Mất - Minh Dã

Chương 40: Lại Buồn!




Nếu không hiện tại con chim tước kiêu ngạo này làm sao có thể là của hắn?

Nếu không...... Hắn làm sao có thể biết, mình sẽ để con chim tước này trong tim.

Từ năm đó đến bây giờ, cô vẫn là một tồn tại đặc biệt.

Sĩ nhục hắn, khinh thường hắn lại làm cho hắn đặc biệt để tâm một nữ nhân.

......

Cố Tiểu Ngải nhìn trong hành lang sạch sẽ trống trơn, không khỏi suy nghĩ về lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Tước Phong.

Nếu không phải ngày đó cô xui xẻo lớn gặp phải hắn Lệ Tước Phong, nếu cô không bị hắn cường bạo, phá lần đầu tiên trong sạch của cô. Có lẽ, cô sẽ quý trọng chính mình một chút.

Cho dù không gặp lại Sở Thế Tu, cô cũng sẽ gặp một người đàn ông tốt, kết hôn sinh con, chờ sau khi ba ra tù, người một nhà sống một cuộc sống bình thường.

Mà không phải giống như bây giờ, cô mỗi một khắc đều lo lắng đề phòng.

Cô như có rất nhiều bí mật đáng sợ đắc tội người khác, rất sợ bị vạch trần.

Sợ cậu cô phát hiện cô không biết tự ái làm nhân tình của người khác.

Sợ Sở Thế Tu phát hiện cô đã sớm không phải tiểu công chúa sạch sẽ năm đó.

Sợ Lệ Tước Phong phát hiện cô cùng Sở Thế Tu quen biết, sợ Lệ Tước Phong càng thêm đả kích Sở thị......

......

Cô sợ rất nhiều rất nhiều chuyện.

Tựa như mũi đao hút máu sinh tồn, giống như cô không thể quay trở lại được.

“Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư, hai người đã trở lại.”

Lệ Tước Phong đưa cô trở về phòng bệnh, đang đứng ở trước tủ soạn quần áo bảo mẫu lập tức tươi cười ra đón, “Bên ngoài không khí tốt không? Chỉ là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện quá dày đặc.”

“Dạ, không khí cũng không tệ lắm.”

Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng đáp một tiếng, đang muốn vịn ghế đứng lên, chợt phát hiện phòng bệnh này không phải của cô.

Thực sự mà nói, phòng bệnh vẫn là phòng bệnh lúc trước, chỉ là bên trong bài trí đã hoàn toàn khác.

Trong phòng bệnh lúc trước bài trí rất cao cấp, mà hiện tại...... Nơi này giống như là phòng ngủ ở biệt thự Lệ gia.

Xa hoa thật sự.

“Anh cho quản gia thay đổi toàn bộ sao?!” Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Ừ.” Lệ Tước Phong không phủ nhận.

Cố Tiểu Ngải có chút ứ động, hắn chuẩn bị cho cô ở lâu trong này sao? Cô đều không tính ở lâu trong bệnh viện này, chỉ nghĩ tạm thời kéo Lệ Tước Phong mà thôi.

Nếu ở lâu trong bệnh viện nghe mùi thuốc khử trùng, cô không bệnh đều có thể bị bệnh.

“Lệ tiên sinh đối với Cố tiểu thư tốt lắm, vì muốn cho Cố tiểu thư ở bệnh viện thoải mái một chút, cho người vận chuyển riêng dụng cụ gia đình bằng máy bay từ nước ngoài về.” Bảo mẫu cười nói, đem phụ cô nâng dậy.

“Bảo mẫu...... chân tôi không có việc gì.” Cố Tiểu Ngải nhìn động tác bảo mẫu nâng mình, rất giống mình bị bệnh nặng, không khỏi cười khổ mà nói.

“Lo lắng tốt hơn, lo lắng tốt hơn, đến đây, ngồi trên giường nghỉ ngơi đã.”

Bảo mẫu đem cô nâng đến bên giường ngồi xuống mới tiếp tục đi soạn quần áo.

“Tôi phải ở trong này bao lâu?” Cố Tiểu Ngải nghi hoặc nhìn về phía Lệ Tước Phong.

“Ở đến khi tôi cho cô rời đi mới thôi.” Lệ Tước Phong bá đạo nói, đi thẳng đến phòng bếp trong phòng bệnh......

Cố Tiểu Ngải chán nản.

Từ lúc bắt đầu gặp gỡ Lệ Tước Phong, thân thể cô đã không còn yên bình nữa, lại là bị xe đụng, lại là cảm mạo phát sốt, hiện tại lại ép buộc đến nằm viện.

“Lệ tiên sinh hôm nay vì Cố tiểu thư cũng chưa đi công ty.” Bảo mẫu đem quần áo hàng ngày của Cố Tiểu Ngải xếp vào tủ, vừa cười nói.

“Cô không phải nói hắn sáng sớm phải đi sao?” Cố Tiểu Ngải kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Lệ Tước Phong đang làm rất nhiều việc chỉ là đến bệnh viện xem qua cô mà thôi.

“Tôi nghĩ sai rồi, vừa mới nghe tài xế nói, sáng sớm hôm nay Lệ tiên sinh tự mình đi mua xe lăn.” Bảo mẫu thần bí chỉa chỉa xe lăn kia, “ xe lăn kia nghe nói có rất nhiều tính năng, còn có mát xa.”

“......”

Lệ Tước Phong hôm nay không phải cũng chưa đi đến công ty sao?

Xem ra biện pháp cô sinh bệnh giữ chân hắn vẫn là hữu hiệu, chỉ cần hắn không tận lực công kích Sở thị, Sở thị có thể thong thả......

“Chuyện trốn thuế” sớm hay muộn cũng trôi qua.

Thân hình Lệ Tước Phong cao to từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một ly nước ép táo, đưa cho cô, bá đạo phân phó, “Cố Tiểu Ngải. Toàn bộ uống hết cho tôi.”

......

“Dạ dày tôi không tốt không thể uống lạnh.” Cố Tiểu Ngải liếc cái ly nước ép táo thản nhiên nói.

Bảo mẫu nói giống như hắn quan tâm cô nhiều hơn, hắn cũng là luôn mồm không cho cô ăn thức ăn kích thích, như thế nào chỉ chớp mắt liền đem nước ép táo cho cô.

Tuy rằng...... Cô xác thực muốn uống.

“Dài dòng, cho cô uống thì uống đi!” Lệ Tước Phong không kiên nhẫn đem nước ép táo nhét vào trong tay của cô, “Toàn bộ uống xong, một giọt cũng đừng thừa.”

Ly thủy tinh ấm áp ở trong lòng bàn tay cô.

Hắn đem nước ép táo đun nóng?

Hắn không biết nước táo đun nóng vừa chua lại vô cùng khó uống sao?

Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm ly nước ép táo to trong tay, nháy mắt cảm thấy yết hầu can thiệp, cô phải dùng cái cớ gì để cự tuyệt không uống ly nước ép táo này mới hợp lý đây?

“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong thấy thế bất mãn ngồi vào trước giường cô, cầm lấy thìa khuấy loãng nước táo đưa đến trước miệng cô, một đôi con ngươi đen âm trầm mà thâm thúy, “Đừng ép tôi dùng vũ lực!”

......

Bạo quân!

Nhìn ly nước ép táo gần ngay trước mắt, Cố Tiểu Ngải làm bộ dạng khó uống chuẩn bị, mắt nhấm lại một ngụm nuốt vào, hương vị trong miệng lan tràn ra.

Trong dạ dày ấm áp hơn.

Không chua, không sần sùi như suy nghĩ, hương thơm nồng đậm của quả táo tràn ngập ở trong miệng cô, mày nhíu lại không khỏi buông lỏng ra.

Giống như hắn bỏ thêm thứ gì vào nước ép táo này, ngồi dậy uống sạch bóng, so với cháo bảo mẫu đem tới ngon miệng hơn.

“Uống sạch nó.” Lệ Tước Phong lại khuấy lên đưa đến miệng cô.

Lúc này, Cố Tiểu Ngải không còn loại tư tưởng đấu tranh, trực tiếp uống hết, quả nhiên ngon lắm, làm như thế nào được như vậy?

“Anh bỏ cái gì vào nước ép táo vậy?” Cố Tiểu Ngải nhịn không được hỏi.

“Bỏ thêm độc.”

“......”

Lệ Tước Phong tức giận trừng mắt cô, cô vừa rồi uống nước ép táo với bộ dáng rối rắm giống như hắn thực sẽ lấy mạng của cô vậy.

Nữ nhân này, liền không tin hắn như vậy?

Hắn làm thân thể cô kém hơn, đối với hắn có chỗ gì tốt?

Cô hiện tại sinh bệnh, hắn còn phải kìm nén chính mình, mỗi đêm ở trên người cô âu yếm xong, hắn đều phải tắm nước lạnh mới có thể ngủ.

Cô sinh bệnh, thân thể hắn so với cô khó chịu hơn.

Nếu hắn muốn mạnh mẽ chạm vào cô, đến lúc đó ép buộc cô bệnh càng thêm bệnh, phúc lợi của hắn e rằng không có chốn nương thân rồi.

Lệ Tước Phong oán hận uống một ngụm nước ép táo của cô, mới tiếp tục khuấy lên cho cô uống, “Uống xong rồi thì ngủ đi.”

Sau khi Cố Tiểu Ngải nuốt xuống một ngụm nước táo liền lắc đầu, “Ban ngày ban mặt ngủ không được, tôi xem tạp chí một hồi.”

Nghe vậy, Lệ Tước Phong mắt bỗng nhiên thắm thiết, tầm mắt có chút sắc dục nhìn chằm chằm mặt sạch sẽ thanh thuần của cô, “Tôi không ngại ban ngày ban mặt cùng cô làm những chuyện khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.