Mạt Thế Chi Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 47: 47: Tố Cáo Mười Hai Tội Ác Của Lăng Phượng Tiêu




Làm người ta hài lòng không dễ dàng, nhưng đối đáp thì là một chuyện vô cùng đơn giản.

Cụ ông già như vậy rồi, chỉ là nghiên cứu một chút để xem bói lừa người, quan niệm chắc chắn cũng sẽ vô cùng cổ hủ, Lâm Dư lại thẳng thắn không thèm xem bói xem toán gì nữa, xoay mặt truy hỏi đến cùng: “Ông ơi ông nói đi, rốt cuộc đàn ông ngốc có thể coi trọng con hay không?”

Cụ ông bị nghẹn suýt thở không ra hơi, ông thấy cưới không nổi vợ đã là một chuyện vô cùng đả kích rồi, ai mà nghĩ tới tên này ngay cả kết thân cùng đàn ông cũng không tha. Ông xoa xoa chòm râu muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, trừng Lâm Dư một cái: “Hồ đồ! Đừng nói lung tung!”

Lâm Dư giả vờ nghiêm túc: “Chuyện này làm sao mà hồ đồ, ông có biết hai người đàn ông cũng có thể làm cái kia không? Thực ra không khác gì nhiều, chỉ là con đường có hơi gian nan, nhưng mùi vị vô cùng đặc biệt.”

Nét mặt già nua của ông cũng đỏ lên: “Cậu đúng là cái đồ không biết liêm sỉ! Bại hoại!”

Lâm Dư rũ mắt xuống: “Sao ông dám sỉ nhục người khác, đừng cho con là cái thứ dễ ức hiếp, chồng con cao to khỏe mạnh, trừng trị cái người như ông dễ như trở bàn tay luôn đó.”

“Cậu! Cậu cậu cậu!” Cụ ông tức giận đến vỗ cái đùi một cái đét, “Còn gọi chồng nữa! Ta khinh, hôm nay ta phải thay mặt ông bà cậu mà chỉnh đốn tên tiểu tử này!”

Cụ ông đứng dậy quá mạnh, tăng bào trên người đung đưa theo gió không ngừng, ông cầm lấy cái băng ghế nhỏ đi về phía sóng lưng của Lâm Dư mà định “nói chuyện”.

Lâm Dư một bước nhảy ra, chơi vui đến người toàn mồ hôi, cậu nắm vạt áo quạt quạt: “Làm gì vậy, quân tử động khẩu không động thủ, ông bà của con cũng đâu có quan tâm, ông đừng có mà hoàng đế không vội thái giám vội chứ.”

(*) ám chỉ chuyện người trong cuộc chưa kịp gấp gáp gì thì người ở ngoài đã nhao nhao lên lo lắng.

Cậu chơi đùa với ông lão tới mức người kia suýt nữa về chầu tổ tiên ngay tại đây luôn, phỏng chừng hôm nay cũng không còn làm ăn cái gì nữa, thu dọn quả địa cầu cùng bàn ghế, giấy tàn tật chứng minh cùng tờ hai mươi đồng kia rồi nói lời tạm biệt: “Ông ơi, sáng mai hai chúng mình tâm sự tiếp.”

Cụ ông thổi râu mép trừng mắt: “Ngày mai ta đổi chỗ khác!”

Tâm trạng đã tốt lên, Lâm Dự vừa đi vừa hát, tinh thần vô cùng sảng khoái, tản bộ thong dong đến cửa tiệm thì nhìn lại. Cậu nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy Tiêu Trạch đang ôm Lão Bạch ngồi ở bên cạnh quầy bar, biểu cạnh thơ ơ lạnh lùng sắp xếp lại chồng sách cũ.

Tiêu Trạch mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng bộ lông của Lão Bạch phân định rõ ràng. Anh đang dựa lưng vào ghê tựa, hai chân bắt chéo đung đưa thả lỏng, xương mắt cá chân vô cùng nổi bật, trên đó hình như có một vết thương cũ.

Không giống với cái đêm bị kéo khăn tắm lõa thể, hiện tại Tiêu Trạch quần áo chỉnh tề, những vẫn khiến cho Lâm Dư ngây ngốc nhìn ngắm nửa ngày trời.

Có một chiếc ô tô đang đi trên đường bổng nhiên thắng gấp, tiếng thắng gấp gáp chói tai khiến Lâm Dư tỉnh lại. Cậu đẩy cửa vào nhà, trong nháy mắt bị hơi lạnh bao quanh, giả bộ không nhìn thấy gì đi về phía trước, chờ đối phương lên tiếng trước.

Tiêu Trạch không ngẩng đầu, anh chỉ nhấc chân chặn lại đầu gối Lâm Dư, lúc này mới lên tiếng: “Dọn sạp rồi? Sớm ghê nha.”

Lâm Dư sờ sờ ở bên cạnh ngồi xuống, sau đó sờ tiếp mà uống hết nửa chén trà xanh của Tiêu Trạch, hả giận nói: “Anh ơi, em bị một lão già chê cười, sau đó em liền trả thù rồi mới quay về!”

Tiêu Trạch cũng xem như nghe chuyện cười giải sầu: “Kể nghe một chút.”

Lâm Dư kể chuyện từ lúc cụ bà Tiểu Hoa xuất hiện, sau đó bị ông cụ chê cười, cậu phản kích lại làm sao, tất cả đều mặt mày hớn hở mà nói một lần, vài con mèo nghe thấy tiếng cũng vây quanh làm ra bộ dạng chăm chú.

Tiêu Trạch trước sau không ngẩng đầu, lật xong hai trang sách: “Thật không kính già yêu trẻ, cãi nhau với một ông già hơn bảy mươi tuổi làm cái gì.”

“Anh không thể nói như vậy…” Lâm Dư không nghĩ tới Tiêu Trạch lại đánh giá cậu như vậy, so với cậu tưởng tượng khác một trời một vực, “Nghề xem bói của em bị lên án nhiều như vậy là vì sao, cũng là bởi vì có nhiều tên lừa đảo như ông ta. Bản thân cái gì cũng không hiểu, tùy tiện bày tấm bát quái liền coi cho người ta, thanh danh của cái nghề thầy bói liền bị phá hỏng hoàn toàn.”

Đúng là Tiêu Trạch không nghĩ tới cái này, anh bất ngờ khi thấy Lâm Dư lại thật tình với cái nghề xem bói này như vậy.

Mà anh vẫn cảm thấy có chút buồn cười: “Cậu hình như cũng xem sai cho cụ bà mà, coi như không đáng tin.”

“Em.. Em.. Là bởi vì sáng em chưa có ăn gì hết.” Lâm Dư bịa đại ra một câu, âm thanh thấp gần như chạm sàn nhà, không còn chút sức lực. Cậu đứng dậy né người đi, chỉ sợ Tiêu trạch lại bắt mình đoán mệnh giùm, cậu căn bản không coi được cái gì cho anh, phải triệt để giữ vững tên tuổi cho nghề thầy bói!

Mới vừa đi hai bước, Tiêu Trạch ở sau lưng nói: “Tủ lạnh có hai đĩa bánh.”

Lâm Dư không nói gì, chỉ bước đi nhanh hơn.

Lần đầu tiên Tiêu Trạch chủ động quan tâm cậu, cậu cũng phải đến dòm xem có đĩa bánh thật hay không.

Không đến hai phút, Lâm Dư gặm đĩa bánh liền từ trên lầu đi xuống, cậu đi thẳng đến cái ghế mây bên cạnh Tiêu Trạch ngồi xuống vừa nhìn Tiêu Trạch làm vừa chóp chép không ngừng.

“Meo.” Lão Bạch vươn vươn cái cổ, nghe thấy mùi đồ ăn.

Tiêu Trạch không kiên nhẫn nói: “Ngồi gần như vậy làm gì, lăn ra xa một chút.”

“Em không lăn, em muốn ngồi ở đây.” Lâm Dư liếc nhìn sách, hình như là về tư liệu khảo sát gì đó, bản thân dòm cũng không hiểu liền hỏi, “Anh ơi, anh đọc cái gì thế, có thể nói sơ sơ cho em nghe không?”

Tiêu Trạch cầm lấy lật một trang, giảng đạo: “Trước đây có một người trẻ tuổi, sau khi tốt nghiệp về thị trấn liền tìm được một công việc, làm việc công chức nhà nước lợi ích rất tốt, anh ta cũng có đủ năng lực để tiến vào, cậu đoán xem sau đó anh ta sẽ như thế nào?”

“Em đoán là anh ta sẽ vào làm rồi thăng tiến làm sếp, sau đó nhãn nhã cứ làm.” Lâm Dư cắn tiếp một miếng bánh lớn, phát âm không mấy rõ ràng, “Em đoán đúng rồi hả?”

Tiêu Trạch rũ mắt, hồi lâu sau không chớp mắt: “Anh ta không thăng chức, không được làm sếp gì, vậy mà những người năng lực làm việc cũng như công hiến không bằng lại được thăng chức. Hàng năm còn có người mới tiến vào, cạnh tranh càng lúc càng lớn, vì vậy anh ta từ chức đến thành thị đánh liều.”

Lâm Dư không hiểu: “Tại sao vậy?”

Tiêu Trạch nói tới cái này liền tỏ ra thông tục: “Người dựa vào quan hệ rất nhiều.”

Lâm Dư cảm thấy có chút tiếc nuối: “Cũng không phải chỉ có mình anh ấy lâm vào cảnh ngộ này, chuyện dùng người không khách quan(*) xảy ra ở rất nhiều đơn vị khác, nếu không có bối cảnh vẫn có thể từ từ đi lên, vậy sau khi anh ấy đến thành thị ra sao?”

(*)dùng người chỉ xem xét trên quan hệ thân thiết giữa cá nhân với nhau, không đáng giá đánh đạo đức, tài năng

“Anh ta rất yêu quý công việc của mình, luôn cố gắng kiên trì mỗi ngày. Có nhiều lúc ở thành phố lớn sẽ công bằng hơn một chút, bởi vì rất nhiều người đều đến từ mọi miền bốn phương. Anh ta cũng nỗ lực hơn lúc trước, không sợ khổ không sợ mệt, mỗi ngày đều dốc hết sức mình mà cống hiến.”

“Vây thì tốt rồi, tương lai nhất định sẽ phát triển, chúc mừng anh ấy!” Lâm Dư ăn xong đĩa bánh, cố sự kia cũng kết thúc viên mãn liền te toét miệng mà chơi đùa với lũ mèo.

Tiêu Trạch khép sách lại, bưng chén trà uống cạn rời đi.

Anh không hề nói cho cậu biết, nhân vật chính trong câu chuyện đó tên là Trần Phong.

Một bên nghỉ phép, một bên thu sạp, hai người chôn hết thời gian một ngày trong nhà sách, Tiêu Trạch ít nhất còn có thể đọc sách tiêu khiển, Lâm Dư giả mù, ngoại trừ ngồi ra cái gì cũng không làm được.

Muốn thắt một cái bím tóc cho Mạnh Tiểu Tuệ, kết quả chưa kịp làm gì đã bị cào vài nhát ứa máu.

Ăn xong cơm tối, bên ngoài bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh, Tiêu Trạch mở cửa kính ra cho không khí lưu thông một chút. Anh và Lâm Dư song song ngồi ở phía sau quầy bar, pha thử gói trà mới mua.

Mãi cho đến hơn mười giờ, lúc này chắc chắn không còn khách vào, Lâm Dư mới thả lỏng nằm úp sấp trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Tiêu Trạch, không nhịn được bắt đầu ngáp, nước mắt cũng rớt ra ngoài.

Tiêu Trạch tiện tay rút tờ khăn giấy bên cạnh, trực tiếp ném một cái dính lên mặt Lâm Dư.

“Cảm ơn anh.” Lâm Dư lau xong liền ngồi thẳng lại để ngăn bản thân ngủ thật, lúc này bỗng nhiên ở ngoài cửa xuất hiện một vị khách. Cậu cảm thấy người đó nhìn hơi hơi quen mắt, sau đó lập tức nhớ tới chính là người đàn ông xem bói ban sáng, chính là con trai của cụ bà Tiểu Hoa.

Nhưng mà hiện tại đối phương cũng đã thay bộ quần áo khác, áo sơ mi quần dài, cổ áo cùng cổ tay toàn bộ đều cài lại ngăn nắp, buổi tối ra đường còn nghiêm chỉnh đến như vậy.

Lâm Dư nhớ lại, hình như người này có vẻ như gọi là “Lập Đông”, lúc đối phương đi ngang quầy bar định lên tiếng chào hỏi, nghĩ lại bản thân giờ khắc này đang là người mù, không biết được người đến là ai, vì vậy ngước đầu chờ đối phương chủ động thăm hỏi.

Ai mà ngờ được lúc đi ngang qua Lập Đông chỉ liếc mắt nhìn một cái, không có bất kỳ biểu lộ gì, liếc xong liền dời đi như một cơn gió.

Hệt như căn bản không quen biết, cũng chưa từng thấy qua.

Lâm Dư nghĩ thầm, trí nhớ của người này thật là kém quá đi. Không lẽ bởi vì cậu coi sai, liền dễ dàng lãng quên cậu hay sao?

Lập Đông loanh quanh ở chỗ giá sách, không khác gì với những người khách khác đến xem rồi mua, chỉ có điều động tác rất nhẹ, thậm chí chỉ nghe loáng thoáng trong tiếng gió. Lâm Dư quay đầu liếc nhìn Tiêu Trạch, Tiêu Trạch đang vô cùng nhàn nhã chơi điện thoại di động, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái

Mười phút trôi qua, dường như Lập Đông không có tìm được cuốn sách mình muốn, vì vậy liền rời đi. Lúc đi ra cửa phải đi ngang quầy bar, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm đếm xỉa tới.

Chờ người đi xa, Lâm Dư buồn phiền nói: “Anh ơi!Em buồn ngủ!”

Tiêu Trạch cau mày: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, gọi cái rắm.”

Lâm Dư hỏi: “Mấy người bọn anh có phải rất xem thường những người coi bói đoán mệnh như chúng em phải không?!”

Tiêu Trạch bỏ điện thoại di động qua một bên: “Vậy cậu thử tính xem tối nay tôi sẽ mơ cái gì đi.”

Lâm Dư ngừng chiến tranh: “Em cũng không phải rất cần bọn người các anh để mắt, ai thèm quản tối nay anh mơ cái gì chừ.”

Người càng mạnh miệng, trong lòng càng khúc mắc, ví dụ như cái tên trứng bịp bợm, thầy bói này nè. Lâm Dư cả đêm lăn qua lộn lại trên giường đơn tầng gác, chuyện sáng nay tính không đủ đã đủ bực bội rồi, Tiêu Trạch còn hay đụng đến nỗi đau của cậu nữa.

Lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ, ngày thứ hai còn thức dậy rất sớm, Lâm Dư tiến thẳng đến công viên nhỏ, bộ dạng y nguyên không đổi ngồi ôm cây đợi thỏ. Nếu như cụ bà đi ngang qua lần thứ hai, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội rửa sạch nỗi nhục nhã này, không thể đập đi nồi cơm của chính mình.

Đáng tiếc là ngày hôm nay cụ bà không đến.

Lâm Dư xem cho không ít người, ai cũng đều khen chính xác, với tình thế như hiện tại, đoán chừng ba ngày có thể chinh phục hết ông bà cụ ở khu này. Nhưng mà như vậy càng khiến cho cậu không thoải mái, rõ ràng cậu lợi hại như vậy, ngày hôm qua sao có thể tính sai.

Mấy ngày kế tiếp, Lâm Dư hận không thể đi sớm về tối trải chiếu ngủ tại đó luôn, các cô quét đường từ từ quen luôn mặt cậu. Đến ngày thứ năm, vì là cuối tuần, xung quanh cũng nhiều người dạo hơn bình thường, cậu cũng thăng cấp trang bị, bàn nhỏ chồng chất đồ.

“Mẹ, đi chậm chút, có bậc thềm”

“Mẹ thấy rồi, hai ngày nay cảm giác mắt rõ hơn chút.”

Lâm Dư vểnh tai lên, không đoái hoài tới gì khác bám lấy bàn hô to: “Bà Tiểu Hoa ơi, là bà sao!”

Giọng nói của cậu làm chấn kinh người đi đường xung quanh, cụ bà và con trai dĩ nhiên cũng nghe thấy được, bọn họ đi tới trước mặt Lâm Dư, cụ bà nói: “Nhóc con, con còn nhớ bà sao?”

Đâu chỉ là nhớ kỹ, quả thực nhớ đến mất ăn mất ngủ luôn đó. Tay Lâm Dư hướng lên chấp lại, ra vẻ thành khẩn mà nói: “Bà ơi, lần trước con có nói sẽ cho bà thêm một lần coi miễn phí. Bà tác thành cho con đi!”

Cụ bà phất tay từ chối: “Nghe bà đi, người trẻ tuổi nên tìm một công việc đàng hoàng mà làm, ví dụ như nhân viên phục vụ, hay là nhân viên chuyển phát nhanh, tuy có hơi khổ cực nhưng vẫn hơn làm cái nghề này.” Nói xong mới nhớ tới đối phương bị mù, căn bản không làm được mấy việc như thế, cụ bà liền thở dài một cái.

Lâm Dư vội muốn chết: “Nếu bà không tin con, vậy để con tính cho vị đại ca đi!”

Cậu sờ tay Lập Đông, rất muốn hỏi hắn tại sao buổi tối ngày hôm ấy lại lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, rõ ràng nhìn qua là một người vô cùng thân thiện mà. Cậu sờ một cách nghiêm túc rồi hỏi: “Đại ca, em có thể sờ mặt của anh không?”

Đối phương tới gần, cậu duỗi tay sờ mấy bộ phận trên mặt, ngón tay đi đến lông mày, nói: “Đại ca, đây là Lăng Vân và Tử Khí(*), rất ít người gọi đúng tên của hai nơi này, có phải mối quan hệ anh em giữa các anh rất tốt đúng không?”

2ro7000247pr288506o2

(*) Cung Huynh Đệ trong 12 cung tướng mặt, nằm ở vị trí ở hai lông mày và mi cốt (xương lông mày), nói lên sự nghiệp cùng sinh mạng dàu hay ngắn.

Lông mày từ điểm 31 đến điểm 34 là Lưu hành vận (hành vận của mệnh một người trong một năm nào đó).

31: đầu bên trái là Lăng Vân | 32: chân mày phải là Tử Khí

33: đuôi bên trái là Phồn Hà  | 34: đuôi bên phải là Thải Hà

Cụ bà vui vẻ nói: “Bà có hai đứa con trai, tình cảm của bọn nó rất tốt.”

Lâm Dư có chút chần chờ: “Hai đuôi lông mày không đồng đều, bên trái Phồn Hà hơi dài, bên phải Thải Hà thưa nhạt. Đại ca, tính cách của hai người rất khác nhau phải không?” Cậu liên hệ với lần xem trước, bản thân vẫn ôm ấp hi vọng, “Người anh em của anh gần đây xảy ra chuyện không vui?”

Đối phương bỗng nhiên nở nụ cười: “Tôi có chuyện không vui gì sao?”

Cụ bà cười ha ha: “Nhóc con, hai đứa nó là sinh đôi, ngày đó đi với bà là Lập Đông, hôm nay là Lập Xuân, đây chính là người ‘Anh em’ mà con đang tính đó.”

Lâm Dư không tin bản thân lại đoán sai, hỏi tới: “Lập Xuân đại ca, gần đây anh rất tốt sao?”

Cậu quan sát một chút, người này đúng là vô cùng khác so với người ngày hôm đó, kiểu tóc rất quy củ chải lên, áo sơ mi cộc tay được ủi chỉn chu không một nếp gấp, nhìn qua chững chạc, không có khí khái của sự tiêu sái thời thượng.

Hệt như người đến nhà sách Mắt Mèo hôm đó, trách không nhận ra cậu, thì ra không phải là cùng một người.

Cụ bà nói: “Tiểu Xuân đang làm việc ở dưới quê, mấy nay xin nghỉ mấy hôm hơi với bà, hai mẹ con bà đi dạo rất vui vẻ. Anh nó đang bận rộn công việc, xế chiều hôm đó liền đi công tác, đêm nay mới trở về.”

Lâm Dư bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đại ca, buổi tối ngày hôm đó có phải anh đã đi đến một nhà sách gần đây hay không, cái chỗ có mấy con mèo ầy.”

Đâu óc đối phương trở nên mơ hồ: “Ngày đó anh của tôi phải đi công tác, sáng sớm tôi mới xuống xe lửa, sau đó trực tiếp về nhà với mẹ, đường xá bên này cũng không quen cho nên sẽ không đi ra ngoài.”

“Không thể nào.”

“Lừa cậu làm gì, nhưng mà cậu cũng không nhìn thấy, làm sao biết người đó là tôi?”

“… Tôi tính ra mà.” Lâm Dư bối rối, phỏng chừng hỏi nữa sẽ bại lộ, nhưng vẫn không nhịn được, “Anh chắc chắn không tới đó?”

“Chắc chắn.” Cụ bà nói xong còn cười, “Nó xem ti vi cùng bà, mới xem một chút đã lăn ra ngủ. Nhóc con, có thể con lại đoán sai nữa rồi, nhưng con cứ yên tâm, bà sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.”

Lâm Dư cười làm lành, trong lòng thổi lên một trận gió bão, không phải là cậu nhận lầm người rồi chứ?

Nếu như người đến đêm đó là Lập Đông, tức nói rõ Lập Đông không có đi công tác, nhưng cậu đã gặp qua hắn, không lý gì anh ta xem cậu như người xa lạ.

Nếu như người đến đêm đó là Lập Xuân, cái này hợp lý hơn, nhưng lại không có cái gì chứng minh.

Chẳng lẽ là người anh em khác tên Lập Thu hoặc là Lập Hạ thất lạc nhiều năm?

Lâm Dư cảm thấy đầu đau nhức quá trời, có khi nào người trẻ tuổi cũng mắc bệnh đục thủy tinh thể sao?

“Bà ơi, anh ơi, khi nào hai người đến đây nữa?”

“Vậy cũng khó nói, đêm nay Lập Xuân phải về, có thể đứa kia sẽ cùng bà tới.”

Lập Xuân cùng bà Tiểu Hoa không có nhiều thời gian rảnh rỗi, bọn họ đến đây là để tìm nhà, chỗ này khá gần với chỗ Lập Đông đi làm, cho nên chuẩn bị sắp chuyển tới ở. Cụ bà còn để lại tờ hai mươi đồng rồi mới đi, trước khi đi còn căn dặn vài câu.

Lại xem trật lần nữa, Lâm Dư cảm thấy cậu cầm tờ tiền kia bị phỏng tay, da mặt cũng nóng ran. Cậu như người mất hồn phách lủi thủi dọn sạp, sau đó thất tha thất thểu trở về, lúc về suýt chút nữa gậy dẫn đường đã lọt xuống nắp cống, đã thế lúc leo cầu thang còn bị đau gót chân nữa.

Trở lại nhà sách, cậu cũng không quản có ai đang đọc hay không, mở to mắt hô lớn: “Anh ơi! Anh đang ở đâu đó!”

Tiêu Trạch đứng ở bên giá sách sắp xếp sách cũ, nói xin lỗi với mấy vị khách hàng: “Mong mọi người thông cảm, nội tâm người mù thường hay bất an, đánh một trận là ổn thôi.”

Anh đến gần thấp giọng mắng: “Gọi cái gì mà gọi, thích ăn đòn sao?”

Lâm Dư bất lực mà tìm kiếm sự đồng cảm: “Anh ơi, có một buổi tối hơn mười giờ có khách, anh còn nhớ vị khách kia không? Lúc đó chỉ có mình hắn đến, loay hoay một vòng rồi rời đi.”

Tiêu Trạch không hề nghĩ ngợi: “Nằm mơ hay sao, giờ đó làm gì có ai đến.”

Lâm Dư mãnh lắc đầu: “Không đúng! Anh suy nghĩ chút đi! Chính là cái người, mặc cái gì em cũng không nhớ rõ nữa… Nhưng mà em có thấy!”

Tiêu Trạch phiền nói: “Tôi nói không có là không có, bớt suy nghĩ nhảm đi.”

Cái vấn đề này vốn là chỉ là nghiên cứu là ai, hiện tại đã biến thành cái vấn đề này đến cùng có hay không đã xảy ra, Lâm Dư thực sự khó có thể tiếp thu, đã bói không đúng thì thôi đi, không lẽ bây giờ mắt còn kém hay sao.

Lúc này Tiêu Trạch quay người: “Trứng bịp bợm kia mau tới giúp làm việc, đừng có cả ngày như người vô hồn.”

“Haiz…”

Lâm Dư mê mê trừng trừng gật đầu: “Anh ơi, sao anh lại đặt cái biệt hiệu đó cho em?”

Tiêu Trạch vội vàng: “Không vui hà?”

Đan ông con trai có ai thích gọi “Trứng” đâu chứ, Lâm Dư ôm lấy Garfield chạy lên lầu, không thèm giúp đỡ Tiêu Trạch. Lúc này Tiêu Trạch không bận tâm có khách không mà quát ầm: “Trứng bịp bợm kia! Mau lăn xuống làm việc!”

Lâm Dư chạy lung tung: “Em không làm! Tên xấu xa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.