo, về phần bốn hộ vệ kia, sớm đã bị Cung Trác Lương phân phó phân tán vào trong đám người.

Cung Trác Lương hai chân thật thật tại tại dẫm lên tảng đá trên đường, nhìn người bên cạnh đi tới, nghe tiếng rao hàng nói cười bên tai, hắn rốt cục cảm thấy được bản thân mình đã dung nhập vào trong đó, rồi lại tại một khắc cảm thấy thực huyền huyễn, chính mình thật là một thành viên trong chúng sinh……

“Lương nhi?”

Nhìn thấy Cung Trác Lương dừng bước bắt đầu ngẩng người, Kiều Ứng Trạch lôi kéo cánh tay hắn mang theo bên cạnh mình, miễn cho hắn đụng vào người cường tráng đi ở phía trước.

Lại nói tiếp Kiều Ứng Trạch thì không thích ở nơi có nhiều người, trong ngày thường ra vào đều là ngồi kiệu,  y biết mình dạ dày và ruột đều yếu, thậm chí không có nếm qua thức ăn bên ngoài gì đó, sợ không sạch sẽ, nhưng Cung Trác Lương muốn đi ra ngoài dạo, y nhưng là cái gì cũng chưa nói đã đi theo đến đây.

“Cùng….. Tỷ phu, chúng ta qua bên kia nhìn xem đi.”

Cung Trác Lương do thanh âm của Kiều Ứng Trạch mà nhìn về phía y, bỗng nhiên có loại cảm giác hư ảo không chân thực, hắn cười thầm một tiếng chính mình văn vẻ, liền gợi lên khóe miệng kéo cánh tay Kiều Ứng Trạch, kéo y hướng vào một sạp bán chim ở bên cạnh xem thử.

Bạc thành mặc dù không phải là đại thành nổi danh gì, nhưng vì liên quan đến vị trí phong thủy, cũng xem như là đầu mối buôn bán then chốt, mà Kiều lão gia tuy là tri phủ ham tài háo sắc, nhưng là  một người biết chừng mực trong chốn quan trường, cai quản cũng coi như thanh minh, cho nên tổng thể Bạc thành mà nói vẫn tương đối phồn hoa, sống phóng túng gì đó mọi thứ đều không thiếu.

“Ngươi muốn nuôi?”

Kiều Ứng Trạch thấy Cung Trác Lương nhìn chằm chằm chim nhỏ hót líu ríu mãi, nghĩ là hắn thích, liền vuốt hà bao bên hông của mình chuẩn bị lấy bạc trả tiền, lại bị Cung Trác Lương đè tay lại ngăn cản.

“Không cần.”

Cung Trác Lương kéo tay Kiều Ứng Trạch mang y đi xa vài bước, lúc này mới buông tay ra lắc đầu ý bảo mình không có hứng thú….. Nhà mình thích yên tĩnh, nuôi chim rất là nháo người.

“Nga, kia Lương nhi nếu là thích, cứ việc nói cho vi…. Tỷ phu là được.”

Xưng hô nhất thời thật là có chút nghẹn miệng, Kiều Ứng Trạch cười cười tiếp tục đi theo Cung Trác Lương, vài lần muốn đem những thứ hắn thích mua về, nhưng đều bị Cung Trác Lương cự tuyệt, nói cái gì đồ vật trong nhà so với cái này còn tốt hơn nhiều, mua về cũng là phí tiền trong khố, bọn họ hôm nay chỉ là đi dạo a đi dạo.

Kiều Ứng Trạch lại không biết, y động tác đem hà bao sờ tới sờ lui sớm khiến cho bọn trộm chú ý, lại nói người trên đường lui tới, ai sẽ không có chút ý thức đề phòng cướp chứ? Mà Kiều Ứng Trạch lại đem hà bao treo trực tiếp trên đai lưng như vậy, kia người ta nhìn thấy liền biết là thiếu gia giàu có ít ra khỏi nhà, hơn nữa y cùng Cung Trác Lương là cùng một dạng như được nuông chiều da mềm thịt trắng, rốt cục, khi bọn họ đi đến trước một tửu lâu nổi danh nhất trong thành, đang cùng một lão nhân treo biển bán một con ngựa thương lượng, một thân ảnh dáng người thấp bé tiếp cận đi qua.

“Ngựa này của lão thoạt nhìn cũng thật không tồi, như thế nào lại nỡ bán đi?”

Vì ở cổ đại không có nhiều phương tiện đi lại lắm, Cung Trác Lương đối với cưỡi ngựa vẫn là rất yêu thích, phân biệt ngựa tốt ngựa xấu cũng biết một phần, mà con ngựa lão giả này bán thoạt nhìn rất không tồi, còn nguyên bộ dụng cụ của ngựa, ngay cả roi ngựa đều có, thoạt nhìn lại càng phát ra linh hoạt thông minh.

Bất quá bán ngựa hẳn không phải là ở chợ bán ngựa sao? Như thế nào trực tiếp đem đến bên đường bán……. Cung Trác Lương có điểm khó hiểu nhìn xung quanh, đã thấy người bê ngoài giống như thấy mà không thể trách, cũng có người đang đi bên đường tùy tiện chiếm một chỗ bày bán một hai món đồ khác nhau, có thể cảm thấy được người đến Mãn Phú lâu đều là có tiền đi.

“Đây là ngựa của con trai lão nhân, nó té gãy chân nên không thể cưỡi ngựa, vị công tử này người thật biết xem ngựa a….”

Lão giả thổn thức vài tiếng, liền cười hướng hai người Cung Trác Lương giới thiệu, Kiều Ứng Trạch đối với ngựa không có hứng thú gì, chỉ là nghiêng người nhìn biểu tình của Cung Trác Lương, nghĩ này mua về thật sẽ không vô dụng.

“Ân……..”

Cung Trác Lương ấn theo tri thức mình biết thảo luận cùng lão giả, cũng giả bộ như là rất thạo nghề, lúc này hắn có cảm giác phía sau mình có người tiến gần lại đi qua, hắn theo bản năng đi lên phìa trước, dư quang lại liếc mắt thấy người nọ đụng phải Kiều Ứng Trạch một chút, lại không rên một tiếng đi về phía trước, Cung Trác Lương đầu óc linh quang chợt lóe, mắt nhìn về phía bên hông Kiều Ứng Trạch, sau đó một phen đoạt lấy cây roi trong tay lão giả, hung hăng quất về phía thân ảnh đang chạy trốn, chỉ nghe một tiếng hét thảm, người nọ bất ngờ không kịp đề phòng hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“Lương nhi?”

Kiều Ứng Trạch bị sức lực hung ác của Cung Trác Lương làm hoảng sợ, người chung quanh cũng lập tức tản ra vây thành vòng tròn đứng xem, đều có chút kinh ngạc nhìn một mỹ thiếu niên đột nhiên ra tay đả thương người, khó có thể tưởng tượng một roi kia như thế nào lại do một tiểu công tử tuấn tú xuất ra, mà nguyên bản hộ về ở chung quanh cũng chạy nhanh chen vào bảo hộ bên cạnh hai người.

“Kẻ trộm!”

Cung Trác Lương khẽ nhếch cằm kéo kéo roi trong tay, bày ra một bộ dáng khốc khốc, kỳ thật trong lòng cũng 囧, không nghĩ tới gia hỏa này đánh người lại ác như vậy a…… Hắn trước kia đánh nhau nhiều nhất là đập bể chai rượu, roi như vậy phần lớn là dùng để S này nọ chưa bao giờ chạm qua.

“Túi tiền của ta….?

Kiều Ứng Trạch nghe vậy theo bản năng nhìn nhìn bên hông của mình, quả nhiên đã không nhìn thấy túi tiền, chỉ nhìn thấy dây cột túi tiền bị cắt đứt tũ xuống một bên, lại vừa thấy người trung niên đáng khinh kia từ trên mặt đất đứng dậy muốn trốn đi, đã muốn bị hộ vệ nhà mình đè xuống, mà từ trên người gã rớt ra vài cái túi tiền, vừa lúc có túi tiền của mình.

“Đưa đi quan phủ, còn có lão nhân gia, ngựa này ta mua.”

Cung Trác Lương theo thói quen sai sử hộ vệ làm việc, thấy ánh mắt bọn họ đều chuyển đến trên người Kiều Ứng Trạch, ý thức chậm nửa nhịp mới phát hiện thân phận hiện tại của mình không phải ‘đương gia chủ mẫu’ của bọn họ, là chỉ là tiểu cữu gia, vì thế cũng đưa ánh mắt chuyển về phía Kiều Ứng Trạch, đã thấy trong mắt người nọ ẩn ẩn lộ ra ý cười nhìn mình liếc mắt một cái, liền đạm thanh để cho bọn họ làm theo ý của mình nói.

Phái hai hộ vệ đem tên trộm đến quan phủ, một người đưa ngựa về, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch cũng không để ý tới người bên ngoài nghị luận cùng chú ý, mang theo hai hộ vệ còn lại muốn vào trong tửu lâu nghỉ ngơi, lại đột nhiên bị một thiếu niên từ cửa sổ lầu hai thò đầu ra gọi lại.

“Tiểu huynh đệ một roi này đánh thật thống khoái, không biết có hứng thú hay không cùng ta uống một chén?”

Lư Tử Kiện đang ngồi ở cửa sổ lầu hai an nhàn xem, nhưng thật ra vừa vặn đem một màn kia thu hết vào mắt, chỉ bất quá vị trí của hắn không thể thấy rõ bộ dáng hai người, mở miệng mời gọi bất quá là cảm thấy thiếu niên thú vị, nhưng sau khi hai người nghe tiếng của mình quay đầu nhìn lên, Lư Tử Kiện cũng là lập tức nhìn đến ngây người, không thể tưởng tượng được chính mình có thể gặp được một mỹ nam như ngọc như lan như vậy, về phần mỹ thiếu niên tuấn tú bên cạnh…… Nga, quá nhỏ không phải loại hình hắn yêu thích.

“Không……”

Cung Trác Lương híp mắt nhìn nhìn người kia rõ ràng là một tên công tử không cho mình cảm giác tốt đẹp gì, lời cự tuyệt vừa định thốt ra khỏi miệng, lại bởi vì từ trong cửa sổ lại thò ra vài người mà dừng lại.

Cung Trác Lương nhịn không được ở trong lòng cảm thán, đây rốt cuộc là nghiệt duyên như thế nào a, như thế nào hai lần đổi nam trang ra ngoài đều đụng phải tên gia hỏa Kiều Ứng Hiên!

“Người nào a….. Ca? Trác Lương đệ đệ!”

Kiều Ứng Hiên ngồi bên trong nhìn phản ứng của bạn tốt, không khỏi tò mò cũng tiến đến bên cửa sổ nhìn xuống, lúc nhìn thấy Kiều Ứng Trạch trước tiên có hơi kinh ngạc, đợi sau khi nhìn rõ bộ dáng của Cung Trác Lương, liền biến thành kinh hỉ.

Này Mãn Phúc lâu là tửu lâu nổi danh Bạc thành, hoàn cảnh tốt giá cả vị trí cũng hợp lí, bình thường chính là một trong những điểm Kiều Ứng Hiên gọi bằng hữu đến chơi, chỉ là Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch không biết mà thôi.

“Ứng Hiên ca……”

Cung Trác Lương khóe mắt co rút, khóe miệng hướng hai bên kéo lên xem như nở nụ cười, sau đó cùng Kiều Ứng Trạch liếc nhau, có điểm bất đắc dĩ đi lên lầu hai.

Nếu đụng phải Kiều Ứng Hiên, hai người bọn họ sẽ không thể ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho hắn, như thế nào cũng phải cùng bằng hữu của hắn chào hỏi một cái mới hợp lê phép.

Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch lên lầu, vừa vặn Kiều Ứng Hiên giới thiệu cùng bằng hữu xong cùng bằng hữu của hắn hàn huyên hai câu, đã bị Kiều Ứng Hiên cùng cái người ban đầu gọi bọn họ hai thành niên mới vào trong ngồi.

Kiều Ứng Trạch bị thanh niên kia nhiệt tình an bài ngồi bên cạnh hắn, mà Cung Trác Lương bị Kiều Ứng Hiên hưng phấn giữ chặt lấy hỏi không ngừng, vì thế vốn hai người vào cùng nhau, không hiểu ra sao bị tách ra hai bên của cái bàn, phải ở đối diện nhìn nhau.

“Ta vẫn rất tốt……. Đi theo gia sư học rất nhiều thứ….”

Cung Trác Lương lộ vẻ khách sáo cười cười, cùng Kiều Ứng Hiên nhỏ giọng tán gẫu, dư quang cũng là ngẫu nhiên hướng nhìn qua Kiều Ứng Trạch, chỉ là hắn che dấu tốt lắm, không để cho người khác phát hiện mà thôi.

“Lần này trở lại Bạc thành, có thể là sẽ không đi nữa?”

Nhìn tuấn nhan Cung Trác Lương thêm vài phần anh khí, Kiều Ứng Hiên không tự giác bắt đầu đem hắn cùng tiểu tẩu tử so sánh sự khác biệt, cảm thấy được không giống như lúc nhỏ có chín phần giống nhau, nhưng là còn lại bảy phần…..

Kiều Ứng Hiên không có hỏi Cung Trác Lương vì cái gì vẫn không trả lời thư của hắn, trên thực tế từ ngày ca ca ra ở riêng, tâm tính Kiều Ứng Hiên liền lập tức thành thục hơn, trước kia luôn theo bản năng trốn tránh vấn đề bây giờ hắn bắt bắt đầu cẩn thận đối mặt, nói ví dụ như…… Chính mình đối tẩu tử cùng Trác Lương đệ đệ giữ loại ý niệm mông lung gì.

Vì thế Kiều Ứng Hiên cũng hiểu được, hành động của Cung Trác Lương đại biểu chính là một loại cự tuyệt rõ ràng, mà theo năm tháng lớn lên, này cũng thật sự là loại ảo tưởng đơn thuần, hơn nữa hắn bây giờ còn có hôn ước….. Cho nên hiện tại gặp lại Cung Trác Lương, Kiều Ứng Hiên tuy rằng vẫn muốn cùng hắn giao hảo, cũng không còn tâm tư nào khác.

“Sẽ tạm thời ở lại một thời gian, về sau cũng khó nói……”

Cung Trác Lương vẫn là cười yếu ớt cùng Kiều Ứng Hiên nói chuyện phiếm, ánh mắt lại liếc đến cái tên đang kề bên người Kiều Ứng Trạch, ánh mắt có điểm nguy hiểm hơi hơi híp lại.

“Ta luôn nghe Tiểu Hiên nhắc đến ca ca của hắn tài giỏi cỡ nào, hắn chính là phi thường sùng bái ngươi….”

Lư Tử Kiện cũng là có công danh, bất quá hắn võ cử nhân, địa vị cùng Kiề u Ứng Trạch không khác mấy, nhưng ít ra không cần  người bên ngoài đối hắn cung kính, hơn nữa hắn rất có hứng thú với Kiều Ứng Trạch, cho nên lập tức  sẽ không cố kị áp suất thấp của Kiều Ứng Trạch mà trực tiếp tiếp cận hỏi han, như có như không có nói chuyện phiếm.

“Phải không…. Quá khen…..”

Kiều Ứng Trạch trong lòng hơi hơi có điểm không kiên nhẫn với trường hợp này, nhưng là bận tâm mặt mũi của đệ đệ, nên vẫn chịu đựng ngồi một hồi, mắt thấy những người khác đối với mình cung kính hữu lễ cũng không dám tới quấy rầy y, lại chỉ có nam nhân bên người này không có nhãn lực cứ luôn theo nói chuyện, ấn tượng đối với hắn kém đi rất nhiều.

“Tại hạ nghĩ muốn cùng Trạch huynh kết giao bằng hữu, Trạch huynh có bằng lòng không?”

Theo mục đích của mình đem khoảng cách kéo đến gần nhất, Lư Tử Kiện càng thấy bộ dáng Kiều Ứng Trạch trong trẻo nhưng lạnh lùng tâm càng ngứa, thử nửa ngày thấy y vẫn chưa để ý, liền đơn giản đánh bạo kề sát vào bên tai y, tính ám chỉ cười nhẹ lên.

“?”

Kiều Ứng Trạch đang trộm nhìn nương tử cùng đệ đệ nhà mình ‘trò chuyện với nhau thật thân mật’, làm sao chú ý tới Lư Tử Kiện nói cái gì, thẳng đến khi bị hắn phun nhiệt khí bên tai mới không hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, mà sau khi kịp phản ứng ý tứ trong lời nói, trên mặt không khỏi đỏ lên, lại lập tức nhíu lại mi kéo xa khoảng cách với Lư Tử Kiện bên cạnh một chút.

Kiều Ứng Trạch lại không biết, bộ dáng y đỏ mặt vừa vặn bị Cung Trác Lương quay đầu nhìn chú ý tới, lập tức mày của tiểu Cung nào đó cũng nhăn lại.

“Ngươi thành thân sao?”

Kiều Ứng Trạch rốt cục trợn mắt nhìn về phía Lư Tử Kiện, nhớ lại vừa rồi khi Kiều Ứng Hiên giới thiệu có nói hai người cũng là mười chín tuổi, còn có điểm nghiêm túc hỏi hắn một câu.

“Ba năm rồi….”

Lư Tử Kiện có điểm không hiểu vấn đề của Kiều Ứng Trạch, nhưng vẫn là thành thật trả lời, lại một khắc nhận được ánh mắt ghét bỏ của Kiều Ứng Trạch…. Đúng vậy, Lư Tử Kiện thực xác định ánh mắt kia của Kiều Ứng Trạch là ghét bỏ, vì thế từ trước đến nay Lư võ cử nhân tự cho là là mình tốt đẹp cảm thấy mơ hồ.

“Ta cũng thành hôn, ta không hứng thú cùng người khác ‘kết giao bằng hữu’.”

Kiều Ứng Trạch vừa nghe đối phương đã thành thân còn ở bên ngoài ‘câu tam đáp tứ’,  hảo cảm lập tức rơi xuống dưới đáy cốc, dứt khoát không muốn nhiều lời cùng người như vậy, đứng dậy hướng bên người Cung Trác Lương đi tới.

“Tỷ phu?”

Cung Trác Lương đang chú ý động tĩnh bên đối diện, thấy Kiều Ứng Trạch lãnh nghiêm mặt rời khỏi bàn ăn, chính mình cũng vội vàng đứng lên hướng về phìa y, về phần người kia cũng đứng dậy đuổi theo tới…… Cung Trác Lương trộm bắn xuyên qua một ánh mắt cảnh cáo, quyết định trước hết đem y về nhà rồi thăm dò ngọn ngành sau.

“Ứng Hiên, ta có chút mệt, trước hết mang Lương nhi trở về, ngươi chừng nào mang Tử nhi lại đây chơi, nhớ rõ trước tiên cho người đến báo với ta một tiếng.”

Kiều Ứng Trạch thản nhiên phân phó Kiều Ứng Trạch một tiếng, hướng các công tử trong phần gật gật đầu xem như tạm biệt, liền xoay người ra ngoài, mà Lư Tử Kiện theo đuôi tiễn bọn họ ra ngoài, liền bị Cung Trác Lương nghiêng người cản lại.

“Tiện huynh xin dừng bước, hôm nay tạ ơn tiện huynh chiêu đãi, sau này còn gặp lại.”

Cung Trác Lương cười đên vẻ mặt đơn thuần nhìn về phía Lư Tử Kiện, đợi Kiều Ứng Trạch đã đi xuống lầu, lúc này mới hướng moi người ôm quyền vái chào, xoay người đi xuống lầu.

“Tiểu Trạch a, ngươi vị ca ca này….. Thật là đáng yêu a.”

Nhớ tới bộ dáng Kiều Ứng Trạch nghiêm trang nói mình đã thành thân không kết giao bằng hữu, Lư Tử Kiện nhịn không được lộ ra tươi cười, thầm nghĩ trên đời này vẫn còn tiểu mỹ nhân đơn thuần như vậy, nhưng lại càng đáng kết giao.

“Uy! Lư tiện nhân, ta cho ngươi biết đừng đánh chủ ý lên ca ca ta, bị tẩu tử của ta đánh không ai cứu được ngươi!”

Kiều Ứng Hiên vừa nghe lời này lập tức cảnh giác nhìn về phía Lư Tử Kiện, hắn là biết vị sư huynh này của mình, đối bằng hữu huynh đệ là tuyệt đối không nói gì, nhưng chỉ có miệng tiện người cũng tiện chút, hơn nữa thích mỹ nam miệng ba hoa, vì cái này không biết đã cùng người đánh bao nhiêu trận…… Thực hoài nghi hắn học võ chính là vì đùa giỡn mỹ nam.

“Yên tâm đi tiểu Hiên đệ đệ, sư huynh vĩnh viễn yêu ngươi nhất.”

Khoa trương đánh một cái mị nhãn cho Kiều Ứng Hiên, sau đó cười lớn lui về phía sau tránh được năm tay của sư đệ nhà mình, trong phòng một đám bằng hữu đều cười đùa ầm lên, không khí khôi phục lại sự vui vẻ trước thời điểm hai người Kiều Ứng Trạch đến.

Mà cùng lúc đó, phu phu nào đó đã ngồi vào cỗ kiệu hộ vệ thuê, không khí vẫn có điểm không hài hòa……

=^=^=^=^=

Tác giả: vị tiện sư huynh này, mọi người muốn hắn làm vật hy sinh, hay là thăng làm áo rồng (đào kép, diễn viên phụ????), thậm chí là CP nào đó?

Đã định CP, Bình Tích- Thạch Khang,

Đợi phân phối: Cung Trác Tường, Kiều Ứng Hiên, Kiều Ứng Tử, Kiều mẫn Ngôn (mọi người: Uy uy! Hai người sau quá nhỏ đi, ngươi góp đủ số a!)

PH: Do tuần rồi không ra chương nào nên tuần này sẽ đẩy nhanh tốc độ ~~~~

*Cái này là Đại Kiều đậu cử nhân cũng được xem là quan hay sao ý nên bạn ấy có cái mũ quan. Theo PH biết thì là vậy. Còn ngọc quan là cái mũ mà mấy anh trai cổ đại mang ấy. Tương tự vầy nè:

r4fvmv5qpqt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.