Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 120




-Sao anh đến đây?

-Chồng tương lai không được đến nhà vợ tương lai?

-Gì? 

-Em ngốc thế,mẹ em vừa nói cho em đấy.

-Anh là...là...người mẹ em đã...đã đính hôn cho em?

-Ukm,chẳng lẽ em muốn người khác?Anh véo má cô,cũng đúng,mẹ đã đưa khách đến còn nói đến hôn sự,tuy chưa rõ nhưng đáng lẽ với IQ cao ngất của cô phải đoán ra chứ? Không đoán được cũng ko sai,IQ trong tình yêu của chị như con kiến thôi ak........

-Cái gì? Anh...anh giấu em....

-Anh cũng vừa mới biết.

-Thật ko?

-Em không tin anh?

-Không,không phải,chỉ là sao anh không bất ngờ......

-Vì đằng nào em cũng phải lấy anh cho dù ko có cái hôn ước này.

Cô ngại lắm rồi,thẹn quá hóa giận rồi:

-Sao phải lấy,còn chưa đồng ý,đứng có mà tự si tình....

-Vậy sao? Anh ghé sát xuống tai cô,cắn nhẹ khiến nó đỏ:

-Ấy vậy,lúc sáng có ai đó dám hôn anh rồi chạy,người đó là ai?

-Biết đâu được.

Anh đè sát lên cô:

-Vậy thử lại là biết người nào.

Nói xong anh liền đặt môi mình lên môi cô,nụ hôn cuồng nhiệt,triền miên,dây dưa mãi,lưỡi quấn lưới,trêu đùa không nguôi,anh đang cố làm cô nóng lên đây mà,vừa hôn, anh còn cứ cọ sát người mình vào người cô,bàn tay rắn chắc còn sờ mó lung tung,khi chạm vào nhụy hoa của cô,thật kinh hãi,khiến cô kêu lên một tiếng:

-Ưm....

Là anh đang kích tình? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.