Mặt Nạ Tình Yêu

Chương 5




- Kỹ năng bơi tốt.
Cha con người đánh cá không hẹn mà cùng thấp giọng khen.

Lý Trân đương nhiên biết kỹ năng bơi và khinh công của Địch Yến đều siêu nhân nhất đẳng, hắn vẫn lo lắng, cũng lấy ra cung tiễn nhảy lên đảo Thần Miếu, người đánh cá tuổi trẻ cũng đi theo hắn lên đảo.

- Yên tâm đi đáy nước bên này có mạch nước ngầm đá ngầm rất nhiều, thuyền của chúng ta không qua được, bọn họ cũng không sẽ đi qua.

Nghe nói phía dưới đều là đá ngầm và mạch nước ngầm, trong lòng Lý Trân càng thêm lo lắng, hắn âm thầm hối hận, sớm biết rằng nên kiên trì không cho nàng tới. Đúng lúc này, chỉ thấy phía trước trên đảo có đốm lửa lóe lên một cái, một cái chớp mắt liền tắt. Lý Trân lập tức mừng rỡ, đây là tín hiệu ước hẹn bọn hắn, Địch Yến lên bờ rồi, lòng hắn thoáng buông xuống.

Địch Yến tuy rằng gặp hai mạch nước ngầm, nhưng nàng có kỹ năng bơi cao cường, lợi dụng thân thể linh hoạt nhanh chóng thoát khỏi mạch nước ngầm, rất nhanh lên bờ. Nàng lấy đá lửa giấu ở bên hông đập ra một chút đốm lửa, liền chạy đi vào chỗ rừng sâu.

Trên đảo vốn có khu rừng cây dài rộng, nhưng bởi vì có quân đội đóng quân, cây đã bị chặt rất nhiều, một ít con hoẵng, cây cỏ lộc, thỏ hoang và động vật nhỏ sống trên đảo bị bắt giết hầu như không còn, chỉ có rất nhiều thuỷ điểu, tuy nhiên Địch Yến thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn, lại cực kỳ thông minh, một đường chạy trốn, không ngờ không làm kinh động bất luận con thuỷ điểu nào, dần dần đã đến gần trung tâm đảo.

Đảo Dương Tử chính là Dương Trung của hậu thế, tuy nhiên thời đại Tùy Đường trong Trường Giang bùn cát trầm tích không nhiều lắm, tòa đảo lớn này còn không liên kết với bờ bắc, trở thành một hòn đảo đơn độc ở Trường Giang, ngoại hình giống một cây quạt, phạm vi chừng mười dặm.

Địch Yến dần dần tiến gần một ngọn núi đồi, bỗng nhiên nàng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, dưới tình thế cấp bách, nàng nhảy lên một cành cây đại thụ, thân thể vừa chuyển lên đại thụ, gắt gao bám vào cây, y phục màu đen bó sát người dán sát vào đại thụ hòa làm một thể, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện nàng.

Chỉ thấy vài tên binh lính trinh sát tuần tra lười nhác đi tới, chỉ nghe một người nói:
- Ngày hôm qua nên phát tiền rồi, như sao một chút động tĩnh đều không có. Biện Lão Ngũ, ngươi và quan trên khá quen thuộc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Ta quen thuộc cái rắm, ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Dù sao không trả tiền, chúng ta sẽ không sống được, thật sự không được thì về nhà, tham gia quân ngũ một năm kiếm cũng không ít.

- Nói cũng đúng, nghe nói sắp đánh trận rồi, ta nói chúng ta vẫn nên kiềm chế chút đi, vì chút tiền lẻ này bán mệnh đi, không đáng nha.

Mấy tên lính thì thầm đi xa, Địch Yến vẫn chờ bóng dáng bọn hắn biến mất, lúc này mới nhảy từ trên cây xuống, chạy lên sườn núi. Sườn núi cùng lắm chỉ có thể coi là một tòa đất, chỉ cao ba bốn trượng, tuy nhiên dài một dặm, Địch Yến đứng ở trên đỉnh núi nhìn lại xuống phía dưới, dưới chân núi bỗng nhiên xuất hiện mảng lớn quân doanh, bốn phía bị hàng rào vây quanh, ngay giữa là từng lều lớn chỉnh tề, đủ có mấy trăm đỉnh.

Lý Trân ở đảo Thần Miếu đợi gần một canh giờ rồi, Địch Yến thủy chung chưa trở về, trong lòng của hắn vô cùng khẩn trương, vẫn nhìn chăm chú đảo Dương Tử tối đen. Người đánh cá tuổi trẻ bên cạnh cũng có chút lo lắng:
- Vị cô nương kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Lý Trân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu nàng bị phát hiện, trên đảo sẽ có động tĩnh, hẳn là không có chuyện đâu.

Tuy là nói như vậy, trong lòng Lý Trân cũng không yên, đảo Dương Tử quá lớn, cho dù Địch Yến lỡ bị bắt, hắn ở nơi này cũng không chắc nhìn tới được. Đúng lúc này, cách bờ biển đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, tim Lý Trân mạnh nhảy dựng, thấp giọng hỏi:
- A Yến, là muội sao?

- Đồ ngốc, đương nhiên là muội rồi.
Địch Yến hờn dỗi đáp lại.

Lý Trân mừng rỡ, xông tới, tay ôm lấy thân thể nhỏ xinh của Địch Yến vào trong ngực. Địch Yến thấy người đánh cá tuổi trẻ cũng đi theo chạy tới, liền tranh thủ đẩyLý Trân ra, cười nói:
- Muội không sao, vô cùng thuận lợi, trở về trước rồi hãy nói sau.

Ba người quay trở về thuyền nhỏ, Lý Trân và Địch Yến vào khoang thuyền, cha con người đánh cá chống thuyền chậm rãi rời khỏi đảo Thần Miếu, chạy tới hướng bờ bắc huyện Giang Dương.

Trong khoang thuyền, Địch Yến thấp giọng nói:
- Quay lưng đi.

Lý Trân biết rằng nàng phải thay quần áo, vội vàng quay lưng lại, chỉ nghe phía sau truyền đến thanh âm y thoát sột sột soạt soạt, Địch Yến cởi bỏ quần áo ướt sũng, thay quần áo mới, thấy hắn thành thật, không hề nhìn lén mình, liền hài lòng cười nói:
- Được rồi.

Lý Trân xoay người, cầm tay nàng. Địch Yến nhỏ giọng nói:
- Không muốn nghe ta nói nói trên đảo tình huống sao?

Lý Trân lắc đầu, lại một lần ôm nàng vào trong ngực, hôn lên trên trán trơn bóng một cái. Thân thể Địch Yến hơi khẽ chấn động, nhưng không đẩy ra hắn. Lý Trân dường như được ám chỉ, liền lấy hết dũng khí, môi chậm rãi trượt xuống, tìm được môi đỏ mọng mềm mại của nàng, không đợi nàng kịp phản ứng, nhẹ nhàng miết lên đôi môi nóng bỏng đó. Địch Yến lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, thẹn thùng vùi đầu vào trong ngực của hắn, nhỏ giọng kháng nghị như muỗi kêu nói:
- Không cho huynh ức hiếp muội.

Lý Trân biết rằng da mặt nàng cực mỏng, không dám tiếp tục có hành vi lỗ mãng lần nữa. Hắn cảm thấy mỹ mãn, ôm nàng vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể của mình chậm rãi làm ấm thân thể lạnh lẽo của nàng. Địch Yến không đẩy hắn ra, rúc vào trong lòng của hắn cười nói:
- Khả năng Lý Nguyên Gia khả nhiều rượu rồi, không ngờ quên phát bổng lộc cho bọn lính, tiếng oán than dậy đất, may mắn là ở trên sông, nếu không không biết sẽ chạy trốn bao nhiêu người.

Lý Trân ôm ấp mỹ nhân mềm mại, sớm lòng hươu dạ vượn, làm sao còn quan tâm quân đội của Lý Nguyên Gia, chỉ cần Địch Yến đừng từ trong lòng ngực của hắn chạy trốn là được.

Trước phủ Thứ sử Dương Châu, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại, từ bên trong xe đi ra một nam tử tuổi trẻ cao gầy, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt dài nhỏ lóe ra hào quang khiếp người. Người này đúng là Kiếm Đông Hi, thủ lĩnh Cao Lệ Phục Quốc Hội của Đại Đường. Sau khi ám sát Lý Hiển thất bại, bọn họ trốn về Lạc Dương, dưới sự che chở của Võ Tam Tư, bọn họ tránh thoát việc truy tra của triều đình Đại Đường.

Trên thực tế " Phục Quốc Hội, chỉ là xưng hô nội bộ của Cao Cú Lệ, ở Đại Đường, bọn họ công khai danh xưng là hỗ trợ hội người Cao Ly, trên danh nghĩa là trợ giúp Cao Cú Lệ thích ứng cuộc sống của Đại Đường, chiếm được triều đình ngầm đồng ý, miễn cưỡng xem như một tổ chức hợp pháp.

Không chỉ có như thế, Cao Lệ Phục Quốc Hội còn phụ thuộc vào Võ Tam Tư, cam nguyện trở thành tay sai của Võ Tam Tư, bán mạng vì y để đổi lấy che chở, nhưng đồng thời cũng âm thầm vì phục hưng Cao Cú Lệ mà tích cực cố gắng.

Nhiệm vụ của Cao Lệ Phục Quốc Hội chính là khơi mào Đại Đường nội loạn, thừa dịp Đại Đường nội loạn không rảnh bận tâm biên cương mà cơ hội xây dựng lại vương quốc Cao Cú Lệ. Sau khi ám sát Lý Hiển thất bại, Kiếm Đông Hi ở Lạc Dương ẩn núp một thời gian ngắn, theo sự kiện Hưng Đường Hội dần dần mở rộng, Kiếm Đông Hi lại thấy được cơ hội khơi mào Đại Đường nội loạn, chủ động xin Võ Tam Tư đi Dương Châu làm việc.

Võ Tam Tư cũng đúng lúc không muốn phái Võ tướng đường tham dự việc này, Kiếm Đông Hi chủ động xin đi giết giặc tự nguyện chịu thiệt, hai người thống nhất với nhau, do Kiếm Đông Hi suất lĩnh võ sĩ tinh nhuệ theo hướng đông đi Dương Châu làm việc tùy theo hoàn cảnh.

Võ Tam Tư giao cho Kiếm Đông Hi một nhiệm vụ là bức bách Hưng Đường Hội khởi binh tạo phản, cho Võ Tắc Thiên cái cớ để trấn áp hoàng tộc Lý thị trên mọi mặt, điều này cũng không mưu mà hợp với sứ mạng của Cao Lệ Phục Quốc Hội.

Một gã quản gia mang theo Kiếm Đông Hi bước nhanh đi vào phủ Thái thú, đi thẳng tới ngoại thư phòng của Lâm Thanh, quản gia hạ thấp người nói:
- Công tử xin đợi, ta đây đi vào bẩm báo Thái Thú.

Kiếm Đông Hi tò mò đánh giá thư phòng của Lâm Thanh, nơi này chỉ là ngoại thư phòng, chủ yếu dùng cho tiếp đãi khách nhân quan trọng, cũng không có công văn gì cơ mật, y tùy tay từ trên giá sách lấy ra một quyển bản đồ, chậm rãi triển khai, đây là một bức bản đồ buôn bán bình thường Dương Châu, trên bản đồ đánh dấu rất nhiều vị trí cửa hàng quan trọng, loại này ở trên thị trường cũng mua được. Kiếm Đông Hi ngược lại muốn một bức bản đồ quân sự đông nam Đại Đường, có cái loại này vị trí quân doanh và trú binh, đáng tiếc trong thư phòng không có.

Lúc này, phía sau y truyền đến những tiếng ho khan nhẹ nhàng, Kiếm Đông Hi quay đầu lại, chỉ thấy Thái Thú Lâm Thanh hiện ra ở phía sau mình, y vội vàng đem bản đồ trở về tại chỗ, khom người dài thi lễ:
- Vãn bối tham kiến Lâm sứ quân.

Lâm Thanh và người Cao Cú Lệ đã giao tế vài lần, y từ trong xương cốt không thích người Cao Cú Lệ, hơn nữa hai ngày trước võ sĩ Cao Cú Lệ tạm thời ở trong phủ y tự tiện rời khỏi trú địa, không ngờ có người xuất hiện tại thư phòng phụ cận của y, mặc dù bọn họ cũng tham dự bắt giữ người lẻn vào, nhưng vẫn khiến Lâm Thanh cực kỳ bất mãn.

Nếu không phải Võ Tam Tư nghiêm lệnh y hiệp trợ võ sĩ Cao Cú Lệ, y căn bản cũng không sẽ để ý tới bọn họ. Lâm Thanh lãnh đạm nói:
- Công tử mời ngồi.

Lâm Thanh ngồi xuống, Kiếm Đông Hi cũng không khách khí ngồi xuống, y hạ thấp người cười nói:
- Nghe nói mấy ngày hôm trước có thích khách lẻn vào trong phủ, Thái Thú bị sợ hãi.

Lâm Thanh biết rằng y đang nhắc nhở chính mình, là người của y phát hiện thích khách, bảo vệ mình. Đối với loại tranh công này Lâm Thanh vô cùng phản cảm, y không muốn tiếp đề tài này, uống ngụm trà hỏi:
- Ta nghe nói người của Lai Tuấn Thần đã ở Dương Châu, các ngươi tìm được rồi sao?

- Hồi bẩm Lâm Thái Thú, người của chúng ta ở trong thanh lâu chợ nam Dương Châu phát hiện Hầu Tư Chỉ, ta đã phái người nghiêm mật giám thị y.

Lâm Thanh thấy bọn họ làm việc rất có hiệu suất. Sắc mặt thoáng dịu đi một chút, lại hỏi:
- Còn có Lý Trân nữa, hắn cũng là một người không dễ đối phó, các ngươi cũng phải lưu ý hắn.

Nhắc tới Lý Trân, trong lòng Kiếm Đông Hi liền dâng lên một tia thù hận mãnh liệt. Ở huyện Hướng Thành, người của y chết thê thảm và nghiêm trọng, cũng là bởi vì nội vệ của Lý Trân đúng lúc xuất hiện, tuy nhiên Kiếm Đông Hi là một người vô cùng có lòng dạ, trên mặt y không biểu lộ ra nội tâm thù hận, ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Sứ quân nói là nội vệ Lý Trân đúng không, chẳng lẽ hắn đã ở Dương Châu sao?

Lâm Thanh nhướng mắt, sắc bén nhìn Kiếm Đông Hi chăm chú, thản nhiên nói:
- Các ngươi ở bến tàu Yên trấn ám sát Võ Ý Tông, chẳng lẽ không biết Lý Trân cũng có ở ư?

Kiếm Đông Hi sợ hãi vội vàng lắc đầu,
- Ta quả thật không biết, hơn nữa Lương Vương điện hạ cũng không hề nói cho ta biết trước.

Lâm Thanh cười lạnh nói:
- Ngươi đã không chịu thừa nhận, ta đây coi như ngươi không biết Lý Trân trên danh nghĩa là hộ vệ Võ Ý Tông, nhưng trên thực tế hắn đến Dương Châu là có tính toán khác. Hắn bây giờ đang ở thành Dương Châu, ngươi tốt nhất nên tìm hắn. Hơn nữa các ngươi ám sát Võ Ý Tông dường như không có hiệu quả, ngươi định làm như thế nào?

Trong lòng Kiếm Đông Hi sớm có phương án suy tính, y cười cười nói:
- Võ Ý Tông sở dĩ chậm chạp không chịu tiến Dương Châu, là sợ Lý Nguyên Gia sẽ xuống tay với y. Hiện tại y phòng vệ vô cùng nghiêm mật, rất khó lại xuống tay, chúng ta chỉ có thể đổi một phương hướng khác, bức Lý Nguyên Gia động thủ trước, cho nên ta đặc biệt đến xin Lâm Thái Thú giúp đỡ.

Lâm Thanh không muốn trợ giúp người Cao Cú Lệ, nhưng tưởng tượng đến mệnh lệnh của Võ Tam Tư, y chỉ phải nhịn căm ghét trong lòng xuống, lạnh lùng nói:
- Ngươi hy vọng ta giúp ngươi như thế nào.

- Rất đơn giản, hy vọng Lâm Thái Thú có thể đi huyện Giang Dương, giúp ta đem một phần tình báo đưa cho Lý Nguyên Gia.

Lâm Thanh là Thái Thú tôn quý, làm sao có thể nghe một người Cao Cú Lệ sai phái mình, y khinh thường hừ một tiếng:
- Ta sẽ phái người truyền tin thay ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.