Mất - Minh Dã

Chương 29: Quá Đáng!




Nếu như bạn yêu thích một cái kết SE, hay bạn không hài lòng về cái kết tiếp theo của mình, bạn có thể dừng đọc tại đây

Nhưng mình cũng không đảm bảo cái kết tiếp theo sẽ HE đâu ^^

[...]

*tít*

Khẽ cau mày, cô vẫn không hiểu vì sao tiếng điện tâm đồ lại tiếp tục đeo bám cô đến tận đây

Nhưng, đây chính là đâu? Không phải linh hồn cô đã tan biến rồi sao? Không phải anh đã đưa cô tới thế giới của anh sao?

Hay, cô đã bị đưa tới địa phủ rồi chăng?

Vừa mệt mỏi rã rời, vừa không tránh được tâm tư hiếu kì của mình, cô khẽ khép nhẹ đôi mi rồi thoáng nhíu mày. Bởi ánh sáng lạ lẫm nơi đây phủ khắp ánh nhìn của cô. Thật chói!

Thị giác cho cô biết: trước mắt cô là một màu trắng xóa

Khứu giác cho cô biết: một mùi thuốc sát trùng khó chịu xộc thẳng vào mũi cô

Xúc giác cho cô biết: rất đau, rất mệt mỏi

Vị giác cho cô biết: một chút khô khốc và vị đắng len lỏi

Thính giác cho cho cô biết: tiếng nói ai đó đang vang vọng bên tai

_Bác sĩ, bác sĩ, em ấy cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi. Ông mau lại xem cho con bé đi

Mi mắt cô dần khép lại, mọi thứ bỗng chốc lại tối sầm đi

[...]

Mệt mỏi mở mắt thêm lần nữa, thứ cô nhìn thấy không còn là một màu trắng xóa, mà đó còn có ba, mẹ và Dương Minh. Mọi người đều nhìn cô với cái nhìn lo lắng vô cùng

_C..con...

Đôi môi bé nhỏ khẽ mấp máy một cách khó khăn, nhưng câu nói ấy vẫn chưa thể nào tròn trĩnh ngay được

_Ngoan, không gấp gáp gì hết. Cứ để khi nào trong người con khỏe thì hẳn nói, có biết không?

Mẹ vuốt nhẹ mái tóc cô, ánh mắt còn thoáng long lanh làm cô nhìn vào cũng thật chua xót

_Con xin lỗi...

"Là con gái ngỗ nghịch bất hiếu, đã khiến ba mẹ phải phiền lòng rồi"

Mẹ ôm chầm lấy cô, hai mẹ con đều không kìm được nước mắt, khóc ướt đẫm áo nhau

Bẵng một lúc sau, vì sức khỏe của mẹ cô không tốt nên ba cô đã đưa mẹ cô về nhà nghỉ ngơi. Nên giờ đây, căn phòng này chỉ còn lại mình cô và Dương Minh

Cô nhìn bóng dáng mẹ vừa mới rời khỏi, lặng lẽ trút ra một tiếng thở dài

_Chỉ mới vài tiếng không gặp mẹ thôi, gương mặt mẹ đã có thêm nhiều nếp nhăn rồi. Em thật đúng là đứa con bất hiếu mà

_Vài tiếng?

Dương Minh đưa cái nhìn đầy nghi hoặc về phía cô. Mà cô đây cũng không thể nào hiểu được câu nói của anh rốt cuộc là có hàm ý gì

_Không phải sao?

Cô nhíu mày nhìn Dương Minh, nhìn thái độ kì lạ của Dương Minh khi đột ngột nhìn về phía cô, còn nắm chặt lấy tay cô

_Nguyệt Nhi, có lẽ trong lúc hôn mê em đã không hề hay biết, em đã ngủ không chỉ vài giờ hay vài ngày. Thế giới xung quanh em, xoay chuyển đã gần 2 năm rồi. Em đã hôn mê gần 2 năm rồi...

_2 năm?

Lần này tới lượt cô nghi hoặc nhìn Dương Minh

Nếu như cô nhớ không lầm, cô chỉ mới vừa ở trong phòng tắm ngẫm nghĩ đôi lát rồi sơ ý ngủ quên mà thôi. Không thể nào lại nghiêm trọng tới mức "ngủ quên" tận 2 năm như vậy chứ

_Vậy... nay đã là năm 2013 rồi...

Dương Minh nhíu mày nhìn cô, rồi dùng khăn giấy dịu dàng lau mồ hôi đang chảy trên trán cô. Sau đó lại trộm thở dài một tiếng

_Hôm nay đã là tháng 4 năm 2017 rồi nhóc con

_Tháng 4 năm 2017?

Câu nói của Dương Minh không ngừng vang vọng trong tâm trí cô, không ngừng khiến cô suy nghĩ đến đau cả đầu

"Năm 2017... hôn mê 2 năm..."

Vậy chẳng phải cô bắt đầu hôn mê từ năm 2015 sao?

Nhưng "năm 2015", trong năm 2015 rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại là "2015" mà không phải là "2013" cơ chứ?

"Năm 2015, không lẽ là..."

_Nếu em không nhớ, anh sẽ kể hết những gì đã xảy ra xung quanh em trong 2 năm nay. Em có biết không, đêm hôm ấy em đột ngột rời khỏi nhà. Cũng trong đêm hôm ấy, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Họ nói với anh rằng em đã gặp tai nạn giao thông và đang trong tình trạng rất nguy kịch. Khi ấy, mọi người đều rất lo lắng cho em

"Quả nhiên là vào đêm hôm ấy..."

_Khoan đã

Cô đột ngột cắt ngang lời Dương Minh, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ về một người. Về một người mà cô thương nhớ đã rất lâu...

_Nếu em bắt đầu hôn mê vào đêm định mệnh đó, vậy có phải...

Vậy có phải chăng anh vẫn bình an vô sự hay không? Thế thì, thật tốt quá...

_Thật tốt, thật tốt, thật tốt quá...

Cô không ngừng lẩm bẩm, đôi môi nhỏ nhắn không nhịn được mà vô thức nở ra nụ cười rạng rỡ. Trong khi, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi

Rơi nhiều tới mức khiến Dương Minh phải lo lắng, liền ôm chầm lấy cô vào lòng

_Em làm sao vậy, Nguyệt Nhi? Đừng làm anh lo lắng mà

Khẽ ngọ nguậy lắc đầu, cô tựa đầu vào vai Dương Minh, nhỏ giọng an ủi anh trai

_Em không sao đâu. Có lẽ do vừa phẫu thuật nên tinh thần của em không ổn định mà thôi

Lời nói ấy, quả thật chính là lừa người lừa mình. Nhưng lừa gạt thì đã sao, cô chỉ là không muốn Dương Minh càng thêm lo lắng mà thôi

_Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi một lát

_Ừ, em nằm nghỉ một chút đi. Không lâu sau sẽ có bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho em

_Vâng

Dương Minh đỡ cô nằm xuống một cách nhẹ nhàng, sau đó vẫn không quên đắp chăn cho cô. Mà trong lúc cô được Dương Minh đỡ nằm trên giường bệnh, cô vô tình nhìn thấy một món trang sức quen thuộc được đặt bên cạnh cô

_Đây là...?



Dương Minh cầm lấy món trang sức ấy đặt vào lòng bàn tay cô

_Đây là món quà của Hàn Vũ tặng em vào 1 tháng trước. Cậu ấy mong rằng cỏ may mắn này có thể tiếp thêm may mắn cho em

Phải cố gắng lắm nước mắt cô mới không thể tuôn rơi như thế này. Vì món trang sức kia chính là chiếc lắc tay hình cỏ 4 lá mà lúc cô trùng sinh anh đã tặng cho cô

Cô không ngờ lại có một sự trùng hợp đến kì lạ như thế này

Thế nhưng, bây giờ gọi đấy là "trùng sinh" có còn đúng nữa hay không? Hay nên bảo rằng, đó chẳng qua là do cô hôn mê nên nảy sinh tưởng tượng mà thôi

Nằm trên giường bệnh trầm tư suy nghĩ, cô càng nghĩ lại càng thấy đau đầu thêm

Trước đây, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội "trùng sinh", có cơ hội làm lại từ đầu, yêu lại từ đầu. Gần 1 năm sống lại như thế đấy, chân thực đến nhường nào. Nhưng hóa ra đó cũng chỉ là "ảo mộng" do tự mình tạo ra mà thôi

Dù sao, là tưởng tượng lại may mắn hơn cả chân thật. Vì cô không cần cơ hội làm lại từ đầu, yêu lại từ đầu, trong khi lại lần nữa lỡ mất anh

Trở về với thực tế, tuy không thể sánh bước bên anh nhưng có thể nhìn thấy anh sống hạnh phúc, cô đã hạnh phúc lắm rồi...

[...]

Mong rằng cú lật ngược hoàn cảnh này không làm mọi người thất vọng.

Và thắm thoát, Em Không Muốn Lại Một Lần Tổn Thương đã tròn một tuổi rồi (vào ngày 3/1). Tuy rằng tiến độ viết truyện của mình rất chậm, nhưng mọi người vẫn luôn ủng hộ và theo dõi truyện của mình. Cảm ơn mọi người nhiều nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.