Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 47




Edit: mèo mỡ

Beta: socfsk

Mùa đã vào cuối thu. Mỗi khi đến thời tiết này, ban đêm Thiện Thủy ngủ một mình chân tay không ấm được. Đêm qua có thân nhiệt của nam nhân ôm, ngủ rất thoải mái, tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, nam nhân bên người không thấy, chắc đã dậy rồi. Nàng đã bị bệnh mấy ngày, mấy ngày trước vẫn còn mê man, lại còn đắp chăn dầy, mồ hôi cũng không thoát ra được bao nhiêu, sáng nay lần đầu tiên sau lưng đã có mồ hôi, gáy cũng có, chỉ có chân tay vẫn hơi nhũn ra, cho nên cũng chưa xuống đất vội, vẫn phải để Bạch Quân, Vũ Tình hầu hạ rửa mặt trên giường, lau người, thay quần áo trong đã ướt mồ hôi. Bạch Quân sợ nàng lại bị lạnh nữa, khoác lên người nàng cái áo nhỏ bằng nhung màu mật ong, nhét thêm cả cái gối ra sau lưng nàng, Huyện lệnh phu nhân để lại tiểu nha hoàn hầu hạ liền tặng đồ ăn sáng. Thiện Thủy cảm thấy đói, được hầu hạ ăn nửa bát ngó sen hà phấn, một khối bánh hoa quế mới. Bạch Quân mặt mày hớn hở, dịch góc chăn cho nàng, nói: "Xem như là chịu ăn gì. Mấy ngày trước nhìn thấy cái gì cũng lắc đầu, ăn còn ít hơn mèo."

Vũ Tình cười hì hì thêm vào một câu: "Lúc đêm qua Thế tử đến, em vừa mở cửa, thấy một bóng người đen như mực xuất hiện trước mặt em, suýt chút nữa đã hù dọa linh hồn nhỏ bé của em. Cũng may hôm nay tiểu thư đã chịu ăn rồi, tinh thần cũng tốt, có thể thấy Thế tử tới thật đúng lúc..."

Thiện Thủy bị nha hoàn này nói lập tức chột dạ, như muốn tỏ rõ mình không dựa hơi nam nhân, để đũa xuống, ho nhẹ một tiếng, nói: "Không ăn."

"Sao lại không ăn? Ăn nữa!"

Rèm cửa chợt bị vén lên, Thiện Thủy ngẩng đầu, thấy Hoắc Thế Quân đã đi vào, tinh thần sáng láng, giữa hai lông mày còn có mệt mỏi của đêm qua.

Bạch Quân liếc xéo Vũ Tình một cái, Vũ Tình lè lưỡi, trong lòng cũng hối hận mình nhanh miệng. Nhìn trộm, thấy mặt Thế tử không tức giận gì, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, vội cúi đầu lui qua một bên.

Sáng sớm khi Hoắc Thế Quân tỉnh lại, nhìn Thiện Thủy cuộn người cạnh mình ngủ say, cũng không quấy nàng, mình thì dậy đi gặp Phùng Thanh, bảo hắn hai ngày này có thể dẫn người về kinh được rồi, khi về tới cửa, vừa đúng nghe thấy giọng của mấy người bên trong. Câu kia của Vũ Tình, nửa trước tuy có hơi phạm thượng, nhưng nửa sau lọt vào tai hắn, lại cảm giác hết sức hợp ý, đương nhiên sẽ không so đo với nàng.

Bạch Quân vội nghe theo sai bảo của Hoắc Thế Quân, lại lấy thêm mấy cái bánh sủi cảo nhỏ thả vào cái giường lò bên người Thiện Thủy. Hoắc Thế Quân thấy Thiện Thủy không ăn, lập tức ngồi vào, cầm đũa nàng lên, gắp đưa tới bên miệng nàng, nói: "Uống nhiều thuốc, thân thể không có sức, sao đứng dậy được? Ăn nữa!"

Bạch Quân đưa mắt với Vũ Tình, hai người liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Thiện Thủy thấy trong phòng chỉ còn nàng với Hoắc Thế Quân, lúc này mới lắc đầu, nói: "Ta no rồi."

"Ăn một miếng nữa!" Giọng Hoắc Thế Quân như đinh đóng cột không công kích được, đều thể hiện ra hết vẻ áp bức như thường ngày.

Thiện Thủy không đấu lại được sự đe dọa của hắn, đành phải há miệng. Một miếng rồi lại một miếng. Thấy hắn còn chưa dừng tay, vội nói: "Sau còn phải uống thuốc nữa, ăn no quá không uống được thuốc."

Hoắc Thế Quân lúc này mới thôi, mình thì lấy đũa của nàng, quét sạch đồ trên lò, gọi người vào dọn hết, chỉ trong chốc lát, Bạch Quân đã mang nước thuốc đã sắc lên. Hoắc Thế Quân tự mình đưa đến bên miệng nàng.

Thuốc này vừa thối vừa đắng, Thiện Thủy miễn cưỡng uống vài ngụm, mặt đã nhăn nhó, đẩy ra nói: "Đủ rồi đủ rồi."

Hoắc Thế Quân mặt không thay đổi nói: "Uống xong rồi."

Thiện Thủy nói: "Mất ngày trước ta đều uống hết. Là thuốc có ba phần độc. Sáng sớm đã thấy đỡ hơn nhiều rồi, không cần uống hết đâu."

Hoắc Thế Quân nhìn chằm chằm nàng: "Vậy sao? Thế sao buổi sáng ta gặp tiểu nha hoàn sắc thuốc, hỏi mấy câu, nó lại nói mỗi lần nàng uống thuốc đều để lại nửa bát?"

Thiện Thủy thấy bị vạch trần, bĩu môi: "Thuốc này đắng quá... Hơn nữa, cũng không phải là ta không uống, ta hôm nay khỏe thật rồi."

Hoắc Thế Quân cau mày nhìn chén thuốc còn hơn nửa. Phất tay ý bảo Bạch Quân đi ra ngoài, lúc này mới nhìn nàng khẽ mỉm cười, nói: "Nhu Nhi, nàng không được bỏ thuốc đắng, ta sẽ đau lòng. Nếu không thì làm giống như uống canh giải rượu lần trước, ta uống một ngụm rồi nàng một ngụm? Ta đắng với nàng là được."

Thiện Thủy thấy hắn nói hết lời, thật sự bưng chén thuốc kia đến khóe miệng định uống, giật mình, không ngừng khoát tay liên tục: "Không cần không cần. Tự ta sẽ uống." Nắm chặt lấy cổ tay hắn không thả, ngồi quỳ lên đoạt lấy chén, vài ngụm đã uống hết, cái lưỡi một trận đắng, suýt chút nữa là nôn, chợt trong miệng ngòn ngọt, đã được hắn nhét một viên mứt hạnh vào.

Hoắc Thế Quân không mớm được, trong lòng lại có chút nuối tiếc. Thấy miệng nàng ngậm mứt hạnh, mũi vẫn còn nhăn, dáng nhỏ xinh đẹp mê người, nhìn mấy lần, tầm mắt rơi trên làn môi nàng, vừa đúng nơi khóe miệng còn dính vài giọt nước thuốc nâu, nội tâm khẽ động, người liền từ từ đưa tới.

Thiện Thủy thấy ánh mắt hắn khác thường, biết không hay rồi, vội ngửa ra sau, lại đúng ý hắn, cả người thuận thế liền ép tới, để nàng ngã lên giường.

"Chàng làm gì thế?"

Thiện Thủy vội vươn tay đỡ lấy gương mặt hắn đang dần áp tới. Vì miệng ngậm mứt hạnh, nên nói không rõ.

Hoắc Thế Quân lòng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, đẩy tay nàng đè ở đỉnh đầu, cái tay khác của mình thì ngăn khuôn mặt nàng đang cố tránh, đầu liền ép xuống, luồn lưỡi nhẹ nhàng liếm nước thuốc còn vương bên khóe

Động tác này thật sự rất mập mờ, khóe môi bị hắn liếm như có côn trùng đang bò, mặt Thiện Thủy lập tức nóng lên, lầm bầm nói: "Không được... Ban ngày ban mặt..."

Lời này vào tai nam nhân, thay vì nói là cự tuyệt, chẳng bằng nói là mời gọi, còn có thể nghe được ở đâu? Hơn nữa, kể từ đêm tân hôn Hoắc Thế Quân bị nàng từ chối cho hôn, cả người như rơi vào cơn bệnh, càng cố chấp với chuyện kết thân với cái miệng này của nàng. Đã như vậy rồi, sao còn bỏ qua được? Liếm khóe miệng nàng mấy cái, lưỡi liền cạy môi đi vào thăm dò, cuốn lấy nửa viên mứt hạnh nàng ngậm nuốt vào bụng, lại cuốn lấy môi lưỡi nàng lần nữa không chịu buông. Miệng hai người mớm nước miếng, hơi thở đắng ngọt mờ mịt, thật sự là tư vị mất hồn của nụ hôn triền miên.

Bạch Quân bị đuổi ra ngoài đợi đã lâu, không nghe thấy bên trong gọi, lại còn nghe được mấy tiếng vang khả nghi truyền ra. Lúc trước ở Vương phủ nàng cũng trải qua mấy lần rồi, đương nhiên hiểu là vì sao. Giờ đã có kinh nghiệm, không còn luống cuống như mấy lần đầu tiên nữa. Chỉ coi nơi này là khách điếm, tuy là phòng hảo hạng thanh u (đẹp và tĩnh mịch) nhất, mà để tránh ảnh hưởng đến Thế tử phi, mấy gian phòng bên cạnh cũng đều trống không, nhưng dù sao cũng là bên ngoài, không dám chậm trễ, mình thì đứng hơi xa coi chừng. Đợi một lát, chợt nhìn thấy Phùng Thanh tới đây, vội nghênh đón.

Phùng Thanh dừng lại, nói: "Tin tức của Huyện lệnh bản địa rất nhanh, sáng sớm đã dẫn đoàn bô lão thân hào nông thôn tới đây thỉnh an Thế tử. Đều đã chờ ở khách điểm rồi, ta đuổi không đi, lúc này mới tới báo lên."

Bạch Quân do dự, đến cửa, sáng sớm ho một tiếng, lặp lại câu mà Phùng Thanh nói lớn một lần nữa.

Bên trong trên giường, áo lưới đã cởi, váy ngắn cũng đã thoát ra một nửa, Hoắc Thế Quân không chút mịt mờ, vén cao vạt áo mình, đưa nơi động tình dữ tợn thoát ra ngoài, bắt lấy tay Thiện Thủy muốn dẫn tới nơi kia, chạm xoa.

Đây cũng là lần đầu gặp rồi.

Thanh thiên ban ngày ban mặt, Thiện Thủy chỉ nhìn sang, nhìn ánh sáng mờ nhạt hơn lúc trước dường như càng thẳng tuột tàn nhẫn hơn, da mặt hắn lại dày tránh ý xấu, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nhắm mắt lại vùi mặt ở trong gối không nhìn nữa, siết chặt tay liều mạng không chịu bị điều khiển, nam nhân vừa dụ dỗ vừa vội vã, hai người đang giằng co, ngoài cửa chợt truyền đến âm thanh, Thiện Thủy thở phào nhẹ nhõm, vội lộ ra nửa mặt, mở mắt ra nhỏ giọng giục: "Nhanh đi đi!"

"Không gặp!" Hoắc Thế Quân thuận miệng nói một câu. Thừa dịp nàng nói chuyện phân tâm, cuối cùng bắt lấy tay nàng đè mạng lên, tiện thể nắn cọ mấy cái, lúc này mới thở ra thật dài.

Tim Thiện Thủy đập thình thịch, ngón tay cố hết sức chạm vào cái chủng loại kia... Cảm giác nóng cháy khác thường, thở hổn hển nói: "Lời của Huyện lệnh, chàng không nghe thấy cũng không sao, nhưng vẫn còn bô lão thân hào nông thôn. Những người kia đều là dân chúng bình thường, cũng là con dân Hoắc gia chàng. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Họ có lòng tới lạy, nếu chàng không gặp, quá là không hợp lòng người. Trong miệng người ta không dám nói, nhưng trong lòng sẽ nghĩ sao? Vả lại chàng ở bên ngoài, mỗi lời nói mỗi hành động, đều không thể hành động tùy ý, bởi vì phong thái đại diện hoàng gia..."

Hoắc Thế Quân bị nàng nói đến đau đầu, cau mày cắt lời nói: "Chỉ có nàng nói nhiều, lắm lời!”

Miệng hắn dù nói nhiều, động tác tay lại ngừng, vẫn chưa chịu đứng dậy, mặt nhăn lại khó chịu. Thiện Thủy thầm than, không thể làm gì khác hơn là tiến tới bên tai hắn tiếp tục dụ dỗ: "Chàng mau đi đi! Đợi buổi tối. Buổi tối ta liền theo chàng, tùy chàng thế nào..."

Hoắc Thế Quân được tốt, mới miễn cưỡng buông tay nàng ra, giũ chăn ra bao lấy người nàng, mình thì lật người chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, lại liếc mắt nhìn, thấy nàng núp trong chăn chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trên má còn đỏ ửng, một đôi mắt mở tròn xoe đang nhìn mình, như còn có cả sự đề phòng. Cố đè xuống trong lòng ý muốn bỏ qua suy nghĩ của nàng, đến bên cạnh bàn uống nửa bình trà nguội, tinh thần ổn định lại, cúi đầu thấy không khác gì, lúc này mới mở cửa đi.

Huyện lệnh bản địa vốn đã sớm nghe nói qua về tiếng xấu của Thế tử phủ Vĩnh Định Vương, lần này hắn tới, không dám không đến bái kiến. Giờ gặp được người thật, thấy hắn dù trẻ tuổi anh thảng, chỉ là gương mặt không cười, nhìn từ xa đến gần nhìn trước nhìn sau, thấy thế nào cả người cũng lộ ra khí lạnh, ban đầu nghĩ tâm lngay lập tức sẽ bị tưới sạch sẽ. Buổi trưa thiết yến ở Tề Phúc lâu tốt nhất bản huyện, một đoàn trên mặt dù cười theo, nhưng trong lòng cũng có mấy phần run nơm nớp. Về phần Hoắc Thế Quân, hắn nhìn gì nghe gì, trong lòng đều chỉ nhớ đến câu đồng ý của nữ nhân kia lúc sáng sớm, sao còn có tâm trạng mà đi ứng phó với người khác? Hận không được lập tức chạy về mới phải. Khách và chủ ngầm hiểu lẫn nhau, cho nên buổi tiệc này nhanh chưa từng có, rượu không qua ba tuần đã kết thúc qua loa, Hoắc Thế Quân lập tức chạy về khách điếm, lúc này mới quá trưa không được bao lâu.

Hôm nay cơ thể Thiện Thủy đã thoải mái hơn mấy ngày trước rất nhiều, buổi sáng Hoắc Thế Quân đi xong, nàng lại nằm trong chốc lát, thấy chán, liền đứng dậy mặc quần áo tử tế xuống đất chạy hết mấy vòng. Quá bữa cơm trưa mở cửa sổ phía nam ra, thấy ánh nắng ban mai chiếu vào, ấm áp vui vẻ, liền cùng Bạch Quân Vũ Tình ngồi xuống, vừa phơi nắng nói xấu mấy câu, vừa nhìn hai nàng thiêu thùa may vá. Không nghĩ tới trong chốc lát, Hoắc Thế Quân đã trở về. Bạch Quân thức thời, hầu hạ nước trà xong, lập tức liền cùng Vũ Tình lui ra ngoài, nhường ra.

Hoắc Thế Quân đóng cửa sổ, không nói hai lời ôm Thiện Thủy lên giường. Thiện Thủy biết lúc này không trốn được nữa rồi, ban ngày chỉ có thể do hắn, chỉ muốn hắn đừng quá tàn nhẫn mới tốt. Ỡm ờ rất nhanh quần áo đã rơi xuống đất, vừa thở dốc thì không ngờ ngoài cửa có tiếng Bạch Quân kêu: "Thế tử. Có người tìm gấp!"

Hoắc Thế Quân bị kìm hãm, từ trên cổ dưới thân dương chi như ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng ra ngoài tức giận nói: "Nói ta có chuyện quan trọng! Thiên Vương lão tử tới cũng không tiếp!"

Tiếng Bạch Quân do dự, giọng đè thấp xuống, trở nên cẩn thận: "Là... Thị Vệ Trưởng tới. Nói có chuyện gấp..."

Thị Vệ Trưởng chính là Hoắc Vân Thần.

Hoắc Thế Quân ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau với Thiện Thủy, nhỏ giọng nói: "Nàng chờ ta trở lại." Dứt lời vội vàng buông nàng ra, mở cửa đi rất nhanh.

Thiện Thủy vội nhặt quần áo lộn xộn mặc lại, đứng dậy đến trước gương sửa lại tóc mai, gọi Bạch Quân đi vào, hỏi: "Không phải hắn chờ ở trước sao? Sao đột nhiên lại tới?"

Bạch Quân mới vừa bị Hoắc Thế Quân tức giận dọa cho sợ, lúc này vẫn còn hơi hoảng hồn, thấp thỏm nói: "Em cũng không biết, chỉ nghe nói có chuyện hết sức khẩn cấp, không dám chậm trễ. Nên mới tới gọi."

Thiện Thủy ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa. Ngồi chốc lát, lại cảm thấy hơi mệt, liền về giường mặc nguyên quần áo nhắm mắt chợp mắt. Một lát sau, liền nghe thấy tiếng bước chân của Hoắc Thế Quân, đột nhiên mở mắt ra, thấy hắn đã bước lớn tới chỗ mình, đến trước giường ngồi xuống, khẽ nhíu mày, bộ dáng cứ như muốn nói lại thôi.

Thiện Thủy nói: "Chàng có chuyện, nói thẳng là được."

Hoắc Thế Quân liếc nhìn nàng, lúc này mới nói: "Bên phủ Hưng Khánh có tin, nói do mũi tên mà hai đại bộ tộc nổi lên đấu nhau, liên lụy đến không ít người, chuyện ầm ỹ hơi lớn..."

Phủ Hưng Khánh tiếp giáp Tây Khương, nơi dị tộc ở lẫn với nhau, ba mũi tên này đều là do thế lực lớn nhất của hai bộ tộc, giữa Đại Nguyên và Tây Khương. Trăm năm trước từng thuộc về Tây Khương, sau không chịu bị cai quản, trước sau thoát ra tự lập, hơn hai mươi năm trước, bị Tây Khương xuất binh chinh phạt. Môi hở răng lạnh, Đại Nguyên đương nhiên sẽ không ngồi xem mặc kệ. Khi ấy Cảnh Hữu Đế ngự giá thân chinh, đánh lùi Tây Khương xâm lược, thủ lĩnh hai bộ tộc cũng bị Cảnh Hữu Đế bắt, số ba mũi tên vương cùng đều từ vương, từ đó quy về bản đồ Đại Nguyên, nhưng lập trường vẫn đung đưa không chắc. Lưu Cửu Đức dẫn phủ Hưng Khánh nhiều năm qua âm thầm nâng đỡ ba mũi tên, cũng vì bị chèn ép. Hai bộ tộc vẫn cắn, chỉ ngại vì Đại Nguyên, không dám tranh đấu bên ngoài mà thôi. Giờ Lưu Cửu Đức đã sụp đổ, phủ Hưng Khánh quần long vô thủ (như rắn mất đầu), lòng đã sớm căm giận quân lính cũng lập tức sinh sự, tuyên bố không chịu sự cai quản của Đại Nguyên. Một lúc trước báo về ình hình hai đại bộ tộc nổi lên tranh giành nhay, chết không dưới ngàn người, thậm chí lan đến phủ đô Phượng Tường Vệ gần phủ Hưng Khánh, dân lưu lạc nhân cơ hội sinh loạn, cướp bóc ngoài đường phố. Dân chúng người người biến sắc, nhà nhà đóng cửa không ra ngoài, giá cả thị trường khó khăn. Tống Hành vô lực khống chế cục diện, lại không đợi được Hoắc Thế Quân, lúc này mới phái người đi truyền tin chi viện. Sau khi Hoắc Thế Quân rời đi đêm đó, sáng sớm hôm sau, Hoắc Vân Thần đúng lúc nhận được tin, lòng như lửa đốt cũng quay lại đuổi theo.

Thiện Thủy chưa từng nghe qua hai bộ tộc này, với thế cục bên kia cũng là hai mắt đen thui, chỉ là thấy vẻ mặt hắn nặng nề, chắc là chuyện lớn. Vội ngồi dậy nói: "Vậy chàng đi nhanh đi, không cần để ý đến ta."

Hoắc Thế Quân liếc nhìn nàng, nói: "Cũng được. Ta để Vân Thần lại. Chờ nàng dưỡng thân tốt, hắn lại từ từ hộ tống nàng đi." Thấy nàng gật đầu, nhấc bả vai lên, như muốn đứng dậy đưa tiễn, đưa tay ấn nàng xuống, nói: "Không cần nàng tiễn. Nhớ phải ăn nhiều cơm. Giờ ta đi luôn." Dứt lời cúi người xuống, vội hôn trán nàng một cái, lại nhìn nàng, đứng dậy liền đi ra ngoài.

Thiện Thủy đưa mắt nhìn bóng lưng hắn vội vã rời đi, đưa tay sờ môi vẫn còn cảm giác hắn ép xuống, chợt sinh ra một loại cảm giác: hắn trừ yêu miệng mình, chỗ thích hôn thứ hai chính là trán rồi...

***

Sau khi Hoắc Thế Quân rời đi, Thiện Thủy lại nghỉ ngơi hai ngày, sau đó được Hoắc Vân Thần cùng một đội thân binh hộ tống, tiếp tục đến phủ Hưng Khánh. Chắc là nghe theo lệnh của Hoắc Thế Quân, Hoắc Vân Thần không gấp rút lên đường, ngày đi đêm nghỉ mà thôi. Đi về phía Tây, đập vào mắt cảnh sắc càng khác xa. Người ở dọc đường ít dần, khắp nơi lau sậy cỏ dại, chỉ có cát vàng, áng mây như bông vải trắng ở phía chân trời xanh, thỉnh thoảng có đàn chim nhạn vỗ cánh bay vè phía nam.

Thiện Thủy lúc đầu còn có cảm giác mới mẻ, rất nhanh đã thấy chán. Càng đi phía Tây, càng nhớ về cha mẹ. Có lúc nửa đêm tỉnh lại, lại có một cảm giác mờ mịt không biết người ở chỗ nào không nơi nương tựa, tiếp theo là khó ngủ cả đêm, u sầu trong lòng mãi không tản đi. Buồn nhiều, lại nhớ tới Hoắc Thế Quân thì liền thay đổi cắn răng nghiến lợi tức giận bất bình. Chỉ cảm thấy đều chỉ vì hắn, mình mới phải miễn cưỡng lên đường xa xứ thế này. Cứ hành tẩu liên tục như vậy, đến cuối tháng mười, người ở lại dần dần đông đúc, biết cuối cũng đã vào cảnh giới phủ Hưng Khánh.

Lúc này ở trong Lạc Kinh, ban ngày mặc áo tay nách rộng là được, còn nơi này, trên người Thiện Thủy đã quấn áo choàng da. Ban ngày ngồi lâu trong xe ít hoạt động, buổi tối trong phòng là lò sưởi, tay chân vẫn còn lạnh cóng. Hôm nay lại xuất phát, nghe Hoắc Vân Thần nói, chỉ còn cách Phượng Tường Vệ mấy trăm dặm nữa, hai ba ngày đến nơi, tâm trạng buồn bực đã lâu cuối cùng cũng hơi tốt lên. Không chỉ có nàng, cả Bạch Quân với Vũ Tình trên mặt đều cười. Thiện Thủy gọi hắn chỉ để ý lên đường gấp, trong lòng thật hận không thể tới nơi ngay lập tức, làm nàng bò xuống ngồi chỗ này như muốn nôn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.