Mặt Nạ Hoàn Hảo

Chương 7




Ta mặc một thân giá y màu đỏ ngồi trước bàn trang điểm mặc người khác loay hoay trang điểm còn mình thì vẫn chưa kịp phản ứng gì.

Bổn tiên hạ phàm lịch kiếp muốn chết đi sống lại, hôm nay quay đầu nhìn lại vẫn không hiểu vì sao lại như vậy.

Nhị tỷ Tam tỷ đứng ở phía sau cười không ngừng, đại tỷ vẻ mặt uất ức ngồi bên cạnh ta, hai tay khoanh trước ngực than thở.

"Uổng công ta trước đây không lâu còn lo lắng thay muội, giờ thì tốt rồi, muội lại là người xuất giá đầu tiên."

Ta hắc hắc cười gượng, theo thói quen muốn che cái gáy lại thì lại bị nhị tỷ vỗ nhẹ : “Ta và tam tỷ thật vất vả mới trang điểm cho muội được, nếu muội làm hỏng thì thật xấu mặt nhà chúng ta”.

Ta bất đắc dĩ thả tay ra, hôm nay rõ ràng là ta xuất giá nhưng ba tỷ tỷ lại còn vội hơn cả ta. Tam tỷ chọn lấy một cây trâm được làm rất tinh xảo, trên đó có khảm một con phượng hoàng mạ vàng trông rất sống động. Trâm cài này tuy đẹp nhưng nhìn thấy độ nặng của nó ta đã muốn giãy giụa. Tam tỷ cắm cây trâm vào đầu ta, rồi vẫn không quên vỗ vỗ tay như thể rất hài lòng với kiệt tác này. Thường ngày ta thích mặc áo trắng, hôm nay nhìn mình trang điểm lộng lẫy, mặt dày son phấn thì lại thấy hoảng hốt, cảm giác này thật giống ba ngày trước khi thấy Ngọc Đế mỉm cười tự mình mang sính lễ đến cửa cầu hôn.

"Phượng Dẫn a, ngươi đã cùng Vân Liên lưỡng tình tương duyệt, cuộc hôn nhân này liền định như vậy đi. Chuyện này trẫm cũng đã thương lượng qua với Đồng Vương mẫu, nàng cũng rất hài lòng."

Chỉ sợ là sét đánh đầy trời cũng không thể mô tả được sự khiếp sợ của ta lúc này. Ai có thể cho ta biết đây là Ngọc Đế thật sao?

Ta run rẩy thả cuốn truyện đang đọc dở trong tay xuống, vẻ mặt kinh hãi chỉ vào Ngọc Đế : “Rõ ràng nói nếu ta không qua được kiếp nạn này thì sẽ hồn phi phách tán…”

"Đúng vậy a, đúng là trẫm nói thế." Ngọc Đế thờ ơ nhún vai: "Không phải là ngươi đã trải qua hồn phi phách tán rồi sao?"

Vậy cũng nói được sao?

Ta khó khăn nuốt nước miếng, len lén nhìn sính lễ sau lưng Ngọc Đế : “Vậy ban đầu vì sao muốn ta đi lịch kiếp ?”

Ta tự nhận thấy đây cũng không phải là một vấn đề khó đáp, nhưng sắc mặt Ngọc Đế lại biến đổi, nhíu mày vuốt râu cá trê đáp: “Những chuyện khác không cần nói nhiều, thiên cơ bất khả lộ. Huống chi khi trưởng thành thì cũng nên trải qua lịch kiếp. Ngươi chỉ cần trả lời ta ngươi có gả không ?”

"Gả, gả. . . . . ."

Ta cũng không thèm, lập tức đáp trả. Nhưng từ vừa ra khỏi mồm kia cũng chỉ có một từ là “gả”.

Vì vậy khi Ngọc Đế ý vui vẻ rời đi bổn tiên mới phát hiện ra mình lại tự bán mình đi. Ừm, tại sao lại….

Kết quả chuyện rung động lòng người thời gian trước rốt cuộc vẫn chỉ là một câu chuyện mù mờ, ta cũng không hiểu được nguyên do trong đó. Nếu ta có chút cốt khí, thể nào cũng phải đối chọi lại với Ngọc Đế một chút, chỉ có điều ta còn chưa kịp chống lại, thì đã bị gạt.

Bổn tiên giống người dễ gạt lắm sao?

Ta cắn răng ngồi xổm trên mặt đất buồn bã than thở nhìn mấy chiếc rương lớn trước mặt. Nói là đồ cưới nhưng không biết trong đó là gì. Ta nhàm chán mở một chiếc rương ra, thoáng chốc bị ánh kim chói lòa bên trong làm cho mờ mắt. Vốn còn thầm mắng chẳng lẽ là ám khí, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Trong rương kia chính là thứ mà ta ngày nhớ đêm mong, vàng. Vì vậy ta vui vẻ mở những cái rương còn lại ra, đến khi đập vào mắt đều là ánh vàng chói lọi thì ta ta chỉ còn thiếu nước miệng toét đến tận mang tai.

Rốt cuộc là Vân Liên hiểu ta...ta không có gả nhầm a không có gả nhầm.

Mấy ngày sau ta đều rất hưng phấn, ban đêm trực tiếp nằm ngủ trên mấy chiếc rương, mỗi ngày ngoan ngoãn ở trong khuê phòng đợi gả, cười híp mắt mặc cho người ta trang điểm, cười híp mắt mặc cho người ta nâng lên kiệu hoa, sau đó cười híp mắt bị người ta đưa vào động phòng.

Nhưng sau đó khi ta ngồi ở mép giường trong tân phòng, lại cảm thấy hồ nghi, nuốt nước bọt.

Vân Liên cũng giảo hoạt như lão cha của hắn, mang chút vàng rách này đến là có thể đối lấy ta về. Thiên đình này thiếu gì trân phẩm, mang một món xuống phàm trần bán thì có cái nào là không có giá trị liên thành chứ ? Mấy rương vàng này đáng bao nhiêu tiền? Hơn nữa bây giờ bổn tiên cũng không thể tùy ý hạ phàm, mấy rương vàng này có khác gì mấy tảng đá đây?

Vì vậy đêm tân hôn, khi vẫn đang che hỉ khăn ngồi ở mép giường, bổn tiên đã tổng kết được hai câu.

Trong cuộc đời này chuyện khổ sở nhất chính là sống mà không có tiền. Chuyện khổ thứ hai, là chuyện cực kỳ đau khổ là có tiền mà không biết tiêu ở đâu ?

Ta đang nghiêm túc suy nghĩ nên cũng không chú ý Vân Liên đã vào phòng, trong nháy mắt ta tiền bị đè xuống. Khi ta tỉnh hồn, thì thấy Vân Liên mặc một thân áo đỏ tươi thêu tơ vàng, tóc ngày thường tùy ý thả thì này được buộc lên thật cao làm nổi bật phong thái tuấn lãng của hắn, còn có chút phong lưu nữa.

Ta lơ đãng nhìn đôi mắt phượng của hắn, ngẩn người, trên mặt bỗng chốc đỏ ửng, sau đó lại thấy như thế thật mất mặt nên đành cố ép sự xấu hổ xuống.

"Chàng. . . . . ."

Ta liếm đôi môi khô khốc, nửa này sau cũng không nói thêm được gì nữa. Vân Liên hình như rất có hứng thú với vẻ quẫn bách của ta, chỉ nhếch môi nhìn ta chằm chằm, không nói gì, bộ dáng như cười như không càng chọc người tức giận.

Ta lấy can đảm, tỏ ra khí phách ngửa đầu nói : “Hôm nay mặc dù ta đã gả cho chàng nhưng tốt xấu gì cũng vẫn là sư phụ của chàng, chàng chưa xuất sư thì sau này không được phép gọi ta là nương tử mà phải kêu là sư phụ”.

"A ——?"Vân Liên cũng không phản bác, âm thanh kéo dài khiến ta ngẩn ra. Trong thoáng chốc, lại chợt thấy hắn tiến đến gần, đôi môi nhẹ nhàng phất qua tai ta, hơi thở mập mờ.

"Chẳng lẽ sư phụ muốn so tài cao thấp với đồ nhi?"

Hơi thở ấm áp khiến ta khẽ run lên, ta dịch ra giữa giường, vội vàng đáp lời, nhưng sự khí phách cũng đã giảm đi : “Hiện nay mặc dù tài nghệ của chàng đã cao hơn vi sư, nhưng dù sao một ngày là thầy thì cả đời là thầy, chàng kêu ta một tiếng sư phụ cũng không thiệt thòi…”

Ta còn chưa nói xong thì miệng đã bị một đôi môi ướt át ngậm lấy, Ta cả kinh thất sắc, hôm nay nếu để hắn chiếm thượng phong, thì sau này làm sao ta còn có cơ hội lật người ? Ta quơ quơ móng vuốt, đang định mở miệng trách cứ thì Vân Liên đã nhân cơ hội công thành chiếm đất, bức bách ta dây dưa với hắn.

Ban đầu ta còn choáng váng chống lại một chút nhưng sau cùng chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mất hết sức lực, đầu óc mụ mẫm, cả người như cá nằm trên thớt, mặc cho Vân Liên xử trí. Khó khăn lắm mới dừng lại một chút, ta vội vàng thở dốc một hơi, một tay che ngực, một tay chọc chọc vào hắn : “Rất bất kính ! Rất bất kính ! Trước đây ta cũng không biết chàng lớn mật như thế.”

Vân Liên giận quá hóa cười, đôi mắt phượng mị hoặc như vầng trăng. Ta tự biết hậu quả sau khi hắn híp mắt, trong lòng kinh hãi nhưng khi chưa kịp phản ứng thì bất tri bất giác đả bị hắn bức đến chân giường.

“Ban đầu chính là vì ta quá hiền, mặc cho sư phụ đùa giỡn lại còn cho người khác cơ hội nếm ngon ngọt”. Vân Liên đưa tay mơn trớn khuôn mặt ta, hơi thở cực kỳ nguy hiểm : “Sao ? Sát Nhan đã hôn qua nơi nào ?”

"À?" Ta mê mang nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nhớ ra khi ta và Sát Nhan diễn trò cho hắn xem Sát Nhan đã cố ý hôn ta, ta nháy mắt xấu hổ vô cùng : “Chàng… vẫn nhớ sao…”

"Đúng thế." Vân Liên cười cười hả hê, ta lại cảm thấy trong nụ cười đó có mang theo vài phần ý lạnh. Đang muốn nói thì hắn lại tinh tế hôn lên gò má ta, vừa dịu dàng vừa bá đạo.

"Những chỗ hắn hôn qua ta đã hôn lại sạch sẽ, sau này nàng chỉ thuộc về một mình ta."

Ta há miệng nhưng cũng không dám cãi lại nữa, lúc này Vân Liên thật giống một quả pháo, có thể nổ bất kỳ lúc nào. Trước kia luôn nghĩ Vân Liên cũng chỉ là một thằng nhóc rắm thúi luôn đi theo sau ta, sau đó lại là một tiểu công tử dịu dàng lạnh lùng, thật không ngờ khi hắn khôi phục trí nhớ hai đời, tính tình cũng thay đổi không ít. Vì vậy kẻ thức thời như bổn tiên, sau khi nghĩ sâu tính kỹ quyết định nhắm mắt, nằm ngay đơ mặc người trừng phạt.

Ưmh, có lẽ như thế hắn sẽ cảm thấy không thú vị, sẽ bỏ qua cho ta.

Chỉ là sự thật chứng minh, bổn tiên dù thông minh, đụng phải Vân Liên, thì vẫn không thắng nổi một chiêu.

Vân Liên xõa tóc ra, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh ta, một tay chống đầu, một tay tháo nút áo ra, cười giống như mèo trộm thịt : “Chút ít vui thú kia vi phu cũng sẽ không để ý”

Lúc này ta mới phát hiện ra mình không phải là cá nằm trên thớt mà là chuột đang bị mèo đùa giỡn. Hoặc là mặc dù đang đợi chết nhưng cũng là một cái chết sảng khoái hoặc cũng có thể sống không bằng chết.

Bàn tay của Vân Liên nóng rực, những chỗ da thịt bị hắn mơn trớn qua cứ như bị thiêu đối. Vân Liên cũng không xâm nhập chỉ như chờ ta giống chó vẫy đuôi mừng chủ. Ta mở choàng mắt, tức giận đằng đằng nhìn hắn, nhưng hắn cũng chỉ cười nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy gió xuân, tóc đen thả tán loạn trên ngực, đối lập với hy phục đỏ tươi hờ hững khoác trên người. Nhìn cảnh này, bổn tiên càng thêm giận dữ. Hai ngày nay bổn tiên không ngừng đọc những thứ chàng chàng thiếp thiếp kia nhưng cũng chưa từng thấy qua đêm tân hôn nào như thế này cả. Tuy là có vành tai mái tóc chạm vào nhau nhưng cứ mãi chỉ như thế thì cũng không tốt.

Vân Liên nằm dưới người ta, nhếch đôi môi đỏ mọng nhìn ta, trong mắt phượng mặc dù có chút tình dục nhưng cũng vẫn hết sức thanh tỉnh, khiến cho ta có cảm giác bức người lương thiện làm kỹ nữ. Vừa rồi lăn qua lộn lại, y phục của ta trượt xuống vai ta cũng không biết, ta thầm than một tiếng, định lật người ôm chăn ngủ thì bên hông đã bị một vật cứng ngắc nóng bỏng chạm vào, bên tai là một âm thanh khàn khàn cố ý đè thấp.

"Sư phụ có phải thấy Động Phòng Hoa Chúc chỉ có như thế thôi không?"

Ta cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy người sau lưng đang nhìn ta vô tội, chỉ có mảng da thịt lộ ra bên ngoài đang đỏ ửng lên. Khi ta đang muốn nhìn kỹ một chút, nến trong phòng đột nhiên tắt mất. Trên màn xuân, ánh trăng lấp ló, trong phòng ngoài tiếng thở dốc trầm trầm là tiếng rên rỉ hào phóng. A, không đúng, hình như bổn tiên hình dung sai rồi, đúng là thở dốc nhưng không phải rên rỉ… mà là… gào lên…

"Buông tay!"

"Chàng làm gì vậy! Tạo phản sao?"

"Thằng nhóc nhà ngươi đừng quên, ta là sư phụ ngươi! Là ngươi sư phụ!"

"A! Đau chết!"

"Dừng tay dừng tay! Khốn kiếp, sư phụ ta muốn trục xuất ngươi sư môn!"

". . . . . ."

A, sau này khi nhớ lại đêm đó, bổn tiên liền không nhịn được ngẫu hứng làm thơ.

Ngày tốt cảnh đẹp chớ phí thời gian, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, hôm nay có rượu hôm nay say, dưới ánh trăng vàng chớ để chén không. . . . . .

"Sư phụ thật hăng hái a, xem ra là đồ nhi chưa nỗ lực đủ."

". . . . . . Vân Liên, chàng nhất định không nói cho ta biết vì sao Ngọc Đế kia lại để cho ta và chàng đi lịch kiếp ư?"

"Hả? Sư phụ muốn biết?" Vân Liên ném ta đến trên giường lật người, tinh tế hôn bả vai của ta: "Nương tử nếu khiến vi phu vui vẻ, vi phu liền nói cho nàng biết."

". . . . . ."

Ngửa đầu hỏi ông trời, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sau khi cưới, mỗi ngày của bổn tiên là một bộ huyết lệ sử, nhưng kết cục này bổn tiên cũng không thể làm gì khác hơn là chỉ rưng rưng nuốt vào, tạm thời không nhắc đến.

----HẾT----

Lời của Editor : Mình có cảm giác ban đầu tác giả định xây một tòa lâu đài nguy nga hoa lệ nhưng cuối cùng lại kết thúc với một ngôi nhà gạch xinh xắn, thanh lành. Tuy là nhà gạch nhưng mọi đường nét đều được trau chuốt khá tỉ mỉ, chỉ tiếc, phần sơn nhà được thực hiện hơi vội nên có cảm giác chưa hoàn mỹ lắm. Tuy nhiên, dù sao đây vẫn là một chốn nghỉ chân nhẹ nhàng, yên bình… Chúc mọi người vui vẻ !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.