Mặt Nạ Tình Yêu

Chương 7




Lý Trân đưa mắt liếc Địch Yến một cái. Địch Yến liền bỏ kiếm, Lý Trân cười cười nói:
- Ta tin tưởng bây giờ tình thế nguy cấp, Lâm Thái Thú đều rõ ràng hơn so với ai khác, Lai Tuấn Thần sở dĩ phái giám sát Ngự Sử và Thị Ngự Sử đến Dương Châu, chính là muốn lấy danh nghĩa quan phương giám thị Lý Nguyên Gia. Hiện tại hai người đều chết rồi, Lý Nguyên Gia cũng không có đường lui, tất nhiên sẽ khởi binh tạo phản, Lâm Thái Thú nói làm sao bây giờ?

Lâm Thanh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đều là đám cẩu Cao Cú Lệ hại ta.

Lý Trân và Địch Yến nhìn nhau, hai người giống nhau đều hiểu được, hoá ra lại là người Cao Cú Lệ Phục Quốc Hội. Lý Trân lại bỗng nhiên thông suốt, hậu trường của Lâm Thanh và Triệu Văn Sơ là Võ Tam Tư, bọn người Cao Cú Lệ này chính là Võ Tam Tư phái tới, chỉ sợ giết Hầu Tư Chỉ và Vương Đại Trinh chính là bọn họ, mà không phải người của Lý Nguyên Gia.

Lúc này, Triệu Văn Sơ vội la lên:
- Bọn người Cao Ly này ở đâu? Cũng không thể cho bọn họ chạy thoát.

Lâm Thanh lắc lắc đầu:
- Sau khi sự kiện nhà trọ phát sinh, đều không thấy tin tức bọn họ nữa, hẳn là đã chạy mất rồi. Ta bây giờ đi đâu tìm bọn chúng đây?

Lý Trân thản nhiên nói:
- Vì sao Võ Tam Tư không phái võ tướng của mình đến mà lại phái một đám võ sĩ Cao Cú Lệ đến Dương Châu, nguyên nhân trong đó Lâm sứ quân có nghĩ tới không?

Sắc mặt Lâm Thanh trở nên trắng bệch. Y hiểu được ý tứ của Lý Trân, chỉ sợ khi mới bắt đầu Võ Tam Tư đã chuẩn bị không đếm xỉa đến, cho nên mới không chịu phái người của mình đến. Hiện tại hai gã Ngự Sử chết ở Dương Châu, Lý Nguyên Gia đã không có đường lui, sắp khởi binh, Võ Tam Tư càng sẽ không thừa nhận việc ở Dương Châu có liên quan tới mình. Như vậy Lâm Thanh y phải gánh trên lưng tất cả tiếng xấu rồi.

Nghĩ thông suốt điểm này, trên trán Lâm Thanh mồ hôi đầm đìa. Triệu Văn Sơ cũng hiểu được, sợ tới mức cả người run rẩy:
- Sứ quân, chúng ta... nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Thanh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn phía Lý Trân, chỉ thấy trên mặt Lý Trân như cười như không, dường như đang chờ đợi. Lâm Thanh vội vàng đứng lên, thi lễ thật sâu, cầu khẩn nói:
- Xin Lý Thống lĩnh cứu ta một mạng.

Lý Trân cười nói:
- Kỳ thật Lâm sứ quân còn có một con đường có thể đi, nhưng phải xem Lâm sứ quân có quyết đoán hay không.

Lâm Thanh cắn răng một cái:
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ cần có thể thoát khỏi nguy cơ lần này, ta có thể trả bất cứ giá nào, Lý Thống lĩnh mời nói.

Lý Trân gật gật đầu nói:
- Lâm Thái Thú và Triệu Trưởng sử viết một lá thư cho Thánh Thượng, vạch trần Lý Nguyên Gia có dã tâm xưng đế, tấm bia đá thiên triệu kia có thể làm chứng cớ, tốt nhất nên tìm một chút chứng cớ.

Lâm Thanh và Triệu Văn Sơ nhìn nhau. Bọn họ không nghĩ đến Lý Trân thật ra là vì rũ sạch Lý Đán và Lý Hiển, bọn họ còn tưởng rằng là trước tiên rũ sạch mình. Lâm Thanh rất đồng tình,
- Chúng ta lập tức dâng thư.

Lý Trân vừa cười nói:
- Chỉ tỏ thái độ trên thư cũng không được, nhất định phải có hành động. Ta nghe nói trong tay Thái Thú có một ngàn châu binh, có thể đem châu Binh giao cho ta?

Lúc này Lý Trân chính là cây cỏ cứu mạng của Lâm Thanh, Lý Trân nói cái gì y đều phục tùng, huống chi đề nghị của Lý Trân rất đúng, phải dùng hành động thực tế phản kháng Lý Nguyên Gia, lúc này mới được Thánh Thượng công nhận.

Lúc này, Lâm Thanh chợt nhớ tới một chuyện, liền tranh thủ kéo Lý Trân qua một bên, thấp giọng nói:
- Ta có mấy phong thư ở chỗ Lý Nguyên Gia, Lý Thống lĩnh có thể hay không …

Lý Trân hiểu ý, cười nói:
- Ta sẽ tìm ra trả lại cho Lâm Thái Thú.

Lâm Thanh mừng rỡ, lúc này từ trong rương lấy ra một hộp ngọc, giao cho Lý Trân,
- Đây là lệnh tiễn chỉ huy một ngàn châu binh, ta cùng thống lĩnh đi quân doanh.

Trong Thành Giang Dương, Lý Nguyên Gia nghe nói nhi tử giết chết hai Ngự Sử, lão cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Lý Huấn lại gấp đến độ dậm chân, chỉ vào Lý Kham mắng to:
- Ngươi ngu xuẩn, ngươi muốn giết chết chúng ta sao?

Lý Kham giận dữ, rút kiếm ra quát:
- Muốn thành đại sự, tiếc gì hai tên Ngự Sử nho nhỏ. Nếu như ngươi còn dám dao động quân tâm, ta giết ngươi trước.

Lý Huấn vô cùng sợ người đệ đệ này, y vội vàng nói với Lý Nguyên Gia:
- Phụ thân, hiện tại còn kịp, con đi tìm Võ Ý Tông đàm phán.

Lý Nguyên Gia lại không có hé răng, lão đang xem một phần mật chỉ, là mật chỉ của Võ Tắc Thiên lục soát được từ trên người Vương Đai Trinh, trên mật chỉ viết rất rất rõ ràng, lệnh Vương Đại Trinh và Hầu Tư Chỉ trước tiên ổn định Thái Thú Dương Châu Lâm Thanh, đợi Võ Ý Tông bắt được Lý Nguyên Gia, bí mật đem hai người cùng nhau xử quyết, diệt cả nhà.

Lý Nguyên Gia thở dài thật sâu, đưa mật chỉ cho trưởng tử Lý Huấn, vạn bất đắc dĩ nói:
- Chỉ sợ ta đã không còn đường để đi rồi.

Lý Huấn xem hết mật chỉ, sau một lúc lâu nói không ra lời. Lúc này Lý Nguyên Gia hạ quyết tâm, nói với Lý Kham:
- Con nhanh đi đảo Dương Tử, đưa toàn bộ binh lính tới Giang Dương, chúng ta trước tiễn chiếm lĩnh Dương Châu, sau đó hiệu lệnh thiên hạ thảo phạt Võ tặc.

Lý Kham suất lĩnh hơn mười người tùy tùng đánh ngựa một đường chạy gấp tới rồi bến tàu, y hô lớn với quản sự bến tàu:
- Mau chuẩn bị thuyền cho ta.

Quản sự bến tàu chạy như bay, lúc này, một gã thủ hạ tiến lên phía trước nói:
- Tiểu Vương gia, có một gã thương nhân Đôn Hoàng nguyện ý vì tiểu Vương gia cống hiến sức lực.

- Người ở đâu?

Thủ hạ dẫn một gã mập mạp đi lên, Lý Kham đánh giá y một chút, hỏi:
- Ngươi tên là gì?

- Tại hạ Tửu Tráng, người Đôn Hoàng, từ Đôn Hoàng buôn ngựa đến Dương Châu. Nghe nói Vương gia đang chiêu mộ tráng sĩ, tiểu nhân đặc biệt mang vài tiểu nhị nguyện ý cống hiến vì tiểu Vương gia.

Lý Kham nghe nói là ngựa buôn lậu Hà Tây, trong lòng vừa động, bọn họ vừa lúc cần ngựa, liền hỏi:
- Ngươi có bao nhiêu con ngựa.

Tửu mập vừa quay đầu lại, ngoắc hô to:
- Dắt đi lên.

Vài tên tiểu nhị mặc cát y vải thô dắt hai mươi mấy con ngựa đi tới. Dương Châu bản địa không dưỡng ngựa, ngựa đều phải từ mua thảo nguyên phương bắc, giá cả phần lớn vô cùng đắt tiền. Lý Kham thấy ngựa này tuy rằng không phải quân mã, nhưng đều vô cùng cường tráng, mà mấy tiểu nhị cũng hết sức khỏe mạnh, trong lòng của y vui mừng, cười hỏi:
- Ngựa này ít nhất giá trị hơn một ngàn quán, ngươi bán cho ta không?

Tửu mập gãi đầu nói:
- Tiểu nhân là thương nhân, không cần tiền …

- Ngươi muốn cái gì?
Lý Kham kỳ quái hỏi.

- Phụ thân của tiểu nhân là đồ tể, một lòng muốn tiểu nhân làm quan, đáng tiếc tiểu nhân chỉ biết vài cái chữ to.

Lý Kham hiểu ngay.
- Ngươi muốn làm quan?

Tên mập lấy ra một chủy thủ được khảm bảo thạch hoàng kim, vẻ mặt tươi cười dâng hai tay,
- Đây là chủy thủ mà tiểu nhân mua được từ trong tay người Túc Đặc, nguyện hiến cho Vương gia.

Lý Kham tiếp nhận chủy thủ rút ra, chỉ thấy lưỡi dao lóng lánh, sắc bén dị thường. Y không khỏi thầm khen tên mập mạp này hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, y lập tức thích Tửu mập này, cười nói:
- Muốn làm quan hãy theo ta, ta phong ngươi làm quan dưới trướng của ta. Muốn làm gì nào. Thương Tào Tham Quân, quan thất phẩm, chủ quản quân nhu vật tư, được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.