Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 44




Edit: mèo mỡ

Beta: Socfsk

Hoắc Thế Quân nổi giận đùng đùng bước đi, khẩu vị của Thiện Thủy cũng bị hắn làm bay sạch, gẩy hết cháo trong bát liền đứng dậy trở về phòng, trong đầu cũng không phải là không có khó chịu.

Nàng thấy mình thật ra rất oan.

Nam nhân này bây giờ mới có ít hứng thú với nàng, nàng cũng không phải là đồ ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được. Vấn đề là sự hứng thú này chỉ giới hạn ở vận động trên giường, còn kết hợp với kiểu dã thú, làm nàng giờ như mắc chứng sợ hãi, nói có bóng ma tâm lý cũng không quá. Trên giường là dã thú, xuống giường thì càng đừng mong trông chờ vào được, túm bảy túm tám làm bộ làm tịch là một đại gia. Thiện Thủy bảo đảm, nếu nàng không để hắn ngủ với nữ nhân khác, hắn nhất định sẽ trách nàng tính ghen. Bây giờ nàng vui lòng, hắn lại không vừa ý, chắc là ngại nàng không để ý đến hắn, đây là bệnh chung của nam nhân... Nhưng kiểu tâm sự như thế, cho tới bây giờ đều là lẫn nhau. Thiện Thủy biết thật ra lòng mình còn nhỏ hơn lỗ kim. Nếu nàng thật sự yêu nam nhân, nam nhân kia vừa Linh Nhục Hợp Nhất với nàng, vừa lại kết hợp da thịt với nữ nhân khác, nàng không dám bảo đảm mình rốt cuộc mình sẽ làm ra chuyện gì... nói không chừng sẽ học Hoắc Hi Ngọc, cầm dao đi hủy mặt người... thế này lại bị nói là không được giáo dục, cho nên vẫn là nên làm gì thì làm, lòng ít ăn dấm chua mới tốt.

Thiện Thủy dọc đường oán giận trở về phòng, cảm thấy trên người không sạch sẽ, dinh dính nhơm nhớp rất khó chịu, đang muốn sai người đưa nước vào tắm, bên Thanh Liên Đường truyền tới một nha hoàn, chạy còn thở hồng hộc, đã không còn chú ý gì đến bốn bề Vương phủ yên tĩnh không bình thường rồi. Chỉ nghe nàng thở gấp nói: "Trong cung có người tới, công chúa Trường Phúc không ổn... Vương phi, công chúa đều muốn vào cung thăm, gọi Thế tử phi cũng nhanh chóng sắp xếp đi cùng!"

Nha hoàn kia truyền lời xong, liền đi nhanh như chớp.

Thiện Thủy giật mình, không dám chậm trễ, đám Bạch Quân cũng bận rộn lấy đại phục từ trong tủ đồ ra, thay giúp. Thiện Thủy vội vã chạy tới chỗ Vương phi đợi, đi lên chiếc xe ngựa lớn, mấy người liền đi nhanh đến hoàng cung.

Công chúa Trường Phúc là nữ nhi của Lý phi ở cung Quan Sơ, năm nay 12, bản tính hoạt bát, từ nhỏ khẩu vị đã rất tốt, vóc người rất mập. Bởi vì Cảnh Hữ Đế không có nhiều nữ tử, nên cũng rất thân thiết với vua. Cùng Hoắc Hi Ngọc là bọc khăn, lúc trước nếu nàng vào cung mà có ngủ lại, đều ngủ cùng công chúa Trường Phúc.

Thiện Thủy theo Vương phi vội vã vào cung, chạy vào cung Quan Sư điện Đông Thiên chỗ Trường Phúc ở, bên trong vẻ mặt của thái giám cung nữ đều nặng nề, cũng không thông báo, lập tức vào tẩm điện. Thấy Lý phi đang được Mục phu nhân đỡ lấy, mặt đầy nước mắt hai mắt sưng đỏ. Tiểu cô nương nằm khuếch địa trên giường, áo mặc trên người bị cởi ra, cả người co lại như con tôm khô, tóc tai bù xù mặt trắng nhợt, nhìn hấp hối, đến cả sức rên dường như cũng mất. Trương Thanh cùng hai viện phán với năm sáu ngự y, đang vây trước giường công chúa hội chẩn, sắc mặt hết sức nặng nề, thậm chí trên mặt mấy người đã hiện ra vẻ hơi kinh hoàng.

"Trường Phúc!"

Hoắc Hi Ngọc bị dáng vẻ của công chúa dọa sợ, kêu lên muốn chạy đến bên giường, bị Thiện Thủy đứng cạnh kéo lại, nhỏ giọng nói: "Muội đến cũng không làm được gì đâu! Đừng quất rầy họ!"

Hoắc Hi Ngọc tâm hoảng ý loạn, nhất thời bình tĩnh, bị Thiện Thủy đẩy ngồi lên ghế, ngẩn người ngạc nhiên. Bên kia Diệp Vương phi đã đứng cạnh Lý phi, khuyên lơn nàng mấy câu, nhỏ giọng hỏi thăm bệnh tình với Mục phu nhân. Thiện Thủy dựng tai lên nghe, giờ mới hiểu được chút.

Thì ra là Trường Phúc đã đau bụng từ hai hôm trước. Hôm đó dùng bữa tối ở chỗ Lý phi xong, về vườn chơi đánh đu, không bao lâu, bụng đau như xoắn lại. Vội vàng cho đòi thái y đến xem, uống thuốc châm cứu, cũng không có hiệu quả, đau đớn vẫn lúc liền lúc đứt, càng ngày càng đau, đêm qua lại ầm ỹ suốt đêm, người nóng nôn mửa, cả cung Quan Sư người không ngủ, cả Hoàng thượng cũng ở đến nửa đêm, sáng sớm vì lâm triều, lúc này mới vội vã rời đi. Một tiểu cô nương mười mấy tuổi, ăn sung mặc sướng kim chi ngọc diệp, chưa từng bị đau đớn hành hạ như vậy? Hai ngày tiếp theo, mạng liền mất đi hơn nửa.

Thiện Thủy đến chưa được một lúc, trưởng công chúa cũng vội vã chạy tới, an ủi Lý phi mấy câu, trách mắng Trương Thanh: "Người của Thái y viện các ngươi đều chẳng được tích sự gì! Cũng đã lâu rồi, Trường Phúc chẳng những không tốt lên, lại càng đau hơn nữa! Thật sự không ổn, coi chừng ăn cơm người!"

Trưởng công chúa mới vừa khiển trách xong, tiểu cô nương nằm trên giường chợt ôm bụng, cái trán tóe ra tầng tầng mồ hôi lạnh, mắt nhìn về phía trước trắng bệch, khổ sở hừ la một câu: "Mẫu phi..." Người run rẩy mấy cái rồi ngất đi.

"Con ta..."

Lý phi nhào tới trên giường cầm tay Trường Phúc, chạm vào tay lạnh ngắt, nhất thời đau lòng như cắt, hận mình không thể để mình chịu phạt thay.

Trán Trương Thanh cũng thấm mồ hôi lạnh, quát một tiếng "Tránh ra", xua mấy người đứng xúm lại, sai người đưa Trường Phúc ngất xỉu nằm ngang mởtay chân ra, nhanh chóng lấy ngân châm, chia ra đâm vào chân ba dặm, Khúc Hồ, Thiên Khu, lật lại Thần môn sau tai, thỉnh thoảng vê vê châm, sau một lúc lâu, cổ họng Trường Phúc hơi khạc ra, mí mắt hơi khép lại, cuối cùng cũng tỉnh lại, mặt đầy mồ hôi lạnh, mệt mỏi nhìn về mẫu thân mình, hơi thở mong manh nói: "Đau..."

Lý phi ruột gan đứt từng khúc, khóc không thành tiếng.

Thiện Thủy có ấn tượng không xấu về con của Lý phi, thấy tình cảnh này, trong lòng cũng rầu rĩ. Trường phúc đau bụng lâu như vậy, Thái y viện hội chẩn lại cũng vô dụng. Rốt cuộc là bệnh nặng gì?

Trưởng công chúa tức giận nói: "Trương Thanh, ngươi là Viện Sử Thái y viện, rốt cuộc là Trường Phúc mắc phải chứng gì? Nếu có bất trắc gì, ngươi cũng đừng hòng sống được! Còn cả các ngươi nữa!" Ngón tay chỉ mặt như màu đất của từng y quan Thái y viện, "Cũng đừng mong tốt hơn!"

"Ầm ỹ cái gì! Con náo loạn như vậy, Trường Phúc có thể tốt hơn sao?"

Đúng lúc này, ngoài cửa tẩm điện truyền đến một giọng nói uy nghiêm, bức rèm che vang lên, Mục thái hậu đang được người khác đỡ, cùng hoàng hậu đi tới.

Trưởng công chúa vội thu miệng, cùng mọi người nghênh đón.

Mục thái hậu cau mày, trực tiếp đến trước giường, liếc mắt nhìn Trường Phúc, ánh mắt quét về phía Trương Thanh, nói: "Trương Thanh, ngươi là người đứng đầu Thái y viện, nghe nói đêm qua cũng ở đây nhịn một đêm, ngươi nói thật đi, rốt cuộc là cháu gái ta bị làm sao?"

Trương gia nhiều thế hệ hành nghề y, từ nhỏ Trương Thanh đã được dạy dỗ, y đạo cao thâm, Trường Phúc mắc chứng bệnh gì, đương nhiên ông biết rõ, chỉ là không thể làm được gì mà thôi. Đến lúc này, chỉ có thể thẳng thắn, nói: "Bụng bên phải của công chúa bị sưng cứng, ấn là đau. Cong chân không duỗi ra được, mồ hôi ra lạnh đến buồn nôn, sợ rằng là bị đau ruột."

Lời vừa nói ra, trừ mấy thái y, mọi nơi người khác đều yên lặng, Thiện Thủy cũng kinh hãi.

Đau ruột này, thật ra thì chính là bệnh viêm ruột thừa. Ở hiện đại đương nhiên là không sao, tiến hành một cuộc tiểu phẫu là được. Nhưng ở cổ đại, mắc phải bệnh này, mười phần cuối cùng chết vì biến chứng nát ruột, dường như là loại bệnh không thể chữa được.

"Người bị đau ruột, đều là do máu ấm nóng chảy trong ruột non bị tắc mà thành. Công chúa hằng ngày ăn mặn ăn uống không điều độ, đến nỗi tính khí bị tổn thương, có hại cho dạy dày với ruột, nghẽm khíu hư thịt nát thành mụn mủ. Hạ quan vốn định dùng thuốc châm cứu để thông, làm bớt tắc giảm sưng, xem ra hiện giờ, bệnh tình công chúa khá đáng lo..."

Trương Thanh liếc mắt nhìn Trường Phúc thoi thóp, cúi đầu không nói.

"Rốt cuộc là như thế nào!"

Mục thái hậu chợt dừng quải trượng đầu rồng trong tay lại, nóng nảy nói.

Trương Thanh cắn răng một cái, quỳ xuống đất nói: "Thần vô dụng! Đau ruột không chữa, sẽ sinh mủ, nước mủ sẽ tràn ra từ rốn..."

"Trường Phúc! Con của ta!"

Lý phi buồn bã khóc, người không đứng vững, lung la lung lay muốn ngất đi, được đám người Mục phu nhân cùng Diệp Vương phi vội vàng đỡ lấy, trong tẩm điện một hồi hốt hoảng.

Viêm ruột thừa không trị, Mục thái hậu tự nhiên rõ ràng, nhưng trong lòng không chịu tiếp nhận, rung giọng nói: "Chẳng lẽ lại thật không có phương pháp chữa trị khác sao?"

"Trương đại nhân! Ngày trước hạ quan từng cùng lệnh lang xem nói qua về chứng bệnh này, từng nghe lệnh lang nói, nếu là bệnh cần gấp thuốc và kim châm cứu mà châm cứu không có hiệu quả, còn có thể mổ bụng trừ bệnh, hiện thời bệnh tình công chúa đang nguy kịch, sao không thử một lần?"

Nghiêm ngự y cùng quỳ xuống một bên rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng nói.

Lời vừa nói ra này, mọi người nhất thời hoảng sợ, ngay cả Thiện Thủy cũng hết sức kinh ngạc. Nàng biết Trương Nhược Tùng từ nhỏ đã tinh thông y thuật, vả lại cũng không mù quáng theo bậc tiên hiền, với dược lý đơn thuốc thường xuyên có những nhận xét đắc, nhưng không ngờ, hắn lại còn có ý tưởngkinh hãi như vậy.

Sắc mặt Trương Thanh thay đổi, vội nói: "Đó là tinh thần tuổi trẻ của hắn, thuận miệng nói bừa thôi, tuyệt đối không thể tin được

Mục thái hậu nhớ tới hôm ở Trường Xuân các nhìn thấy thiếu niên kia, khi còn đang sững sờ, bị tiếng yếu ớt của Trường Phúc thức tỉnh, đến ngồi bên nàng, đưa tay vuốt cái trán đầy mồ hôi lạnh của nàng, trầm ngâm chốc lát, lập tức hạ quyết tâm, nói: "Truyền nhi tử Trương gia đến, nhanh!"

Trương Thanh không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, mấy y quan bên cạnh lại cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Công chúa Trường Phúc nếu có thể may mắn chữa khỏi được, đương nhiên mọi người đều tốt. Nhưng nếu không chữa được, đến lúc luận tội, cha con Trương gia chết đầu tiên, bọn họ gánh trách nhiệm sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

***

Trương Thanh mấy ngày đêm liên tục ở trong cung không về, phàm là y quan có phẩm cấp trong Thái y viện cũng bị triệu đi, Trương Nhược Tùng biết nhất định là trong cung có người bệnh nặng. Trong lòng nhớ, sáng sớm làm việc trong phòng thuốc của Thái y viện cũng vô tâm, đang nghe hai phó sứ bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện rốt cuộc là người nào bị bệnh gì, chợt nghe nội cung truyền gấp, trong lòng nghi ngờ, lĩnh mệnh chạy đi, đến khi được thái giám vội vã dẫn vào trong cung Quan Sư, mới biết rõ ngọn nguồn.

Trương Nhược Tùng vừa bước vào gian tẩm điện này, trong đám người hỗn loạn, người đầu tiên nhìn thấy chính là Thiện Thủy. Thấy ánh mắt nàng nhìn mình dẫn theo thân thiện, trong lòng ấm áp. Nghe Mục thái hậu hỏi xong, lập tức trầm ngâm. Liếc mắt nhìn phụ thân mình, ánh mắt ông có ý ngăn cản. Lại nhìn tiểu cô nương nằm trên giường bệnh kia, thoi thóp một hơi. Chần chừ chốc lát, đúng là cái tâm của thầy thuốc vẫn chiếm thượng phong, nói: "Nếu bệnh tụ ở trong, không kịp châm thuốc, từ xưa đã có y hiền làm thuật cắt mổ. ‘Liệt Tử’ nhớ Biển Thước trị Lỗ Công hỗ, ‘Bão Phác Tử’ nói Trương Trọng Cảnh dò ngực đưa bánh thuốc vào. Thảo dân từ nhỏ đã có tâm, cho nên mới to gan nghiên cứu và luyện tập. Ngày trước quả thật đã tình cờ nói qua với Nghiêm đại nhân, đã từng bàn bạc qua với phụ thân thảo dân.”

Mục thái hậu vội hỏi tiếp: "Trường Phúc đau ruột, rốt cuộc nên như thế nào?"

Trương Nhược Tùng nói: "Phụ thân lúc nãy nói cũng không sai. Bệnh tình của công chúa rất nặng, thuốc thang châm cứu bình thường sợ khó có tác dụng, hoãn thêm nữa, chỉ sợ bất trắc, chỉ có mổ bụng trừ bỏ phần ruột bệnh đi."

Trưởng công chúa vì ấn tượng không tốt với hắn lần trước, lúc này không nhịn được, sắc mặt trắng bệch nói: "Nói linh tinh! Mổ bụng thế này, thì người tốt cũng mất mạng! Lại nói vậy không phải là đau đến chết sao!"

Trương Nhược Tùng vẻ mặt tự nhiên, nhìn thẳng Mục thái hậu nói: "Thái hậu, thảo dân và phụ thân, từng nghiên cứu một loại thuốclà thuốc gây mê, lấy Mạn Đà La Hoa làm chủ, hợp với mấy loại thuốc khác. Thảo dân đã từng tự uống, uống xong thì mất đi tri giác, dao cắt không đau, ngày sau thuốc hết công hiệu, sẽ tỉnh lại. Cho nên trưởng công chúa nói đau chỉ là thứ yếu. Thảo dân không dám giấu, thẳng lời nói thật. Công chúa bị đau ruột, nếu không mổ bụng, mấy ngày nữa bệnh lại biến chứng, chắc chắn không thể cứu được. Nếu mổ bụng, thảo dân không dám đảm bảo chắc chắn sẽ khỏi hẳn, nhưng vẫn có cơ hội."

Trong tẩm điện lớn, không dưới hơn mười người, lại yên lặng không tiếng động. Mục thái hậu cau mày, trầm ngâm không nói, Lý phi ngây người như phỗng, hoàng hậu cùng Mục phu nhân Diệp Vương phi đều lộ ra vẻ sợ hãi. Mà Trường Phúc đã yếu đến mức không còn nhận thấy gì nữa.

"Thôi! Đã đến nước này, chỉ có thể đánh một trận!" Mục thái hậu dù sao cũng không phải là người bình thường, rất nhanh liền hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Trương Nhược Tùng, rồi nhìn Trương Thanh, chần chừ, lại nói: "Cầm dao mổ bụng, không biết là ai trong hai cha con ngươi?"

Mặt Trương Thanh như màu đất, một câu cũng không nói được.

Làm thái y, nên cho thuốc người trong hoàng gia thế nào, là một công phu không hề dễ dàng, chỉ cầu đúng một chữ ‘Ổn’. Trương Thanh là một nhân sĩ từng trải trong Thái y viện, am hiểu sâu một con đường riêng. Giờ gặp phải chứng bệnh này của công chúa Trường Phúc, cố gắng chữa hết sức theo cách bình thường, không chữa được, người hoàng gia giận chó đánh mèo, nhiều nhất là cách chứa ông, tội không tới thì mất đầu. Nhưng giờ nhi tử nhận lời như vậy. Nếu thành công, đương nhiên là vô cùng may mắn, nhưng nếu không chữa được lại chết dưới dao, là tội danh hoàn toàn khác. Ông thì không sao cả, lại liên lụy tới tính mạng của nhi tử, đó mới là chuyện ông sợ nhất.

Chỉ là hiện tại, đã quá muộn...

Trương Nhược Tùng nói: "Thảo dân sẽ cầm dao. Chỉ có một chuyện cần nói rõ trước, không dám lừa Thái hậu. Ngày trước thảo dân chỉ thử cắt da tách cơ trên con khỉ, tách mạch kết gân, nhìn lá lách nát ruột thối, cuối cùng khâu vết dao lại, nhưng chưa từng thử trên cơ thể người bao giờ."

Nói thật, Mục thái hậu lúc trước còn chưa quá yên tâm về thiếu niên này, thà rằng người cầm dao là Trương Thanh. Nhưng đã đến lúc này, nhìn hắn thản nhiên không sợ như vậy, vô duyên vô cớ như lại được không ít lòng tin, trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: "Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi người. Ngươi cứ làm đi. Cần gì, lập tức sai bảo, cành nhanh càng tốt, ta thấy không phải tôn nữ của ta bị tội như vậy."

Trương Nhược Tùng đồng ý.

Mục thái hậu giải quyết dứt khoát, lập tức vừa phái người đi báo cho Hoàng thượng, vừa sai Đại Thái Giám dẫn người của Thái y viện toàn lực phối hợp. Trương Nhược Tùng làm những người không liên quan cũng đi ra ngoài.

Tim Thiện Thủy đập dữ dội, thật sự là bị hành động to gan của Trương Nhược Tùng làm cho sợ hãi. Liếc mắt nhìn Trương Nhược Tùng đang chỉ huy người chuẩn bị các loại đồ dùng, thấy bóng lưng hắn bận rộn, đã có trật tự không lộn xộn, bỗng nhiên lại thấy yên tâm không ít, thấy Hoắc Hi Ngọc bên cạnh còn ngồi ở chỗ đó hai mắt đăm đăm, kéo nàng đi rồi theo đám người Tùy Diệp Vương phi ra ngoài. Không dám tự nhiên xuất cung, toàn bộ đám người tập trung lại trong tẩm cung của Lý phi, đứng ngồi không yên chờ kết quả.

Này nhất đẳng, đảo mắt đã chờ đến buổi chiều, bữa cơm trưa cũng dung trong cung Quan Sư. Lý phi đứng ngồi không yên, mấy lần phái người đi qua xem tình hình, đều nói bên trong còn chưa có tin tức gì, ngược lại hoàng thượng dẫn mấy hoàng tử cùng Thế tử đang chờ bên ngoài. Trong lòng thật sự không kiềm chế được, một lần cuối cùng muốn tự đi bị Mục thái hậu gầm lên một tiếng: "Sống chết có số. Ngươi ngồi chờ đàng hoàng cho ta!" Lý phi lúc này mới ngồi xuống, yên lặng rơi lệ.

Thiện Thủy thở dài, mắt rơi vào cái đồng hồ cát trong góc tường kia, yên lặng chờ đợi. Rốt cuộc, chợt nghe bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, chỉ thấy Đinh ma ma bên người Thái hậumặt mày mừng rỡ tới đây, cười nói: "Đại hỉ! Đại hỉ! Đi ra rồi! Công chúa bình an! Đã bôi thuốc mỡ lên, gọi hộ lý cho uống thuốc cẩn thận, nửa tháng là được xuống đất. Chỉ là thuốc kia vẫn còn tác dụng, vẫn ngủ chưa có tỉnh. Đợi đến buổi chiều, sẽ tỉnh lại!"

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Lý phi đọc câu Phật, người liền mềm nhũn ngã xuống, được mọi người vội vàng đỡ lấy.

Cuối cùng trên mặt Thái hậu cũng lộ ra tia cười, nói: "Cặp mắt ta đây, chưa bao giờ nhìn lầm người. Quả nhiên."

Công chúa Trường Phúc cuối cũng bình an, lúc này chưa đến lúc vào thăm, mọi người an ủi Lý phi mấy câu, nghe ngóng chút tin tức, tất cả liền dần dần giải tán xuất cung.

Thiện Thủy theo Diệp Vương phi về phủ. Ngồi trên xe ngựa thì mặt nàng tươi cười, thở dài nói: "Lại có thể can đảm và kì diệu đến vậy! Tấm nhi tử nhà này, tuy còn trẻ tuổi, nhưng không thể coi thường được."

Trong lòng Thiện Thủy chỉ cảm thấy cùng có bình yên.

Một bên Hoắc Hi Ngọc bây giờ đã hồi hồn lại, lườm Thiện Thủy một cái, cong miệng, nói: "Nương, nương không hiểu người kia đâu, hắn là quái nhân. Lúc trước mọi người vẫn ở trước Thái hậu con chạy đi xem, gặp ngay hoàng thượng cùng các ca ca đang nói chuyện với hắn. Hoàng thượng hỏi hắn muốn được thưởng gì, nương đoán hắn nói gì?" Thấy Vương phi cùng Thiện Thủy nhìn sang, ra sức khoe, đằng hắng một cái, đè thấp cổ họng bắt chươc nam nhân, lúc này mới nói: "Chuyện hôm nay, thật sự đa phần là do may mắn. Nhược Tùng không cầu gì. Chỉ là cho tới nay, muốn vẽ ra một bức tranh lục phủ ngũ tạng của cơ thể con người, khổ nỗi không có cơ thể người để nghiên cứu và luyện tập, mà vượn với khỉ, vẫn là khác con người. Nếu Hoàng thượng thật sự muốn thưởng, cầu xin ban thưởng một thi thể của người bị cực hình, Nhược Tùng vô cùng cảm kích.

Nàng bắt chước giống như đúc, đến cả vẻ mặt Trương Nhược Tùng lúc nói chuyện cũng giống nhau mấy phần.

"Nương, nương nói người này, trong đầu hắn rốt cuộc là nghĩ đến cái gì? Thăng quan phát tài không muốn, lại muốn người chết! Cũng không sợ chạm vào thì bị xui xẻo đen đủi!"

Hoắc Hi Ngọc thử dưới răng, tỏ vẻ mình không hiểu và khinh bỉ.

Diệp Vương phi rùng mình một cái, không nói gì.

Thiện Thủy khẽ mỉm cười, cúi đầu, không nói lời nào.

***

Thiện Thủy trở về Vương phủ không bao lâu, Hoắc Thế Quân cũng về, lúc hắn vào phòng, Thiện Thủy vừa thay chính phục xong.

Bởi vì rốt cuộc buổi sáng nàng có đi phủ Hưng Khánh hay không, hai người vừa cãi nhau tan rã trong không vui, giờ Thiện Thủy thấy hắn đến, trong lòng thật ra vẫn hơi lo sợ, chỉ sợ hắn lại sinh sự. Nhìn sắc mặt hắn bây giờ, dù không nhìn ra vui giận, nhưng hình như cũng không làm khó nữa, lúc này mới thoáng yên tâm, miễn cưỡng cười với hắn, nói: "Hôm nay xảy ra chuyện này... Chàng còn đi?"

Hoắc Thế Quân ừ một tiếng, nói: "May mắn là bình an rồi. Chuyện bên kia gấp, ta đã từ biệt Hoàng Thượng, sau đó sẽ đi ngay."

Thiện Thủy thầm thở dài. Vì có kinh nghiệm buổi sáng, trên mặt cũng không dám lộ ra vẻ nhẹ nhàng nào, chỉ khép mi buông mắt mà nói: "Vậy... Ta theo chàng cùng đến từ biệt nương?"

Hoắc Thế Quân khẽ nheo lại mắt, nhìn chằm chằm nàng, không đáp lại, chỉ chợt xoay người đến Thanh Liên Đường. Thiện Thủy vội vàng đi theo.

Đám người Vương phi cùng Hoắc Hi Ngọc Cố ma ma đang đợi hắn. Qua một hồi từ biệt, Hoắc Thế Quân nói thẳng: "Hai nha hoàn này, không cần đi cùng.”

Thái Xuân và Vấn Vi đều đang ở trước mặt, vốn thấy Thế tử đi vào, trên mặt đều nóng đỏ lên, tim đập thình thịch. Chợt nghe Thế tử nói thế, mắt cũng không liếc nhìn mình lấy một cái, sắc mặt biến hóa.

Vương phi ngẩn ra. Cố ma ma nói: "Như vậy sao được? Một mình ngài bên ngoài, sao lại không có người chăm sóc bên cạnh được?"

Hoắc Thế Quân nói: "Bên phủ Hưng Khánh có việc gấp, ta đuổi trên đường quan trọng hơn, dẫn theo người lại bất tiện."

Cố ma ma nói: "Không sao. Vậy thì hai đứa nó đi theo xách hành lý."

Hoắc Thế Quân hơi cau mày, nói: "Không cần, nha hoàn làm việc nặng, trong phủ đệ Tiết độ sứ bên kia còn nhiều, không thiếu một hai người này."

"Con đã nói mà, hai người như vậy, ca ca sao coi trọng được! Không cần đi đâu!" Hoắc Hi Ngọc kêu lên.

Sắc mặt Thái Xuân, Vấn Vi càng thêm khó coi, lúc đỏ lúc trắng, chậm rãi cúi đầu.

Cố ma ma còn định mở miệng tiếp, Hoắc Thế Quân đã xoay người, vẫy tay với Hoắc Hi Ngọc. Đợi nàng đến trước mặt, nói: "Ca ca lần trước đã nói với muội rồi, muội phải nhớ kĩ, nghe chưa? Đừng cho là ta đi rồi, sẽ không có người quản muội."

Hoắc Hi Ngọc miệng mếu máo, đôi mắt liền hơi ửng hồng, nói: "Ca ca, ca đi về sớm, muội chờ ca mang muội đi chơi!"

Hoắc Thế Quân đưa tay, xoa nhẹ đầu nàng, trên mặt hiện ra nụ cười đầu tiên từ khi về Vương phủ hôm nay, nói: "Muội ngoan ngoãn nghe lời. Có lúc nào ca ca lừa muội?"

Hoắc Hi Ngọc hu hu gật đầu. Hoắc Thế Quân lúc này mới đến trước mặt Vương phi, kính cẩn chào một cái, nói: "Người đi theo đã chờ ở ngoài, nhi tử cũng nên đi, mẫu thân không cần tiễn đâu.

Diệp Vương phi nhịn vẻ u sầu ly biệt trong lòng, gật đầu miễn cưỡng cười nói: "Con ở ngoài, phải cẩn thận hơn. Ngày ngày nương sẽ cầu xin Bồ Tát phù hộ cho con."

Hoắc Thế Quân nói tạ, xoay người lại, hướng Thiện Thủy.

Thiện Thủy mới vừa nãy chỉ hận hắn đi nhanh hơn, nhưng bây giờ như bị một màn ly biệt này nhiễm lấy, trong lòng lại hơi thẫn thờ. Thấy hắn xoay người, cứ ngỡ hắn muốn nói chuyện với mình, liền từ từ nhìn, bốn mắt hai người gặp nhau.

"Ta đi đây."

Hắn lạnh nhạt nói với nàng một câu như vậy, liền sải bước đi, tiếng bước chân rất nhanh biến mất trên hành lang Bạch Thạch ngoài Thanh Liên Đường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.