Mạt Thế Chi Nữ Phụ Cứu Vớt Hệ Thống

Chương 2: Lấy em làm điểm tâm (1)




Mồ hôi sau lưng Mạnh Cảnh Xuân đã lạnh, quần áo ướt dầm dề, dán vào người có phần không thoải mái, nhưng nàng đã mệt không chịu nổi, chỉ qua một lúc liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến nửa đêm, Thẩm Anh mở mắt ra, do vừa mới tỉnh rượu mà đầu đau như búa bổ, chăn mỏng đắp trên người lại quá kín, khiến hắn đổ mồ hôi ướt đẫm. Một tay hắn để ngoài chăn, bị Mạnh Cảnh Xuân nắm chặt, không hề có ý định buông ra. Hắn cúi đầu liền nhìn thấy mặt nàng, tóc chưa tháo ra, áo ngoài vẫn mặc nghiêm chỉnh trên người, hô hấp đều đều từng hơi dài, xem ra ngủ rất sâu.

Tay nàng khá lạnh, Thẩm Anh chịu đựng cơn đau đầu, thở dài, dứt khoát đưa chăn sang đắp lên người nàng. Hắn hơi quay đầu đi, muốn nhớ lại một ít chuyện lúc say rượu, nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Sau khi tỉnh rượu, rất khó ngủ lại lần nữa, nghe tiếng trống canh vang lên ngoài phòng, hắn quyết định đứng dậy.

Nhưng Mạnh Cảnh Xuân vấn nắm chặt lấy tay hắn. Hắn cúi đầu nhìn một cái, thấy Mạnh Cảnh Xuân đang lẩm bẩm nói mớ. Không biết nàng nói cái gì, nhưng hình như rất sốt ruột, chắc là trong mộng bị người rượt đuổi hoặc gặp phải chuyện gì quan trọng.

Hắn vươn tay kia ra, ôm nàng vào lòng. Mạnh Cảnh Xuân hơi giật giật, sau đó an ổn ngủ tiếp.

Hoàn cảnh này khiến người ta thấy say mê, cũng khiến cho người ta lo được lo mất, trong lòng Thẩm Anh rất sợ nàng sẽ bỏ đi. Vụ án Mạnh thái y năm đó được giải quyết cực kỳ thần bí, mọi người chỉ biết Đại Lý tự khanh Chu Dự Ninh là chủ thẩm, cũng biết Mạnh thái y bị cuốn vào vòng xoáy đấu đá trong hậu cung, cuối cùng rơi vào kết cục chết thảm trong ngục.

Ngay cả vụ án này rốt cuộc là về chuyện gì, thẩm án thế nào, liên lụy bao nhiêu người trong cung, người ngoài đều không thể biết rõ. Thậm chí trước đó, Trương Chi Thanh cũng không biết Thẩm Anh có tham gia thẩm án vụ này.

Có thể Mạnh phu nhân biết một ít chuyện, nhưng bà có kể đầu đuôi sự tình cho Mạnh Cảnh Xuân hay không, thì không thể biết được. Bây giờ Mạnh Cảnh Xuân vì muốn tìm hiểu rõ ràng vụ án năm đó, mà mạo hiểm vào triều làm quan, cũng không phải không có khả năng.

Thảo nào nàng lại hỏi đến Đại Lý tự khanh Chu Dự Ninh, còn nói với hắn “Khi hạ quan còn nhỏ, từng gặp qua một người. Tuy bây giờ đã không còn nhớ rõ diện mạo của hắn, nhưng vẫn nhớ rằng hắn có nói, làm người không thể để mất lòng chân thành……” Ký ức thời thơ ấu của nàng đã bị vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, nhưng lại vẫn nhớ lời hắn nói.

Thời gian đã lâu đến mức, ngay cả khi hắn nghe thấy nàng nói câu này, chỉ càm thấy hình như đã từng nghe qua, lại không nghĩ tới, đây chính là câu mà hắn nói với nàng năm đó.

Hắn thở dài, hình như Mạnh Cảnh Xuân đã tỉnh, nàng duỗi tay kéo kéo lớp chăn mỏng trên cổ, có chút mơ hồ vươn vai, tay lại không cẩn thận đập vào mặt hắn.

Bị tiếng vang này dọa đến tỉnh cả ngủ, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng buông tay ra, quẫy đạp, tung chăn ra luống cuống bò xuống giường, nâng tay vén vén mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai, đứng cúi đầu bên giường, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì.

Thẩm Anh chống giường ngồi dậy, đi xuống, đứng quay lưng về phía nàng, chỉnh trang lại chăn mền trên giường, cũng không nói câu nào với nàng mà đi thẳng ra ngoài.

Từ khi Mạnh Cảnh Xuân chuyển vào Tướng phủ, chưa từng gặp phải thái độ lạnh nhạt này của Thẩm Anh, nàng an phận bám gót theo sau hắn, cách khoảng hai ba bước, chân bước rón rén. Tuy nàng cực kỳ cẩn thận dè dặt, nhưng cuối cùng lại nhịn không được mà hắt hơi một cái.

Thẩm Anh đi phía trước bất chợt cau chặt lông mày, nhưng không quay lại.

Ngay sau đó Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi thêm cái nữa, Thẩm Anh mím chặt môi, vẫn tiến lên phía trước.

Mạnh Cảnh Xuân nâng tay xoa xoa lỗ mũi, chắc tối qua bị lạnh rồi, lát nữa phải uống chút trà gừng xua khí lạnh trong người mới được. Hắt xì cái sau nối tiếp cái trước không ngừng, nàng cúi đầu chà mũi, tiếp tục đi về trước.

Thẩm Anh lại bỗng nhiên ngừng bước, xoay người lại, tiến lên ai bước ôm nàng vào lòng.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, gió sớm hơi lạnh, mặt Mạnh Cảnh Xuân lại bất chợt nóng kinh khủng. Vừa rồi Thẩm Anh cũng không thèm mặc áo ngoài đã bước ra khỏi phòng ngủ, trên người chỉ có mỗi một bộ trung y mỏng manh, cả khuôn mặt của nàng đều chôn vào trong ngực hắn, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể cùng với nhịp tim hắn, mặt bị đốt đỏ phừng phừng. Bàn tay ôm vòng lấy gáy nàng hơi dùng lực, Mạnh Cảnh Xuân đang muốn hắt xì hơi, nhưng đầu lại không dời đi được. Chỉ đành “hắt xì” một tiếng, có chút rầu rĩ, Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, cũng may mà không có nước mũi......

Thời tiết đã chuyển lạnh, Mạnh Cảnh Xuân thấy Thẩm Anh chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay ra ôm ngược lại hắn. Cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vòng qua eo hắn, bàn tay phủ lên lưng hắn, thân thể Thẩm Anh nhất thời cứng đờ.

Mạnh Cảnh Xuân khịt khịt lỗ mũi, cũng không biết mình làm vậy có đúng hay không, đỏ mặt xấu xa mở miệng, giọng buồn bực: "Trời đúng là lạnh quá đi, mùa hè kinh thành sao qua nhanh dữ vậy không biết.”

Nếu như thích một người, không nhất định phải có quá nhiều lý do.

Vậy thì nàng cũng không cần suy nghĩ rốt cuộc Thẩm Anh thích nàng chỗ nào nữa, cũng không cần suy nghĩ tình cảm tinh tế màu nhiệm của nàng đối với Thẩm Anh được gieo hạt ở đâu, nảy mầm thế nào, mà cuối cùng lại sum xuê tươi tốt đến thế.

Nghĩ đến đây, nàng thả lỏng mà thở dài, trọng lượng cả người đều tựa vào trên người hắn: "Tướng gia nên mặc thêm nhiều một chút, trời này chẳng mấy chốc sẽ lạnh, lỡ bị đông lạnh thì không tốt đâu.”

Đáy lòng Thẩm Anh như bị một cây chổi cứng quét qua một cái, vừa đau vừa tê, không khỏi nhẹ nhàng than thở một hơi.

Mạnh Cảnh Xuân cảm giác được ngực hắn nhấp nhô, cảm thấy ôm như thế này cũng rất ấm áp, hình như có phần sợ hắn bất chợt buông tay.

Nàng bị tâm tính tiểu nữ nhi bất ngờ nảy ra này làm cho giật bắn mình, vội vàng buông lỏng tay ra. Ngưu quản gia đúng lúc đi ngang qua, Thẩm Anh cũng buông nàng ra, vươn tay xoa xoa đầu nàng, xoay người đi tiếp.

Ngưu quản gia không đổi sắc mặt, quẹo qua chỗ rẽ, đi về phía nhà bếp. Mạnh Cảnh Xuân đứng ngẩn người tại chỗ, rồi nhanh chóng đuổi kịp Thẩm Anh, nói: "Tướng gia quay về mặc thêm quần áo trước đi đã.”

Nhà bếp nấu bữa sáng rất thịnh soạn, Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu ăn, lại thấy Thẩm Anh ngồi đối diện có vẻ không được hăng hái lắm, ngay cả một chén cháo cũng không ăn. Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay đã trễ như vậy rồi...... Tướng gia không vào triều sao?”

Thẩm Anh trả lời nàng: "Hôm nay không muốn đi."

"......" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ thầm, Tướng gia mà cũng có lúc mệt mỏi muốn đình công cơ à, lại nhớ đến sắc mặt tệ kinh khủng của hắn tối hôm qua, không biết có phải trong triều xảy ra đại sự gì hay không. Nàng không dám hỏi rõ, ăn xong bữa sáng, cầm khăn lau miệng, đứng dậy cúi mình vái chào nói: “Vậy hạ quan đi trước......"

Ngưu quản gia vội vàng đưa nàng ra cửa, Mạnh Cảnh Xuân đi hai bước, dừng lại nói với Ngưu quản gia: “Ta thấy khẩu vị Tướng gia rất kém, xin làm phiền quản gia dặn nhà bếp nấu một ít cháo trần bì.”

Ngưu quản gia đáp là đã biết, Mạnh Cảnh Xuân mới tiếp tục đi ra ngoài.

Hắt xì suốt cả dọc đường đi, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới nhớ ra là đã quên uống một ít trà gừng. Đã rất nhiều năm không trải qua đầu thu ở kinh thành, nó đã không còn quá giống như trong ký ức nữa. Trời tuy khá lạnh, nhưng trong lòng ngược lại rất ấm áp.

Nàng vừa đến nha môn không lâu, chỉ một lát sau đã thấy một bóng dáng quen thuộc lủi ra.

Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, thấy người đến là Bạch Tồn Lâm, hơi sững sờ một chút.

Bạch Tồn Lâm ngó qua ngó lại, cả kinh nói: “Sao hiền đệ lại béo vậy?”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng sờ sờ mặt, hình như đâu có đâu.

Bạch Tồn Lâm bảo là mình được nghỉ, nghe nói Mạnh Cảnh Xuân đã trở lại nha môn, liền đi đến thăm. Mạnh Cảnh Xuân liền ứng phó hắn, bảo công việc của mình bề bộn lắm, hôm khác hắn hẵng tới. Bạch Tồn Lâm cực kỳ thông minh, nghe ra ý miễn cưỡng trong đó, nhưng cuối cùng vẫn không quên hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Bây giờ hiền đệ đang ở đâu? Huynh nghe ngóng rất lâu mà cũng không dò hỏi ra được nơi ở mới của hiền đệ......"

Mạnh Cảnh Xuân rất bình tĩnh bịa chuyện: "Trong kinh đô có một người cậu bà con xa, nên chuyển qua ở nhà của ông ấy.”

“Ờ.” Bạch Tồn Lâm vẫn không từ bỏ ý định, hỏi tiếp, “Nhà cậu của đệ ở thành tây à?”

Hở? Sao hắn lại biết bây giờ mình đang ở thành tây cơ chứ?

“Huynh vừa thấy có chiếc xe ngựa đi về hướng thành tây.” Hắn chép chép miệng, “Nhà cậu của hiền đệ cũng giàu thật nhở, bây giờ lại còn sai người đặc biệt đưa hiền đệ tới nha môn nữa cơ đấy.”

Hôm nay Mạnh Cảnh Xuân phịa chuyện lại có chút chột dạ: “Chẳng qua là cậu sợ đệ lại gặp phải chuyện gì, nên mới phái xe ngựa đi đưa đón......"

“Ra là sợ xảy ra chuyện à? Nếu đệ ở quan xá, sau này đi cùng huynh không phải là được rồi sao?" Kéo cái ghế dựa ngồi xuống, “Nhà cậu đệ buôn bán à?”

Mạnh Cảnh Xuân không muốn trả lời hắn, bèn nói: "Bạch huynh tìm hiểu chuyện này làm chi?” Nói xong liền lật lật hồ sơ vụ án trong tay: “Hôm khác nói tiếp đi, hôm nay thật sự rất bận.”

Bạch Tồn Lâm thấy nàng như vậy, há mồm định nói lại thôi, cuối cùng đứng lên bỏ đi khỏi đó.

Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhẹ nhõm, nếu khiến tên Bạch Tồn Lâm bép xép nhiều chuyện này mò ra được manh mối gì, e là trong triều sẽ lập tức không ai không biết không ai không hiểu, mà còn không biết trên phố sẽ bị đồn thổi thành cái dạng gì nữa.

Nàng vùi đầu làm tiếp chuyện của mình, đến xế chiều khi đi sang Ngự Sử đài đưa hồ sơ vụ án, nghe nói vụ Tông Đình đã được giải quyết, liền lắm mồm hỏi một câu. Trung thừa trả lời nàng, Tông Đình bị điều đi làm Thứ sử Liễu Châu, hôm qua đã đến Lại bộ lĩnh công văn rồi.

Lại nói tiếp, vụ Tông Đình này, Ngự Sử đài lại không tra ra đến cuối cùng, chỉ có mỗi vụ thuỷ lợi U Châu là có bằng chứng. Vì chỉ có một tội như vậy nên không thể kéo đổ Tông Đình hoàn toàn được. Liễu Châu là quê cũ của Tông Đình, lần này tuy mang tiếng là bị giáng chức điều đi tỉnh khác, nhưng nhìn lại thì giống như có sắp xếp gì khác.

Những chuyện này, Mạnh Cảnh Xuân nghĩ mãi không ra.

Đến sập tối, gã sai vặt của Tướng phủ đến đón nàng, mũi nàng đã bị tịt hẳn rồi, cảm thấy hơi mệt chỉ muốn ngủ luôn. Nàng liền rúc vào trong góc ngủ, cho đến khi tới cửa Tướng phủ, gã sai vặt gọi, nàng mới tỉnh lại.

Nàng vừa bước từ xe ngựa xuống, Ngưu quản gia đã mở cửa bước ra, nàng đang định vào trong, đột nhiên có một bóng người lủi nhanh đến trước mặt, chặn đường nàng.

Mạnh Cảnh Xuân thấy là Bạch Tồn Lâm, thầm than nguy to rồi, trong đầu cũng nhanh chóng nghĩ ra vô số lí do thoái thác. Bạch Tồn Lâm liếc qua Ngưu quản gia, lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân: "Hiền đệ ở nhà của cậu?”

Mạnh Cảnh Xuân lại tránh mà không đáp: “Sao tối muộn rồi mà Bạch huynh còn đợi trước cửa Tướng phủ vậy? Chẳng lẽ cũng có chuyện tìm Tướng gia à?"

Bạch Tồn Lâm hơi hơi nheo mắt: “Vậy tức là hiền đệ cũng đến tìm Tướng gia?"

“Cậu của đệ có quan hệ rất tốt với Tướng gia, hôm nay Tướng gia mở tiệc đãi khách nên đệ đến dự.”

Bạch Tồn Lâm thấy nàng hết sức ung dung, nhưng lại không tài nào tin được. Bạch Tồn Lâm sợ nàng còn nhỏ tuổi, bị Thẩm Anh cưỡng bức dụ dỗ, làm ra chuyện gì không nên làm. Mấy ngày nay lòng nghi ngờ càng nặng thêm, cuối cùng hôm nay liền dứt khoát đến ngồi chầu chực trước cửa Tướng phủ, nhìn xem rốt cuộc có giống như hắn nghĩ hay không.

Vừa rồi nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy tới từ xa xa, thậm chí hắn còn hy vọng ngồi bên trong không phải là Mạnh Cảnh Xuân, lại không ngờ nàng thật sự bước từ trong xe ngựa ra. Đến tận lúc này, đương nhiên hắn thấy cực kỳ khả nghi.

Hiển nhiên là Mạnh Cảnh Xuân biết tiểu tử này không tin lời mình vừa nói, nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn nữa. Ngưu quản gia đứng trong cửa thong dong mở miệng, nói với Bạch Tồn Lâm: “Vị đại nhân này, hôm nay trong phủ đúng là có mở một bữa tiệc, có phải đại nhân cũng nhận được thiệp mời của Tướng gia, nên đến dự tiệc hay sao?"

Mạnh Cảnh Xuân khấn thầm trong lòng, tốt nhất là thằng nhãi Bạch Tồn Lâm này biết khó mà lui, làm ơn đừng vào phủ, hiện giờ cơm tối trong Thẩm phủ tuy ngày nào cũng đều thay đổi đa dạng, nhưng tuyệt đối không vượt quá sáu món, muốn bảo đó là tiệc thì thật sự là hết sức miễn cưỡng, huống chi đẻ đâu ra một người cậu đây? Cũng không thể nào tóm đại một tên sai vặt vào nhận là cậu mình chứ! Bảo đảm lộ ngay!

Bạch Tồn Lâm hạ quyết tâm, cũng không biết là mượn gan từ đâu đến, nói: “Ta đến cùng với vị Mạnh đại nhân này.”

Mạnh Cảnh Xuân hận không thể nhảy phắt sang một bên bảo mình chả quen gì hắn, nhưng không ngờ Ngưu quản gia lại hết sức thản nhiên lui về sau một bước chân, duỗi tay mời, nói: “Nếu đã vậy thì, xin mời hai vị.”

Trên mặt Mạnh Cảnh Xuân lại lộ vẻ sốt ruột, Ngưu quản gia bước đi rất nhanh, khi đến cửa tiền sảnh thì ngừng lại, sắc mặt trầm tĩnh nói với hai người: “Xin hai vị chờ cho một lát.” Sau đó liền xoay người gõ gõ cửa tiền sảnh, đi vào trước.

Hồi xưa vì Thẩm Anh thường hay về rất muộn, nên đều đi thẳng về sân sau, đèn ở tiền sảnh sẽ không thắp lên, nhưng hôm nay đèn đuốc sáng trưng, thật sự là khiến người ta lấy làm lạ. Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân rơi lộp bộp, không lẽ hôm nay có khách tới thật à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.