Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 3: 300 tỷ để mua mạng các người




Cung Trác Lương không có hứng thú đối phó với những nữ nhân trong phòng, qua loa nhận thức một chút láng giềng họ hàng xa này nọ, liền tùy các nàng nghe diễn ăn tiệc, chính mình mang theo Văn Thư cùng Nhược Lam trở về nơi hắn ở trước kia ‘khuê phòng’ của Cung Trác Nghiên, chỉ chốc lát, Cung phu nhân mang theo vài người hùng hổ vọt tới.

“Cung phu nhân xin dừng bước, thiếu phu nhân nhà ta đang nghỉ ngơi, xin cho nô tỳ đi thông báo trước.”

Văn Thư cùng Nhược Lam bị phân phó canh giữ bên ngoài, nhìn thấy đoàn người Cung phu nhân đi đến liền song song che ở cửa, Nhược Lam thì cuối đầu tư thái một bộ khiêm tốn, mà Văn Thư lại từng bước từng bước di chuyển đứng ở trước người Nhược Lam, tuy là cúi người nghênh đón Cung phu nhân, nhưng thần thái tự nhiên ngữ khí cũng không gấp gáp không chậm chạm, rất có hương vị cao cao tại thượng.

Văn Thư không biết thiếu phu nhân vì cái gì để cho mình đối mặt mẫu thân hắn như vậy, nhưng nàng vẫn là nghe lời giả dạng một bộ tư thế đến là cao ngạo, không có đi tìm tòi nghiên cứu việc cá nhân của chủ tử.

“Ngươi….. Phiền toái cô nương.”

Bị cái nha hoàn ngăn ở cửa, Cung phu nhân lạnh mặt vặn vẹo một chút, nhưng thấy Văn Thư một thân tinh tế, nhìn nhìn lại Nhược Lam bộ dáng nhát gan ở trước mặt nàng, Cung phu nhân rốt cuộc là không dám phát cáu với nha hoàn Kiều gia, chỉ phải nhịn cơn giận, nặng ra một vẻ tươi cười.

“Thỉnh chờ một chút.”

Văn Thư đứng thẳng thân thể thản nhiên lên tiếng, bên kia Nhược Lam cúi đầu mở cửa cho nàng, sau khi nàng vào lại nhẹ nhàng khép cửa lại, thái độ cung kính giống như đối đãi chủ tử.

“Nhược Lam, sao lại thế này?”

Cung phu nhân cau mày đánh giá Nhược Lam, không nghĩ tới thường ngày ở bên cạnh mình là nha đầu đáng tin cậy nhất, tới Kiều phủ mới ba ngày nhưng lại trở nên cẩn thận như thế, chẳng lẽ Kiều gia liền thật sự quy củ lớn như thế?

Lại nghĩ đến vừa rồi trượng phu truyền tin vào, Cung phu nhân trong lòng bắt đầu bồn chồn, cái kia Kiều đại thiếu gia trừ bỏ có chút gầy gò nhìn không ra có cái gì là bệnh nặng, nếu là bị y phát hiện ra sự thật…….. Sẽ không, sẽ không, nếu là Kiều gia phát hiện, nhà mình còn có thể có mệnh sống tiếp không!

“Phu nhân……”

Nhược Lam bộ dạng một lời khó nói hết nhìn Cung phu nhân liếc mắt một cái, sau đó liền cúi đầu không thèm nói (nhắc) lại, kỳ thật khóe miệng nàng đã nhịn cười muốn sắp không nhịn được, Nhược Lam rất là bội phục sự lợi hại của cô gia nhà mình, có thể liên tục làm cho Cung phu nhân kinh ngạc.

Cung Trác Lương nói cho Nhược Lam đây là chủ ý của Kiều Ứng Trạch.

“Cung phu nhân, tiểu thư thỉnh ngài một người đi vào.”

Văn Thư rất nhanh lại trở ra, mở cửa phòng thỉnh Cung phu nhân đi vào, sau đó đóng cửa lại, cùng Nhược Lam một trái một phải đứng lại, không chút nào để ý tới mấy người nha hoàn bị giữ lại bên ngoài kia.

Trong lòng hung hăng mắng hạ nhân Kiều gia lấy tiền nhưng bán tin tức giả lừa nàng, Cung phu nhân khó nén hoảng hốt trong lòng, vội vàng quẹo vào buồng trong, đã thấy Cung Trác Lương đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, vẻ mặt lãnh ngạo nhìn mình.

“Cái kia Kiều Ứng Trạch rốt cuộc sao lại thế này?”

Cung phu nhân vừa thấy Cung Trác Lương như vậy cơn tức liền xông ra, nhưng bận tâm Văn Thư ở bên ngoài, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, vẻ mặt lại khó nén thấp thỏm.

“Cung phu nhân, ngươi có biết ác ý lừa hôn, có ý định giết người đều là tội gì, hình phạt như thế nào không?”

Không để ý tới vấn đề của Cung phu nhân, Cung Trác Lương lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, cố ý lộ ra bộ dáng một bộ hận ý khó nhịn.

“Ngươi…. Ngươi đây là ý gì?”

Bị lời này của Cung Trác Lương dọa sợ đến thay đổi sắc mặt, Cung phu nhân kinh nghi bất định nhìn hắn, không thể tin được người trước mắt là đứa con nhát gan hèn mọn của vợ kế.

“Ta cũng là nhìn thư của tướng công mới biết được, Cung phu nhân muốn giải thích một chút không?”

Cung Trác Lương trên mặt trưng ra một nụ cười tràn ngập ý lạnh, như trước là hỏi một đằng đáp một nẻo.

“Ngươi muốn thế nào?”

Theo phản xạ nói truy vấn, Cung phu nhân hận không thể lấy chổi lông gà bên cạnh mà hung hăng đánh Cung Trác Lương một chút, nhưng nhìn đối phương kia đầy người phú quý, cuối cùng lý trí vẫn thắng sự xúc động của Cung phu nhân, nàng biết hiện tại mình là tuyệt đối không thể đụng vào Cung Trác Lương.

“Ngươi yên tâm, ta không nói lung tung, người Kiều gia cái gì cũng không biết.”

Đem biểu tình của Cung phu nhân thu hết vào đáy mắt, Cung Trác Lương biết nàng đối với mình  đã sinh ra tâm cố kỵ, đây đúng là kết quả mà Cung Trác Lương muốn, chỉ có thể làm cho Cung phu nhân không dám lại khinh thường chính mình, mình mới có thể cùng nàng đứng ở vị trí ngang nhau mà đàm điều kiện.

“Ta biết ngươi cũng không có lá gan đi nói lung tung, bằng người đầu tiên không may chính là ngươi.”

Rốt cuộc là trải qua thương trường rèn luyện thành người đàn bà đanh đá, Cung phu nhân kinh sợ lúc đầu qua đi, tâm tư cũng bình tĩnh hơn, nghĩ thầm rằng thái độ lần này của Cung Trác Lương, nhất định là có điều yêu cầu, mà trở thành một thương nhân thành công, Cung phu nhân biết mình  so với đối phương càng vững vàng, mới có thể chiếm được càng nhiều tiên cơ.

“Đúng, Cung phu nhân nói không sai, chuyện này nếu bại lộ, người đầu tiên bị Kiều gia giết chết chính là ta, nhưng kia lại có quan hệ gì chứ? Ta Cung Trác Lương từ nhỏ đến lớn không có quá một ngày tốt đẹp, tiện mệnh này nếu mất có gì đáng tiếc? Dùng toàn bộ Cung gia chôn cùng ta, đáng giá!”

Cung Trác Lương bỗng nhiên lộ ra ý cười ngọt ngào, nhưng nói thành lời lại phá lệ âm trầm, tương phản như vậy, càng thêm làm người ta kinh sợ.

Đây là cái gọi ‘hoành đích sợ lăng đích, lăng đích sợ không muốn sống đích"[1], Cung Trác Lương chính là bảo Cung gia đánh cuộc không dậy nổi, nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của hắn.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”

Cung phu nhân thật sự là hận chính mình bị mù, như thế nào lại đem bạch nhãn lang làm cừu, phải sớm biết rằng hắn tâm cơ sâu như vậy, liền sớm nghĩ biện pháp giết chết hắn chấm dứt tai họa về sau!

“Ta muốn cùng Cung gia hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.”

Cung Trác Lương nhìn Cung phu nhân gằn từng tiếng, rành mạch nói ra yêu cầu của mình.

Hắn, phải chính là tự do, thân là Cung Trác Lương, thân là nam nhân tự do.

“Ngươi muốn ở riêng?”

Đối với chữ tiền mẫn cảm Cung phu nhân thần kinh lập tức căng thẳng, nghĩ đến Cung Trác Lương đây là nhân cơ hội áp chế, muốn phân chia sản nghiệp Cung gia.

“Nơi này chưa bao giờ là nhà của ta, lại có gì có thể phân chia? Ta là muồn ngươi đem ta đuổi ra khỏi nhà, ở quan phủ chính thức đăng kí lập hộ tịch khác, đoạn tuyệt hết thảy thân tộc quan hệ của ta cùng Cung gia, tiền bẩn của Cung gia, ta tuyệt không hiếm lạ, ta gia đình trong sạch.”

Cố ý phẫn hận nhìn chằm chằm Cung phu nhân, Cung Trác Lương làm cho mình biểu hiện thật là tốt như là xúc động phát tiết.

Vô luận là ở riêng hay là ở nơi khác, Cung Trác Lương đều có thể xảo trá lừa gạt được gia sản không thể nghi ngờ, nhưng cứ như vậy hắn liền vẫn là người Cung gia, phải bị thế tục quy củ hạn chế, bị quản chế bởi Cung gia, cái loại cuộc sống này đối Cung Trác Lương mà nói đồng dạng không hề ý nghĩa, đoạn tuyệt phải đoạn tuyệt hoàn toàn.

“Ngươi nói thật?”

Cung phu nhân hoàn toàn bị Cung Trác Lương làm cho hồ đồ, nhưng lập tức hai mắt lóe sáng nở nụ cười, nàng vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra yêu cầu của Cung Trác Lương cư nhiên chính là như vậy, hắn rõ ràng có thể áp chế mình mà phân chia lấy rất nhiều gia sản, cư nhiên chính mình ngốc yêu cầu lập hộ riêng? Mình thật đúng là xem trọng hắn, bất quá là hành động heo cảm tình ngu xuẩn mà thôi!

“Đúng, từ nay về sau, ta sẽ tiếp tục là Cung Trác Nghiên ở lại Kiều phủ, khi cần thiết sẽ dựa theo kế hoạch của ngươi  làm việc, chỉ là đợi đến sau khi ta rời khỏi nhà, ta sẽ khôi phục thân phận của mình, cũng cùng Cung gia không còn nửa điểm liên quan.”

Xem như không phát hiện Cung phu nhân dấu diếm sự vui mừng, Cung Trác Lương tiếp tục làm cho mình biểu hiện phù hợp với hình tượng đứa nhỏ bị áp bách có điểm bất thường, hắn cũng muốn biểu hiện một thân Vương Bá khí, tiêu sái lỗi lạc lại thành thạo, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ mới mười hai tuổi, vẫn là đứa nhỏ chưa phân biệt được giới tính, thoáng cái trở nên khôn khéo quá lí trí sẽ bị đem trở thành yêu quái.

“Hảo, ta đáp ứng ngươi.”

Cung phu nhân trong đầu nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, liền thống khoái đáp ứng, tuy rằng Cung phu nhân mơ hồ cảm thấy không nên nhanh như vậy thả tự do cho Cung Trác Lương, nhưng lại tưởng tượng hắn ở Kiều gia trái phải không lừa được bao lâu, sau cũng không thể ở lại trong thành, mình có thể lấy không ít gia sản không nói, cũng không sợ một đứa bé đi xa tha hương có thể làm ra được chuyện gì, thật sự không được….. Chuyện tiêu tiền mua mệnh Cung gia cũng không phải chưa làm qua!

“Còn có mẫu thân ta, ta về sau mỗi tháng sẽ phái một người đến thăm nàng một lần, nếu nàng có nơi nào không thoải mái…..”

Tựa như cảnh cáo nhì cung phu nhân, Cung Trác Lương nhớ tới mẹ ruột của thân thể này, Cung Trác Lương hiện tại không có tinh lực cũng không có năng lực chiếu cố nàng, hơn nữa Ngô di nương cũng không nhất định nguyện ý rời khỏi Cung gia, ở trong này dù sao nàng cũng có trượng phu, rời khỏi nơi này nàng sẽ phải làm quả phụ, cho nên Cung Trác Lương chỉ nhắc nhở tốt Cung phu nhân giá trị của nàng, như vậy nàng ở Cung gia hẳn là có thể sống khá giả chút đi.

“Hừ, ngươi có thể yên tâm đi, mấy năm nay a cũng không có động tới nàng.”

Cung phu nhân nghe vậy hừ lạnh một tiếng, nếu không thấy nữ nhân kia an phận còn có thể giữ lấy tướng công hoa tâm của mình, làm cho ông mấy năm nay không có đi ra bên ngoài bừa bãi, chính mỉnh cũng không có thể lưu nàng lại nhiều năm như thế, bất quá nghe Cung Trác Lương này nhắc tỉnh, Cung phu nhân thật ra càng thêm yên tâm, nghĩ thầm có mẹ ruột của tiểu tử này trong tay, không sợ hắn không nghe bài bố.

Cung phu nhân việc buôn bán luôn luôn có nhãn lực, có quyết đoán lại có năng lực hành động, chỉ dùng không đến thời gian nửa ngày, đã đem tất cả hộ tịch thủ tục toàn bộ làm thỏa đáng, đương nhiên, đó cũng là kết quả của dùng bạc mở đường, nàng thậm chí không hỏi qua ý kiến của Cung lão gia, chẳng qua là tại thời điểm cuối cùng cần ông kí tên đồng ý mới đem công văn cho ông nhìn thoáng qua, cứ như vậy làm cho ông không có một đứa con trai……

“Sắc trời không còn sớm, nữ nhi bái biệt mẫu thân.”

Đã hướng Kiều Ứng Trạch hỏi ý kiến chuyện sang tên hộ tịch cùng giấy tờ xác nhận thân phận, Cung Trác Lương xác định Cung phu nhân đưa tới đồ vật này nọ không có vấn đề gì, lúc này mới reo lên nụ cười dối trá, bồi Cung phu nhân xã giao một chút với nữ quyến bên ngoài, tại lúc mặt trời ngã về tây, theo quy củ bái biệt nhà mẹ đẻ.

Thời điểm ngồi trên cỗ kiệu một khắc kia đi ra khỏi viện, Cung Trác Lương nắm chặt mộc bài đại biểu cho thân phận mới của mình, trên mặt rốt cuộc lộ ra một nụ cười sáng lạng. Có mấy thứ này, hắn căn bản đã có thể tồn tại ở thời đại này.

Về phần Cung gia…………

Cung Trác Lương khinh thường bĩu môi, vì chính mình trước tiên liền thả cho họ hai năm, về sau có Kiều gia thu thập bọn họ, đến lúc đó chính hắn một ‘đứa con bị vứt đi’ của Cung gia, cũng không cần sợ bị bọn họ liên lụy.

Cỗ kiệu bị nâng tới đại sảnh phía ngoài, Kiều Ứng Trạch đón Cung Trác Lương xuống kiệu, chính thức hướng Cung gia nhị lão bái biệt, Cung Trác Lương thấy mình cái kia tiện nghi cha vẻ mặt tái nhợt bộ dáng dai ra, tâm tình tốt gợi lên khóe miệng, sau khi đợi Kiều Ứng Trạch cùng lên kiệu, lập tức sáp lại bên người Kiều Ứng Trạch cười tủm tỉm, đem thân phận bài cùng hộ tịch công văn vài thứ trong ngực đưa cho y xem.

“Ngươi muốn làm chính là cái này? Tự lập môn hộ riêng…….. Cũng không phải sợ bị Cung gia liên lụy.”

Kiều Ứng Trạch tâm tư nhạy bén, vừa thấy mấy thứ này thì biết Cung Trác Lương đánh cái chủ ý gì, đồng thời trong lòng khen tiểu tức phụ (vợ) của chính mình quyết đoán, không bởi vì ham sản nghiệp Cung gia, khiến cho không dứt khoát, thật không minh bạch rõ ràng.

“Tướng công thật thông minh, kia mấy thứ này có hay không vấn đề gì? Ta theo ngươi nói cũng chưa nhìn ra có cái gì không đúng nhưng chỉ sợ cọp mẹ kia có biện pháp dự phòng.”

Bị Kiều Ứng Trạch một câu nói trúng tim đen, Cung Trác Lương biết mình lúc trước xem nhẹ y, hắn chưa cùng Kiều Ứng Trạch thương lượng liền trực tiếp làm như vậy, chính là sợ y không thể lý giải được ngược lại cảm thất chính mình buông tha sản nghiệp là dốt nát, Cung Trác Lương không kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy, hiện tại xem ra, về sau có một số việc ngược lại có thể cùng y thương lượng nhiều một chút.

“Như vậy xem ra đều không có vấn đề, đợi sau khi trở về bảo hạ nhân lại đến nha môn thẩm tra đối chiếu một chút là được.”

Kiều Ứng Trạch cẩn thận xem xét một lần, không phát hiện có chỗ nào không đúng, thấy Cung Trác Lương cười meo meo kề sát lại mình, trong lòng nóng lên liền vươn tay ôm thắt lưng của hắn đem người ôm vào trong lòng ngực.

Kiều Ứng Trạch hôm nay cũng thật cao hứng, bởi vì y ở Cung gia chiếm được sự tôn trọng chưa bao giờ có, tuy rằng biết bọn họ tâm tư khác nhau, nhưng Kiều Ứng Trạch ở dưới đáy lòng vẫn sinh ra một tia tình tự gọi là tự tin, thân phận cử nhân của y là bằng bản lãnh thật sự của  chính mình mà thi đỗ, y có bỗng lộc của quốc gia và lộc thước (bổng lộc lương thực), y không phải là rất tệ…….

“Ân……. Tướng công hôm nay biểu hiện cũng tốt lắm, ta xem những người đó đối với ngươi đều đặc biệt cung kính nha.”

Ngắm một chút bàn tay của Kiều Ứng Trạch khoát trên lưng ôm mình, Cung Trác Lương khóe miệng co rút, đối với việc chính mình bị vây trong thế yếu mà tỏ vẻ hết sức khó chịu, lại nhìn xem Kiều Ứng Trạch cả người đều giống như thật thoải mái, Cung Trác Lương lại không tự giác muốn dung túng y, vì thế sau khi so đo nho nhỏ một chút, Cung Trác Lương quyết định trước hết để cho y cao hứng một hồi, buổi tối trở về lại hảo hảo dạy dỗ y, để cho y nhận rõ vị trí của chính mình.

“Là Trác Trác dạy thật là tốt, may mắn có ngươi.”

Bị Cung Trác Lương nói như thế, Kiều Ứng Trạch bỗng nhiên cảm thấy được biểu hiện của chính mình hiện tại rất không ổn trọng, một chút chuyện liền trở nên đắc chí, này không được xảy ra, lập tức đỏ mặt cúi đầu, cười cười ngại ngùng cùng Cung Trác Lương nói lời cảm tạ.

“Tướng công……….”

Cung Trác Lương thật sự là không chịu nổi, tiểu tử này như thế nào lại đáng yêu như vậy! Nhìn hắn này bộ dáng tươi cười ôn nhu ấm áp, Cung Trác Lương thật hận không thể bổ nhào đến cắn một ngụm, lại hung hăng hôn lên khóe miệng cong cong, lần đầu a, Cung Trác Lương đối với môi của một người nam nhân có mơ tưởng.

“Làm sao vậy?”

Bị ánh mắt nóng bỏng của Cung Trác Lương nhìn chăm chú mặt càng đỏ hơn, Kiều Ứng Trạch có điểm cảm thấy không hiểu được, ánh mắt của tiểu tức phụ  nhìn mình có điểm giống với hắn ngày hôm qua khi nhìn cơm chiều vậy……. Là cảm giác sai đi.

“Ta nói rồi việc này làm xong, sẽ có thưởng cho tướng công a.”

Đem tay của Kiều Ứng Trạch trên lưng mình kéo đến trước người, Cung Trác Lương từ bên cạnh dùng hai tay vòng ôm lấy thắc lưng y, sau đó nâng thắt lưng đem mặt mình đến gần sát mặt của y.

Cung Trác Lương tâm lý đã nghĩ đến buổi tối phải như thế nào hảo hảo ‘thưởng cho’ tiểu tướng công của hắn.

“Nga, nga………. Tốt.”

Bị tươi cười của Cung Trác Lương làm mê mắt, Kiều Ứng Trạch có điểm ngơ ngác thanh âm đáp lại, sau đó lại xấu hổ cúi đầu che dấu tầm mắt, nhưng là như thế nào cũng không che dấu được một tia mừng thầm  bên môi, tiểu tức phụ thưởng cho a……. Y thật đúng là thực chờ mong mà.

Giữa lúc ngại ngùng Kiều Ứng Trạch không phát hiện, tư thế của y cùng Cung Trác Lương trong lúc đó, đã muốn từ đầu là y một tay ôm Cung Trác Lương, biến thành y hiện tại bị Cung Trác Lương hai tay ôm vào trong ngực……..

* Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngày hôm qua trách nhiệm mà viết nhiều  ít, vì thế hôm nay này chương gửi đi đủ số lượng, ngày mai sẽ bình thường bình thường, che mặt chạy đi~~

* Phong Hạ nói ra suy nghĩ của bản thân: chóng mặt a chóng mặt. Có gì sai xót mong nọi người lượng thứ *cúi đầu*

Chú thích:

[1] ‘hoành đích sợ lăng đích, lăng đích sợ không muốn sống đích’ [‘横的怕愣的, 愣的怕不要命的’]: ngang ngược sợ rối trí, rối trí sợ không muốn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.